SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Còn mấy ngày nữa là tới sinh nhật Tạ Sơ, trong thời gian đó có mấy lần cậu ấy nói muốn đi lấy chiếc nhẫn với tôi nhưng đều bị tôi lấy lý do để từ chối.

Một tuần tiếp theo, thậm chí tôi còn vì chuyện sửa sang quán bar mà ở lại cả đêm không về.

Mặc dù Tạ Sơ không nói gì, nhưng nhất định là cậu ấy rất bực mình, nhưng lại vì quán bar của tôi sắp khai trương, cậu ấy vẫn cố nhịn cảm xúc của mình xuống, để không ảnh hưởng tới tôi.

Cho đến ngày sinh nhật của cậu ấy, quán bar khai trương, tôi dùng giọng áy náy nói với cậu ấy: “Tiểu Sơ, thật sự gần đây anh bận quá, hai ngày nữa anh nhất định sẽ đền bù cho em, anh đảm bảo.”

Lúc ấy chúng tôi ngồi bên bàn cơm, tư thế gắp thức ăn của cậu ấy khẽ khựng lại, sau đó cậu ấy khẽ nói: “Không sao, anh cũng đang bận việc quan trọng mà.”

Tôi khẽ cười, xoa đầu cậu ấy: “Em là ngoan nhất.”

Sau đó tôi nhận một cuộc điện thoại, đặt đũa xuống rồi vội vã ra cửa.

Brown đứng trước quán bar chờ tôi, tôi vừa đến đã nhanh chóng hỏi anh ấy: “Chuẩn bị xong đồ chưa?”

“Xong rồi!”

Tôi vỗ vai anh ấy: “Vậy, nhờ anh đưa Tạ Sơ đến đây nhé.”

Lúc Tạ Sơ tới, đèn trong quán bar đang tắt, tôi ngồi phía sau chiếc đàn piano trong quán bar, bên cạnh piano là một ngọn nến.

Thật ra thì tôi từng luyện piano, chỉ là đã lâu không đàn, Tạ Sơ chưa từng thấy tôi đánh đàn, tôi cũng muốn khiến cậu ấy ngạc nhiên, mấy ngày này tôi đều luyện tập ở đây, miệng tôi như sắp bốc khói, chỉ vì hôm nay.

Từng ngọn đèn trong quán bar sáng lên, tay tôi run rẩy, kìm nén nhịp tim mãnh liệt, tay đàn lên những nốt nhạc, miệng cũng khẽ hát.

Đó là bài Trái tim sáng nhất trong bầu trời đêm.

Đó là bài hát dành cho Tạ Sơ, cũng là hát cho chính tôi.

Cảm ơn cậu ấy vẫn luôn không từ bỏ việc yêu tôi này, cảm ơn cậu ấy vẫn luôn là ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm của tôi.

Vượt qua tổn thương, nói dối, kiên định ôm lấy tôi.

Hoàn thành khúc hát, tôi nhảy xuống khỏi sân khấu, cất bước tới trước mặt Tạ Sơ.

Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời, chỉ nhìn một mình tôi.

Tôi lấy chiếc nhẫn ra: “Cậu Tạ, em có sẵn lòng đeo chiếc nhẫn này lên cho anh không?”

Cậu ấy mím chặt môi, không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi lạnh và chút run rẩy từ đầu ngón tay cậu ấy.

Tạ Sơ nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út của tôi. Tôi nhìn cậu ấy, từ từ, lấy chiếc còn lại ra đeo lên tay cậu ấy.

“Tiểu Sơ, em là món quà tuyệt nhất của anh trong cuộc đời này.”

Tôi từng nói với cậu ấy điều này, chỉ khác là tôi của lúc đó không có nói ra, cậu ấy cũng chưa từng nghe thấy.

Điều không giống nữa là thời hạn của món quà kia là năm, mà thời hạn của món quà sau này, là cả đời.

Tôi muốn ở bên cậu ấy cả đời, không biết cậu ấy có sẵn lòng không.

Làm tư thế mời với Tạ Sơ, kéo cậu ấy đứng dậy, tôi ôm hông cậu ấy: “Tiểu Sơ, chúng ta đi đăng ký đi được không?”

Cậu ấy cắn mạnh lên mặt tôi, sau đó lại dùng sức hôn lên dấu răng đó: “Tại sao anh lại luôn cướp mất chuyện em muốn làm.”

Tôi cười hì hì nói: “Vì anh là anh.”

Cười xong, tôi nghiêm mặt nói: “Cậu Tạ, em có sẵn lòng chăm sóc Đàm Dã cả đời, không rời đi, không thay lòng, chỉ thích một mình người đó, còn không được chết sớm hơn người kia không?”

Cậu ấy cười tủm tỉm nhìn nói: “Nói linh tinh gì đó, có ai lại đi nói chuyện chết chóc lúc này chứ.”

Tôi buồn bực nói: “Nhanh đồng ý đi, sao lại không hiểu chuyện vậy chứ.”

Cậu ấy đặt tay lên ngực tôi, cúi người hôn lên môi tôi, đáp: “Em sẵn lòng, anh, em rất sẵn lòng.”

Tôi ôm eo Tạ Sơ, ngẩn ngơ nhớ lại lần đầu gặp nhau lúc tôi ôm lấy cơ thể cậu ấy, trên người cậu ấy còn mang hương vị ngây ngô. Mái tóc mềm mại quét lên mặt tôi.

Điều này đã trồng lên một hạt mầm từ tám năm trước, trải qua quá trình chết héo rồi lại sinh sôi, cuối cùng đơm hoa kết trái, thay da đổi thịt, trái ngọt rơi vào lòng người, mang theo từng đợt mùi hương ngọt ngào.

Không muốn buông tay.

Bình luận

Truyện đang đọc