SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

- Đồ đẹp, đây là Bảo Tẩy Càn Long ngự chế, chủ thể là thanh Bạch Ngọc, có điểm lữu văn, nhưng không ảnh hưởng đến giá trị chỉnh thể.

Thầy Thái vừa nói vừa gật đầu, Bạch Ngọc Vân Long Tẩy này là bảo bối của Cố Cung ghi lại, hoàng đế Càn Long năm đó thích làm thơ, cũng thích lưu lại bút tích của mình, đồng thời cũng thích thu lại thành một văn phòng tứ bảo.

- Lý Dương, cậu ngây người ra làm gì vậy?

Bạch Minh đột nhiên gọi, ngay cả Hà Kiệt và Lưu Cương đều đi lại xem Tẩy bút của hoàng đế Càn Long dùng, nhưng Lý Dương lại ngây người ra đứng ở đó.

- Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Lý Dương vội vàng lắc đầu, không đi xem hai chiếc xe đấy đó nữa, một lát Đường Xuân Minh sẽ cầm hết ra xem thôi, tự nhiên lại có thể nhìn thấy rồi.

- Lý cố vấn, anh đến đánh giá một chút Tẩy Vân Long này xem thế nào?

Đường Xuân Minh cười nói với Lý Dương một câu, đánh giá của anh ta là đánh giá thật giả, không giống với ký giả Thẩm Hạo Dân cố ý làm khó xử Lý Dương như vậy.

- Đây là bảo bối rất đẹp, những thứ ở trong cung vốn đã là những tinh phẩm, đáng tiếc trải qua tám nước liên quân và quân phiệt náo loạn, hiện tại đa phần các bảo vật đều lưu truyền ở bên ngoài, có thể thu được về ngự bảo như thế này là rất khó.

Lý Dương chầm chậm gật đầu, thứ này quả thật không tồi, mà giá trị cũng không thấp, dự tính thấp nhất cũng phải trên tám trăm vạn, nếu tham gia bán đấu giá thì giá gốc quy định có thể không cao nhưng giá mua tuyệt đối sẽ không thấp, có khả năng trên nghìn vạn.

Những thứ bên trong cung đình cũng rất được ưa chuộng, đây lại là thứ hoàng đế đã từng dùng nên giá trị của nó đương nhiên là cao hơn nhiều.

- Không tồi, bảo bối đẹp, chạm trổ cũng không tồi, là người Tô Châu mà còn là đại sư cao tay.

Thầy Thái cũng gật đầu theo, cả khối tẩy bút dài hơn ba mươi centimet, giữa trống không, bên trong dùng để đựng nước, miệng hình tròn, nhìn rất giống một chiếc giày, nhưng dày, rộng hơn chiếc dày một chút.

Bên ngoài tẩy bút có Vân Long văn phù điệu, ba con rồng chụm thành miệng khí, chú ý có thể nhìn thấy hỏa châu hai bên, thân rồng ẩn dưới tầng cỏ linh chi trong mây, biểu hiện là một kiểu khí phách và tôn quý của duy nhất hoàng đế.

Đáy Tẩy hơi bằng, nước có xoáy, giống như cành hoa văng khắp nơi, đủ để thấy nhà điêu khắc thật phi phàm.

Tẩy bút có rất nhiều loại nhưng mỗi loại lại có hình dáng riêng của mình không giống nhau, mà hình dạng được chế tạo rất tinh xảo, lịch sự tao nhã, nhận được nhiều sự ưu ái của người yêu thích. Bảo bối này đặt ở tiệm đổ cổ bên ngoài cho dù là tiệm lớn cũng phải là tiệm thị thị trấn.

Sau khi mọi người xem Bạch Ngọc Vân Long tẩy xong Đường tổng mới từ từ lấy ra bảo bối thứ hai.

Đây là một thạch điêu mà là một thạch điêu lớn, là mười hai cầm tinh, mười hai cầm tinh được điêu khắc trên một tảng đá lớn, thạch điêu giống như một thạch trấn có ý nghĩa đặc thù hơn.

Lý Dương cũng chú ý tới khối thạch điêu này, dùng năng lực đặc thù, bên trong hai chiếc xe này có hai thứ đều được Lý Dương chú ý tới, khối thạch điêu này là một trong số đó.

- Công trình tạo hình này có chút cổ quái nhưng thứ này không hề đơn giản.

Thầy Thái nghi hoặc cầm khối thạch điêu lên, lật lên lật xuống xem xét một cách kỹ càng. Đây là một khối thanh văn kì thạch, tạo hình của kỳ thạch này vốn kỳ lạ, bên trên điêu khắc mười hai cầm tinh lại càng làm cho khối thạch điêu thêm thần bí, thầy giáo Thái vừa nhìn vừa lắc đầu, thứ này làm cho ông có cảm giác nhìn không thấu.

Đây là tác phẩm của giữa năm Tuyên Đức thời Minh, cũng là đồ trong cung, tất cả những chuyên gia ở đây đều nhìn qua, cùng nhau đoán, đây chắc là đồ vật để trừ tà.

Liễu lão chầm chậm nói một câu, thầy Thái lần này lẳng lặng gật đầu, thứ mang sắc thái thần bí thế này đa phần đều để trừ tà, chỉ có Lý Dương vẫn chăm chăm nhìn khối thạch điêu.

Cũng chỉ có Lý Dương biết, khối điêu thạch này không chỉ có bề ngoài đơn giản như vậy, bên trong đó vô cùng phức tạp, giữa đáy còn có lỗ tròn, nhưng là bị bịt lại, trong lỗ còn ẩn chứa chiếc chìa khóa bằng đồng, ngoài chìa khóa ra không còn thứ gì khác.

Còn nữa, mười hai cầm tinh bên ngoài điêu thạch biểu hiện như một chỉnh thể, nhưng thực ra lại là tách riêng, mà ở giữa có cơ quan vô cùng phức tạp, nhìn bên trong khối điêu thạch này làm cho Lý Dương có cảm giác nhìn thấy

Thày Thái đặt thạch điêu xuống, Lý Dương cũng đi lại cầm lên xem rồi lắc đầu. Anh có một cảm giác mười hai cầm tình này có thể chuyển động, cuối cùng có thể mở lỗ tròn bịt phía dưới nhưng sau khi mở ra chìa khóa đó dùng vào việc gì Lý Dương cũng không biết.

Đường Xuân Minh sau khi đưa thạch điêu ra lại vội cầm bảo bối thứ ba ra. Giá trị của khối thạch điêu này khoảng ba trăm vạn, chỉ nói về giá trị thôi cũng kém xa Bạch Ngọc Vân Long Tẩy vừa rồi.

- Tranh?

Lưu Cương giật mình, đồng thời lộ ra nụ cười. Lưu Cương không hiểu những thứ này, chỉ xem cho náo nhiệt, xem bức họa này anh lại nhớ đến bức họa ban nãy gây tranh luận, tai họa ngầm người khác không thể nhìn ra đã được Lý Dương chỉ ra, hôm nay Lý Dương cũng được một bữa đầy thể diện.

- Không sai, đây cũng là một bức cổ họa, mời mọi người xem.

Đường Xuân Minh chầm chậm mở bức tranh ra, Bạch Minh, Mao lão còn có thầy giáo Thái đều chụm đầu lại, có thể nhập vào lầu ba lại được Đường Xuân Minh coi trọng như vậy thì chắc chắn không phải là bức họa bình thường.

- Tranh của Cừu Anh?

Bạch Minh kêu lên đầu tiên, trên mặt đầy sự ngạc nhiên, Cừu Anh, Đường Bá Hổ, Trầm Chu, Văn Chinh là bốn họa gia xưng Minh Tứ Gia, còn gọi là Thiên Môn Tứ Kiệt, bốn người đều là bốn họa sỹ lớn nổi tiếng.

Cừu Anh sở trường là tranh nhân vật, đặc biệt là tranh cung nữ, bức họa trước mặt này là tranh cung nữ của Cừu Anh, trong tranh có cảnh năm sáu cung nữ cùng nhau du sơn, ngồi ở sườn núi nghỉ ngơi.

- Là tranh của Cừu Anh,đây chính là dấu tích của Cừu Anh, thật khó có được.

Mao lão cũng có chút kích động nhìn tranh cung nữ trước mặt, tranh của Cừu Anh trên thị trường tranh gặp không nhiều, đặt biệt là tranh nhân vật càng khó kiếm. giá trị của bức họa này so với bức ở lầu hai ban nãy cao hơn nhiều. bức tranh như vậy nếu đấu giá cũng có khả năng bán ra ba nghìn vạn, thậm chí có thể cao hơn.

Đường Xuân Minh và Liễu lão trên mặt cười đầy tự hào, có được bức tranh của Cừu Anh họ đã bỏ ra không ít công sức.

- Đường tổng, bái phục!

Bạch Minh cũng giơ ngón tay cái ra, tranh của Cừu Anh trên thị trường lưu truyền rất ít, trước có bán đấu giá mấy lần, nhưng chính thức lưu thông thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, Vinh Bảo Trai có được thật không dễ dàng, tranh như vậy ở Vinh Bảo Trai cũng có thể xem là bảo bối của tiệm.

- May mắn thôi.

Đường Xuân Minh cười lớn, lại đi đến trước chiếc xe khác lật chiếc khăn đỏ ra, dưới chiếc khăn đỏ chỉ có một đồ vật, là bộ bản dập.

Đường Xuân Minh cẩn thận cầm bộ bản dập tới bàn, chầm chậm mở ra, nhìn thấy bộ bản dập này, Bạch Minh, Mao lão rồi thầy giáo Thái đều vô cùng ngạc nhiên.

Đây là bản dập thời Đường của Cửu Thành cung lễ tuyền minh.

Mao lão ngạc nhiên ngẩng đầu, Bạch Minh và thầy giáo Thái lại nhìn Lý Dương và Hà Kiệt, họ biết chuyện lão gia tử mừng thọ, lúc này cũng cảm thán trước vận may của hai người.

- Lý Dương, cậu xem cho kỹ bảo bối này.

Liễu lão cười nói với Lý Dương một câu, bản dập này giá trị không cao so với thạch điêu ban nãy thì không bằng, nhưng ý nghĩa rất lớn, đặc biệt là đối với Lý Dương thì càng quan trọng.

- Kiệt ca, anh cũng lại xem xem.

Lý Dương gật đầu, nói với Hà Kiệt bên cạnh một câu, thứ này không chỉ có ý nghĩa với anh mà còn đối với Hà Kiệt.

Đường Xuân Minh và Liễu lão lại ngạc nhiên nhìn Lý Dương, họ đều không quen biết Hà Kiệt, không biết chuyện lão gia tử mừng thọ, nếu biết lão gia tử mừng thọ, thứ này bọn họ có lẽ không cầm ra nữa.

- Tôi xem? Thứ này có thể tôi xem không hiểu.

Hà Kiệt nghi hoặc bước lại nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Lý Dương, xem kỹ càng bộ bản dập, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, chữ ở trên bản dập căn bản xem không rõ.

Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh là triều Đường, do nhà thư pháp nổi tiếng Âu Dương Tuân viết, đây là bản dập đời Đường cũng được coi là sớm.

Lý Dương khe khẽ thở dài, còn dùng tay nhẹ nhàng sờ dấu ấn in trên bản dập, đây mới là trọng điểm.

Hà Kiệt vẫn lắc đầu, những điều Lý Dương nói hắn đều không hiểu.

- Bộ bản dập này đã từng là bảo bối lão nhân Nghiêm Phúc Minh thích nhất, thời văn hóa đại **thất lạc lão gia tử đã tra nhiều năm chỉ tra được thất lạc tới hải ngoại, không ngờ được Quang Vinh Bảo Trai lại nhận được.

Lý Dương lại cảm thán một câu, Hà Kiệt lần này không còn nghi hoặc nữa, mà là ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Lý Dương.

- Lý Dương, cậu nói đây chính là bảo bối mà Nghiêm Phúc Minh thích nhất?

Hà Kiệt vội vàng hỏi một câu, so với hình dáng của Bạch Minh ban nãy thì còn gấp gáp hơn nhiều, Hà Kiệt không biết Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh là gì nhưng Nghiêm Phúc Minh là ai thì hắn vô cùng rõ.

Vị lão nhân này có thể là thầy giáo của Hà lão, ông có được trình độ đỉnh cao như hiện này ngoài tài năng thiên bẩm thì còn có sự chỉ bảo dạy dỗ rất lớn của lão nhân Nghiêm Phúc Minh này.

- Đúng.

Lý Dương gật đầu, sắc mặt Hà Kiệt lộ vẻ ngạc nhiên trước tiên, sau đó biến thành vui sướng, trong giây lát ông nghĩ tới điều gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn Lý Dương, trên mặt có chút khổ sở.

- Đường tổng, anh ra giá đi.

Lý Dương quay đầu nói với Đường Xuân Minh một câu, thứ này khi anh vừa phát hiện ra vẫn còn có nghi hoặc nhưng rất nhanh hiểu được ra. Bảo bối này Đường tổng cầm ra trước mặt anh chắc chắn muốn bán cho anh rồi, điều này đồng nghĩa với việc có chút nhân tình để cho Lý Dương, cũng để Lý Dương nợ Vinh Bảo Trai một tấm nhân tình.

-Bộ bản dập này chúng tôi lấy từ một vị giàu có bị phá sản ở Tây Ban Nha cách đây một tuần, mất hai trăm vạn nhân dân tệ, nếu Lý cố vấn muốn tôi sẽ để cho anh nguyên giá gốc.

Đường Xuân Minh cười, lời nói của anh làm mọi người xung quanh vô cùng bất ngờ.

Trên thực tế Đường Xuân Minh lấy thứ này ra là thực sự chuẩn bị cho Lý Dương, thời gian họ lấy được bộ bản dập này rất ngắn, xử lý thế nào còn có thảo luận.

Có người đề nghị bộ bản dập này trực tiếp giao cho Hà lão để Hà lão nợ họ một tấm nhân tình, nhưng cuối cùng đều bị Đường Xuân Minh phản đối.

Đường Xuân Minh hiểu tính khí của Hà lão, những thứ này cho dù quý giá mấy ý nghĩa có lớn đến mấy tặng không ông cũng chưa chắc đã nhận. Ông là người có vị trí cao đối với những việc như vậy là mẫn cảm nhất, làm ngược lại như vậy mà không có được hiệu quả thì không làm là tốt hơn.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc