SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Vào nhà trọ, tôi ném di động lên bàn, đi vào phòng bếp lấy hai lon bia. Lại ném cho Tạ Sơ đang ngồi trên ghế một chai, tôi cởi quần jean ngay trước mặt cậu ấy, chân trần mò lấy một cái quần tứ giác lớn trên ghế mặc vào, ngồi xuống làm ổ trên ghế, thỏa mãn nhấp một ngụm bia.

Tạ Sơ cầm lon bia lạnh chỉnh tôi: “Ngồi đàng hoàng đi.”

Tôi ngồi thẳng người, duỗi chân vô lại quơ quơ một lúc mới đặt lên bàn: “Sao?”

“Nên lộ với không nên lộ đều lộ hết rồi kìa.”

Tôi nhìn nửa người dưới của mình một cái, dấu vết từ buổi trưa vẫn còn, trên chân còn có vết bầm và dấu tay. Quần tứ giác quá rộng, từ góc nhìn của Tạ Sơ còn có thể nửa cánh mông.

Trêu chọc người đứng đắn như Tạ Sơ luôn là thú vui lớn nhất của tôi, vì vậy tôi không những không ngừng lại, ngược lại tôi còn dời mông về phía Tạ Sơ: “Không thích nhìn anh? Vậy anh thích xem em, nhanh cởi ra để anh trai kiểm tra một chút.”

Tạ Sơ không di chuyển, cậu ấy chỉ mở bia, uống một ngụm. Chỉ là thời gian uống một ngụm hơi dài, Tạ Sơ uống như gần nửa lon mới đặt xuống. Cậu ấy nhìn phòng khách của tôi một vòng, tầm mắt dừng lại trên chồng CD.

Tôi đi tới chỗ kia ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn cậu ấy: “Có muốn xem phim không?”

Thấy cậu ấy gật đầu, tôi tắt đèn phòng khách, tìm đĩa một hồi mới lấy ra, cho vào.

Phần giới thiệu hiện lên, tôi lại bên cạnh Tạ Sơ ngồi xuống, tay chạm tay, chân chạm chân, dán rất gần, còn thiếu mỗi việc không ôm cậu ấy vào lòng tôi.

Ánh sáng TV chiếu lên mặt cậu ấy, cậu ấy xem phim, tôi nhìn cậu ấy.

Có lẽ tầm mắt vô cùng rõ ràng, Tạ Sơ nhìn thẳng về phía TV nói: “Sao vậy?”

“Lúc đó em ra nước ngoài, sao không nói cho anh biết?”

Tôi rõ ràng thấy con người cậu ấy run lên, sau đó đôi môi Tạ Sơ mím chặt như giận dỗi. Tôi theo bản năng nắm lấy tay cậu ấy, sợ cậu ấy rời đi, tôi vội vàng nói: “Lúc ấy anh đi công tác, đến lúc anh về, trong nhà không có ai, cũng không gọi cho em được, cũng không có phương thức liên lạc khác, anh có tìm thế nào cũng không tìm thấy em.”

Nếu như biết sẽ có chia xa, đương nhiên sẽ không có chuyện tôi chỉ lưu một số điện thoại.

Dù sao cũng phải có wechat hay QQ gì đó.

Nhưng chính vì luôn coi đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần lúc tôi muốn gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ xuất hiện bên cạnh, cho nên thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thêm.

Tay Tạ Sơ cứng nhắc cuộn tròn, tôi nắm chặt tay cậu ấy, cảm nhận cậu ấy dần thả lỏng. Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, cho đến lúc cậu ấy mở miệng: “Em có liên lạc, dùng di động của mẹ em, bị bà ấy phát hiện.”

“…”

“Sau đó, bà ấy đưa báo cho em, là scandal anh và minh tinh cùng rời khỏi khách sạn.”

Khách sạn? Đúng rồi, lúc ấy cái phòng bao kia cũng coi là nửa khách sạn, cũng do mấy tên săn ảnh vu khống, chỉ quan tâm có bùng nổ không, ngay cả đầu đề cũng phải giật điên cuồng.

Có thể đoán được đại khái tâm trạng Tạ Sơ lúc không liên lạc được với tôi, sau đó lại thấy tin tức kia.

Tạ Sơ thở dài: “Không nói mấy chuyện này nữa, xem phim đi.”

“Sao lại không nói, những chuyện này, vốn nên nói rõ ràng.”

“…”

“Em có khúc mắc với anh, nếu những suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại, không nói rõ, chỉ có thể khiến em…”

“Nói ra thì có ích gì!”

Đột nhiên, Tạ Sơ kích động, tay cậu ấy lại siết chặt: “Ngay từ đầu em đã biết anh là người thế nào, em cũng biết rõ mình tuyệt đối không thể thích anh! Nhưng lúc em biết thích, em đã không dừng lại, anh biết không, Đàm Dã, em hi vọng có thể dừng lại dường nào.”

Tôi á khẩu không nói gì được, chỉ có thể nhìn Tạ Sơ rút tay ra. Lòng bàn tay trống rỗng, trái tim tôi run lên, như chờ phán quyết cuối cùng, tôi mở miệng: “Tiểu Sơ…”

“Anh tha cho em đi, Đàm Dã.”

Bình luận

Truyện đang đọc