SỔ TAY HÌNH SỰ

Thấp hèn và vĩ đại, độc ác và lương thiện, thù hận và yêu thương có thể cùng tồn tại trong một trái tim mà không bài xích nhau. – Maugham

Lại một buổi chiều khiến người ta buồn ngủ trong thành phố.

Thoạt trông, chẳng có gì khác thường ngày.

Nhưng lúc này đã sau giờ trưa, dòng người qua lại vẫn không giảm, trên một chiếc xe buýt tuyến 104, hành khách vẫn chật ních. Chiếc xe lắc lư rời khỏi bến, có người cúi đầu lướt điện thoại, có người nhìn ra ngoài cửa sổ, có người tựa vào ghế ngáp to.

Xe tuyến này dừng ở rất ít bến, khoảng cách giữa các bến dừng rất xa, lúc này buồng xe rất yên tĩnh.

Một người đàn ông trung niên bỗng đổi chỗ, tựa vào cạnh một thiếu nữ trẻ.

Cô gái mặc một chiếc váy liền trắng dáng áo măng tô, xỏ tất chân màu đen. Cô cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, hai sợi dây tai nghe bắt chéo trước ngực cô. Lúc này, cô đang chăm chú nghe nhạc, hoàn toàn không chú ý đến hành động của người bên cạnh.

Gã đàn ông trung niên lại áp sát cô, lại gần từng bước một, tựa như đang tiếp cận một con mồi. Hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau, sau đó gã nhân lúc xe xóc nảy, áp sát sau lưng cô gái…

Bỗng nhiên bị một gã đàn ông xa lạ dính vào, cô gái sửng sốt, giật mình quay người lại.

Gã đàn ông như không quan tâm, chỉ lẳng lặng nhìn cô, tham lam nhìn khuôn mặt cô…

Cái nhìn này khiến cô gái chắc chắn rằng, gã đàn ông này không cố ý thì cũng cố tình.

Cô gái không lên tiếng mà lùi về phía sau. Nhưng gã đàn ông kia như hồn ma bám riết, bắt đầu đi theo cô, đi về phía sau từng bước… Tựa như dã thú đi theo con mồi của mình.

Trong xe chỉ có hai người họ đang lùi về sau.

Cô gái hoang mang không kịp nhìn đường, đạp trúng chân một bà cô, bà cô kia lập tức giận dữ nói: “Không có mắt à!”

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…” Cô gái vén tóc sau tai, cúi đầu xin lỗi, lúc này mắt cô đã ầng ậc nước, gã đàn ông phía sau vẫn đi theo…

Thấy gã đàn ông kia, bà cô vừa rồi còn sồn sồn lên liền im bặt, bà ta quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy gì.

Chẳng mấy chốc gã đã bắt kịp cô, lần này cô gái không im lặng nữa mà dồn hết dũng khí, run rẩy hỏi: “Anh làm gì thế!”

Gã đàn ông trung niên không trả lời, chỉ đứng sau lưng nhìn cô.

Gã dính vào người cô, thở hồng hộc.

Cô lùi một bước, gã tiến một bước.

Tựa như thứ vong hồn bẩn thỉu không sao dứt ra được.

Mọi người trên xe đều thấy cảnh này, cô gái cầu cứu nhìn họ, cô bất lực, sợ hãi… Nhưng mọi người chỉ coi như không thấy, họ cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.

“Anh còn lại gần nữa tôi báo cảnh sát đấy!” Cô gái rút điện thoại ra dọa gã.

Gã không lên tiếng, cũng không lùi lại, chỉ chăm chăm nhìn cô.

Cuối cùng cũng có người không nhịn được, nói: “Cãi nhau thì xuống xe mà cãi!”

“Đúng đấy! Đang vội đây!”

Cũng có người kéo cô gái kia, khuyên cô: “Thôi, cảnh sát có đến cũng chỉ phê bình vài câu, cô cứ coi như bị chó cắn đi.”

Một người phụ nữ khá lớn tuổi nói nhỏ với cô, “Cô gái này, cô đi một mình đúng không? Lỡ cô bị báo thù thì sao?”

Một chàng trai đi cùng bạn gái cũng không nhịn nữa, định đứng dậy, cô gái bên cạnh anh ta lập tức kéo tay lại, nói nhỏ: “Đừng lo chuyện bao đồng.”

Mà phần lớn đều lựa chọn im lặng.

Cô gái tái mặt, không ai lên tiếng vì cô.

Tài xế thấy vậy bèn trợn mắt, nhìn vào kính chiếu hậu rồi bất đắc dĩ bấm còi.

“Chuẩn bị cua, hành khách vui lòng bám chắc.”

Chuyện thế này quá phổ biến trên phương tiện giao thông công cộng, trộm cắp, dê xồm, có bắt cũng không hết. Hắn từng gặp gã đàn ông kia, là kẻ phạm tội nhiều lần, gã hay ngồi đến gần trạm cuối mới xuống.

Dù báo cảnh sát, cảnh sát cũng chỉ bắt gã đi, không đến hai ngày sau, gã sẽ lại xuất hiện trên xe.

Nghe nói gã đàn ông này còn có chứng minh gì đó, gã nói mình bị tâm thần, là một kẻ thần kinh, ai biết được gã sẽ làm gì.

Hôm nay cô gái này xui xẻo thật.

Cô gái quay đầu nhìn mọi người trong xe, đôi mắt bỗng xen tạp cảm xúc, cơn buồn nôn trào lên, sự ghê tởm này không chỉ từ những đụng chạm của gã đàn ông bên cạnh, mà còn từ sự thờ ơ của những người này.

Vừa đỗ trước bến, cô gái đã không nhịn được nữa, lập tức xuống xe. Mà gã đàn ông kia thì quay đi, bắt đầu tìm con mồi tiếp theo…

Xe buýt chạy qua mấy trạm, cuối cùng buồng xe đã yên tĩnh trở lại. Sau đó chiếc xe chạy xuống hầm.

Buồng xe bỗng tối sầm, đèn pha màu cam rực sáng trước xe, đường hầm trải dài về phía trước. Đây là một đường hầm khá dài trong nội thành Hoa Đô, bắc ngang qua hồ nước rộng nhất phía Tây Hoa Đô. Đoạn đường dài hơn bốn cây số, xe chạy rất chậm, phải mất hơn mười phút mới đi hết đường hầm.

Sau khi xuống hầm, mọi người nghe thấy tiếng gió thổi, dù vẫn có xe qua lại xung quanh, nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh, đường hầm dưới nước này như ngăn cách hoàn toàn với thế giới.

Ngay khi xe buýt sắp chạy ra khỏi hầm, hai chiếc xe cảnh sát bỗng đuổi theo, bóp còi với lái xe.

Tài xế lấy làm lạ, hắn giảm tốc, không biết có chuyện gì xảy ra, hay cô gái vừa rồi báo cảnh sát?

Hắn ta khó hiểu quay sang.

Tiếng còi vang lên từ xe cảnh sát, có người vẫy tay với hắn, như muốn hắn dừng xe lại.

Không được đỗ xe trong hầm, tài xế vẫn lái chầm chậm. Hành khách trên xe thấy cảnh sát cũng không hiểu chuyện này.

Bỗng có người hỏi: “Túi của ai thế này?”

“Túi?!” Nghe thấy chữ này, tài xế quay phắt lại nhìn. Đó là một chiếc balo màu đen, hắn lập tức nhớ lại trước đây từng có cảnh sát đến tìm hắn, hình như họ nói gần đây có người đặt bom hẹn giờ trên xe buýt, công ty cũng có thông báo nhắc nhở, kiểm tra lại toàn bộ xe buýt trong thành phố.

Tài xế toát mồ hôi, mặt hắn biến sắc, vươn tay ấn mở cửa xe nhưng lúc này, mọi người chưa kịp chạy trốn.

Tiếng nổ đã vang lên trong xe.

Ruỳnh!

Ngọn lửa khổng lồ bốc lên từ chiếc balo, sức nổ khiến cả đường hầm rung lắc theo, đá rơi rào rào từ nóc hầm xuống, cửa sổ xe cũng vỡ toang.

Chiếc xe lập tức mất khống chế, đổ nghiêng sang chiếc xe bên cạnh.

Người lái xe cảnh sát phía sau quyết đoán đánh lái, chặn giữa xe buýt và những chiếc xe khác, ngăn không cho xe buýt đổ xuống, tránh gây thêm nhiều thương vong.

Nhưng cũng vì thế mà xe cảnh sát cũng bị cuốn vào biển lửa, người trên xe lành ít dữ nhiều.

Lửa cháy hừng hực trong hầm, tiếng khóc thét, kêu than vang vọng khiến nơi này như địa ngục trần gian.



Tin tức về vụ nổ nhanh chóng lan truyền khắp Hoa Đô, tổng cục cũng nhận được tin ngay sau đó.

Tai nạn khiến bốn người tử vong, nhiều người bị thương nặng.

Trong những người bị thương nặng, có cả Hình Vân Hải ngồi trên xe cảnh sát lúc đó.

Nhận được tin, cục trưởng Đàm sôi máu, ngất xỉu ngay lập tức, đã vào viện cấp cứu.

Tổng cục gặp chuyện nghiêm trọng như vậy, mọi người đều sợ hãi, mấy cục phó cũng không ai đứng ra giải quyết. Lãnh đạo thành phố cử một cục trưởng họ Trâu đến, tạm thời tiếp nhận các công việc ở tổng cục Hoa Đô.

Lục Tuấn Trì vừa nhận được tin đã bị gọi đi họp.

Kiều Trạch cầm tablet, liến thoắng giải thích tình hình, “Loại bom trong vụ việc lần này cũng tương tự lần trước, cũng đều đặt trên xe buýt. Có điều lần này phát hiện hơi muộn, bom đã nổ. Cảnh sát có nhận được một cuộc gọi thông báo trước đó mười phút, có người nói rằng hắn ta thấy có kẻ khả nghi trên xe tuyến này. Lúc đó đội trưởng Hình lập tức gọi lên công ty xin cách liên lạc với tài xế kia nhưng lúc đó đã xuống hầm, không có tín hiệu. Đổi trưởng Hình quyết định tự lái xe ra chặn, nhưng vẫn không kịp…”

Camera hành trình của chiếc xe phía sau quay lại toàn cảnh xe buýt phát nổ rồi lật nghiêng, cùng với cảnh nó đụng vào những chiếc xe phía sau.

Lục Tuấn Trì đã xem video quay vụ tai nạn, hắn hỏi: “Đội trưởng Hình sao rồi?”

Kiều Trạch nói: “Theo thông tin chúng ta nhận được, hiện có bốn cảnh sát bị thương, trong đó có đội trưởng Hình… Anh ấy bị va chạm và bị bỏng, lúc đưa vào viện rất còn hôn mê, giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.”

“Xác định được người báo cảnh sát chưa? Ai gọi thế?” Lục Tuấn Trì cảm giác vụ việc này không được bình thường.

Trong tình huống mọi người trên xe đều không rõ ràng, sao lại có người gọi điện? Chuyện này khiến Lục Tuấn Trì nhớ lại vụ án cát mịn hai năm trước, khi đó hung thủ cũng sử dụng cách thức gần giống hệt thế này.

Kiều Trạch vội nói: “Người gọi nặc danh, gọi từ một bốt điện thoại công cộng cạnh ga tàu. Người đó là nam giới nhưng không nói thêm gì nhiều đã cúp máy rồi.”

“Có thể trích camera hành trình trên xe buýt không?” Lục Tuấn Trì hỏi, nếu có camera hành trình để tra tìm, có lẽ họ sẽ tìm được thêm vài manh mối.”

Kiều Trạch nói: “Dù được cứu kịp thời nhưng thân xe vẫn bị đốt cháy, chắc là khó tìm được camera hành trình lắm…”

Lúc này, hành lang cục thành phố vô cùng ầm ĩ.

Lục Tuấn Trì nhíu mày, Hình Vân Hải bị thương nặng, cục trưởng Đàm cũng đổ bệnh, kết quả điều tra không rõ ràng.

Cục trưởng Trâu được điều qua đây vội vàng nhậm chức, tình hình lúc này rất bất lợi với cảnh sát.

Kiều Trạch nói tiếp: “Vừa rồi pháp chứng đã qua hiện trường, gửi ảnh chụp cho chúng ta, họ phát hiện một ít cát mịn ở đó.”

Lục Tuấn Trì khựng lại, cúi đầu nhìn hình ảnh trên tablet của Kiều Trạch. Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện với Hình Vân Hải không lâu trước và cả chuyện Tô Hồi nói với mình.

Quả nhiên là cát mịn…

Trong loại bom này, cát mịn được làm thành một lớp ngăn cách bên trong, vì những hạt cát rất nhẹ, gió sẽ thổi chúng ra khỏi phạm vi vụ nổ. Dù cháy nổ khiến một phần cát bị tổn hại nhưng vẫn có chút cát không bị ô nhiễm.

Lần nào pháp chứng cũng cẩn thận thu thập chúng, trút vào một chiếc chai thủy tinh.

Những hạt cát sắc màu mỏng mịn, cách gây án gần như y hệt, có thể coi là “chữ ký” của tên hung thủ kia.

Hung thủ năm đó đã quay lại hay vẫn còn chân tướng nào cảnh sát chưa phát hiện?

Lục Tuấn Trì nhíu mày, tập trung suy nghĩ.

Kiều Trạch dò hỏi: “Có cần gửi mấy tài liệu này cho thầy Tô không?”

Cuộc họp hôm nay chỉ có các lãnh đạo trong cục, Tô Hồi là cố vấn, không được tham gia. Cậu được tới họp cũng chỉ để phụ trách ghi biên bản. Kiều Trạch linh cảm rằng rất có thể, vụ án này sẽ được giao cho tổ trọng án.

Lục Tuấn Trì do dự một lát, họ đang đứng ngoài phòng họp.

Hắn trầm giọng nói: “Gửi đi.”

Nếu như đúng là do hung thủ vụ án cát mịn gây ra, chắc chắn Tô Hồi cũng muốn biết trước những thông tin này.

Kiều Trạch chỉ đợi hắn nói vậy, cậu bấm vài lần đã gửi xong.

Tô Hồi ngồi trong văn phòng, anh hơi căng thẳng, siết chặt cây ba-toong mà Lục Tuấn Trì mới mua cho anh.

Anh đã biết tình hình vụ nổ, cũng nghe tin Hình Vân Hải bị thương nặng, anh lo lắng chờ đợi, đúng lúc này anh nghe thấy tiếng “tít”, là tin nhắn Kiều Trạch gửi anh.

Anh mở tấm hình trong đó ra.

Tấm cuối cùng là hình chụp cát mịn tại hiện trường vụ án.

Loại cát hôm nay có màu xanh pha giữa lam và lục, đó là một màu xanh vừa trong trẻo vừa sâu lắng, mọi người đã đặt cho nó một cái tên vừa hay vừa phù hợp – Xanh khổng tước.

Tô Hồi gửi tin nhắn cho Lục Tuấn Trì: “Nếu có thể,  anh muốn nhận vụ án này.”

Bình luận

Truyện đang đọc