SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Cúp điện thoại, tôi hỏi nhân viên tầm lúc nào thì có thể hoàn thành chiếc nhẫn này, nữ nhân viên lễ phép nói: “Có lẽ mất tầm hai tuần lễ.”

Tạ Sơ nhận biên lai, chúng tôi cùng đi ra ngoài. Tôi nắm lấy tay cậu ấy, hỏi: “Em tới lấy hay để anh?”

“Đương nhiên là cùng đi.”

Tôi gật đầu: “Ba về rồi, tối nay muốn chúng ta về nhà ăn cơm.”

Tay Tạ Sơ căng thẳng, lòng bàn tay ướt át, là lòng bàn tay Tạ Sơ chảy mồ hôi. Tôi kinh ngạc, vì ngay cả việc comeout với mẹ cậu ấy, Tạ Sơ cũng vô cùng bình tĩnh, sao đến lượt ba tôi, cậu ấy lại căng thẳng.

Còn chưa kịp phản ứng, Tạ Sơ đã dùng sức nắm lấy tay tôi: “Em đi cùng anh.”

Tôi buồn cười nói: “Đương nhiên em phải đi cùng anh, đó cũng là nhà em.”

“Anh biết em không nói cái đó.”

Tôi đương nhiên biết cậu ấy nói cái gì, ở trong điện thoại ba cũng đã nói rõ ràng, tối nay về nhà ăn cơm. Chắc hẳn bữa ăn này sẽ không ngon lắm, lời nên nói, cũng sẽ không được dễ nghe.

Buổi tối chúng tôi cùng nhau về nhà, không khí giữa ba mẹ vẫn rất êm dịu, mẹ kế thấy tôi còn cười nói với tôi: “A Dã, lại đây uống canh, mẹ tự nấu đấy.” Dứt lời, bà thậm chí còn đứng lên múc cho tôi chén canh. Tôi run rẩy nhận lấy chén canh đó, còn cẩn thận nhìn bên trong một chút, may thật, không có đầu cá. Cẩn thận uống một ngụm, may mắn, không nhiều muối.

Chắc hẳn mẹ tôi cũng không phải kiểu người nhỏ mọn như vậy, một bữa cơm yên ả, mọi người quan tâm chăm sóc lẫn nhau, không khí hòa bình khiến tôi cảm thấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng đó là việc không thể xảy ra, cho nên sau bữa cơm, ba gọi tôi và phòng làm việc thì tôi lại cảm thấy thả lỏng khi cuối cùng việc này cũng tới.

Ba ngồi sau bàn đọc sách rộng lớn, trong tay là một chén trà xanh, ông ấy đeo kính xem một tập tài liệu. Nghe tiếng tôi tới, ông cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi đi.”

Tôi cẩn thận ngồi xuống: “Lúc ba đi công tác, mọi chuyện ở công ty đều tốt, chỉ vừa tái ký hợp đồng với một nhà cung ứng.”

Ba đặt ly trà lên bàn: “Con biết ba tìm con không phải để nói những thứ này.”

Tôi hơi rũ đầu: “Con biết, nhưng chắc là mẹ cũng nói với ba rồi, bọn con sẽ không buông tay.”

Giọng điệu của ba vẫn bình tĩnh: “Ba không nói con chia tay, chỉ muốn nói cho con tình huống trước mắt.”

Tình huống? Tôi nghi ngờ ngẩng đầu. Ba tiếp tục nói: “Con cho rằng Tạ Sơ dễ dàng mà đạt được số cổ phần kia? Một khi chuyện của con và thằng bé bị phát hiện, số cổ phần đó sẽ thuận lợi đến tay thằng bé sao?”

Ba đứng lên, ông chỉnh lại ống tay áo của mình: “Nếu con muốn tiếp tục tình yêu sẽ không được bất kỳ ai ủng hộ này, ba sẽ không ngăn cản. Nhưng em trai con, Tạ Sơ, tại sao thằng bé phải trả giá cho sự háo sắc tùy hứng này của con, thậm chí còn vì con mà mất đi tài sản vốn thuộc về mình. A Dã, có lẽ giờ thằng bé vẫn là người đứng đầu, cho nên nó cảm thấy buông tha tất thảy vì con là điều đáng giá, nhưng khi mất đi sức mạnh, con cảm thấy thằng bé sẽ không hận con, không trách con sao? Đừng ngây thơ như vậy.”

Ba không tức giận, thậm chí giọng cũng không lớn lên, ông ấy chỉ chậm rãi dùng ngôn ngữ phân tích thực tế tàn khốc.

Lột đi cái gọi là tình yêu, chỉ còn lại thực tế trần trụi mà chúng tôi phải nhìn thẳng.

Tôi thật sự nên tự tin, hay nên tin tưởng sau khi tình yêu biến mất, Tạ Sơ sẽ không hối hận về lựa chọn bây giờ?

Vì tôi mà có người đánh thẳng vào điểm yêu, vì tôi mà mất đi tài sản vốn có, thậm chí còn vì tôi, mà không còn con cháu.

Không, tôi không đủ tự tin.

Trong lòng còn đấu tranh kịch liệt thì ba đưa một xấp hình cho tôi, giễu cợt: “Hơn nữa em trai vẫn đáng mong đợi hơn con, thằng bé còn có thể thích nữ, không giống con.”

Trong ảnh là Tạ Sơ, bóng dáng vô cùng quen thuộc. Cậu ấy ôm một người khác vào lòng, hai người như vừa đi siêu thị về, tay xách túi đồ.

Tôi đã không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm tấm hình kia: “Đây là…”

“Đây là bạn gái Tạ Sơ từng quen ở Mĩ, thằng bé không nói với con sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc