Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Mọi người trong phòng dường như có chút ngưỡng mộ Lý Dương khi hắn nhận được lời mời từ Hà Lão , thậm chí có vài người còn thấy ghen tị với hắn nữa.
Cửa phòng bất ngờ được mở ra, hai cậu của Ngô Hiểu Lỵ cùng bước vào, bên ngoài khách mời đã đến đông đủ, buổi lễ mừng thọ cũng sắp được bắt đầu, cũng nên mời Lưu Tuyết Tùng-nhân vật chính của ngày hôm nay ra rồi.
Lưu Tuyết Tùng đứng dậy, đầu tiên ông mời Hà Lão , rồi mời những người lớn tuổi bên cạnh, tất cả mọi người cùng bước ra khỏi phòng, theo sau họ là những nhân vật quan trọng khác, Lý Dương chuẩn bị đi thì chợt cảm thấy một điều gì đó, hắn vội quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt thù hằn của Thẩm Hạo đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Dương cũng thấy hơi tức giận, cái tên Thẩm Hạo này hình như có thù với hắn từ trước, những chuyện xảy ra hôm nay đều do Thẩm Hạo bới móc ra, Lý Dương cũng chỉ là bị động đánh trả lại một lần mà thôi.
Sau khi trừng mắt nhìn lại Thẩm Hạo, Lý Dương bước nhanh ra khỏi phòng, nếu cái tên Thẩm Hạo này lần sau không làm phiền hắn nữa thì không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục thế này thì Lý Dương cũng sẽ không bỏ qua, Lý Dương cũng không phải là kẻ dễ bị người khác bắt nạt, hắn chưa hề nương tay với kẻ địch bao giờ.
Bên ngoài phòng khách đã chật cứng người, người chủ trì đang đứng trên bục giới thiệu chương trình, khi Lưu Tuyết Tùng cùng mấy người khác bước ra, tất cả mọi người rầm rộ vỗ tay chúc mừng, Lưu Tuyết Tùng được mời bước lên bục chủ tịch để nhận những lời chúc tụng từ phía quan khách.
Lý Dương cũng trở về bàn của mình, cùng bàn có mấy người không quen hắn, nhưng bọn họ đang cười cười nói nói với Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, có vẻ thân mật lắm.
Nhìn thấy Lý Dương bước đến bọn họ ngây người ra một lúc, lúc nãy sau khi ngồi vào bàn được biết là bên cạnh Tư Mã Lâm đã có người ngồi, là do Tư Mã Lâm đặc biệt sắp đặt, nếu không thì cũng sẽ không từ chối để họ ngồi ở đó rồi, những người muốn ngồi bên cạnh Tư Mã Lâm không phải là ít.
Nhưng không ai ngờ rằng người được sự ưu đãi đặc biệt đó lại là một thanh niên tướng mạo không quá đẹp trai, Lý Dương đúng là quá trẻ, hơn nữa ăn mặc lại rất bình thường, hắn hoàn toàn khác với nhân vật quan trọng mà họ tưởng tượng trước đó.
Tư Mã Lâm chưa kịp giới thiệu Lý Dương với mọi người thì lễ mừng thọ đã bắt đầu, con cái Lưu lão lần lượt tiến lên chúc mừng, cậu lớn của Ngô Hiểu Lỵ còn có một bài phát ngôn ngắn, chủ yếu là cảm ơn Lưu Lão đã nuôi dạy họ thành người, và cũng nhắc đến những khó khăn vất vả trong suốt 70 năm qua của ông
Buổi lễ mừng thọ được diễn ra rất náo nhiệt, vì được tổ chức trong khách sạn nên nó không trang nghiêm như ở nhà được, Lưu Tuyết Tùng sau khi nhận lời chúc thọ từ con cháu và mọi người xong ông bước xuống dưới ngồi cùng bàn với những người lớn tuổi khác, buổi tiệc chính thức được bắt đầu.
Sau bữa cơm trưa thì cũng coi như là kết thúc buổi lễ mừng đại thọ 70 tuổi, về nhà tất nhiên còn có con cháu đến chúc mừng nữa, nhưng chỉ những người thân trong gia đình thôi, khách khứa thì không được.
Tiệc đã tan nhưng mọi người vẫn chưa vội ra về, hôm nay có không ít người tai to mặt lớn đến dự buổi tiệc, đây cũng là một cơ hội tốt để họ gặp mặt nói chuyện với nhau, tuy nhiên Hà Lão cùng mấy người lớn tuổi khác rời khách sạn trước, họ không có nhiều sức lực như bọn người kia, cũng không muốn làm những việc kiểu kết giao như vậy nữa.
Điều làm Lý Dương không ngờ đến là trước khi ra về Hà Lão còn đích thân đến chỗ hắn dặn dò một câu, rằng ngày mai bắt buộc phải đến nhà ông, Lý Dương được ưu ái như vậy cũng nửa mừng nửa lo đồng thời cũng làm cho mấy người ngồi cùng bàn vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là mấy người đến sau, họ không quen Lý Dương, bọn họ rất ngạc nhiên trước thái độ của Hà Lão đối với hắn, ai cũng đoán Lý Dương là công tử của một nhân vật đặc biệt nào đó.
Ba người Tư Mã Lâm hiểu Lý Dương nhất cũng há mồm trợn mắt, đặc biệt là Trương Ưng, hắn rất hiểu Lý Dương, Lý Dương và Hà lão quen nhau là cũng nhờ hắn giới thiệu, Hà lão là một người rất tốt nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ thấy ông nghiêm túc mời ai, bình thường những người thích chơi đồ cổ nếu có thứ gì hay đều mượn cớ để đến nhà ông, ngoài việc đưa cho ông xem ra còn có mục đích liên hệ tình cảm nữa.
Điểm này thì Trương Ưng làm rất tốt, nhưng làm sao bằng việc Lý Dương được Hà lão trực tiếp mời như vậy được.
- Lý Dương, cậu nói thật đi, lúc nãy cậu vừa làm gì vậy? Vì sao Hà lão lại chủ động mời cậu, còn đặc biệt dặn cậu không được quên nữa?
Chưa rời khách sạn, Trương Ưng đã vội vàng hỏi, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đều nhìn Lý Dương, họ cũng đang muốn nghe câu trả lời từ hắn.
- Lúc nãy ở trong phòng tôi có xem qua vài khối ngọc, sau đó thì Hà Lão mời tôi đến nhà ông ấy, còn cụ thể vì sao mời thì tôi cũng không biết nữa!
Lý Dương giơ hai tay ra cười khổ, thực ra trong lòng hắn cũng có chút hiểu được, Hà Lão mời hắn chắc chắn là có liên quan đến sự việc diễn ra ngày hôm nay, vì thế mà Lý Dương cũng có chút đắc ý.
- Lý Dương! Lý Dương!
Ngô Hiểu Lỵ chạy vội đến, lúc nãy cô đứng bên cạnh người nhà, nên không có cơ hội tìm Lý Dương, đợi mọi việc xong xuôi cô mới vội chạy đến.
-Lý Dương, anh thành thật nói cho tôi biết là rốt cuộc anh đã học được những điều đó ở đâu, đừng có nói là học được từ sách vở nhé!
Ngô Hiểu Lỵ chạy đến, thở hổn hển hỏi Lý Dương, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
- Nói thật, tôi đúng là đọc sách mà biết được.
Lý Dương lại lần nữa cười khổ, thực ra Hà Lão không biết là Lý Dương chỉ xem sách có mấy ngày, ông cứ nghĩ là hôm đó sau khi ra về hắn đã bắt tay vào việc nghiên cứu cổ ngọc, chợ quỷ chỉ là cái cớ thôi. Nếu biết là Lý Dương chỉ đọc sách có ba, bốn ngày thì tuyệt đối không có biểu hiện như lúc nãy, ngay đến cả Chu Chí Tường cũng không làm được như thế.
- Anh lừa ai chứ, xem vài ngày là biết các phương pháp làm giả dùng Hồng Quang Thảo? Xem vài ngày mà biết được viên hoàng ngọc của ông nội tôi là đồ giả? Xem vài ngày mà có thể làm được việc đến cả ông nội tôi cũng bó tay đó là phát hiện ra viên ngọc cổ kia là giả?
Ngô Hiểu Lỵ bĩu môi, hỏi liền một lúc mấy câu hỏi, ba người Trương Ưng cũng đứng ngây người ra, đặc biệt là Trương Ưng và Trịnh Khải Đạt, họ đều là những người thích chơi cổ ngọc, càng hiểu hơn trọng lượng của những lời mà Ngô Hiểu Lỵ đang nói.
- Sự thật là như vậy, cô không tin tôi cũng chịu!
Lý Dương rất nghiêm túc gật gật đầu, bây giờ hắn chỉ có thể nói đây là nhờ vào khả năng thiên phú của hắn, cũng may là trước đó Hà Lão đã giúp hắn giải thích, Ngô Hiểu Lỵ có tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ta không đi nói bậy bạ là được.
- Đợi chút, Hiểu Lỵ, cô kể cho chúng tôi biết là rốt cục đã xảy ra chuyện gì đi, vì sao cô lại hỏi Lý Dương như vậy?
-
Trương Ưng liền giơ tay gọi một tiếng, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt cũng gật đầu theo, cả ba người đều nhìn về phía Ngô Hiểu Lỵ, bọn họ đều rất hiếu kì với những việc vừa diễn ra.
- Chuyện là thế này…
-
Ngô Hiểu Lỵ chậm rãi kể đầu đuôi mọi chuyện, kĩ năng kể chuyện của cô cũng không tồi, cô kể chuyện ngắn gọn nhưng cũng không kém phần sinh động, Trương Ưng và mọi người đều nghe hiểu rất rõ.
Sau khi hiểu ngọn ngành câu chuyện, ba người bọn họ và cả Ngô Hiểu Lỵ nữa đều có một biểu hiện như nhau, kinh ngạc, họ không dám tin, họ xem Lý Dương giống như là người ngoài hành tinh vậy.
- Cũng có thể là tôi có tài năng bẩm sinh thật!
Lý Dương gãi gãi đầu nói một câu.
- Cũng có thể là như vậy, Lý Dương, cậu đúng là làm cho tôi kinh ngạc quá!
Tư Mã Lâm cười khổ lắc lắc đầu, hắn cũng cảm thấy là bản thân không còn hiểu Lý Dương nữa, cũng có thể là Lý Dương có thiên phú thật, một kẻ vừa có tài vừa may mắn, hơn nữa hắn là một người rất có nguyên tắc, Tư Mã Lâm không dám nghĩ là hắn sẽ đạt được thành tựu như thế nào trong tương lai nữa.
- Anh đã không muốn nói thì thôi, nhưng ngày mai tôi cũng muốn đến nhà của Hà lão !
Ngô Hiểu Lỵ thất vọng nói.
- Chỉ cần Hà Lão đồng ý là đợc!
Lý Dương nhẹ cả lòng, thực ra điều hắn muốn nói là cô đừng bám riết lấy vấn đề này là được, bị cô ta hỏi mãi hắn cũng không biết giải thích như thế nào.
Lý Dương về cùng xe với Tư Mã Lâm, Trương Ưng cũng mời Lý Dương đi cùng xe với mình nhưng Lý Dương đã bị Tư Mã Lâm lôi lên xe rồi.
Lúc ở trên xe, Lý Dương lại bị Tư Mã Lâm tra hỏi lần nữa, cuối cùng bắt Lý Dương phải tường thuật lại chi tiết sự việc hôm nay hắn mới chịu, người thông minh như Tư Mã Lâm tất nhiên đoán được Hà Lão đã nhìn thấy khả năng thiên phú của Lý Dương, đây cũng là một điều may mắn đối với Lý Dương, ngay cả Tư Mã Lâm cũng thấy ghen tị với sự may mắn đó.
Từ những lời kể của Tư Mã Lâm, Lý Dương cũng biết được phần nào thân phận của Hà lão , Lý Dương há hốc mồm sau khi biết được Hà lão là người như thế nào, hắn vốn đánh giá rất cao Hà lão , nhưng so với sự đánh giá của hắn thì Hà Lão còn cao hơn gấp nhiều lần.
Hà lão là một cán bộ đã về hưu, tuy nhiên không phải ở Minh Dương mà là ở Bắc Kinh, Tư Mã Lâm không nói trước khi về hưu Hà Lão giữ chức vụ gì, chỉ nói là rất cao rất cao, giường như là cao nhất.
Vợ Hà lão là người Minh Dương, họ có mua nhà ở Minh Dương thỉnh thoảng cũng có về đó ở, cách đây ba năm vợ ông qua đời, vì nhớ thương vợ mà ông cứ ở mãi Minh Dương không chịu trở về Bắc Kinh, ở đó thỉnh thoảng ông cũng có nói chuyện với những người trong hiệp hội chơi đồ cổ, cuộc sống cũng nhàn nhã lắm.
Thân phận của Hà lão cũng không phải là quan trọng nhất, ông có tất cả bốn người con, còn có thêm mấy đứa cháu nữa, con cháu nhà họ Hà có tiếng tăm khắp cả nước trên cả hai lĩnh vực chính trị và thương mại, đặc biệt người con lớn của ông là một nhân vật quan trọng thường xuyên xuất hiện trên ti vi.
Hơn nữa, trước khi giải phóng gia tộc của Hà lão cũng là Danh gia vọng tộc, ông còn có một người anh trai làm kinh doanh ở Hồng Kông, anh trai ông cũng đóng góp một phần không nhỏ trong nền kiến thiết của nước nhà. Ông ấy không có con nối dõi, sau khi mất ông để lại toàn bộ tài sản cho Hà lão, hiện một người con gái của Hà lão đang quản lý tài sản đó, cũng nhờ điều này mà Hà lão không phải phiền não nhiều về chi phí chơi đồ cổ.
Trên suốt đoạn đường, Lý Dương đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, không còn cách nào nữa, thân phận của Hà Lão đúng là vô cùng hiển hách, không ngờ ở Minh Dương cũng có một nhân vật quan trọng như vậy, càng không ngờ nhân vật này lại coi trọng mình như thế, Lý Dương nhất thời nổi lên những suy tính cá nhân.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ