SỔ TAY HÌNH SỰ

Đề tài câu chuyện chuyển sang Nhà Thơ.

Khúc Minh nói: “Đương nhiên là vậy! Nhà Thơ là ai cơ chứ? Chỉ có chuyên gia khắc họa tâm lý Vu Yên lúc trước có thể sánh với cậu ấy! Giờ so riêng với thầy giáo Tô này thôi đã, Nhà Thơ vẫn luôn đi trước thủ phạm một bước, logic và tư duy của cậu ấy vừa mạnh bạo, lại cũng rất kín đáo, cực kỳ giỏi điều tra những kẻ phạm tội có tổ chức này. Thậm chí còn có thể đoán trước nước đi tiếp theo của hung thủ. Còn thầy giáo Tô này dù cũng rất xuất sắc, đưa ra rất nhiều kiến nghị cho chúng ta, nhưng thật ra chúng ta vẫn luôn đi sau thủ phạm. Chúng ta mà không chạy trước hắn thì nạn nhân mới sẽ xuất hiện…”

Nói tới đây, Khúc Minh quay đầu hỏi Kiều Trạch: “Tiểu Kiều, cậu từng liên hệ với Nhà Thơ phải không?”

“Cả Hoa Đô này cũng chỉ có một Nhà Thơ mà thôi.” Kiều Trạch dừng một lát, bổ sung thêm: “Chưa nói tới việc khác, chỉ Ánh Trăng xếp thứ hai thôi đã thua xa anh ấy rồi.”

Trịnh Bách nhíu mày: “Ai cũng nói Nhà Thơ giỏi, vậy mời anh ta qua đây là được.”

Anh ta vừa dứt lời, ba người trong phòng họp đều quay sang nhìn anh ta.

Trịnh Bách ngẩn ra, “Tôi nói sai gì hả?”

Khúc Minh lắc đầu, “Trước hết thì thân phận của Nhà Thơ là bí mật của cả cục cảnh sát, chỉ có mấy sếp lớn mới biết thân phận của cậu ấy. Sau là… Nhà Thơ này, giờ đang sống hay chết cũng không ai biết.”

Kiều Trạch nhỏ giọng nói: “Em nghe người ta nói thật ra Nhà Thơ đã chết rồi.”

Hai năm trở lại đây Nhà Thơ vẫn chưa từng xuất hiện, người này giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Đúng ra thì lúc ấy toàn bộ tổ phân tích đã bị giải tán rồi, trong cục cảnh sát chỉ còn lại truyền thuyết mà những nhà phân tích tâm lý thần bí kia để lại.

Khúc Minh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ngoài ra thì cậu đừng bao giờ nhắc đến Nhà Thơ trước mặt đội trưởng Lục.”

Trịnh Bách khó hiểu: “Vì sao?”

Khúc Minh lắc đầu, “Tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể nhưng nghe nói có lần mấy sếp lớn mở họp tổng kết, đội trưởng Tăng của đội hình sự tự nhiên nhắc tới Nhà Thơ, lúc đó sắc mặt của đội trưởng Lục rất tệ, trong quá trình thảo luận không nói không rằng, họp xong là rời khỏi đó luôn.”

Lục Tuấn Trì vẫn luôn chín chắn, cẩn trọng, cách xử sự như vậy rõ ràng không phải phong cách thường thấy của hắn.

Ông không giải thích thì thôi, giải thích xong Trịnh Bách còn khó hiểu hơn: “Vậy Nhà Thơ kia có thù oán gì với đội trưởng hả?”

Hạ Minh Tích khoanh tay nói: “Thật ra tôi từng nghe chuyện thế này, mọi người đều biết đội trưởng mãi không chịu tìm bạn gái phải không, có rất nhiều dấu vết chứng minh, người chung tình như đội trưởng hẳn là không quên được tình cũ. Có người nghi là Nhà Thơ nẫng crush của đội trưởng rồi nên hai người hận nhau từ đó… Nhắc đến Nhà Thơ là điều kiêng kị với đội trưởng. Còn cô gái mà họ thích, rất có thể là cô gái duy nhất trong bốn chuyên gia khắc họa tâm lý, Chim Cổ Đỏ.”

Trịnh Bách ngộ ra, “À…”

Kiều Trạch nghe vậy cũng dở khóc dở cười, “À cái đầu anh ấy, đồn thổi mà chẳng có chút chứng cứ gì hết, chị em phụ nữ mất chị rảnh quá phải không… Có phải tự đặt mình vào vị trí của Chim Cổ Đỏ luôn rồi không?”

Khúc Minh cũng nói: “Cô đừng lan truyền tin đồn vô căn cứ, cẩn thận đội trưởng biết đó.”

Hạ Minh Tích quắn quéo: “Em nghe nói thôi mà… Đội trưởng của bọn mình ngon trai vậy rõ là đóa hoa cảnh sát Hoa Đô, còn Nhà Thơ là người rất thông minh, đội trưởng đội hình sự tranh gái xinh với chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm, nghĩ thôi đã thấy hay rồi.”

Kiều Trạch quay lại chủ đề: “Thầy Tô chỉ là một giáo viên thôi, người ta đến đây trợ giúp, mọi người có thể đừng yêu cầu cao vậy không?”

Khúc Minh cười khổ nói: “Vụ án hiện tại là một vụ rất khác thường. Một năm trở lại đây chúng ta chưa từng gặp vụ nào khó nhằn hơn vụ này. Hơn nữa Kiều Trạch nói thầy giáo này đến đây hỗ trợ chúng ta? Tôi không nghĩ người ta lại tốt bụng tới vậy đâu.” Không thấy ai trả lời, Khúc Minh phân tích tiếp: “Các cô cậu nghĩ mà xem, nếu thầy Tô này có kiến nghị gì nói thẳng với đội trưởng là được, sao lại phải đến tổng cục? Còn phải mở họp với chúng ta?”

Kiều Trạch nghĩ một lát, “Chắc là sợ nói phức tạp quá, nếu kể lại chúng ta không hiểu được?”

Trịnh Bách chớp mắt, chợt hiểu được ý của Khúc Minh: “Đội chúng ta vẫn luôn thiếu một cố vấn…”

Hạ Minh Tích gật đầu nói: “Có lý đó, không chừng thầy Tô này đang nhắm vào vị trí cố vấn của chúng ta. Tôi đoán có lẽ đội trưởng Lục cũng có ý này.”

Dường như cũng có thể là vậy, người muốn làm cố vấn của tổ trọng án không phải một trăm cũng đến tám mươi nhưng Lục Tuấn Trì rất kén chọn, từ chối tất cả các hồ sơ lúc trước.

Mọi người bỗng nhiên yên lặng, nếu có thêm một người vào đội, lại còn là một cố vấn chen ngang vào, ai cũng thấy hơi khó tả. Nếu là người dễ gần còn tốt nhưng nếu khó làm việc chung thì… Nếu vậy thì cơ cấu tổ chức đội bọn họ, cả quan hệ động nghiệp đều sẽ có sự thay đổi…”

“Cố vấn cho tổ trọng án chúng ta, chức vị không hề thấp.” Trịnh Bách nhíu mày nói.

Hạ Minh Tích nói: “Tôi lại càng tò mò năng lực của thầy giáo Tô này.”

Kiều Trạch cũng không biết vì sao lại đá sang vụ vị trí cố vấn rồi, một đội vốn hoà thuận tốt đẹp bỗng có cảm giác nguy cơ và bài ngoại.

Trong mắt cậu thì nếu thầy Tô bằng lòng ở lại làm cố vấn, đó là chuyện cực kỳ tốt.

Trong mấy người chỉ có cậu từng gặp Tô Hồi, dáng vẻ bâng quơ với sự đời kia của thầy Tô, anh ấy không phải người để ý tới vị trí này, hơn nữa có vẻ thầy Tô cũng không có ý định chuyển tới tổ trọng án, lúc nào cũng là đội trưởng Lục chạy theo người ta hỏi ý kiến.

Nói tới đây, lão Khúc không nói gì nữa, xem ra tên cáo già này muốn biến người khác thành súng đây.

Đang chuyện trò, Trịnh Bách tai thính lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người, “Đến rồi.”

Mọi người nghiêm túc trở lại, ai nấy tự tìm chỗ ngồi yên vị trong phòng họp, thật sự rất giống các học sinh chờ giám thị vào phòng thi.

Tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài, có cả tiếng ba-toong kim loại chạm đất xen lẫn vào.

Nhờ có cuộc nói chuyện vừa rồi, khi Lục Tuấn Trì dẫn Tô Hồi vào phòng họp, mọi người đều vô thức dồn ánh mắt về phía Tô Hồi.

Ai nấy đều đang quan sát Tô Hồi.

Hạ Minh Tích ngẩng đầu nhìn thầy Tô kia, người trước mắt cô vóc dáng cao gầy, trang phục cũng không cầu kỳ, tóc mái của anh hơi dài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản. Thoạt trông Tô Hồi không gây chú ý chút nào nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy gương mặt anh tuấn tú, nhã nhặn thông minh, khí chất rất lịch lãm.

Điều khiến mọi người chú ý là cây ba-toong cao hơn nửa người trong tay Tô Hồi, thoạt trông như phủ thêm lên người anh một vẻ huyền bí.

Mới gặp lần đầu, Hạ Minh Tích đã có ấn tượng không tồi với Tô Hồi…

“Đây là Tô Hồi, thầy Tô của khoa Tội phạm học trường cảnh sát Hoa Đô. Gần đây thầy Tô đã trợ giúp tổ trọng án chúng ta rất nhiều trong vụ án tay chân cụt.” Lục Tuấn Trì giới thiệu đơn giản, “Hôm nay thầy Tô sẽ đưa ra vài kiến nghị và phân tích cho tổ trọng án chúng ta từ góc độ chuyên nghiệp, mong rằng có thể thúc đẩy công tác điều tra vụ án, giúp chúng ta tìm được tên ‘Đồ Tể’. Giờ thì Khúc Minh sẽ nói sơ qua về vụ án trước.”

Khúc Minh lập tức đi lên, giải trình đơn giản về công tác của tổ trọng án trong khoảng thời gian gần đây: “Trước mắt, chúng ta đã tiến hành điều tra thêm một bước tại hiện trường phát hiện mấy mẩu tay chân cụt, sau đó đào sâu tận rễ, phá được một chợ đen ngầm dùng xe bỏ hoang làm nơi giao dịch. Gần đây chúng ta cũng có tiến triển mang tính đột phá về thân phận của nạn nhân, chúng ta đã xác nhận được thời gian và địa điểm bị bắt cóc cụ thể của ba người bị hại. Ngoài ra, có hai cô gái đang mất tích khác cũng đang được nghi là nạn nhân…”

Khúc Minh dứt lời, dán tất cả ảnh chụp, vật chứng, sơ đồ quan hệ… lên trên bảng trắng.

Lục Tuấn Trì nói: “Tiếp theo nhờ thầy Tô cung cấp cho chúng tôi một vài phân tích chuyên nghiệp.”

Trên đường tới đây hôm nay, Lục Tuấn Trì đã trao đổi sơ qua với Tô Hồi, hắn cảm thấy kiến nghị của Tô Hồi rất khả thi.

Tối qua khi Tô Hồi nói có lẽ anh có cách có thể thúc đẩy tiến trình điều tra, quả thật Lục Tuấn Trì đã có ý định mời thầy Tô này về làm cố vấn, vậy nên hôm nay hắn mới lấy lý do giảng giải cho tổ trọng án để đưa Tô Hồi tới đây.

Có điều làm cố vấn là một chuyện quan trọng, đầu tiên là cần Tô Hồi đồng ý, sau đó cần cục trưởng Đàm phê duyệt, càng cần các tổ viên chấp nhận, Lục Tuấn Trì muốn Tô Hồi có thể tiếp xúc với các thành viên tổ trọng án, sau này cũng tiện hỏi ý kiến của anh.

Tô Hồi không biết được suy nghĩ này của Lục Tuấn Trì, anh không quan tâm đến ánh mắt của mọi người trong tổ trọng án cho lắm, hờ hững lấy laptop từ balo ra.

Lục Tuấn Trì nói với Kiều Trạch: “Kết nối máy chiếu giúp anh.”

Kiều Trạch đáp lại, nhanh chóng đi qua hỗ trợ.

Hạ Minh Tích chống má, quan sát thầy giáo Tô này.

Khúc Minh giả bộ cúi đầu ghi chép nhưng vẫn luôn chú ý tới phía này.

Trịnh Bách xoay bút, không nói gì.

Kiều Trạch muốn nhắc nhở Tô Hồi một câu nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Tô Hồi vẫn chẳng ừ hử gì, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh, cậu đành nuốt ngược những lời định nói về.

“Xong rồi.” Kiều Trạch nói, màn chiếu sáng lên, màn hình máy tính của Tô Hồi hiện lên trên màn chiếu.

Lục Tuấn Trì ngẩng đầu lên nhìn màn hình, bất lực cúi đầu đỡ trán.

Đủ loại tệp phủ kín từ trái sang phải trên màn hình máy tính của Tô Hồi, thậm chí tới tận mép phải màn hình vẫn chưa hết, hơn nữa những tệp này được sắp xếp vô cùng lộn xộn, chúng không được sắp xếp theo quy luật, có những tệp còn chồng chéo lên nhau, không thể nhìn rõ được cả tên tệp nữa.

Người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chưa từng có nhiều hơn hai hàng icon trên màn hình máy tính- Lục Tuấn Trì muốn xông ra sắp xếp lại màn hình máy tính cho anh.

Những người khác thấy desktop này cũng mỗi người một biểu cảm, Trịnh Bách chỉ che miệng cười khẽ, anh ta từng thấy màn hình máy tính lộn xộn nhưng chưa từng thấy cái nào lộn xộn tới mức này. Không biết khi thầy giáo Tô này chiếu màn hình cho sinh viên xem, có phải cũng xuề xòa thế này không?

Khúc Minh thì nhíu chặt mày, ông hay suy đoán hành vi của một người từ các chi tiết, rất nhiều thói quen trong lối sống có thể nói lên tiềm thức của một người.

Màn hình máy tính lộn xộn thế này, tức là tư duy của người sử dụng rất rời rạc, lộn xộn, không liền mạch.

Thoạt trông thầy Tô này không giống là người suy nghĩ tỉ mỉ, sao cậu ta có thể suy luận vụ án một cách rành mạch được?

Tô Hồi vẫn không nhận ra điều gì, bình tĩnh mở một tệp trong rất nhiều file trên màn hình ra, che desktop lộn xộn lại.

Đó là một tấm hình, trên đó sẽ vài hình tròn giao nhau, được tô kín bởi đủ các màu sắc, trông có vẻ như được vẽ bằng phần mềm paint có sẵn trong máy tính.

Trịnh Bách không nhịn được, nói: “Thầy Tô, đây là gì vậy?”

Khúc Minh cũng nhíu mày hỏi: “Đây là cách khắc họa tâm lý tội phạm mới mẻ gì thế?”

Ai nấy đều cảm thấy bức hình này giống như được trẻ con vẽ bừa ra hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc