SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Sao chuyện lại biến thành thế này, tôi không rõ lắm. Nhưng ít nhiều gì, tôi cũng có thể đoán được.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách, tôi ngơ ngác nhìn vết bầm trên cổ tay mình.

Tôi và Tạ Sơ bắt đầu như vậy, thì bây giờ tôi cũng không cần phải khó chịu thế này. Thật ra thì điều tôi để ý không phải việc tôi và Tạ Sơ đã lâu không gặp nhau, vừa gặp nhau đã lên giường, điều tôi quan tâm là ánh mắt Tạ Sơ nhìn tôi.

Lạnh như vậy, không mập mờ cũng không có cố chấp.

Trước kia ánh mắt cậu ấy nhìn tôi nóng bỏng, mang theo ham muốn chiếm hữu.

Lúc ấy đương nhiên tôi sẽ không đi quan tâm tâm trạng cậu ấy, thậm chí, tôi còn cảm thấy ánh mắt cậu ấy như vậy là bình thường. Cho nên tôi mới thản nhiên chạm tay cậu ấy, ngửi hương thơm trên người cậu ấy.

Nhưng hôm nay vết nứt giữa bọn tôi sâu như vậy, bây giờ lại xảy ra mấy việc này, thật sự thích hợp sao?

Bốn năm trước, tôi vừa tốt nghiệp đã lập tức rời khỏi nhà, thuê một phòng trọ nhỏ cạnh công ty.

Hai ngày trước tôi về đến nhà, gặp được Tạ Sơ. Một nhà chúng tôi cùng ăn một bữa cơm, tôi gần như không biết hương vị thức ăn là gì.

Tôi vội vã rời đi, tôi nhớ Tạ Sơ, nhưng tôi sợ đối diện với ánh mắt cậu ấy.

Đó không phải là điều tôi muốn, nếu như nói việc chờ đợi lâu như vậy chỉ là tôi tình nguyện, tôi cảm thấy chắc hẳn tôi cần phải tìm chút thời gian ổn định cảm xúc của mình.

Chờ đến lúc ổn định xong, tôi lại suy nghĩ chút sau này nên làm gì, là không biết xấu hổ mà theo đuổi hay từ bỏ.

Nghĩ đến việc từ bỏ, trái tim tôi lại đau đớn, tôi nhớ năm đó tôi chịu đựng không đi tìm cậu ấy, tưởng rằng mình lựa chọn từ bỏ. Nhưng thực ra năm năm qua không phải tôi không ngừng chờ đợi, chờ một người sẽ không trở về sao.

Đáng tiếc, không chờ tôi ổn định xong cảm xúc của mình, Tạ Sơ đã tìm tới cửa.

Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cậu ấy, cậu ấy còn xách miếng bánh ngọt còn dư lại tới tìm tôi.

Lúc tôi mở cửa còn suýt nữa theo bản năng đóng cửa lại, Tạ Sơ mở rộng cửa, mỉm cười: “Anh sao thế, sao nhìn như gặp phải thú dữ vậy chứ.”

Lúc đó cậu ấy về nhà tôi còn chưa phát hiện, bây giờ cậu ấy đã cao hơn tôi nửa cái đầu, thậm chí lúc nói chuyện với tôi, cậu ấy còn phải hơi cúi người xuống.

Tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cậu ấy, không còn là mùi hương tuổi trẻ, mà một loại mùi hương vừa ngọt lại vừa có chút quyến rũ kiểu khác.

Không thể phủ nhận, nó còn ổn hơn cả trước kia.

Cậu ấy cầm bánh ngọt đi vào cửa, ánh mắt tùy ý đánh giá phòng của tôi.

Tôi ở phía sau nhìn cậu ấy tự nhiên ngồi lên ghế salon trong nhà tôi, đặt bánh ngọt xuống mới vậy vẫy tay với tôi.

Tôi có hơi căng thẳng, vì tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc cậu ấy muốn gì. Tạ Sơ của hiện tại quá xa lạ, tôi hoàn toàn không hiểu được.

Cho nên tôi cũng chỉ đóng cửa lại, đi tới trước mặt cậu ấy, đứng cách khoảng mấy bước: “Không phải mẹ nói muốn tổ chức sinh nhật cho em sao, sao em lại tới đây?”

Tạ Sơ ngẩng đầu nhìn, cậu ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần.

Bị bất ngờ, tôi lảo đảo mấy bước, quỳ xuống trên ghế salon, cả người nằm trên người Tạ Sơ.

Tôi cảm giác được tay cậu ấy trượt vào áo tôi, lòng bàn tay lạnh băng, lướt qua bụng lại nhéo đầu v* tôi.

Tôi thật sự kiềm nén quá lâu, bị cậu ấy đột nhiên trêu chọc như vậy đã không nhịn được bắt đầu thở hổn hển, nửa người dưới cũng có phản ứng.

Tạ Sơ cười nhìn tôi, nụ cười này nửa thật nửa giả, ánh mắt lại vẫn nhìn tôi chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi có chút khó chịu với phản ứng đột ngột của mình, vừa muốn đứng dậy, tôi đã bị cậu ấy siết chặt kéo vào lòng.

Mông tôi vừa khéo ép lên hông cậu ấy, vì quá gần, mùi nước hoa càng thêm nồng nặc, khiến toàn thân tôi như chìm xuống.

Chóng mặt, tôi cảm giác đầu lưỡi ướt át của cậu ấy liếm lên cổ tôi, lại mút rái tai: “Anh, em muốn tới lấy… món quà anh đã đồng ý với em.”

Tôi hơi mờ mịt: “Cái gì?”

Cậu ấy không nói nữa mà đẩy tôi ngã lên ghế salon, thô lỗ xé quần áo của tôi, hôn lên bả vai tôi, sau đó, lại cắn mạnh một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc