Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lúc ba người quay trở lại khu bán nguyên liệu Phỉ Thúy cũng gần mười hai giờ trưa, Ngô Hiểu Lỵ còn đang chọn lựa nguyên liệu chỉ nghe được bọn họ lại vừa đại tăng thêm một lần. Đối với ba người này mỗi người đều được một lần đại tăng Ngô Hiểu Lỵ cũng không biết phải nói gì.
Bây giờ rốt cuộc Ngô Hiểu Lỵ cũng tin rằng đi theo Lý Dương nhất định sẽ gặp vận may.
Giữa trưa bốn người đi ăn đơn giản một chút, ăn cơm xong thì cũng là lúc vệ sĩ của Trịnh Khải Đạt đến. Bất quá lúc quay lại khu chợ thì ba anh em nhà kia cũng không biết đã rời đi từ lúc nào. Trịnh Khải Đạt cũng chỉ có thể để vệ sĩ ngồi trên xe chờ ông ta, mang theo mấy người vệ sĩ đi theo sau người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.
Trở lại khu chợ Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đều muốn thừa dịp vận khí bây giờ đang tốt mua thêm vài khối cược thạch, Lý Dương thì nghĩ muốn mua một nhóm cược thạch mang về quan sát, luyện tập càng nhiều thì trình độ càng tốt.
Ngô Hiểu Lỵ trong khoảng thời gian còn lại này cũng đã mua đầy đủ nguyên vật liệu, toàn bộ nhiệm vụ của cô ta coi như đã hoàn thành.
Bất quá xế chiều vận khí của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng không tốt như trước, hai người tổng cộng mua năm khối cược thạch chỉ có một khối thắng nhỏ, mấy khối khác toàn bộ là thua trắng. Nhưng đối với việc này hai người cũng không để ý chút nào, cược thạch lần này bọn họ mua vào đều không phải là loại đắt tiền gì, điểm tổn thất nho nhỏ này hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Lý Dương một lúc mua vào ba mươi lăm khối cược thạch, mấy khối cược thạch này kích thước cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ to hơn quả bóng rổ một chút, khối nhỏ nhất chỉ cỡ nắm tay. Nhưng chính vì kiểu mua cược thạch này của hắn làm cho Lý Dương cũng được nếm thử cảm giác trở thành đối tượng được người khác chú ý vì người như Lý Dương không kiêng nể mua nhiều cược thạch như vậy cũng không có nhiều.
Ba mươi lăm khối cược thạch này là Lý Dương sau khi quan sát tất cả các gian hàng cược thạch rồi mua vào, trong số đó tốt nhất là một khối chủng Phù Dung, so với khối vừa rồi của Trịnh Khải Đạt nhỏ hơn một chút, lục sắc cũng không được tốt như của Trịnh Khải Đạt. Nói về phẩm chất thì khối tốt nhất chính là khối mà Trịnh Khải Đạt vừa rồi giải ra.
Trừ khối Phỉ Thúy nhỏ chủng Phù Dung ra thì còn một khối nữa thuộc chủng Kim Ti. Khối Kim Ti này là khối mà buổi sáng Lý Dương phát hiện ra, đi khắp khu chợ cũng không có phát hiện thêm được khối Kim Ti nào khác làm cho mơ ước muốn thu thập càng nhiều Phỉ Thúy chủng Kim Ti của Lý Dương không thể thực hiện được.
Còn lại có hai khối chủng Kiền Thanh và ba khối Đậu Thanh, ngoài ra số còn lại đều là phế thạch. Ba mươi lăm khối cược thạch này cũng chỉ tốn của Lý Dương bốn mươi sáu vạn, nếu toàn bộ đem giải ra rồi bán đi thì ít nhất cũng thu được hơn ba trăm vạn, xem ra lần này thu hoạch cũng không ít.
Tư Mã Lâm vốn biết bản thân Lý Dương cũng có máy giải thạch nên thấy hắn một lúc mua nhiều cược thạch như vậy cũng không thèm để ý, lúc này mới chỉ có tiêu tốn hơn bốn mươi vạn tiền cược thạch, Lý Dương ngày hôm qua bán đi một khối lời hơn sáu trăm vạn, bốn mươi vạn này căn bản không đáng tính đến.
Ba mươi lăm khối cược thạch đều được Lý Dương sắp xếp trong kho hàng của khu chợ, kho hàng này chỉ cần trả tiền thuê thì ai cũng có thể sử dụng. Số cược thạch trên xe của Tư Mã Lâm cũng không ít hơn so với Lý Dương.
Mãi cho đến buổi tối mấy người mới hưng phấn quay lại khách sạn. Bất luận là Tư Mã Lâm hay Trịnh Khải Đạt thì hai ngày này cũng đủ thỏa mãn cơn nghiện rồi, hơn nữa lại được nếm thử cảm giác hai lần đại tăng nên chuyến đi này không hề tệ chút nào. Bữa cơm này là Trịnh Khải Đạt mời khách, một bữa tiệc rượu bào ngư hoành tráng bày ra, bốn người ăn uống rất vui vẻ. Bất quá hôm nay cũng không uống nhiều rượu, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm hôm qua đã được lĩnh giáo tửu lượng của Lý Dương, hôm nay tự nhiên sẽ không tự đi tìm khổ.
Buổi sáng ngày thứ hai, còn chưa đến bảy giờ Lý Dương đã bị đánh thức dậy. Tối hôm qua hắn có nói ra ý định muốn mua xe của mình liền được Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm nhiệt liệt ủng hộ. Đối với một người đàn ông thì xe là phương tiện không thể thiếu được, ngay cả Ngô Hiểu Lỵ ngồi bên cạnh cũng yên lặng gật đầu. Ngô Hiểu Lỵ chính bản thân cũng có xe hơn nữa cũng là tự bản thân cô ta kiếm tiền mua không cần sự trợ giúp của người nhà.
Ăn xong bữa sáng ở khách sạn Trịnh Khải Đạt liền thúc giục Lý Dương xuất phát làm cho mấy người Lý Dương rất buồn bực không hiểu rốt cuộc là Lý Dương muốn mua xe hay là Trịnh Khải Đạt muốn.
Kỳ thật Trịnh Khải Đạt này có ba đam mê lớn nhất, thứ nhất là chơi đồ cổ, thứ hai là xe hơi, thứ ba mới là cược thạch. Ông ta lần này tới Trịnh Châu chính là để tới thành đồ cổ du ngoạn, kết quả là cũng không kiếm được đồ gì tốt, bất quá ở đây lại quen biết được Lý Dương xem như là thu hoạch lớn nhất của ông ta.
Hôm nay bốn người dùng chung một chiếc xe, Tư Mã Lâm lại tiếp tục nhiệm vụ làm tài xế. Vừa lên xe Trịnh Khải Đạt đã bắt đầu hướng Lý Dương giới thiệu các loại nhãn hiệu xe. Trịnh Khải Đạt lúc này cũng đã biết tầm tiền mà Lý Dương có thể bỏ ra mua xe, lần trước cược thạch được một khối Phỉ Thúy hơn một ngàn vạn vẫn còn giữ trong tay, nếu bán ra cũng phải được một ngàn vài trăm vạn, mua xe hơn trăm vạn tuyệt đối không thành vấn đề.
- Tôi nói với cậu nhất định phải mua Hummer, tuyệt đối phải là Hummer. Đây mới là xe dành cho đàn ông.
Trịnh Khải Đạt ngoái đầu lại không ngừng hướng Lý Dương ở phía sau quán triệt suy nghĩ. Lý Dương còn chưa kịp trả lời thì Trịnh Khải Đạt đã nhồi nhét thêm một mớ phương pháp độ xe Hummer cho hắn, nói xong ông ta chỉ hận không thể lập tức cùng Lý Dương lái một chiếc Hummer về.
- Trịnh đại ca, anh đối với Hummer hiểu biết nhiều như vậy chắc hẳn cũng phải mua không ít loại đó rồi hả, đối với tài sản của anh thì chút ít đó không thành vấn đề gì chứ?
Lý Dương cười ha hả nhìn Trịnh Khải Đạt. Trịnh Khải Đạt có xe gì quả thật hắn cũng không rõ ràng lắm, dù sao vệ sĩ của ông ta cũng lái Mercedes Benz, bất quá thấy Trịnh Khải Đạt nói nhiều như vậy thì Lý Dương có thể khẳng định trong tay Trịnh Khải Đạt không thể không có Hummer.
- Cái này…, ai!
Ngoài dự liệu của Lý Dương, Trịnh Khải Đạt gặp phải vấn đề này tự nhiên lại quay đầu lên trên không tiếp tục hướng Lý Dương giới thiệu về Hummer nữa.
- Ha ha, lão Trịnh đây là có điều khó nói, Lý lão đệ cậu cũng đừng hỏi!
Tư Mã Lâm đang lái xe đột nhiên cười to nói, lại hướng ánh mắt trêu chọc nhìn sang Trịnh Khải Đạt đang ngồi ghế phụ bên cạnh.
- Có gì mà không thể hỏi, sợ cái gì, không phải chỉ là bà vợ ở nhà không cho phép tôi mua hay sao, có gì mà không dám nói!
Trịnh Khải Đạt hừ một tiếng, Tư Mã Lâm lại một lần nữa phá lên cười. Từ miệng Trịnh Khải Đạt nói ra rốt cục Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cũng hiểu tại sao Trịnh Khải Đạt lại không mua Hummer rồi.
Hóa ra Trịnh Khải Đạt này bị vợ quản nghiêm ngặt như vậy. Vợ Trịnh Khải Đạt từ miệng một người bạn nghe kể một câu chuyện xưa gì đó khi trở về liền nghiêm cấm Trịnh Khải Đạt mua xe đắt tiền ngoại trừ Mercedes Benz, dù sao Trịnh Khải Đạt cũng là ông chủ lớn phải giữ chút hình tượng.
Bất quá ngoại trừ Mercedes Benz, bất cứ loại xe nào vượt qua năm mươi vạn đều không được nhắc đến, BMW, Hummer đều không được, Ferrari, Porche càng không cần phải nói tới khiến cho Trịnh Khải Đạt cũng chỉ có thể sắm một chiếc Mercedes Benz.
Kỳ thật bà vợ của Trịnh Khải Đạt nghe được câu chuyện xưa này từ miệng một người bạn, câu chuyện nói về một người đàn ông giàu có nên sắm xe rất đắt tiền do đó bị một người đàn bà quyến rũ cuối cùng bỏ vợ đi để cưới người đàn bà kia. Những câu chuyện cẩu huyết như vậy phát sinh cũng không ít nên cũng không có gì phải kinh ngạc quá.
Hơn nữa thân phận Trịnh Khải Đạt cũng không phải thấp, biết được tài sản của ông ta thì người ta cũng làm gì phải xem ông ta đi xe gì, cho dù ông ta lái một chiếc QQ thì sợ rằng cũng không thiếu phụ nữ quyến rũ ông ta.
Cuối cùng một câu nói của Tư Mã Lâm đã làm sáng tỏ nguyên nhân. Vợ Trịnh Khải Đạt cũng không phải có lo lắng gì đối với xe cộ, bà ta chính là muốn thể hiện quyền uy của mình khiến cho Trịnh Khải Đạt không dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đồng thời cũng là thể hiện cho người khác thấy bà ta có khả năng cai quản ông chồng Trịnh Khải Đạt này khiến ông ta ngoan ngoãn phục tùng.
Nghe xong lời thú nhận thẳng thắn của Trịnh Khải Đạt cộng thêm với câu bổ sung lúc sau của Tư Mã Lâm, Lý Dương trong bụng cười thầm không ngớt, ngay cả Ngô Hiểu Lỵ cũng nhếch mép lên cười. Hóa ra Trịnh Khải Đạt biểu hiện bên ngoài oai phong như vậy cũng có một bí mật mà không muốn để người khác biết, khó trách ông ta muốn đem khối Phỉ Thúy vừa thắng cược làm thành một bộ trang sức, chỉ sợ cũng chỉ là để đem đi lừa bà vợ khiến cho bà ấy vui vẻ.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ