SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Ngày hôm sau Trương Ưng và Lý Dương ra ngân hàng giao dịch ba mươi vạn và làm thủ tục cất giữ viên Phỉ Thúy, sau khi tổng công ty biết dược tin tức thì vô cùng vừa lòng vơi những quyết định của Trương Ưng, tổng giám đốc còn cố ý gọi điện khích lệ Trương Ưng một phen.

Ngày hôm nay khách hàng càng nhiều hơn, nhưng mà đây cũng là một ngày cuối cùng, đến chiều thì hội triển lãm sẽ chính thức kết thúc.

Lúc Trương Ưng đi tìm Lý Dương ngày hôm qua thì Ngô Hiểu Lỵ cũng không có đi theo cho nên cô cũng không biết việc Lý Dương lại một lần nữa đổ thắng, nhưng mà đến trưa khi có rất nhiều người bàn luận về vận may khi hai lần đổ kiếm được một trăm năm mươi vạn của Lý Dương thì Ngô Hiểu Lỵ cũng biết được.

"Hừ, tiếp tục đổ đi, tốt nhất là đổ tới mức tán gia bại sản càng tốt!" Nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn của Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ có cảm giác muốn tiến lên cắn hắn một cái, từ sau khi tên này cướp đoạt được chức vụ của mình thì giống như là nữ thần may mắn luôn ở bên cạnh chiếu cố hắn vậy.

"Hiểu Lỵ, chiều hôm nay khi triển lãm kết thúc cô và Lý Dương cùng nhau đem số châu báu này đến ngân hàng rồi hãy về khách sạn nhé!" Trương Ưng sau khi kí xong một hợp đồng thì bỗng nhiên quay sang nói với Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn Trươn Ưng rồi sau đó quay sang nhìn Lý Dương.

"Trương quản lý, việc bên ngân hàng không phải đều là do ngài xử lý sao? Hai chúng ta có thích hợp không?" Ngô Hiểu Lỵ còn chưa nói gì thì Lý Dương đã quay đầu lại hỏi.

"Có cái gì mà không thích hợp, hai người chỉ đi theo xe của ngân hàng, tôi đâu có bảo hai người phải dích thân mang đi đâu, bây giờ cậu đã là trợ lý nên cậu có quyền lợi áp giải!"

Trương Ưng cười cười, khi hắn nói tới việc Lý Dương lên làm quản lý thì Ngô Hiểu Lỵ quay đầu sang một bên, chưc vụ này vốn là của cô nhưng lại bị Lý Dương nhờ vào vận may mà cướp đi. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cô cũng rất bội phục vận mai của hắn, cứu con trai thị trưởng, ba lần đổ thạch thì tăng giá hai lần, người khác thì không bao giò dám suy nghĩ tới còn hái thì lại gặp được, vận may của hắn quả thật là nghịch thiên.

"Vậy được rồi, chúng ta đi!"

Lý Dương cười khổ lắc đầu, hắn cũng không muốn tới ngân hàng, nếu như đi ngân hàng thì hắn không thể đến nơi đổ thạch để nhân cơ hội này kiếm thêm chút tiền.

Kỳ thật Lý Dương cũng không biết, mọi việc này đều là do Trương Ưng cô ý an bài, biểu hiện ngày hôm qua của Lý Dương làm cho Trương Ưng rất cảm động, vì vậy hắn càng thêm quyết tâm kéo Lý Dương ra khỏi giới đổ thạch, chính vì như vậy nên hắn mới bảo Lý Dương đi, không cho hắn có cơ hội tiếp xúc với đổ thạch.

Đừng nói Lý Dương chỉ mới đổ tăng hai lần, cho dù là đổ tăng năm lần tám lần thì hắn cũng không cho rằng Lý Dương có thể dựa vào thứ này để làm giàu, tám năm kinh nghiệm cho hắn biết có rất nhiều người vì thứ này mà tán gia bại sản, những người này cũng có không ít người vận mai còn tốt hơn cả Lý Dương, nhưng rồi cuối cùng thứ mà bọn họ có chỉ là hai bàn tay trắng.

"Hừ!" Ngô Hiểu Lỵ hừ một tiếng rồi quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Dương, tên này trong mắt cô càng lúc càng đáng giận, Trương Ưng đang hỏi mình, tên này cần gì phải xen vào, hắn đang học bộ dáng của một lãnh đạo à.

An bài của Trương Ưng thì cô cũng không có ý kiến gì, mấy ngày nay cũng không có tìm cô gây chuyện nên tâm tình của cô cũng dần dần bình tĩnh lại. Không có Trương Ưng ở đây thì cô tin tưởng mình so với tên luôn dựa vào may mắn kia còn mạnh hơn nhiều, đợi khi có cơ hội trả thù mình sẽ làm cho hắn đẹp mặt.

Buổi chiều, triển lãm kết thúc sớm hơn bình thường một giờ, xe ngân hàng cũng đã đậu sẵn ở bên ngoài, châu báu trị giá vài trăm triệu thì ai cũng không dám lơ là, lúc này mọi người đều phái những trợ thủ đắc lực của mình ra.

Đám người Lý Dương một lần nữa đặt những món châu báu này trở vào xe, Thủy Tinh Chi Hoa được Trương Ưng đặt ngay ở giữa, trong lần triển lãm này đã có người hứng thú với Thủy Tinh Chi Hoa, sợ rằng không bao lâu nữa thì nó sẽ được đổi chủ.

Bán được nó Trương Ưng không có tổn thất gì, hơn nữa hắn còn có thể xin tổng công ty vài món trang sức quý hiếm để làm trấn điếm chi bảo, việc này càng tăng thêm sức ảnh hưởng của hắn đối với công ty.

Một thùng hai thùng, ba thùng, Lý Dương vẫn nhìn vào tám chiếc thùng được đặt vào xe cho tới khi cánh cừa bị đóng lại mới ngừng.

"Một chiếc xe này chỉ sợ có giá ít nhất là mấy nghìn vạn?" Lý Dương đột nhiên nhìn Ngô Hiểu Lỵ rồi càm thán, nhưng mà thứ hắn có được chỉ là cái liếc mắt xem thường của cô.

"Nầy này triển lãm không lớn, nếu như tô chức triển lãm ở HongKong hay là Thâm Quyến thì những chiếc xe này trị giá trăm triệu cũng là bình thường!"

Ngô Hiểu Lỵ khinh thường nói, Lý Dương ngượng ngùng cười cười, hắn thầm mắng mình không có gì lại tự đi tìm phiền toái, hắn không biết nghĩ sao mà lại đi nói chuyện với cô nàng nữa.

"Đây thì có là gì, năm 2007 HongKong tổ chức triển lãm, hoàng thất Anh quốc đã đáp ứng tham gia triển lãm với một bộ trang sức trị gì 5.6 triệu bảng Anh, một cái rương nhỏ thôi cũng có giá năm sáu mươi triệu, hơn nữa còn trực tiếp dùng máy bay chở tới, đây mới gọi là làm lớn"

Một nhân viên áp giải của ngân hàng nói, trên mặt của Ngô Hiểu Lỵ vốn đang còn một chút nét cười khi nghe câu này thì lập tức trở nên lạnh lùng, việc này làm cho tên vốn định làm quen với người đẹp kia lập tức xấu mặt.

Lý Dương cười một tiếng, sau khi lên xe hắn liền gọi cho Trương Ưng thông báo, trong xe có mười sáu người, tất cả đều là những ông chủ không tự mình lái xe hoặc là nhân viên, hơn nữa còn thêm vào hai người Lý Dương nữa là mười tám người nhưng với chiếc xe mười hai chỗ này cũng không có chút chật chội nào.

Ngồi dựa lưng vào cửa sổ, Lý Dương nhàn nhã ngắm nhìn bên ngoài, đến Thanh Đảo đã vài ngày nhưng đây là lần đầu tiên Lý Dương chăm chú ngắm khung cảnh trên thanh đảo.

Nơi này và những thành thị loại hai có nhiều chỗ giống nhau, người trên đường rất đông, đặc biệt là hôm nay hội triển lãm kết thúc nên có không ít xe từ hội triển lãm rời đi, chính vì đông đúc như vậy nên bọn họ phải dùng tới hơn nữa giờ mới đi xong tuyến đường chính.

Xe đi chậm nên Lý Dương có cơ hội quan sát Thanh Đảo, Lý Dương kinh ngạc phát hiện hai bên đường trên Thanh Đảo có rất ít xe máy chạy, ngay cả xe đạp cũng rất ít.

"Trên đường không hề có xe đạp, chẵng lẽ mọi người đều không đi xe đạp hay sao?"

Vừa cẩn thận quan sát một hồi, khi xác định mình không có nhìn nhầm thì Lý Dương quay đầu qua hỏi, trong xe có rất nhiều người, nhưng mà hắn cũng không hỏi cụ thể người nào mà chỉ nói ên cái nhìn của mình.

"Lý tiên sinh, cậu có việc không hiểu, địa thế của Thanh Đảo không bằng phẳng nên dùng xe đạp rất phiền toái, vì vậy chính phủ không làm dường dành cho xe đạp, hơn nữa hệ thống giao thông công cộng ở đây rất phát triển, nó so với những nơi khác còn mạnh hơn nhiều, chính vì vậy cho nên không cần dùng tới xe đạp...!"

Một người tuổi trẻ cười trả lời câu hỏi của Lý Dương, những người khác cũng cười, chỉ có Ngô Hiểu Lỵ là mặt không chút thay đổi ngồi yên tại chổ.

"Cậu biết tôi ư?" Lý Dương kinh ngạc hỏi một câu, người thanh niên trước mặt này hắn không hề quen biết, Lý Dương có thể khẳng định chính mình không biết hắn.

"Ha ha, Lý tiên sinh là người nổi tiếng nhất trong hội triển lãm, việc ngài đổ ba lần thì có 2 lần tăng giá từ sớm đã truyền khắp khu triển lãm, người không biết ngài thật sự là không có nhiều lắm!" Người trẻ tuổi cười nói những người bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

"Thì ra là như vậy!" Lý Dương có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Kỳ thật Lý Dương sở dĩ nổi danh như vậy cũng không hoàn toàn là nhờ vào việc đổ thạch, có rất nhiều chuyên gia thậm chí có thể đổ 3 lần thắng cả 3, chỉ là muốn đổ ra hàng cao cấp thì phải dựa vào vận may, Lý Dương được người khác chú ý như vậy đều do vận may của hắn mang lại.

Ba lần đổ thạch của hắn đủ để cho người khác biết được hắn không hề biết gì về món này, thậm chí còn có thể nói là hắn chưa từng đổ nữa, người như vậy mà đổ 3 lượt thắng 2 chình là thuần túy dựa vào may mắn, hơn nữa hai lần này còn tăng giá mạnh, điều này làm cho mọi người đều nghĩ Lý Dương đang được vận mai chiếu cố.

Trên xe phần lớn đều là những người đã làm việc nhiều năm trong các công ty châu báu, người giống như Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ chỉ mới làm việc được có ba tháng mà đã được phái đi thì vô cùng ít. Những người này đều có kinh nghiệm phong phú nên họ với đổ thạch cũng không xa lạ gì, thậm chí còn có một số đã từng trực tiếp đổ thạch qua, những người đã từng tiếp xúc qua thứ này thì rất khó có thể tránh thoát sự mê hoặc của nó.

Hễ là người đổ thạch thì đều tin vào may mắn, Lý Dương vừa lên xe là mọi người đều nhận ra hắn vì vậy thái độ của mọi người đối với hắn rất tốt, ai mà không thích làm quen với người đang may mắn, nói không chừng là khi làm quen thì họ còn có thể hưởng được một chút vận may cũng không chừng.

Cho nên, Lý Dương nói thì ngay lập tức có người trả lời vấn đề của hắn, người thanh niên kia chính là do nhanh nhạy nên trả lời trước, nếu không thì cũng sẽ có người khác trả lời câu hỏi của Lý Dương thôi.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khu náo nhiệt, tốc độ cũng tăng lên không ít, lúc sắp tới ngân hàng thì Lý Dương đang cùng với vài người bên cạnh nói chuyện.

"Bang bang!"

Hai âm thanh trầm đục vang lên, chiếc xe lập tức dừng lại, không có buộc dây an toàn nên Lý Dương va vào phần lưng ghế ở phía trước, cú va chạm này làm cho cái mũi của hắn đỏ lên.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc