Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
- Vương lão, không phải ngài đã gặp qua Thiệu Ngọc Cường rồi sao?
Lý Dương cảm thấy có chút chấn động, nhẹ giọng hỏi. Vương lão và Cao lão trên mặt đều hiện lên một chút xấu hổ. An Văn Quân trên mặt cũng muốn cười nhưng lại không thể cười, đành phải nén lại.
- Kỳ thật thì cũng không có gì. Đó không phải là thua sao? Thua bởi người trẻ tuổi cũng không phải chỉ có một lần.
Vương lão cắn răng, dùng sức chà đôi chân của mình xuống đất, còn bĩu môi nhìn Lý Dương. An Văn Quân đứng một bên rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng. Cao lão thì lắc lắc đầu cười khổ.
Nhìn thấy thái độ của An Văn Quân và Cao lão, Lý Dương cuối cùng đã hiểu được vì sao lại như vậy.
Thời điểm mà Thiệu Ngọc Cường từ Vân Nam trở về Nghiễm Châu thì cũng chưa có tiếng tăm gì. Năm ngoái, Nghiễm Châu tổ chức ngày hội giao lưu, trao đổi về văn hóa ngọc thạch. Thiệu Ngọc Cường trong trong cuộc giao lưu này mà tỏa sáng, sau đó danh tiếng lan truyền khắp mọi nơi.
Làm bàn đạp cho sự nổi tiếng của Thiệu Ngọc Cường chính là việc bại trận của bốn cố vấn đổ thạch của công ty An Thị dưới tay y. Với thành tích này thì danh tiếng của y được lưu truyền khắp Nghiễm Châu. Chỉ tiếc là Lý Dương đến đây chưa bao lâu. Về phương diện tin tức cũng không quan tâm nên cũng không thể biết việc này.
Thiệu Ngọc Cường đại thắng tứ đại chuyên gia của công ty An Thị, thành lập nên công ty châu báu Thiệu Thị hàng đầu của cả nước. Trong khoảng một năm, công ty Thiệu Thị không ngừng xuất kích, còn An Thị thì bị động phòng ngự. Do đó đã đánh mất không ít thị phần trong nước.
Công ty châu báu đứng thứ hai trong cả nước cũng không hề tham dự trận tranh đấu này. Ngược lại còn thích ý quan sát cục diện như vậy. Đối với An Thị và Thiệu Thị cũng không ủng hộ hay chống đối, tùy nghi muốn đấu sao thì đấu.
Cho nên, sau khi công ty An Thị biết được Lý Dương trong cuộc thách đấu với Thiệu Ngọc Cường đã chiến thắng, đã phái An Văn Quân đến Minh Dương để mời Lý Dương đến trợ giúp.
- Sự tình là như thế đó. Dù sao thì Vương lão này cũng không phải là lần đầu tiên bị mất mặt.
Vương lão cuối cùng thở dài. Tuy nhiên, chiến thắng này của Lý Dương là một sự đả kích lớn. Thiệu Ngọc Cường tuy là thắng bọn họ nhưng chỉ thắng một chút thôi. Còn đối mặt với biểu hiện hôm nay của Lý Dương, Vương lão thậm chí một chút phản kích cũng không có.
- Cao lão, Vương lão, hai người hiện tại có tin rằng Lý cố vấn còn mạnh hơn Thiệu Ngọc Cường hay không? Có Lý cố vấn hỗ trợ, lần này người chiến thắng nhất định sẽ là chúng ta.
An Văn Quân cuối cùng nhấn giọng thật mạnh. Cao lão ngẩng đầu nhìn Lý Dương gật đầu. Chỉ bằng biểu hiện của Lý Dương ngày hôm nay thôi thì cái tên Thiệu Ngọc Cường kia căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Còn hai khối nguyên thạch còn lại, Lý Dương như thế nào lại có thể nhận ra là có Phỉ Thúy thì Vương lão lại không truy vấn nữa. Bọn họ đã xác định được Lý Dương so với bọn họ thì lợi hại hơn nhiều, có tiếp tục truy vấn thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì Lý Dương cũng là cố vấn cho công ty châu báu An Thị. Bọn họ về sau còn có rất nhiều cơ hội học hỏi từ Lý Dương.
Lúc này đây, hai vị chuyên gia này đều đã hoàn toàn bị Lý Dương chinh phục.
Ngày hôm sau, Lý Dương cùng với Liễu lão, Chu lão rời khỏi phân xưởng công ty châu báu An Thị, đáp máy bay về Bắc Kinh. Việc tư đã chấm dứt, đám người Lý Dương cũng nên quay trở về Bắc Kinh kiểm tra lại kết quả lần này.
An Văn Quân và An Văn Bình đều đích thân đến phi trường. Nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp xuất hiện, Liễu lão và Chu lão đều kinh ngạc, nhìn về phía Lý Dương, trong ánh mắt đều có chút cảm thán, thầm than cái tên tiểu tử Lý Dương này thật là diễm phúc. Từ Thượng Hải đã có một cô gái xinh đẹp theo đến tận đây. Tới Nghiêm Châu rồi lại càng khó lường hơn, đến tận những hai cô.
Chiếc phi cơ chậm rãi cất cánh. Lý Dương qua cửa sổ nhìn xuống thành phố. Lý Dương hiểu được rằng, qua hơn một tháng nữa, hắn có thể trở về lại nơi này.
- Chị ba, em tin rằng người của công ty sẽ không bao giờ coi trọng chi giống như lúc trước nữa rồi.
Đứng ở bên ngoài sân bay, hai chị em nhà An Thị nhìn chăm chú vào chiếc máy bay đang rời đi. An Văn Bình không kềm được cảm thán một câu. Biểu hiện của Lý Dương ở công ty An Thị đã muốn lan truyền ra ngoài.
An Văn Quân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bọn họ coi trọng hay không không thành vấn đề. Quan trọng là Lý Dương có nguyện ý giúp chúng ta hay không mà thôi. Văn Bình, cảm nhận của em với Lý Dương như thế nào?
An Văn Bình ngửa đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu nói:
- Em nhìn không ra con người của anh ấy. Cảm giác con người này đôi khi thật bình thường nhưng lại có lúc rất lợi hại. Đặc biệt là ngày hôm qua trong vụ đánh cược với Vương chuyên gia. Cái sự tự tin ấy chưa từng thấy ở ai bao giờ.
- Nhìn không thấu thì không sao. Sau này sẽ có cơ hội thôi.
An Văn Quân nở nụ cười, trong lòng thầm nói. Xem ra kế hoạch lần này của cô tương đối hoàn mỹ. Công ty đã hoàn toàn muốn tiếp nhận Lý Dương, mà Lý Dương cũng đã để lại ấn tượng thật sâu sắc trong lòng An Văn Bình.
Về đến Bắc Kinh thì trời cũng đã chiều. Liễu lão và Chu lão đều có xe riêng đến đón. Tại sân bay, đơn giản trò chuyện cùng Lý Dương vài câu rồi tạm biệt nhau.
Lý Dương cũng có người đến đón. Lần này quay về Bắc Kinh, Lý Dương đã gọi trước cho Hà lão. Vừa mới bước ra khỏi sân bay, đã thấy chiếc xe Hồng kỳ màu đen. Lái xe vẫn như cũ, vẫn không chịu xuống xe.
Lý Dương cũng không khách sáo, cùng với Lưu Cương đem lễ vật mang từ Nghiêm Châu bỏ vào cốp xe rồi cùng bước lên xe.
Sau nhiều giờ đồng hồ, chiếc xe đã chở Lý Dương về đến khu nhà ở quen thuộc của mình. Nhìn nơi này, Ngô Hiểu Lỵ lộ ra chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi tự gật đầu, không lên tiếng.
- Hà lão!
Bước vào phòng khách, Lý Dương đã nhìn thấy Hà lão đang ngồi đọc báo, lập tức cao hứng chạy đến. Bên cạnh Hà lão còn có một cái ghế, Lý Dương thuận thế ngồi xuống luôn.
- Quay trở lại rồi à? Mấy ngày hôm nay như thế nào rồi?
Hà lão cười ha hả, vỗ vỗ vào tay Lý Dương đang khoát qua vai mình, hiền lành hỏi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Hiểu Lỵ càng kinh ngạc hơn. Lúc này, cô liền đột nhiên nhớ đến những lời ông ngoại đã nói với mình: “Ngàn vạn lần không được xem thường Lý Dương. Lý Dương có Hà lão chiếu cố, địa vị người thường không thể sánh bằng. Nếu con thật sự thích Lý Dương thì hãy dẹp bỏ thói kiêu ngạo, chủ động theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Hiện tại, xem ra ông ngoại nói không sai. Hà lão đối với Lý Dương thật sự tốt, hoàn toàn giống như người thân vậy.
- Hiểu Lỵ cũng đến đây ngồi đi.
Hà lão cũng nhìn thấy Ngô Hiểu Lỵ đang đứng bên cạnh thì liền tủm tỉm cười chào đón. Ngô Hiểu Lỵ vội vàng gật đầu cám ơn, rồi ngồi cạnh một bên.
Lần trước, cô và Lý Dương cùng đến nhà Hà lão, Hà lão lúc ấy đối với Lý Dương cũng tốt nhưng không có cảm giác tình thâm như bây giờ. Ngô Hiểu Lỵ cuối cùng cũng hiểu, trong lòng Hà lão, địa vị của cô và Lý Dương thật sự khác xa nhau. Lý Dương là người nhà, còn cô chỉ là khách.
- Hà lão, cháu đã chiến thắng trở về, ông thấy sao?
Lý Dương cũng không chú ý đến sự thay đổi của Ngô Hiểu Lỵ, rất đắc ý khi khoe khoang thành tích của mình cho Hà lão nghe, giống như một đứa nhỏ khi giành được phần thưởng tại một cuộc thi nào đó.
- Tiểu tử cháu chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi. Nguyên thạch khó như vậy mà cũng bị cậu kiếm ra được thì xem ra ông cũng phải đi một chuyến. Biết đâu cũng có được may mắn như cháu.
Hà lão cười lớn, vẻ mặt hiền lành. Ngô Hiểu Lỵ không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một sự ganh tỵ.
- Được, cháu tin rằng có ông đi theo cháu thì nhất định ông sẽ thu hoạch được hơn cháu nhiều.
Lý Dương sửng sốt một chút, lập tức cũng cười to. Hai người giống như ông cháu, vui vẻ bàn bạc chuyện nhà.
Sau khi cười, đột nhiên sắc mặt Hà lão có chút nghiêm lại, nói:
- Đúng rồi, có người bảo ông tìm người đến nhà bảo tàng cố cung để làm kiểm tra một bức họa cổ. Ông hoài nghi nó chính là bức họa “Liêu Trai Hành Lạc” đã thất truyền từ lâu.
- Bức tranh cổ? Là bức tranh cổ thần tiên kia à?
Lý Dương hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ đến chính mình đã tự bỏ đến hơn hai trăm ngàn để mua một bức họa kỳ lạ.
Hà lão gật đầu, nói:
- Nội dung của bức họa cổ kia và bức họa “Liêu Trai Hành Lạc” trong truyền thuyết rất giống nhau. Ông đã đối chiếu bút tích của Bồ Tùng Linh trên bản phóng đại. Nét chữ rất giống nhau. Mặt khác, còn có chữ “lưu tiên” và chữ “kiếm thần” của Bồ Tùng Linh. Ông nghi rằng đó chính là hai chữ “kiếm tiên” mà Bồ Tùng Linh đã cố ý lưu lại.
Tạm dừng một chút, Hà lão lại cảm thán nói:
- Chỉ tiếc là bức họa “Liêu trai Hành Lạc” thất truyền quá sớm. Tư liệu lưu lại cũng còn rất ít, bằng không thì chúng ta có thể xác định được sớm rồi.
Lý Dương ngồi một bên có chút ngẩn người. Hắn đã mua bức họa cổ kia, thứ nhất vì hắn thích, thứ hai là có chung quan điểm của người trẻ tuổi, chứ tuyệt đối không ngờ là bức họa cổ này lại có lai lịch thần kỳ như vậy.
Lý Dương tựa hồ nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi:
- Hà lão, nếu thật sự đó là bức họa “Liêu Trai Hành Lạc” thì nó sẽ đáng giá bao nhiêu?
Hà lão đột nhiên gõ đầu Lý Dương, cười mắng:
- Tiểu tử cháu, chỉ biết đến tiền mà thôi. Hiện tại, bộ tiền của cháu ít lắm sao? Ông nói cho cháu biết, nếu đó chính là bức họa “Liêu Trai Hành Lạc” thì đó chính là quốc bảo. Ông mặc kệ cháu đã mua bao nhiêu tiền, cháu tuyệt đối không được bán đi, có nghe hay không?
- Cháu không nghĩ đến việc bán. Cháu chỉ muốn biết chính xác nó có giá trị bao nhiêu mà thôi. Nếu như ông thích thì cháu đưa nó cho ông cũng được.
Lý Dương ôm đầu, cười hắc hắc.
Hà lão cúi đầu, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói:
- Nếu thật sự là bức họa cổ “Liêu Trai Hành Lạc” thì cho dù có chút hư hao cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nói. Nếu mạnh miệng nói thì phỏng chừng thấp nhất cũng phải là hai mươi triệu.
- Hai mươi triệu?
Lý Dương há to miệng. Hắn hiện tại cũng có tiền nhưng cũng chỉ có ba triệu là cùng. Số tiền này cũng nhờ lần trước hắn cắt được nguyên thạch băng chủng mà có được.
- Đúng vậy, cho nên nói là vận may của tiểu tử cháu thật là tốt. Đến chỗ nào cũng gặp vận cả. Thật không biết là thần Phúc có đuổi theo cháu không nữa?
Liễu lão cười khẽ, lắc đầu. Với vận may của Lý Dương, ông không có ý kiến gì. Xem biểu hiện của Lý Dương từ trước đến nay thì căn bản hắn cũng không biết mình có họa hay là phúc, chỉ đơn thuần là gặp may mắn ngoài ý muốn mà thôi.
- Cứ cho là như vậy, nói đến vận may thì quả thực là không sai.
Lý Dương theo bản năng mà gật đầu. Những thứ này đều nhờ may mắn mà có được. Đương nhiên, nếu như không phải hắn có năng lực đặc biệt thì cũng không có cách nào phát hiện được những vật kỳ lạ như vậy. Và vận may cũng không bao giờ đến với hắn.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ