Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Minh Dương, trong sân của biệt thự.
Hà lão đặt cuốn sách trên tay xuống, cười tủm tỉm nghe báo cáo của một nhân viên cảnh vệ, hôm nay những việc xảy ra ở Quang Vinh Bảo Trai lão gia tử đều biết hết.
- Hai đứa trẻ này!
Sau khi nhân viên cảnh vệ đi khỏi Hà lão mới cười lắc đầu, đứng dậy đi vào trong phòng. Sau khi nghe báo cáo này ông cũng không còn cảm hứng xem sách tiếp, quay vào phòng ngủ nghe tướng quân lệnh tiết tấu đồ sứ còn thấy thoải mái hơn.
- Lý Dương, cảm ơn cậu.
Bên ngoài Vinh Bảo Trai, Hà Kiệt nói một câu cảm kích với Lý Dương, Lý Dương mua bản dập khắc chữ của Cửu Thành Cung từ Vinh Bảo Trai nhưng anh không mang đi mà giao luôn cho Hà Kiệt, để ông bảo quản tốt.
Bản dập này cho dù nói thế nào thì cũng là hai người cùng nhau phát hiện ra, ý của Lý Dương là nếu anh có thể tìm được quà thích hợp hơn cho ngày mừng thọ thì bản dập khắc chữ này sẽ đưa cho Hà Kiệt để ông đưa cho lão gia tử.
Nếu tìm không được quà mừng thọ thích hợp thì bản dập này có thể tính là quà mừng của hai người để lão gia tử vui.
- Đây là thứ chúng ta cùng nhau gặp mà.
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, trong lòng cũng có chút đáng tiếc, hôm nay nếu không phải là Hà Kiệt đi theo thì thứ này sẽ chỉ là của mình Lý Dương, anh sẽ tự mình đến tặng lão gia tử. Nhưng nếu không gặp Hà Kiệt thì Lý Dương cũng không thể biết chuyện lão gia tử mừng thọ, bảo bối này cho dù có được đem tặng lão gia tử cũng chỉ là đem tặng chứ không phải là quà mừng thọ nữa.
- Ha ha, được, Lý Dương, không nói nhiều nữa, theo cậu thực sự là có nhiều may mắn.
Hà Kiệt cười lớn một tiếng, rồi vui vẻ thốt lên, đương nhiên việc lần này hắn cũng nợ Lý Dương một nhân tình lớn, bảo bối này Lý Dương có thể hoàn toàn độc chiếm dù sao người ta cầm ra cũng là để chuẩn bị cho Lý Dương.
Đây cũng là cao kiến của Đường Xuân Minh Quang Vinh Bảo Trai, trực tiếp đưa cho Hà lão thì không được, trực tiếp bán cho Hà lão thì có thể nhưng như vậy thì chỉ là nợ Hà lão một tấm nhân tình, chi bằng giao cho Lý Dương đưa cho Hà lão, như vậy chính là Hà lão và Lý Dương đều nợ Quang Vinh Bảo Trai một nhân tình lớn.
Đối với Hà lão gia tử mà nói, cho dù bảo bối này nằm trong tay về tay ai thì Quang Vinh Bảo Trai mang về từ ngoại quốc là chuyện có thật.
Ở Vinh Bảo Trai chịu sức ép một trận, thời gian cũng đã đến sáu giờ chiều, trời cũng đã bắt đầu sẩm tối.
Sau khi tiến Hà Kiệt Lý Dương lại quay lại Quang Vinh Bảo Trai, Đường tổng hôm nay nói rồi, bất luận thế nào bọn họ đều phải ở lại dùng cơm, vừa mới nhận một tấm nhân tình lớn Lý Dương cũng ngại bỏ đi như vậy.
Nơi tổ chức tiệc tối là khách sạn Bắc Kinh, Quang Vinh Bảo Trai cũng là cái tên nổi tiếng trong ngành, mời các chuyên gia ăn cơm mà không phải là một người đương nhiên không thể tổ chứ nhỏ được.
Sau bữa tiệc Đường Xuân Minh được thư ký của anh đưa về, Đường Xuân Minh với tư cách làm chủ mời rượu Lý Dương, kết quả không cần đoán cũng có thể biết.
Về tới nhà, Lý Dương lập tức dẫn Lưu Cương vào phòng sách, trên tay Lưu Cương vẫn còn một hòm tinh xảo.
Vật này được Lý Dương lưu lại, khối thạch mười hai cầm tinh cũng được Lý Dương mua với giá hơn ba vạn, thứ này Đường Xuân Minh do dự một chút mới đưa cho Lý Dương.Những người yêu thích bức tượng không ít, lấy bán đấu giá chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền nhưng kiếm tiền cũng có hạn, bán cho tấm nhân tình Lý Dương thì bán một hay hai thứ cũng không có gì khác nhau.
- Lý ca, bức tượng này có phải là có gì đó đặc biệt không?
Hai người vừa ngồi lên ghế sô pha trong phòng sách Lưu Cương liền hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương ngạc nhiên quay đầu lại:
- Có chút đặc biệt, làm sao cậu biết?
- Tôi đoán thôi, nếu không có gì đặc biệt anh không thể vội vàng mang về đây như thế.
Lưu Cương cười cười, vừa tới nhà Lý Dương liền để anh mang bức tượng vào phòng sách, tình hình này thông thường là Lý Dương phát hiện ra thứ đặc biệt, Lưu Cương sớm có kinh nghiệm rồi.
Lý Dương cũng cười nhưng không nói gì mà là ngồi nghiên cứu khối bức tượng một cách cẩn thận.
Để Lưu Cương mang vào phòng sách là Lý Dương không có ý giấu Lưu Cương, Lưu Cương và lão gia tử giống nhau đều là những người Lý Dương tin tưởng nhất, chỗ đặc biệt ở khối điêu thạch này Lý Dương phải báo cáo với lão gia tử, đặc biệt là chìa khóa bên trong, lão gia tử có lẽ sẽ tra được lai lịch của nó.
Chính vì như vậy Lý Dương mới không giấu Lưu Cương, dù sao giải thích cũng rất dễ dàng, bức tượng này rất kỳ lạ, mặc dù đã rất cẩn thận nhưng chỗ nối vẫn có chút giấu vết, Lý Dương hoàn toàn có thể lấy điều này để giải thích, Lý Dương trong ấn tượng của lão gia tử và Lưu Cương là một người rất tỉ mỉ.
Ngồi thẳng lưng, Lý Dương chầm chậm quay mặt trên phù điêu, một lúc đầu long nổi bật nhất làm anh hơi giật mình.
Ánh mắt Lưu Cương trợn tròn, anh chỉ cảm thấy khối bức tượng này có chỗ khác nhưng không ngờ mặt trên điêu khắc lại có thể di động.
- Lý ca, đây là?
Lưu Cương chỉ bức tượng ngạc nhiên hỏi một câu, biểu hiện của Lý Dương cũng rất nghiêm túc. Bức tượng này đúng như dự đoán của anh, là hộp có khóa nếu khối điêu thạch này đặt cạnh một cái hộp thì chính là một hộp có khóa bình thường.
-Đây chắc là bức tượng cơ quan, giống hộp cơ quan trong nhà tôi.
Lý Dương chầm chậm nói một câu, việc hộp có khóa được phá giải Lưu Cương cũng biết, đối với thứ bên trong lại không có hỏi qua, đó là lão gia tử và Lý Dương cùng giải ra, đương nhiên hai người đều không nói thì họ đều có dụng ý của họ.
- Bức tượng cơ quan?
Lưu Cương kinh ngạc, Lý Dương khẽ gật đầu, tiếp tục chuyển động những khối hình mười hai cầm tinh.
Bức tượng này chỉ có mười hai cầm tinh phía trên có thể di động, công hiệu cùng mười hai khối mộc cách của hộp có khóa giống nhau nhưng so với hộp có khóa thông thường thì phức tạp hơn nhiều, thậm chí không hề đơn giản như bốn hộp có khóa trong nhà Lý Dương.
Nguyên nhân chủ yếu là do lập thể, mười hai cầm tinh có thể di chuyển được là sự thật nhưng lại có thể di chuyển trên dưới, trái phải, bốn xung quanh mà phải di động theo đường đã đặt chính xác thì khó có thể di chuyển được, còn phải đợi phá giải lần nữa.
Lưu Cương cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Dương đùa nghịch bức tượng trên tay.
Dùng năng lực đặc thù, dưới hình ảnh lập thể Lý Dương lập tức phát hiện ra tất cả những dấu tích ban nãy di chuyển, so với bình thường có chút sai lệch, theo cách nghĩ của anh nếu tiếp tục di chuyển chắc chắn sẽ bị hỏng, sau đó lại tiếp tục đến.
Lắc đầu Lý Dương lại đổi vị trí chính, dưới sự đối chiếu của hình ảnh lập thể chầm chậm di chuyển từng khối phù điêu.
Sau một tiếng Lý Dương mới thở mạnh một hơi bức tượng có khóa này thời gian giải còn dài hơn so với bốn hộp có khóa trong nhà. Phù điêu của lập thể di động càng khó sai sót, sai điểm nhỏ như vậy đều phải làm lại, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất tốn nhiều thời gian của Lý Dương.
- Rầm.
Bức tượng có chỗ Tuyên Đức khoản đột nhiên rơi ra một lỗ đá, chìa khóa cổ bằng đồng bên trong rơi xuống bàn.
Bức tượng lúc này đã hoàn toàn biến dạng, bức tượng mười hai cầm tinh là thật nhưng vị trí mười hai cầm tinh hoàn toàn thay đổi, cho dù Đường Xuân Minh và Liễu lão nhìn thấy khối bức tượng này cũng không thể xem như là họ bán cho Lý Dương khối thạch này.
Sau khi phá giải được khối bức tượng này Lý Dương thật bái phục trí tuệ của nhân dân lao động thời cổ đại, cho dù là hiện đại muốn chế ra được bức tượng như thế này cũng không phải là dễ.
- Lý ca, đây là cái gì?
Lưu Cương nhặt chiếc chìa khóa lên, mắt mở to hơn, bức tượng là hộp cơ quan đã làm anh hết sức ngạc nhiên, bây giờ mở hộp ra lại rơi ra chìa khóa thời cổ đại.
Chìa khóa này so với cái trên ti vi có chút khác biệt, phải nói so với chiếc chìa khóa cổ trang trên ti vi còn tinh tế hơn, Lý Dương cũng đặt bức tượng xuống xem kỹ chiếc chìa khóa.
Dùng mắt nhìn còn tự nhiên hơn so với nhìn qua hình ảnh lập thể.
- Tôi cũng không biết, quay lại tôi chụp cho lão gia tử mấy kiểu ảnh để người nhà xem.
Lý Dương nói cầm máy ảnh ở trên bàn, trong phòng có máy ảnh, ở đây giải ra bức tượng Lý Dương sớm muốn thứ này đưa cho lão gia tử xem, hiện tại thời gian này lão gia tử không thể nghỉ ngơi.
- Lý ca, anh nói đây có phải là chìa khóa mở kho báu nào không, cầm chìa khóa này có thể mở ra một kho báu có giá trị lớn?
Khi Lý Dương chụp ảnh, Lưu Cương lại nói một câu, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Lý Dương.
Lý Dương ngây người một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, sức tưởng tượng của Lưu Cương thật phong phú, dĩ nhiên nghĩ tới kho báu nhưng điều Lưu Cương nói không có lý. Chìa khóa như vậy có khả năng là chìa khóa mở cửa lớn của kho bảo ngọc? rất đáng tiếc thứ này rõ ràng có chút mơ hồ rồi, cho dù có kho báu như thế cũng không thể tồn tại
Chụp ảnh xong, Lý Dương lập tức gọi điện thoại cho lão gia tử, bức tượng này và ảnh chiếc chìa khóa đều gửi cho lão gia tử.
Việc bản dập Cửu Thành Cung Lý Dương không nói, đây là bảo bối dự định làm quà mừng thọ.
Sau khi xem ảnh, lão gia tử chủ động gọi cho Lý Dương để anh giữ thứ này cho tốt, bức tượng cũng là một loại hộp có khóa, so với hộp có khóa thông thường thì khó kiếm hơn.
Bức tượng loại này lão gia tử chỉ là nghe nói chứ chưa bao giờ gặp, nếu tính về giá trị thì bức tượng này tuyệt đối không chỉ là ba trăm vạn.
Vốn chỉ là thứ trong cung thường dùng phức tạp một chút chắc chắn cũng biến thành vật phẩm quý rồi, mà có rất nhiều khả năng là vật phẩm cá nhân của hoàng đế. Hơn nữa bức tượng vốn là công nghệ phức tạp, nói bức tượng này là quốc bảo cũng không quá, Lý Dương lần này mua lại cũng là một may mắn mà là may mắn lớn.
Điều này đồng nghĩa với việc Lý Dương là lần thứ ba may mắn ở Vinh Bảo Trai nhưng lúc này Lý Dương lại nợ Vinh Bảo Trai một tấm nhân tình lớn, may mắn cứ tự nhiên đến, một người một năm liên tiếp ba lần có may mắn lớn đối với địa vị trong ngành ở Vinh Bảo Trai cũng có chút ảnh hưởng.
Có người may mắn chứng tỏ có người có mắt nhìn, một lần hai lần còn có thể hiểu, nếu ba lần chắc chắn sẽ có một bộ phận người không tín nhiệm Quang Vinh Bảo Trai.
Về lai lịch của bức tượng Hà lão có thể huy động người của ông đi điều tra, khối bức tượng khóa này đương nhiên Vinh Bảo Trai có thể xem như bức tượng bình thường, rõ ràng không có ghi chép gì, Vinh Bảo Trai có hợp tác cùng Cố Cung, điển tịch bình thường đều có thể cùng nhau đọc.
Duy Linh
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ