SỔ TAY HÌNH SỰ

Tiếng mở cửa xe và tiếng bước chân chạy dồn dập truyền qua tai nghe, cùng lúc đó, Lục Tuấn Trì cũng nhanh nhẹn lách mình qua cửa cửa hàng tiện lợi, chặn cô gái kia lại.

Liễu Mộng Oánh lùi lại một bước, siết chặt cặp sách, cô cảnh giác nhìn Lục Tuấn Trì, sau đó nhìn sang Tô Hồi đang đứng dậy, “Rốt cuộc các anh là ai?”

Lục Tuấn Trì giơ thẻ chứng minh, “Cảnh sát, chúng tôi nghi ngờ trang web Người Ngủ Say có liên quan đến vài vụ tử vong ngoài ý muốn gần đây.”

Mặt Liễu Mộng Oánh biến sắc, cô quay sang nhìn Tô Hồi, “Tôi đến giúp anh mà.”

Tô Hồi nhìn cô ta, không có ý định giải thích.

Lục Tuấn Trì còng tay Liễu Mộng Oánh, “Vốn dĩ anh ấy không trầm cảm, không cần các cô giúp đỡ.”

Liễu Mộng Oánh nói với Lục Tuấn Trì, “Anh cảnh sát, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có hiểu lầm gì đó…”

Tiếng Khúc Minh vang lên từ đầu dây bên kia, xen lẫn tiếng thở dốc nhè nhẹ, “Tổ trưởng, bên này cũng bắt được rồi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Được, đưa về cục thẩm vấn.” Sau đó anh quay lại nói với cô gái: “Có hiểu lầm gì thì về cục thành phố giải thích rõ ràng.”

Mưa vẫn chưa tạnh, Trịnh Bách và lão Khúc đi qua, áp giải cô gái lên xe.

Lục Tuấn Trì vào buồng nhân viên trong cửa hàng thay quần áo, Tô Hồi đứng ngoài chờ hắn.

Đến khi hai người ngồi trong xe, Lục Tuấn Trì bỗng hỏi: “Vừa rồi…”

Tô Hồi cũng đoán trước được hắn muốn hỏi gì, vẻ mặt của anh lại thờ ơ như trước, chớp mắt tựa lên ghế, “Không phải thật, tôi bịa ra đó.”

Đúng ra thì sự thật có thế nào Tô Hồi cũng không còn nhớ rõ nữa, anh chỉ nhớ vụ nổ đó đã phá hủy cuộc đời anh…



Nửa tiếng sau, Tô Hồi và Lục Tuấn Trì ngồi trong phòng quan sát, theo dõi tình hình bên trong, lúc này, hai phòng thẩm vấn đều đã bắt đầu, một phòng là Khúc Minh và Trịnh Bách, một phòng là Hạ Minh Tích và Kiều Trạch.

Lúc này đã hơn mười một rưỡi đêm, gần đến mười hai giờ nhưng Tô Hồi lại rất tỉnh táo, tập trung lắng nghe lời khai của cô gái trong phòng.

“Họ tên, giới tính, tuổi.”

“Liễu Mộng Oách, nữ, 23 tuổi.”

“Tại sao tối nay cô lại đến cửa hàng tiện lợi đó.”

“Tôi có hẹn…”

“Tại sao lại hẹn anh ta?”

“Không phải vì cảnh sát mấy anh rảnh rỗi lên mạng giả vờ làm người trầm cảm à?” Liễu Mộng Oánh ngẩng phắt đầu lên, hôm nay là lần đầu tiên cô bị bắt đến sở cảnh sát. Sau nỗi sợ hãi ban đầu, cô ta bắt đầu phẫn nộ vì hành vi “câu cá” của cảnh sát.

Khúc Minh cao giọng nói: “Tôi hỏi cô vì sao các cô lại hẹn những người trầm cảm đó qua mạng!”

Giọng ông hơi lớn, Liễu Mộng Oánh như thể sợ hãi, cô ta cúi đầu, di chân trên sàn nhà, ra vẻ một cô gái vô cùng đáng thương, “Tôi không phạm pháp, đây chỉ là hiểu lầm thôi, nếu tôi nói hết sự thật cho các anh, các anh có thể thả tôi chứ?”

Khúc Minh nói: “Vậy còn phải xem sự thật mà cô nói là gì. Chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ hành vi phạm tội nào.”

Liễu Mộng Oánh ngẩng đầu, nói: “Thật ra người đứng sau diễn đàn Người Ngủ Say này là một tổ chức công ích không chính thức coi trọng sức khỏe tâm lý. Khi chúng tôi phát hiện có người có khuynh hướng trầm cảm trên mạng sẽ liên lạc, nói chuyện với họ và hẹn gặp mặt. Những việc chúng tôi làm là để cung cấp dịch vụ tư vấn tâm lý cho người mắc bệnh tâm lý, cố gắng mọi cách giải quyết khó khăn của họ, giúp đỡ họ từ tận gốc.”

Khúc Minh nói: “Các cô làm việc tốt như vậy, sao phải lén lút?”

Liễu Mộng Oánh nói: “Chúng tôi không phải bác sĩ tâm lý chính quy, không có danh phận, cũng không có thân phận chính thức được mọi người đón nhận, tất nhiên phải hoạt động khiêm tốn.”

“Vấn đề tâm lý cần phải rất chuyên nghiệp, bản thân các cô còn không chắc chắn các cô đang giúp người ta hay đang kích thích người ta, vậy không phải giúp xong hỏng chuyện sao?” Khúc Minh chau mày nói: “Hơn nữa các cô đâu chỉ khiêm tốn đâu, còn đặt máy chủ ở nước ngoài, còn che giấu cả số điện thoại thật?”

Liễu Mộng Oánh hùng hồn đáp: “Anh cảnh sát, chúng tôi chỉ coi trọng sự riêng tư thôi, đặt máy chủ ở nước ngoài, ẩn số điện thoại không phạm pháp chứ?”

Khúc Minh hỏi tiếp: “Vậy sau khi gặp họ, các cô nói những gì, làm những gì?”

“Nội dung nói chuyện cũng giống hôm nay thôi, chia sẻ kề chuyện quá khứ. Chúng tôi cảm hóa những người đó bằng trải nghiệm của bản thân mình, khuyên họ đi khám tâm lý, giải quyết vấn đề trong cuộc sống.”

“Các cô giúp họ thế nào?”

“Vậy phải hỏi rõ ràng nguyên nhân họ bị trầm cảm đã, sau đó bốc thuốc đúng bệnh.”

“Các cô có giúp đỡ họ giết người không?”

Liễu Mộng Oánh ngẩng đầu nhìn ông, “Cảnh sát có bằng chứng chứng minh chúng tôi tham gia giết người không?”

Khúc Minh cảm giác cô gái này không hoàn toàn nói thật, ông ghét mấy trò lươn lẹo của đối phương nhưng không có bằng chứng xác thực, ông cũng không tìm ra sơ hở trong lời nói của cô ta.

Trịnh Bách ngồi bên cạnh hỏi: “Tổ chức các cô có bao nhiêu người tất cả?”

“Hai người…”

“Chỉ có hai người?” Khúc Minh nhíu mày, rõ ràng ông không tin, cô gái này nói vậy chỉ vì tối nay họ bắt được hai người thôi.

“Hiện giờ chỉ có hai chúng tôi hoạt động là chính, những người khác là tình nguyện viên trên mạng.” Liễu Mộng Oánh cười, hỏi lại ông: “Vả lại, nếu tôi không phạm pháp, vậy tổ chức chúng tôi có bao nhiêu người có quan trọng lắm không?”

“Đồng bọn của cô tên gì?”

“Anh ấy là La Vĩ, anh ấy lo tôi là con gái đi đêm không an toàn nên mới đưa tôi đến đây. Tôi thấy anh ấy cũng không biết các anh là cảnh sát, nếu không lúc đó tôi cũng không hoang mang…” Liễu Mộng Oánh nhìn hai người, nói: “Nếu các anh không tin có thể hỏi anh ấy.”

“Cô và hắn ta quen nhau lúc nào?”

“Hơn một năm trước, khi tôi mới sử dụng tài khoản này, anh ấy cũng bị trầm cảm, tôi đã liên lạc, khuyên giải anh ấy, giúp anh ấy vượt qua khó khăn. Sau đó, anh ấy nói muốn giúp tôi, cùng nhau hỗ trợ, cứu giúp nhiều người hơn nữa.”

“Ban đầu là ai đã nghĩ ra chuyện này?”

Liễu Mộng Oánh chớp mắt, thoạt trông xinh đẹp tựa búp bê, “Là người tạo ra trang web này.”

“Đó là ai?”

“Cô ấy là Dư Điềm, cô ấy cũng từng là một bệnh nhân trầm cảm. Chúng tôi có thể coi là cùng mắc bệnh, quen nhau trên một nhóm trên mạng. Ban đầu là ý tưởng của cô ấy, cô ấy muốn dựng một trang web như vậy, kéo những người cần giúp đỡ lại.”

“Từng là?” Khúc Minh nhíu mày hỏi: “Vậy hiện giờ cô ấy đã ở đâu?”

Liễu Mộng Oánh ngẩng đầu nhìn ông, “Hơn một năm trước, cô ấy đã bị căn bệnh trầm cảm hạ gục.”

“Sau khi cô ấy qua đời, các cô tiếp tục dùng tài khoản của cô ấy?”

Liễu Mộng Oánh gật đầu, “Diễn đàn này là do cô ấy dựng, cô ấy đã nói rất nhiều ý tưởng của mình cho tôi, có điều chưa bắt đầu hoạt động. Sau khi cô ấy qua đời, tôi mới chính thức làm việc này.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn đèn thẩm vấn, đối mặt với ánh đèn chói mắt, “Chính vì cái chết của cô ấy, tôi mới muốn giúp đỡ nhiều người hơn. Sự ra đi của cô ấy không lung lay niềm tin của chúng tôi, trái lại tôi càng cảm thấy, sự tồn tại của mình là cần thiết.”

Muốn cứu giúp người khác, cuối cùng lại không thể chống chọi bệnh tật, chuyện này khiến người nghe đều thấy hơi thương tiếc.

Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát, nhíu mày.

Khúc Minh nói: “Chúng tôi sẽ xác minh lại thông tin cô cung cấp.”

Liễu Mộng Oánh bắt đầu sốt ruột, “Tôi đã nói rồi các anh vẫn không chịu thả tôi à? Những gì tôi nói đều là thật, kể cả những sự thật tôi nói khi gặp mặt trước đó. Nếu các anh không tin có thể kiểm chứng. Còn cả những người chúng tôi từng liên lạc nữa, các anh có thể kiểm tra hết!”

Khúc Minh nói: “Chúng tôi đang điều tra.”

Liễu Mộng Oánh cười khẩy, nói: “Mấy cảnh sát các anh thấy người bị trầm cảm không giúp đỡ thì thôi, chúng tôi tự giúp đỡ họ, ngược lại các anh còn trách tội chúng tôi, nghi ngờ chúng tôi là tội phạm.”

Khúc Minh nói: “Đầu tiên, chỉ cần có người báo cảnh sát, cảnh sát chúng tôi đều sẽ điều tra. Thứ hai, chúng tôi không bỏ qua tội ác, cũng không xử oan người tốt. Nếu chứng thực những gì cô nói là sự thật, chúng tôi sẽ thả cô nhanh thôi.”

Hỏi tới lúc này đã gần mười hai giờ, Khúc Minh ra khỏi phòng thẩm vấn, Trịnh Bách đã ghi lại những thông tin quan trọng vừa hỏi được, không lâu nữa sẽ có bản in.

“Tổ trưởng, bên bọn em cũng xong rồi.” Kiều Trạch vừa nói vừa cầm mấy giờ ghi chép thẩm vấn.

Lục Tuấn Trì nhận lấy rồi đọc thử, người đàn ông kia là La Vĩ, những gì hắn ta nói cũng gần giống như Liễu Mộng Oánh.

Theo lời khai của hắn, hắn ta là một kiến trúc sư. Hơn một năm trước, hắn ta làm người bảo lãnh cho một khoản vay của bạn mình, sau đó người bạn kia bỏ trốn, hắn ta lại bị người cho vay nặng lãi chèn ép đến trầm cảm.

Hắn ta khai rằng Liễu Mộng Oánh đã tìm đến hắn ta, khuyên giải hắn ta, đề nghị hắn ta đi khám bác sĩ tâm lý. Sau này hắn ta đã bán nhà, dần dần trả hết khoản nợ, bắt đầu tự nguyện giúp đỡ.

Cuộc điện thoại hắn ta nghe tối nay không liên quan đến chuyện này, hắn ta thấy chiếc xe dù kia, nghi ngờ có người muốn bắt nạt hay bắt cóc Liễu Mộng Oánh nên mới bảo cô rời đi.

Lục Tuấn Trì quay sang hỏi Tô Hồi: “Anh có tin lời họ nói không?”

Lông mi Tô Hồi khẽ run, anh do dự một lát, hỏi lại hắn: “Anh thấy sao?”

Lục Tuấn Trì nói: “Tôi thấy vẫn có chỗ đáng nghi, người làm việc tốt không đến mức phải dàn trận chiến đấu như họ. Họ cẩn thận đến mức đặt máy chủ tại nước ngoài, ẩn toàn bộ số điện thoại, một người nói, còn có người khác canh chừng bên ngoài, vả lại những gì họ nói đã chứng tỏ họ có chuẩn bị trước.”

Khúc Minh nói thêm: “Họ đổ hết mọi nguồn cơn cho một người đã chết, nhất quyết khai rằng chỉ có hai người thực hiện kế hoạch, tôi thấy chắc chắn chuyện này có vấn đề.”

Tô Hồi day ấn đường, “Tôi thấy lời khai của họ hẳn có một phần là thật, cũng có chỗ là giả. Nhưng tôi không nói rõ được, chỉ thấy có gì đó kỳ lạ.”

Những vụ án ngoài ý muốn đó tự như một nắm cát vụn, họ không thể xâu chuỗi chúng lại qua trang web kỳ lạ này.

Tô Hồi cảm giác sương mù lại che kín mắt mình, không có lỗ hổng trong logic, không có bằng chứng về hành vi, dường như họ vẫn chưa đến gần cốt lõi của sự kiện này.

Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Tối nay anh đã nói chuyện với Liễu Mộng Oánh, anh cảm thấy động cơ khi họ làm vậy là gì?”

Tô Hồi suy nghĩ một lát, anh híp mắt, tay phải chống cằm, nói: “Cảm giác thỏa mãn khi cứu vớt. Khi họ gặp những người có chung cảnh ngộ với mình, họ sẽ nghĩ rằng mình gặp được đồng loại. Cứu vớt đồng loại khiến họ cảm thấy thành công, thấy cảm động và tự cứu giúp mình.”

Nói tới đây, anh lờ mờ cảm giác mình đã tìm thấy một vài phương hướng…

Lục Tuấn Trì lại hỏi, “Vậy tiêu chí chọn đồng loại của họ là gì?”

“Phản bội, vứt bỏ, cưỡng ép?” Tô Hồi nói ra vài từ, sau đó lại lắc đầu, nói với vẻ có chút bảo thủ và dè dặt: “Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn khái quát được.”

Tổng cục Hoa Đô về đêm, giữa không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng Kiều Trạch đang gõ bàn phím lạch cạch bên cạnh.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu nói: “Em đã đối chiếu thông tin La Vĩ cung cấp rồi, hiện giờ nhìn vào hồ sơ vẫn chưa thấy có vấn đề gì. Những gì Liễu Mộng Oánh nói cũng là sự thật, mẹ cô ta qua đời ngoài ý muốn trước khi cô ta mười sáu tuổi, khi còn sống là một nghệ sĩ violin khá nổi tiếng ở Hoa Đô.”

Lục Tuấn Trì im lặng một lát, “Nếu không có bằng chứng, chúng ta không thể giữ người quá lâu.”

Nói tới đây, hắn khẽ nheo đôi mắt dài hẹp, chẳng lẽ manh mối này sai thật rồi sao?

Cả sự viện, cả diễn đàn này đều có vẻ kỳ lạ, thoạt trông thì tất cả đều là nói dối, lại đầy rẫy sơ hở, nhưng Lục Tuấn Trì cũng không nói được cụ thể không đúng ở chỗ nào.

Tô Hồi ngồi cạnh hắn, cũng im lặng không nói gì.

Đồng hồ trong phòng phỏng vấn đã qua mười hai giờ.

Lục Tuấn Trì quyết định, “Hôm nay mọi người tiếp tục tráo nhau đối chiếu lại lời khai của hai người kia lần nữa, nếu vẫn không có vấn đề gì thì bảo họ viết đăng ký, sau đó nói họ biết chúng ta sẽ giám sát trang web, rồi thả đi.”

Khúc Minh nghe vậy suýt nữa đã kích động nhảy dựng lên, “Cứ thả họ đi vậy sao? Chắc chắn chuyện này có vấn đề!”

Lục Tuấn Trì giải thích: “Thả họ đi, không có nghĩa là không điều tra nữa. Tôi muốn trích hồ sơ vụ mẹ Liễu Mộng Oánh tử vong ngoài ý muốn lại đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc