SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Tạ Sơ bị tôi dọa, mãi một lúc sau cậu ấy vẫn không lên tiếng. Tôi nhìn cậu ấy hoảng hốt, còn đang muốn trêu chọc, sao biết Tạ Sơ lại đột nhiên đứng dậy, suýt nữa khiến tôi ngã sang một bên.

Tôi miễn cưỡng đỡ bàn làm việc: “Sao vậy?”

Thân thể Tạ Sơ cứng ngắc: “Em phải tới cuộc hẹn.” Sao tôi có thể để cậu ấy chạy như vậy, cho nên tôi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy lưng quần cậu ấy, quần Tạ Sơ bị tôi kéo, cậu ấy luống cuống tay chân che chở lưng quần của mình: “Anh buông tay.”

Tôi nhất quyết không buông: “Anh nói rồi, đáp án của em đâu?”

Tạ Sơ bứt rứt nhìn tôi, mãi sau mới bình tĩnh lại: “Anh muốn em trả lời cái gì?”

“Em chấp nhận hay không?”

Tạ Sơ hỏi ngược lại: “Em có chấp nhận hay không thì có khác gì nhau sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi!” Tôi nói như chuyện đương nhiên, dứt lời tôi buông quần cậu ấy ra, đứng lên sửa lại cổ áo một chút: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Thái độ thản nhiên của tôi khiến cậu ấy có chút câm nín, thấy tôi đi về phía trước, cậu ấy cũng chỉ có thể đuổi theo. Đợi đến hầm gửi xe, tôi lấy chìa khóa ra hỏi: “Đi xe em hay xe anh?”

Tạ Sơ lắc đầu: “Em không đi xe.”

Tôi kinh ngạc, Tạ Sơ ra đi du học lâu như vậy, mẹ cậu ấy cũng không chuẩn bị cho cậu ấy một chiếc sao, đến mức đó không vậy.

Vì vậy tôi hỏi bình thường cậu ấy đi làm thế nào, Tạ Sơ nói có thể ngồi xe buýt, hoặc đi xe đạp, cậu ấy vẫn thích đi xe đạp, chỉ là phải ra ngoài sớm hơn một chút.

Tôi im lặng, chờ lên xe, Tạ Sơ thắt dây an toàn thì tôi mới mở miệng: “Sau này em ngồi xe anh đi làm đi.”

Cậu ấy nhìn thẳng phía trước nói: “Không tốt lắm.”

“Sao lại không tốt!”

“Để người khác thấy thì không hay.”

“…”

Tôi thầm nói thì ra cậu ấy biết ý định buổi sáng của tôi, nhưng sao nghe thế nào cũng thấy có gì đó mờ ám? Lắc đầu, tôi nói không cho cậu ấy cơ hội phản đối: “Anh sẽ thả em xuống xe trước giờ, cuối ngày cũng để anh đưa về.” Dứt lời tôi lập tức lái xe đưa Tạ Sơ đến nhà hàng.

Dọc đường đi tôi và cậu ấy nói vài chuyện vụn vặt, về mấy năm cậu ấy ở nước ngoài, Tạ Sơ cũng trả lời đầy đủ, dọc đường đi, bầu không khí cũng coi như tốt hơn rất nhiều, trong lòng tôi rất thoải mái, dù sao Tạ Sơ cũng không im lặng với tôi nữa.

Cậu ấy vẫn rất để ý chuyện trong công ty, hỏi tôi không ít chuyện về công việc. Tôi lập tức nói những thứ tôi biết cho cậu ấy, thỉnh thoảng còn liếc thấy cậu ấy nhìn tôi, tôi sẽ nhanh chóng quay đi, không dám nhìn quá lâu.

Tôi cũng không biết mình làm sao, chỉ là cảm thấy không dám nhìn Tạ Sơ, tôi chỉ có thể ra vẻ thoải mái nói đủ chuyện trên trời dưới đất với cậu ấy.

Chờ đến nơi, tôi vào nhà hàng với Tạ Sơ. Hoàn cảnh không thể nói là tốt lắm, nhưng cũng ổn, chỉ có hương vị đồ ăn rất thơm, tôi ngửi mùi cũng thấy hơi đói.

Tôi đánh giá xung quanh, đột nhiên Tạ Sơ vẫy vẫy tay, tôi còn thấy giọng cậu ấy mang theo ý cười, cậu ấy hô: “Anh!”

Nhìn theo hướng cậu ấy, một người đàn ông ăn mặc thoải mái đứng lên, cũng đang vui vẻ vẫy tay về phía này.

Tạ Sơ bước nhanh tới, ôm mạnh người kia một cái. Tôi vô thức nhíu mày, người này là ai? Tại sao Tạ Sơ và anh ta lại thân mật như vậy! Còn gọi anh nữa!

Trái tim tôi nghẹn lại đi qua, đến khoảng cách thấy rõ mặt người kia, tôi cảm thấy anh ta vô cùng quen mắt, nhưng lại không nhớ ra.

Mà anh ta vừa thấy tôi thì đột nhiên kinh ngạc nói: “Thì ra anh chính là Đàm Dã!”

Tạ Sơ hơi nghi hoặc nhìn hai bọn tôi: “Hai người quen nhau sao?”

Tôi lắc đầu phủ nhận: “Không có, tôi chưa từng gặp anh…”

Người nọ gãi đầu nói: “Chẳng lẽ tôi nhớ lầm? Tối qua, trong quán bar rõ ràng người ôm tôi khóc là anh mà.”

Tạ Sơ: “…”

Tôi: “!!!”

Trong ký ức say rượu chớp nhoáng, đúng là tôi từng ôm một người khóc…

Tôi cẩn thận quan sát mặt người này, quả nhiên càng nhìn càng thấy quen mắt, gương mặt trong trí nhớ và gương mặt trước mặt nhanh chóng hòa làm một khiến tôi kinh hãi.

Lúc này Tạ Sơ ở bên cạnh nghi ngờ nói: “Khóc? Tối qua?”

Người này cười hì hì muốn nói, mặt tôi đỏ bừng, cũng không lo đây là lần đầu tiên gặp mặt người này, tôi nói thẳng: “Im miệng!”

Nhưng vẫn không thể cản anh ta lại, anh ta thản nhiên nhìn về phía Tạ Sơ, nói: “Hình như bị người ta đá, nói gì mà thích, cái gì mà không nên ở cùng người phụ nữ kia, miệng cứ Tiểu Thục Tiểu Thục, ông anh, bạn gái anh cong hả?”

Anh ta lên giọng ở câu cuối cùng, thật sự vô cùng nhiều chuyện.

(*Tiểu Thục: Tiểu Sơ và Tiểu Thục đều đọc là ‘xiǎo shū’, lúc đó Đàm Dã lại say nên anh họ Tạ Sơ nghe nhầm)

Bình luận

Truyện đang đọc