SỔ TAY HÌNH SỰ

“Peter Vronsky từng nói: Giết người liên hoàn là một căn bệnh không thuốc chữa, dù có là thời gian hay thuốc thang cũng không thể thuyên giảm khát vọng giết người của một kẻ sát nhân liên hoàn – Chỉ giết người mới làm được điều đó.” Tô Hồi chớp mắt, nói: “Nhưng thật ra, những kẻ ấy không nên tự cho mình một cơ hội để bắt đầu. Tôi từng nghe một câu chuyện, có một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, bỗng một ngày nọ người đó phát hiện mình có ý đồ không tốt với cháu trai mình. Lúc ấy hắn đã rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao mình lại như vậy. Sau đó hắn đến bệnh viện tự thực hiện thiến hóa học.”

Đối đầu liên tiếp với hai tội phạm, lúc này Tô Hồi đã thấy hơi mệt mỏi nhưng anh chợt nhớ ra câu chuyện này, vô cùng cảm động.

Lục Tuấn Trì nghe vậy cũng ngẩn ra vài giây, sau đó chống cằm nói: “Cách làm của người này khiến tôi thấy rất nể.”

Tô Hồi cúi đầu nói tiếp: “Ví dụ tôi đưa ra hơi cực đoan một chút, nhưng sau khi đến gần những quái vật kia, tôi phát hiện nhìn từ góc độ nào đó, họ cũng là người bình thường. Ít nhất trước khi họ giết người, chỉ có thể tính là những người bình thường hơi kỳ lạ mà thôi.”

Nhà hàng người ra kẻ vào, nói cười ầm ĩ, mọi người nói cười, trò chuyện với nhau, ngoài cửa sổ là đèn khuya rực rỡ, cuộc sống về đêm nhộn nhịp, trên bàn là đủ những món ngon.

Trang phục xinh đẹp, vẻ ngoài đẹp đẽ, đồ ăn ngon lành, đây là cuộc sống mà những người ở trong thành phố này hướng tới.

Nghe Tô Hồi nói, Lục Tuấn Trì ngẩn ra một lát, hắn có thể nhận thấy một ranh giới ngăn cách giữa người bình thường và những quái vật, khi mọi người đứng trong cùng một phạm vi, vẫn không quấy rầy đến nhau.

Chỉ có Tô Hồi là khác, anh như thể đang đứng trên ranh giới đó, gần như chỉ cần bước thêm một bước là có thể bước vào thế giới đầy bóng đêm.

Người bình thường cũng chỉ cảm thấy anh có hơi kỳ lạ, những quái vật kia cũng không ghét bỏ anh, dường như anh có thể dễ dàng bước vào nội tâm của họ.

Lục Tuấn Trì nói: “Tôi nghĩ rằng nếu họ tự kiềm chế mình, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ trở thành một kẻ biến thái cuồng sát.”

Tô Hồi gật đầu, “Sâu trong mỗi con người đều chôn giấu những thú tính man rợ nào đó, chúng ta sống trên đời cần phải học cách thuần hóa thú tính của mình, hòa bình chung sống với nhau. Chúng ta cần phải học cách làm quen với pháp luật của loài người, đầy là cái giá phải trả khi sống trong xã hội này. Ngược lại, một khi bạn phá vỡ cân bằng, sẽ phải chấp nhận pháp luật trừng trị.”

Không phải ai cũng đủ quyết đoán để ngăn chặn sự man rợ trong mình.

Nói tới đây, Tô Hồi chợt nhớ lại kẻ sát nhân liên hoàn BTK từng gửi cho cảnh sát một lá thư: “Có những lúc tôi bị buộc phải tiến thành trò chơi theo những tư tưởng của ác ma, có lẽ các người có thể cản nó lại, nhưng tôi thì không… Chúc các người săn bắt vui vẻ.”

Lục Tuấn Trì yên lặng một hồi, gật đầu nói: “Anh nói rất có lý.”

Ăn uống xong xuôi, Lục Tuấn Trì đi thanh toán, Tô Hồi đứng dậy, bỗng cảm thấy eo mình lại nhói lên, anh không nhịn nổi mím môi, chống tay lên bàn.

Thấy sắc mặt Tô Hồi tái hẳn đi, mặt cắt không còn giọt máu, Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Thầy Tô, thầy không khỏe à?” Cả chiều nay họ vẫn ở cùng nhau, hắn đã nhận ra Tô Hồi không được bình thường từ lâu.

Tô Hồi nói: “Tôi không sao hết, chắc là hồi chiều bị trật thắt lưng, về nhà ngủ một giấc là được, không cần phiền anh đâu.”

Lục Tuấn Trì chân thành nói: “Hay là cứ chụp phim xem sao, viện Nhân Dân thành phố ở ngay ngã tư phía trước thôi, để tôi đưa anh đi khám.”

Tô Hồi vốn định từ chối nhưng anh cảm thấy cơn đau vùng hông dần dữ dội hơn, dường như đứng thôi cũng đã khó khăn, từ chiều đến giờ, hông anh đã nhói lên vài lần, cảm giác đau đớn này như bị một viên đạn ghim vào trong xương vậy.

Anh đã nhịn đau đến lúc này, mồ hôi rỉ ra ướt đẫm cả vùng trán.

Thấy anh như vậy, Lục Tuấn Trì lại càng đau lòng, hắn không thể để mặc anh thế này được.

Khi lên xe, Lục Tuấn Trì vươn tay dìu Tô Hồi, một thoáng vô tình chạm phải tay anh, lúc này đang là giữa hè vậy mà tay Tô Hồi vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Nhịn đau chạy tới bệnh viện, Lục Tuấn Trì chạy tới chạy lui làm thủ tục cấp cứu, chụp phim cho anh, xong xuôi tất thảy, bác sĩ cấp cứu đề nghị anh ở lại bệnh viện quan sát một đêm.

Lục Tuấn Trì cố ý thuê phòng bệnh một người cho Tô Hồi, là giường số 23 khoa chấn thương chỉnh hình.

Một bác sĩ nữ trực ca của khoa chỉnh hình đi tới, hỏi Lục Tuấn Trì: “Người nhà bệnh nhân?”

Lục Tuấn Trì sửa lại: “Bạn bè.”

Bác sĩ nhìn hắn, sau đó lại nhìn Tô Hồi đang nằm trên giường: “May là chưa tổn thương đến xương, chỉ hơi trật một tí thôi, đầu tiên cứ truyền dịch tiêu viêm rồi quan sát thêm đã, nếu mai không sao thì có thể về nhà. Phải rồi, lát nữa mua thêm một bộ đai thắt lưng y tế nữa, sau này nhớ phải đeo, với cả cơ bắp của anh không có lực, sau này chú ý rèn luyện.”

Tô Hồi không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Gì cơ?”

Bác sĩ nữ giải thích: “Eo thon quá, không có cơ bắp.”

Lục Tuấn Trì: “…”

Tô Hồi: “…”

“Người nhà qua đây lấy hóa đơn.” Bác sĩ dặn dò xong liền nói với Lục Tuấn Trì.

Lục Tuấn Trì đi theo cô, sửa lại: “Là bạn bè…”

Chạy qua chạy lại một hồi, Lục Tuấn Trì quay lại phòng bệnh, Tô Hồi vẫn đang nằm trên giường, nghiêng đầu không nói gì, một cô y tá trẻ tuổi vén áo lên, dán một miếng thuốc cao lên eo anh, sau đó đâm kim bắt đầu truyền thuốc. Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn phối hợp, cắn răng không nói câu nào, dường như đã quen với việc chịu đựng những nỗi đau ấy một mình.

Lục Tuấn Trì đứng bên cạnh nhìn anh, hắn thấy vòng eo của Tô Hồi thon gầy yếu ớt, như một món đồ sứ dễ vỡ, lúc này một mảng bầm tím hiện lên trên làn da trắng sứ ấy khiến người khác nhìn mà rất đau lòng.

Nhớ lại những lời bác sĩ nói, lúc này hắn mới để ý hình như eo Tô Hồi còn thon hơn cả con gái, sau đó hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, diện mạo của Tô Hồi còn xinh đẹp hơn mọi cô gái mà hắn từng gặp.

Trong thuốc có thành phần giảm đau, hiệu quả đến rất nhanh, cuối cùng sắc mặt Tô Hồi cũng tốt hơn, môi cũng hồng hào trở lại.

Lục Tuấn Trì nhìn đồng hồ, hỏi Tô Hồi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, lúc này anh không dám cử động nhiều.

Phòng bệnh vô cùng yên ắng, dường như hai người không có gì để nói, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Để xoa dịu sự gượng gạo này, Tô Hồi chớp mắt nói: “Trước đây bố tôi rất nghiêm khắc, mỗi lần tôi bị ốm, ông ấy đều phê bình tôi… Hồi tôi còn nhỏ, có một lần tôi leo cây với mấy đứa trẻ khác, sau đó trượt tay ngã trật khớp, lúc đó mẹ phải hỏi tôi mới chịu nhận. Bố tôi phát hiện liền cáu kỉnh nạt nộ tôi một trận.”

Lúc này Tô Hồi nhớ lại cơn thịnh nộ của bố mình năm ấy, lòng vẫn còn sợ hãi, anh chưa từng thấy ông nóng nảy đến như vậy, tức giận đến mức hai tay run lên, như thể anh đã phạm phải tội ác tày trời nào đó vậy.

Khi anh bị ngã trật khớp cũng không khóc, mà lại bị bố mình nạt đến phát khóc.

Anh không thích đến bệnh viện, dù là cũng này cũng gần như là Lục Tuấn Trì kéo anh tới.

Anh mắc chứng trì hoãn nhẹ, cho rằng cứ trốn tránh mọi việc, chờ nó trôi qua thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp.

(Trì hoãn là thuật ngữ trong tâm lý học chỉ về những thói quen của con người có xu hướng để chậm lại, tự hoãn lại, chưa muốn bắt tay vào làm ngay một công việc phải làm, hoặc có tâm lý chờ và để một thời gian sau đó mới thực hiện.)

Nhưng hầu như mọi chuyên đều không giống như anh hy vọng.

Lục Tuấn Trì nói: “Có lẽ bố anh cũng chỉ lo lắng cho anh thôi, bố mẹ tôi cũng vậy, mỗi khi con cái mắc bệnh là lại trách móc nhau.”

Nói tới đây, Lục Tuấn Trì nhớ ra một chuyện rất thú vị xảy ra khi hắn còn nhỏ, hắn muốn chia sẻ cho Tô Hồi, bèn nói: “Tôi vẫn nhớ có lần nọ em trai tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, đêm hôm cả nhà cùng vào bệnh viện nhi đồng, mẹ tôi trách bố tôi vì cho hai đứa đi đá bóng sau khi ăn, bố tôi lại trách mẹ tôi vì cho nó ăn hoa quả sau bữa cơm nên mới bị viêm ruột thừa. Khi đó tôi đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn em trai đang đau đớn quằn quại nằm chờ phẫu thuật, còn bố mẹ tôi lại đang suýt đánh nhau ngoài mái hiên. Tôi đi khuyên họ nhưng anh đoán xem kết quả thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Lục Tuấn Trì nói với Tô Hồi một đoạn dài như vậy, Tô Hồi chớp mắt, đoán trước kết quá: “Không phải giận cá chém thớt quay lại xử anh chứ?”

“Cũng gần như vậy đấy, hai người họ cứ như bắt được tên đầu sỏ vậy, bắt tay nhau chất vấn tôi tại sao tôi cũng đá bóng mà không bị sao hết, tại sao không để ý đến em gì hết, hỏi khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.”

Giờ nhớ lại những chuyện này, Lục Tuấn Trì không khỏi lắc đầu cười khẽ. Hắn thường không nói nhiều, càng hiếm khi kể về gia đình với những người khác, nhưng lúc này đây, hắn lại bất giác kể lại những chuyện này cho Tô Hồi.

Sau đó, Lục Tuấn Trì chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, mặc dù có vẻ anh không bị gì nghiêm trọng, nhưng vẫn phải nằm viện một đêm, có cần thông báo cho người nhà của anh không?”

“Không cần đâu.” Tô Hồi khẽ nói, anh khép hai mắt lại, “Bố mẹ tôi qua đời vì một tai nạn xe vào năm kia rồi.”

Lúc này, dù anh có trì hoãn đến tận lúc nào, bố cũng sẽ không nói gì anh nữa.

Lục Tuấn Trì ngẩn ra: “Xin lỗi.”

Sắc mặt Tô Hồi bình thản, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Không có gì phải xin lỗi, bây giờ tôi đã không còn đau lòng nữa rồi.”

Đôi khi anh vẫn nghĩ họ đang đi công tác, hoặc rời khỏi nhà vì lí do nào đó, đến khi trở về, họ sẽ mở cửa và cười với anh, nói: “Tô Hồi, bố mẹ mua bánh kem con thích nhất này.”

Hai năm trước, khi anh đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi trở lại, ngay khi vừa tỉnh dậy đã nhận được tin dữ này, dường như cũng chính từ khi ấy, thế giới trong anh đã khép lại, những ký ức kia tan thành những mảnh vụn, có rất nhiều chuyện anh không còn nhớ nữa, những cảm xúc vui buồn giận dữ cũng không còn tồn tại.

Cả thế giới đều mất đi màu sắc.

Nói tới đây, một cô ý tá chợt thò đầu vào, “Chăm bệnh giường 23 ơi, ra lấy thuốc.”

Lục Tuấn Trì rảo bước ra ngoài, cô y tá đưa thuốc cho anh, sau đó nhìn Lục Tuấn Trì, có vẻ cô thấy Lục Tuấn Trì đẹp trai quá, bèn ngại ngùng bắt chuyện: “Anh là bạn của bệnh nhân hả? Hay là đồng nghiệp thế?”

Lục Tuấn Trì do dự một hồi, đoạn nói: “Người nhà.”

Vậy nên, đêm nay Lục Tuấn Trì quyết định ở lại chăm sóc Tô Hồi.

Tô Hồi bảo hắn về nhà, Lục Tuấn Trì bèn nói mình độc thân, tối có về nhà cũng không có gì làm, chẳng thà ở lại đây còn có thể trò chuyện với anh.

Vết thương của Tô Hồi không quá nghiêm trọng, chỉ bị trật khớp khiến thần kinh phải chịu đau đớn, sau khi thuốc giảm đau và thuốc hạ suốt có tác dụng, anh đã thấy ổn hơn nhiều. Đến hôm sau thì anh đã gần khỏi hẳn, chỉ có lúc đi lại cần phải cẩn thận, chỉ có thể đứng thẳng, không được khom eo, càng không được mang vác mặng.”

Lục Tuấn Trì lái xe đưa Tô Hồi về nhà, thấy tâm trạng Tô Hồi có vẻ khá vui, anh tranh thủ hỏi: “Phải rồi, thầy Tô này, tổ trọng án chúng tôi đang thiếu một cố vấn, anh có hứng làm không…”

Tô Hồi cúi đầu ngồi trên ghế phó lái, tóc mái anh hơi dài, rủ xuống che khuất hai mắt, khiến Lục Tuấn Trì không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Tô Hồi chợt do dự, anh bỗng cảm thấy đề nghị này của Lục Tuấn Trì cũng không tệ lắm, như vậy anh có thể thấy Lục Tuấn Trì bất cứ lúc nào nhưng sau đó anh bình tĩnh trở lại, mở miệng từ chối: “Cảm ơn anh, nhưng chắc không được rồi.”

Lần trước cục trưởng Đàm nói với anh, sau khi vụ này xong xuôi, ông ấy sẽ sắp xếp công tác mới cho anh.

Tô Hồi nghĩ mình để cục trưởng Đàm sắp xếp vẫn hơn.

Lục Tuấn Trì hơi tiếc nuối nhưng vẫn lịch sự mỉm cười: “Dù sao vẫn cảm ơn thầy Tô.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, cúi đầu lấy đồ rồi xuống xe, anh khẽ giơ tay: “Tạm biệt.”

Lục Tuấn Trì cũng nói: “Tạm biệt.”

Nhìn dáng vẻ một mình bước đi của Tô Hồi, Lục Tuấn Trì vẫn thấy hơi đáng tiếc, hắn kính trọng khả năng của Tô Hồi, cũng thấy hơi đau lòng cho anh…

Tô Hồi xoay người bước đi, ngoài vùng hông hơi đau nhức ra, anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng.

Vừa rồi cục trưởng Đàm đã gửi tin nhắn cho anh, họ tìm thấy một bộ xương nữ giới trong rừng óc chó, sẽ nhanh chóng xác minh xem đó có phải là Bùi Vi Vi không?

Hôm qua anh còn giúp Lục Tuấn Trì bắt giữ Phó Vân Sơ.

Lần đầu tiên sau sự kiện năm ấy anh cố chấp với việc thiện – ác tới vậy, giờ nó đã có kết quả.

Tô Hồi thấy như chút sức mạnh nào đó đã quay lại thân thể mình, cảm giác như được tái sinh này, khiến anh cảm thấy vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc