SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Đã lâu không làm tình, tôi bị cậu ấy hút một cái như vậy, toàn thân đều giật nảy.

Tôi kéo tóc Tạ Sơ, khàn giọng nói: “Đừng… đừng dùng sức như vậy, nhẹ một chút.”

Cũng không biết lời này chọc đến dây thần kinh nào, Tạ Sơ ôm lấy mông tôi, lập tức đẩy ngã tôi lên giường. Quần của tôi vốn cởi gần hết, hiện tại gần như là cưỡi trên người cậu ấy, tư thế Tạ Sơ biến đổi, tôi cũng vội vàng mở rộng hai chân, khó khăn vắt ngang trên hông cậu ấy.

Tạ Sơ thô bạo kéo quần một cái, gấp đến nhéo lên bắp đùi của tôi, dương v*t nóng bỏng kẹt vào khe mông bí ẩn của tôi.

Ánh mắt tôi có chút nóng nảy, tôi nắm lấy tóc cậu ấy, nhìn đôi mắt như bị nhuộm đỏ kia: “Không phải cmn nói muốn để cậu vào, cậu đẩy vào đâu đó?”

Tạ Sơ thở hổn hển mấy cái, đôi mắt dần tìm lại tỉnh táo.

Sắc mặt cậu ấy rất khó nhìn, còn lập tức buông lỏng tay, bò xuống khỏi người tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn Tạ Sơ luống xuống tay chân mặc lại quần áo: “Sao, cảm thấy hối hận? Cảm giác có lỗi với tiểu tình nhân kia của cậu.”

Tạ Sơ bỗng nhiên trừng mắt với tôi: “Cậu ấy có tên, cậu ấy là người yêu của tôi, không phải tiểu tình nhân.”

Tôi cảm thấy lưỡi mình đắng ngắt, cảm giác đắng này dần chảy vào lục phủ ngũ tạng, có chút đắng lại có chút đau.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Sơ vào phòng tắm, tiếp đó dọn dẹp sạch sẽ một lần rồi mới đi ra. Tôi nhìn cậu ấy đi về phía cửa phòng, cũng không khống chế xúc động có thể khiến mình hối hận nổi nữa.

Tôi nghe giọng mình vang lên, run rẩy như vậy, lại mang theo một tia hẹn mòn khó tin: “Vậy chúng ta thì sao?”

Tạ Sơ ngừng bước, tay cậu ấy đặt lên cửa, yên lặng hồi lâu. Tôi cho là cậu ấy sẽ quay đầu, kết quả cậu ấy trực tiếp mở cửa, không thèm quay đầu, cứ thế đi ra ngoài.

Thân thể tôi lạnh run, chỉ có thể ngây ngẩy cởi quần còn treo trên chân, để thân thể trần truồng, mang một thân dấu vết chui vào trong chăn.

Tôi cảm thấy mình rất lạnh, loại lạnh này là loại muốn tìm đến nhiệt độ của một người khác.

Cho nên tôi lấy di động ra, giọng nói bình tĩnh.

Lúc này tôi muốn Brown tới, đưa bùa hộ mệnh lần trước bọn tôi đi cầu tới.

Cái này vốn định đưa cho Tạ Sơ, nhưng tôi cảm thấy hiện tại người cần bùa hộ mệnh này là tôi. Dĩ nhiên, bùa hộ mệnh là lý do, điều tôi muốn là Brown.

Anh ấy nhanh chóng chạy tới, tôi nằm trên tầng gọi điện cho người làm, để anh ấy vào phòng tôi.

Tinh tế như Brown, qua điện thoại đã đoán được tôi không ổn. Brown rón rén đóng cửa, ngồi cạnh giường tôi. Anh ấy nắm lấy bàn tay để lộ ngoài chăn của tôi: “Sao lại thế này?”

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ đưa cánh tay được băng bó qua, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Brown: “Ở bên tôi, đừng đi.”

Brown yên lặng một l, tôi vẫn nhắm chặt mắt, sau đó tôi nhanh chóng nghe thấy âm thanh cởi quần áo. Brown chui vào, còn mặc quần, chỉ cởi nửa thân trên.

Tôi biết đây là lễ phép anh ấy dành cho tôi, cũng dành cho chính anh ấy.

Tối nay không phải lúc nên xảy ra cái gì, tôi và anh ấy đều rõ ràng.

Cho nên tôi chỉ ôm eo Brown, vùi mặt vào lồng ngực anh ấy. Lấy tư thế cuộn mình, chìm vào giấc ngủ trong lòng Brown, cho đến khi sắc trời sáng dần, đến khi Tạ Sơ đẩy cửa phòng tôi ra, tạo thành tiếng động rất nhỏ.

Tôi mơ hồ mở mắt ngồi dậy, có chút ngơ ngác nhìn Tạ Sơ.

Cậu ấy mang theo thuốc, nhìn thấy tôi ngồi dậy còn như bị dọa sợ hết hồn.

Tôi không thể nói rõ rốt cuộc trong lòng tôi hiện tại khó chịu nhiều hơn hay vui vẻ nhiều hơn, dù sao sáng sớm đã có người lo lắng cho vết thương của bạn, còn tới phòng bạn.

Người này còn là người bạn để ý nhất, có thế nào, trong lòng cũng có chút vui vẻ vì được xem trọng.

Mà tôi nhìn Tạ Sơ, cậu ấy nhìn tôi, như còn muốn mỉm cười với tôi. Đáng tiếc khóe miệng mới kéo lên được một nửa đã lập tức cứng lại.

Tầm mắt cậu ấy lạnh lùng lướt qua người tôi, dừng lại bên kia giường.

Tôi nhìn qua theo liền thấy đầu vai trần truồng của Brown cùng mái tóc xốc xếch của anh ấy, dưới nắng mai như hiện lên ánh sáng nhạt.

Đây nên là phong cách tuyệt vời để khởi đầu một ngày mới nhưng hôm nay tôi chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, lại không ngừng chột dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc