SẮC DỊCH HUÂN TÂM

“Tạ Sơ về nước.” Không biết là ai nói ra tin tức này.

Lúc đó tôi đang ngồi thoải mái trên ghế salon, nắm lấy tay của bồi bàn, bàn tay kia thật xinh đẹp, vừa nhỏ vừa dài, móng tay trơn bóng gọn gàng.

Không lâu sau, tôi châm thuốc, đứng dậy rời khỏi đám bạn xung quanh đi thẳng ra hành lang dài bên ngoài, tôi do dự lấy di động ra.

Tôi liên lạc với Brown, tôi hỏi bây giờ anh ấy có thời gian không, tôi muốn đi tìm anh ấy.

Vừa tới nhà Brown, tôi mới phát hiện mình tới là hoàn toàn không thích hợp. Anh ấy nằm ngủ trong lòng tên người yêu người Đức của anh ấy, cửa không đóng, xem ra anh ấy cũng biết khi tôi tới, anh ấy không thể đứng dậy đi mở cửa.

Tôi tự giác ngồi lên cái sạp nhỏ, cầm socola lên cắn một miếng, lại tiếp tục nhìn hai người bọn họ, có hơi không chịu nổi: “Anh mà nói sớm cho em biết tên này tới chỗ anh, em sẽ không đến.”

Tôi nói rất chậm, tiếng cũng nhỏ. Dù sao nếu thật sự đánh thức cái tên người yêu thích ăn giấm này của anh ta, sợ là tôi sẽ bị đánh rụng mất một chiếc răng.

Brown buồn cười trả lời: “Cậu xem cậu lại nói ngược kìa, anh ấy không ở đây thì cậu dám tới sao?”

Tôi phối hợp liếc mắt: “Không dám, vâng vâng vâng, em hoàn lương lâu rồi, không còn dám làm mấy chuyện thất đức vì chuyện giường chiếu của mình nữa.”

Cũng không biết có phải cú ngã vì Tạ Sơ và đàn em kia quá mạnh, khiến trong lòng tôi cũng có hơi ám ảnh.

Cũng không dám dễ dàng do dự, không quản lý nửa người dưới nữa.

Nhưng dù sao với danh hiệu ngoài kia, còn làm ăn với mấy tên công tử mình quen trước kia, người xung quanh mình đều buông thả như vậy, tôi cũng không tiện ra vẻ như mình trong sạch, chỉ có thể phối hợp xoa xoa bàn tay nhỏ bé, lại bóp bóp bắp đùi.

Làm hòa thường gần năm năm, cũng sắp xưng anh em với tay phải của mình. Gần đây vốn hơi động lòng, muốn nghiêm túc hẹn hò với một người, ai biết Tạ Sơ lại trở về.

Tôi và Brown còn có người yêu của anh ấy yên lặng xem một bộ điện ảnh, cho đến lúc phần kết của bộ phim chậm rãi chạy trên màn hình, Brown mới lên tiếng: “Tạ Sơ về rồi, An Tân làm sao đây?”

Tôi cắn một miếng socola, không lên tiếng.

An Tân là một cảnh sát, năm năm trước vì tôi bị trộm xe, có duyên quen biết người này, nhưng lúc đó tôi không có hứng thú phát triển thêm với cậu ấy. Nửa năm trước, vì một tai nạn giao thông, tôi và cậu ấy gặp lại.

Tôi trêu chọc cậu ấy làm cảnh sát năm năm còn chưa đủ sao, cậu ấy tức giận lập tức kêu người kéo tôi đi.

Sau đó cậu ấy chủ động liên lạc với tôi, tôi cảm thấy trêu chọc cậu ấy thật thú vị, có qua có lại, tôi cũng không nhịn được mà hơi rung động.

Nghĩ tới lúc này nên từ bỏ việc chờ đợi Tạ Sơ, đúng lúc này Tạ Sơ trở về.

Thấy tôi không lên tiếng, Brown khoác tay lên vai tôi, như đang an ủi.

Tôi cười tự giễu, đưa tay lên giữ tay anh ấy: “Rất kỳ quái đúng không, em cũng thấy kỳ quái. Từ lúc biết cậu ấy về đến giờ, em vẫn luôn nghĩ, bọn em gặp nhau sẽ thế nào, trừ việc đó ra, em không nghĩ ra được cái gì khác, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ, đều là cậu ấy.”

Brown thở dài: “Cho nên cậu về không?”

Tôi gật đầu, đột nhiên cười: “Về chứ, sao lại không về, cậu ấy còn có thể ăn em sao?”

Lời nói rất có khí thế, nhưng tôi vừa về nhà, thân thể đã căng thẳng, cơ mặt cứng ngắc.

Phòng khách tràn ngập tiếng cười nói, tôi bước lên, ép mình bước lên từng bước một.

Bước qua hành lang dài, lướt qua tường trắng, đèn treo trong phòng khách sáng chói chang, trên chiếc ghế salon dài màu nâu, có người ngồi đưa lưng về phía tôi.

Bả vai quen thuộc lại xa lạ này, mái tóc sạch sẽ lại gọn gàng.

Tôi đứng trước cửa phòng khách, yên lặng nhìn bên đó.

Tôi nghe ba nói: “A Dã về rồi, Tiểu Sơ cũng lâu rồi chưa được gặp anh đúng không.”

Tôi thấy thân thể người kia giật giật, cậu ấy chậm rãi quay đầu lại.

Đó là Tạ Sơ, nhưng lại không giống Tạ Sơ. Gương mặt của cậu ấy trưởng thành hơn nhiều, không có vẻ cứng cáp của thanh niên, mà nhìn càng thêm tinh xảo.

Đôi mắt kia khẽ nâng lên, nhìn tôi, trên miệng cũng là nụ cười thản nhiên: “Anh, anh về rồi, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp…

Nhưng tất cả những điều đó, đều không giống những hình ảnh trong tưởng tượng của tôi.

Cảm giác mất mát khiến tôi khẽ nhíu mày, nhưng tôi vẫn nhanh chóng nở nụ cười, đứng từ xa nhìn Tạ Sơ: “Anh rất nhớ em.”

Bình luận

Truyện đang đọc