SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Tôi cứng người nắm chốt cửa, mãi sau cũng không vặn được. Tạ Sơ quá mâu thuẫn, cậu ấy giãy giụa nhìn chằm chằm tôi. Có lẽ tỉnh táo là một phương pháp tốt, nhưng nếu từ đầu đến cuối đều không có biện pháp thuyết phục, coi như bọn tôi miễn cưỡng ở bên nhau, cũng sẽ không lâu dài. Tôi tin cậu ấy không thể không biết, cậu ấy chỉ không muốn nói, không muốn nghe, muốn trốn tránh mà thôi.

Vậy thì làm tới cùng, chân tướng tàn nhẫn mới có thể phá vỡ, là đường sống hay kết thúc, dù sao cũng phải thử mởi biết được.

Tôi gỡ tay Tạ Sơ ra, không quay đầu nhìn, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh và Lý Phục từng ở bên nhau, sau khi em ra nước ngoài. Không chỉ mình Lý Phục, từ năm mười sáu tuổi, đã luôn có người bên cạnh anh.”

Bàn tay đang siết chặt của Tạ Sơ cũng dần thả lỏng, tôi tiếp tục nói: “Lần đầu tiên trêu chọc em là anh bị sắc đẹp dụ dỗ, chỉ là nhất thời. Em hoàn toàn không phải gu của anh, ngay từ đầu đã không phải. Hơn nữa thời gian đó, anh cũng chưa từng dừng tay, cũng như em nói, em chỉ là một phong cảnh trên đường của anh mà thôi.”

Tôi cảm nhận được tay cậu ấy dần tuột xuống khỏi cánh tay tôi, tôi xoay người lại đã nhìn thấy vẻ mất hồn và bối rối mà cậu ấy chưa kịp giấu đi.

Khoảnh khắc cậu ấy nhìn vào mắt tôi, ánh mắt lập tức tránh đi, nhìn sang nơi khác. Tôi nắm chặt cánh tay còn chưa trở về chỗ cũ của cậu ấy, ôm chặt đầu ngón tay hơi lạnh của cậu ấy vào lòng bàn tay: “Anh trước kia đã từng cảnh cáo chính mình, em không phải gu của anh, anh không thể thích em.”

Ánh mắt Tạ Sơ khẽ mở, vẻ mờ mịt bên trong nhanh chóng rút đi, tôi dùng ngón cái ma sát tay cậu ấy, khẽ nói: “Nhưng dù giãy giụa thế nào, cũng chỉ là tự mình lừa mình, anh vẫn bị em đuổi kịp, cam tâm tình nguyện chui đầu vào rọ.”

Nói một hơi, suy nghĩ của tôi, cẩn thận nói ra một mạch: “Tạ Sơ, anh muốn ra nước ngoài tìm em, nhưng anh không làm được.”

Nghĩ tới tạp chí mà cậu ấy nói trước đó, tôi giải thích: “Scandal trên báo là giả, anh cũng không yêu Lý Phục. Anh ghen tỵ với cậu ta, từ lúc em nói em hẹn hò với cậu ấy, anh đã luôn ghen tỵ.”

Tạ Sơ dần dời tầm mắt lên người tôi, lại không mở miệng.

Tôi nghĩ nghĩ, do dự nói: “Anh biết mình cặn bã, buông thả, thậm chí còn như lời mẹ em nói, không phải thứ gì tốt, nhưng lần này anh nghiêm túc.”

Tạ Sơ cau mày, rút tay ra đi ra ngoài, trái tim tôi chợt lạnh, mãi sau tôi mới miễn cưỡng nói: “Nếu em hối hận, em có thể đi về, không nên mạnh miệng với mẹ em, ngoan ngoãn nhận sai đi. Quên đi chuyện giữa hai ta, sống thật tốt, cũng tốt… cũng tốt.”

“Thật sự có thể?”

Tạ Sơ đột nhiên nói, khiến tôi có chút kinh ngạc. Đến lúc hiểu ý nghĩa trong lời nói của cậu ấy, trái tim tôi lập tức nguội lạnh.

Nhưng Tạ Sơ vẫn không ngừng, cậu ấy vẫn tiếp tục nói: “Comeout rồi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, em cũng quên đi anh. Đàm Dã, ý tưởng này mà anh cũng nghĩ ra được.”

Tôi gượng cười, trong lòng lại có chút oán trách, không thế thì sao, Tạ Sơ vừa nhắc tới chuyện trước kia đã như uống bình giấm mười năm trộn lẫn thuốc nổ, tôi cố ra vẻ buông tay, dùng kế kích thích một chút, lấy lui làm tiến, nhưng việc này không có nghĩa lời tôi nói là thật lòng, cũng chỉ là đạo đức giả như vậy.

Nếu Tạ Sơ thuận theo mà đồng ý, tôi sẽ tức chết, hơn nữa sẽ tìm cơ hội trói cậu ấy lại, ném vào phòng, mặc kệ mọi thứ, cứ làm xong đã rồi muốn nói gì thì nói.

Bình luận

Truyện đang đọc