SẮC DỊCH HUÂN TÂM

“Tạ Sơ, chúng ta ra nước ngoài du lịch đi!”

Sau đó tôi lại tắm, làn da đỏ nhạt phơi ra ngoài, lòng bàn tay ướt át vân vê điếu thuốc, bước chân loạng choạng. Nói có đột nhiên nổi hứng, nửa đùa nhưng lại mang theo mấy phần nghiêm túc.

Tạ Sơ vừa nhận một cuộc điện thoại, vừa trở lại từ sân thượng có tín hiệu hơi tốt hơn, nghe được lời của tôi, cậu ấy thoáng sững sờ, lại đáp: “Được, đi đâu, có muốn tới nơi em học tham quan một chút không.”

Tôi cười nhìn vào mắt cậu ấy: “Cũng được, nghe nói trường học nước ngoài có rất nhiều chỗ khuất.”

Giờ đây tạ Sơ đã miễn dịch với mấy hành động lưu manh bất chợt của tôi, cậu ấy cầm khăn khô lau tóc cho tôi: “Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài?”

Tôi không đáp, có lẽ cũng không biết trả lời thế nào, cũng không thể nói tôi sợ.

Tôi không sợ mẹ Tạ Sơ, tôi sợ ông già nhà mình. Hiểu con không ai khác ngoài ba, ba tôi có thể không tức giận nhưng cũng có thể khiến tôi cụp đuôi. Sao có thể không sợ, sợ tình yêu những ngày qua, lòng tin được thành lập trong những năm chờ đợi này, sẽ bị hại sau vài lời của ba tôi, hèn nhát rút lui, biến thành một chuyện cười sao, sao có thể không sợ.

Không muốn đối mặt, thì trốn tránh chạy ra nước ngoài, tôi muốn nắm lấy tay Tạ Sơ, tới nơi cậu ấy muốn đi, tới nơi tôi muốn đi.

Đi qua những con đường như đã từng quen, bù lại thời gian mình từng bỏ lỡ.

Vi công việc nên ba vừa ra nước ngoài, tôi lại tiếp tục cuộc sống ấm áp với Tạ Sơ trong hơn một tháng may mắn này.

Thỉnh thoảng Tạ Sơ cũng về nhà, chỉ là tình hình giằng co giữa hai mẹ con vẫn không dịu đi.

So với việc tôi căng thẳng, Tạ Sơ lại thoải mái hơn nhiều, hoàn toàn không lộ ra vẻ nóng nảy hay lo lắng nào, ngoài ra còn thường đưa tôi tới chỗ này chỗ kia đi dạo một chút.

Như là hận không thể làm hết chuyện của những người đang yêu thường làm, tôi đoán có lẽ Tạ Sơ chưa từng hẹn hò, dĩ nhiên tôi cũng không tính là có kinh nghiệm. Tôi cũng hoài nghi cậu ấy lập kế hoạch vào một cuốn sổ nhỏ, hoàn thành một mục sẽ vạch ngoắc một cái ngay bên cạnh. Sau đó buổi tối mở một ngọn đèn nhỏ, như thiếu niên đang hoài xuân vậy.

Nghĩ vậy tôi đã cười không dừng được, lúc ấy chúng tôi đang ở trong một tiệm đồng hồ đặt hàng theo yêu cầu, tạ Sơ ở bên cạnh khó hiểu nhìn tôi, tiếp đó lại thở dài, kéo tôi vào trong lòng, dùng áo gió quấn lấy thân thể tôi, che đầu tôi lại, cũng chặn những ánh mắt tò mò ngoài kia.

Thật ra thì tôi cảm thấy làm vậy càng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng ngửi thấy mùi của Tạ Sơ, tôi lại không nỡ rời khỏi ngực cậu ấy.

Trong lòng đến một cái năm giây hai cái năm giây ba cái năm giây, cuối cùng tôi mới choáng váng thoát được bẫy mê hoặc mạnh mẽ này của Tạ Sơ.

Tôi đỏ mặt ho khan, ra vẻ nghiêm túc đi xem đồng hồ: “Lại đây, anh tặng em cái đồng hồ này.” Làm quà sinh nhật.

Sắp tới sinh nhật của Tạ Sơ, là cuối tuần này, giờ cậu ấy cũng là người đi làm, tặng đồng hồ khá ổn.

Ai biết Tạ Sơ chỉ nhìn lướt qua cái tủ đó mấy lần đã kéo tôi đi về hướng khác.

Tôi ngơ ngác, cho đến khi cậu ấy kéo tôi tới trước quầy mua nhẫn tôi mới phản ứng được.

Lúc nên xấu hổ tôi lại rất bình tĩnh, cần đo kích thước thì đo, cũng không tránh được, tôi khắc chữ QY lên nhẫn của Tạ Sơ, của mình thì khắc XS.

Quẹt thẻ trả tiền, tôi sờ lên hông Tạ Sơ, xấu xa nói: “Không đợi được muốn gả cho anh vậy sao?”

Tôi bao quát một vòng dáng người xinh đẹp của Tạ Sơ, cậu ấy cũng không phản kháng, thân thể còn tự nhiên nghiêng về phía tôi, cậu ấy khẽ nhìn tôi một cái, thật sự muốn nhìn cho tôi cứng luôn.

Đang muốn nói thêm, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Trong lòng tôi thoáng có một dự cảm, loại dự cảm này vô cùng chính xác, tôi lấy di động ra nhìn một cái, quả nhiên đúng như tôi đoán.

Tôi nhận, không nói gì. Ba ở đầu bên kia cũng rất bình tình: “Ba đã nghe mẹ nói chuyện của hai đứa, tối nay về nhà ăn cơm đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc