SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Np là giả, nói một đằng làm một nẻo là thật. Muốn làm tình là thật, lái xe được nửa lại chán nản, chỉ có thể diện điện hết cho mấy người kia, hủy bỏ cuộc hẹn.

Tôi lái xe trên con đường không biết tên, đường cao tốc trống trải, nhà dân thấp bé, khu buôn bán yên tĩnh không người.

Cuối cùng dừng lại trước bờ biển lộng gió.

Tôi cởi tất, nhảy qua hàng rào bảo vệ, xuống đến thảm cỏ lùn lùn, nằm trên phần đất mềm xốp, yên lặng hút thuốc.

Điện thoại di động tắt, tôi nhìn màn đêm đen như mực, bầu trời điểm xuyết mấy vì sao, mí mắt ngày càng nặng.

Cuối cùng tôi chịu đựng con muỗi đáng ghét, ngủ say.

Cho đến khi trời sáng, cho đến khi cơn mưa khiến người không kịp đề phòng rơi lên người, tôi mới bị gọi tỉnh.

Vừa tỉnh giấc, tôi vội vàng tránh mưa, một đường đạp lên bùn đất, tôi nhếch nhác chạy lên bờ. Hoàn toàn không nghĩ tới chiếc xe vốn đậu ở đó đã biến mất, tôi lập tức sờ điện thoại di động, trống không.

Không chỉ di động, đồng hồ lẫn ví tiền, kể cả chìa khóa xe cũng không thấy!

Cmn! Tên trộm này cũng giỏi thật! Trộm luôn cả xe! Thiệt thòi lớn! Xe đó là chiếc tôi thích nhất!

Tâm trạng vô cùng tồi tệ, tôi chỉ có thể đội mưa tìm tới một nơi có người, vào một cửa hàng tiện lợi mượn điện thoại báo cảnh sát.

Bộ dạng kia của tôi còn dọa nhân viên cửa hàng, dù sao toàn thân tôi vừa bẩn vừa ướt, như quỷ vậy.

Cho đến khi đến cục cảnh sát, tôi mới có thể giải thoát. Có một sĩ quan tốt bụng mượn một bộ quần tây áo sơ mi cho tôi, tiếc là quá nhỏ, tôi mặc vào còn không cài được cúc, chỉ có thể dùng áo sơ mi che chắn, miễn cho thất lễ.

Lúc tôi làm biên bản khó tránh khỏi việc quần bị tuột xuống 囧, tôi còn không được ai nhắc trước, bản thân chỉ biết cười.

Mượn chuyện thắt lưng nhỏ mông lại cong này, tôi trêu chọc sĩ quan kia. Khó khăn lắm tâm trạng mới tốt một chút, mượn điện thoại liên lạc với dì Lý ở nhà, lại không nghĩ tới dì Lý vừa nhận điện thoại đã nức nở.

Đầu bên kia dì Lý tiếp điện thoại vừa khóc vừa cười, tôi nghe một lúc vẫn không biết bà đang nói cái gì, chỉ có thể nói bà để tài xế đến đón tôi trước, tôi đang ở cục cảnh sát.

Cúp điện thoại, tôi tiếp tục trêu chọc sĩ quan đó.

Cậu ấy còn trẻ, làn da mềm mại. Nhìn kỹ, đường nét lại có vài phần giống với Tạ Sơ.

Nhưng tôi đảm bảo bản thân không ôm tâm trạng quyến rũ người này, chỉ vì tôi thấy hai người quá giống, nên mới cảm giác sĩ quan này thân thiết hơn một chút.

Tôi trêu chọc người này mấy câu, đối phương cũng mở miệng, mấy lần cãi lại, mắt còn mở to muốn tôi gọi mình là anh, tuổi của đối phương lớn hơn tôi, vừa rồi anh ta đã thấy dãy số trong thẻ căn cước của tôi.

Tôi cười ha ha, không hề kháng cự mở miệng gọi anh, tiếng nói trầm bổng, như đang gọi tình nhân vậy.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân, rất gấp gáp, từ xa tới gần, tôi vừa quay đầu đã bị người hung hăng đánh một quyền, ngã xuống đất.

Tôi bị đánh mà bối rối, ngồi dưới đất giương mắt nhìn một cái, là Tạ Sơ toàn thân ướt đẫm, áo quần xốc xếch.

Cậu ấy thở hồng hộc, đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi.

Cậu ấy không để ý việc xung quanh đều là người, không để ý sĩ quan cảnh sát đang xô đẩy cậu ấy, lớn tiếng mắng tôi: “Cmn anh đi đâu!”

Tôi che một bên mặt bị đau, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi không thể mặc cho Tạ Sơ xảy ra xung đột với cảnh sát.

Cho nên tôi bước qua ngăn cản, tôi vừa giữ cánh tay của sĩ quan cảnh sát đã bị Tạ Sơ kéo qua.

Cậu ấy ôm chặt tôi, nước mắt ấm áp nhanh chóng rơi lên cổ tôi.

Tôi nghe giọng nói Tạ Sơ run rẩy, cậu ấy kiềm chế nói: “Tôi cho là người xảy ra chuyện là anh, may mà không phải, may mà không phải.”

Mặc dù không hiểu nhưng tôi biết nhất định là Tạ Sơ hiểu lầm gì đó.

Hiện tại cậu ấy ôm tôi, như một người tìm thấy hi vọng sau khi sụp đổ.

Tôi rất hoài nghi, nếu hiện tại tôi đẩy cậu ấy ra, cậu ấy có thể cắn chết tôi không. Cho nên tôi không đẩy Tạ Sơ ra, chỉ đưa tay ôm eo cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Tôi ở đây, Tiểu Sơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc