SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Nhìn tấm hình kia một hồi, tay tôi siết lại, vo tấm hình thành một cục, tôi giương mắt nhìn về phía ba mình, nhìn ông chằm chằm, nhìn tóc mai đầu mày bạc trắng của tôi, nhìn ông dù đã nói tới những lời này, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như chuyện không liên quan đến mình.

Tôi nhếch miệng: “Từ năm mười sáu tuổi con comeout với ba, trong mắt ba, con vẫn luôn không đáng để ba mong đợi chút nào.”

Thật ra thì tôi vẫn luôn biết, ngoài mặt ba chấp nhận với xu hướng tình dục của con trai, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại một vết nứt lớn, không thể bước qua được khúc mắc này. Quan hệ hai người chúng tôi ngày càng lạnh nhạt, dù không đến mức căng thẳng hay không nhìn mặt nhau, nhưng loại thờ ơ này càng khiến người ta đau đớn.

Một câu thằng bé đáng để mong đợi hơn con, lại suýt nữa khiến mắt tôi ê ẩm, suy nghĩ hỗn loạn, tôi thở dài, dù sao cũng nên vượt qua cửa ải trước mặt này.

Dứt lời, tôi nở nụ cười ngây ngô: “Dù Tạ Sơ có hối hận, vậy thì sao? Là cậu ấy chọn con, ba tìm con để nói những lời này, thì cũng nên nói với cậu ấy. Hay ba cảm thấy con nghe những lời này xong thì sẽ lập tức đảm bảo với ba rằng con sẽ chia tay với Tạ Sơ? Không phải ba biết rõ sao, con luôn là một người vô trách nhiệm, làm gì có chuyện nghĩ tới hậu quả.”

Dứt lời, tôi đứng lên, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo: “Hơn nữa dù cậu ấy có bạn gái thì sao, giờ cậu ấy chỉ có thể thuộc về mình con.”

Có lẽ thái độ bất cần này của tôi đã chọc giận ba, ông đánh mạnh lên mặt bàn, không còn cái vẻ như trên bàn đàm phán nữa. Ông tức giận nhìn tôi: “Con có nghĩ tới tương lai của mình không, trước kia con còn nhỏ, ba còn có thể coi như con không hiểu chuyện, nhưng bây giờ con làm sao thì phải chấp nhận việc bị người ta mắng thẳng vào điểm yếu của mình!”

Bị mắng, là đồng tính thì phải bị mắng, làm bậy với em trai cũng phải bị mắng, nhưng tại sao tôi phải quan tâm những lời đàm tiếu đó chứ.

Đút tay vào túi, tôi vuốt đường viền cứng rắn của tấm hình: “Bọn con sẽ ra nước ngoài, đến một nơi không còn những lời đàm tiếu này nữa.”

“Hoang đường!”

“Không phải ba đã biết con như vậy từ lâu rồi sao!”

Chúng tôi nhìn chằm chằm nhau như hai con gà chọi, mặt đỏ bừng thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương, không ai chịu thua, không ai chịu cúi đầu.

Sau đó không ngoài dự đoán, một bàn tay đánh mạnh lên mặt tôi, tôi không tránh mà đón nhận cú tát đó.

Không biết là nhẫn hay móng tay của ông ấy, tôi cảm thấy gò má mình đau đớn, chất lỏng ấm áp tràn ra từ vết thương đau nhức.

Tôi không giơ tay lên lau mà vẫn nhìn chằm chằm ông, nói: “Chắc hai người đã biết chuyện này từ năm năm trước rồi ha, cho nên mới đưa Tạ Sơ ra nước ngoài, lúc đó cậu ấy mới có mấy tuổi, hai người đưa em ấy đi đã có được sự cho phép của em ấy chưa!”

Ba tức giận nói: “Cái này cũng phải hỏi con! Nếu không có cái người quậy phá như con, A Dung có thể chịu được việc đưa con trai mình đi xa sao!”

“Vậy con thì sao! Con cũng là con trai ba mà!”

Con cũng là con trai ba, tại sao ba không quan tâm tới con chứ.

Thân thể ba tôi run rẩy, đôi môi khẽ mấp máy, một lúc sau mới nói được một câu: “Cũng vì con là con trai ba, cho nên mới muốn con chia tay. Nếu là người khác, ba còn có thời gian rảnh quan tâm mấy chuyện này sao?”

Nghe ông ấy nói như vậy, tôi có giận hơn nữa cũng dần tiêu mất, điều chỉnh hô hấp, giọng tôi khàn khàn: “Con không chia tay được, con biết con yêu em ấy.”

“Vậy thì cút khỏi cái nhà này.”

Tôi ngạc nhiên trừng mắt, ba lại cắn chặt răng nói: “Tài sản của tôi, anh sẽ không nhận được một đồng nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc