SỔ TAY HÌNH SỰ

Sau vài ngày thăm dò, làm quen với cuộc sống chung, cuối cùng vấn đề đã xuất hiện, Tô Hồi nhanh chóng phát hiện ra khi nhà cửa sạch sẽ hơn, đồ dùng hàng ngày của anh cũng bốc hơi theo.

Cái cảm giác vừa đau khổ vừa sung sướng này.

Mặc dù Tô Hồi để đồ bừa bãi nhưng chúng đều theo quy luật, nói cách khác là mọi thứ đều nằm ở chỗ anh có thể giơ tay ra là với được. Vậy nên khi sắp xếp lại, với Lục Tuấn Trì là dọn dẹp phân loại nhưng trong mắt Tô Hồi, tất cả mọi thứ thay đổi nghiêng trời lệch đất, anh không thể làm quen ngay được.

Thế nên nội dung giao tiếp thường xuyên nhất của hai người đã biến thành…

Tô Hồi: “Lục Tuần Trì, hộp đồ tôi vẫn chưa mở kia đâu?”

Lục Tuấn Trì đi qua, lấy một hộp giấy rồi đưa cho anh.

Hai mươi phút sau, Tô Hồi: “Lục Tuấn Trì, áo choàng tắm của tôi đâu?”

“Lục Tuấn Trì, cốc nước của tôi…”

Lục Tuấn Trì đứng dậy khỏi sô pha, cầm chiếc áo choàng tắm đã được phơi khô vào phòng, sau đó rót một cốc nước ấm đưa cho Tô Hồi. Hắn phát hiện mình lấy giúp Tô Hồi còn nhanh hơn nói chỗ để cho anh.

Không chỉ Tô Hồi vẫn chưa quen với cách sống này, Lục Tuấn Trì cũng phát hiện mình đã coi thường sức phá hoại của Tô Hồi, cho dù hắn dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp đến cỡ nào, chỉ cần anh đi ngang qua, chỗ đó sẽ đảo lộn hoàn toàn như bị gió bão cuốn qua.

Thấy Tô Hồi vào phòng tắm, Lục Tuấn Trì lập tức tranh thủ dọn dẹp nhà cửa lại lần nữa.

Đang dở tay, hắn bỗng nhận được tin nhắn từ Lục Hạo Sơ: “Anh! Anh! Hôm nay em qua nhà thầy ở cạnh nhà thầy Tô, không ngờ lại thấy xe anh đỗ bên dưới!! Trước đây anh nói dọn qua ở cùng đồng nghiệp, không phải là thầy Tô đấy chứ?!!!”

Lục Tuấn Trì trả lời: “Anh qua đây là vì công việc, sau này sẽ giải thích cho em.”

Lục Hạo Sơ bỗng ngộ ra một chuyện, “Chẳng lẽ… sau này em qua giúp đỡ thầy còn phải nhờ anh mở cửa?”

Lục Tuấn Trì thầm nghĩ, em nghĩ nhiều quá, anh sẽ nhốt em ngoài cửa.

Hắn bình tĩnh đáp: “Thầy Tô sẽ nói chuyện này với hội sinh viên, nhiệm vụ của học sinh các em là phải học tập chăm chỉ, sau này không cần tới đây nữa, anh sẽ chăm chút nơi này cẩn thận.”

Lục Hạo Sơ nói: “Thôi được rồi, em cũng tin tưởng năng lực dọn dẹp của anh, với cả… thầy Tô qua chỗ anh làm cố vấn? Anh thành công rồi à?”

“Ừ, xong rồi.”

Lục Tuấn Trì nhắn tin xong, đang chuẩn bị dọn dẹp tiếp, hắn bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu. Cúi đầu nhìn xuống, Aristoteles đang xiêu vẹo bò ra từ dưới đống quần áo, hắn thở dài thườn thượt.

Lục Hạo Sơ nói: “Phải rồi, em báo trước cho anh đỡ sốc, buổi sáng thầy Tô khó đánh thức lắm, thính lực thầy không tốt, thường xuyên không nghe được tiếng báo thức, trước đây có lần thầy ấy bỏ hẳn một môn buổi sáng, chủ nhiệm Liêu tức đến mức nói đây là tai nạn nghề nghiệp, muốn gạt một người thầy tệ hại như vậy ra khỏi hàng ngũ giảng viên.”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Rồi sao, chuyện này xử lý thế nào?”

Lục Hạo Sơ nói: “Khụ, thật ra hôm đó thầy Tô bị ốm nên không đến dạy sáng được, sau này lãnh đạo trường biết chuyện, bèn đổi hết tiết của thầy Tô sang buổi chiều, vậy là thầy không muộn nữa…”

Lục Tuấn Trì nói: “Cảm ơn đã nhắc, sau này anh sẽ gọi cậu ấy sớm hơn.”

Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng dọn dẹp xong xuôi, hắn nói chuyện với Lục Hạo Sơ thêm vài câu nữa rồi tắt điện thoại.

Sau đó, Lục Tuấn Trì phát hiện tiếng nước sau lưng đã tắt, Tô Hồi lại gọi hắn: “Lục Tuấn Trì, dao cạo râu của tôi đâu?”

Lục Tuấn Trì ngoái đầu lại, hét: “Ở tủ kính trong nhà tắm ấy…”

Dứt lời, Lục Tuấn Trì bỗng khựng lại, hắn quay đầu nhìn, phát hiện ra một chuyện…

Có lẽ khi xây phòng tắm, Tô Hồi không nghĩ đến chuyện sẽ có người khác ở cùng nên đã lắp cửa kính, trên mặt kính kia có chút hoa văn nhưng thật ra hoàn toàn không che được gì, nhất là khi đến gần…

Lục Tuấn Trì đứng trong bếp, cách phòng tắm khoảng hai mét, hắn có thể nhìn rõ ràng Tô Hồi đang làm gì trong đó, xuyên qua tấm kính kia, hắn có thể thấy được từ đầu đến dưới eo của Tô Hồi.

Tô Hồi không thấp, vóc dáng mảnh khảnh, nhỏ nhắn lại cao ráo, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn, hơi nước mờ ảo trong phòng tắm làm hắn không nhìn rõ từng chi tiết nhưng vẫn thấy được bóng dáng đại khái, như vậy càng khiến người ta không kìm lòng tưởng tượng…

Lúc này Tô Hồi vừa mới tắm xong, vẫn chưa mặc áo, anh hoàn toàn không phát hiện cửa kính bên cạnh trong suốt, anh lần mò một hồi, lấy được dao cạo râu, cạo râu xong, anh lấy khăn lông lau sơ nước trên tóc và người, cuối cùng choàng áo choàng tắm.

Khi anh quay người, Lục Tuấn Trì có thể nhìn thấy một vài vết sẹo bỏng đỏ sẫm bên dưới xương bướm sau lưng Tô Hồi, thoạt trông như vết thương đã có từ lâu, vết sẹo nằm trên lưng anh không có vẻ dữ tợn xấu xí, mà như một hình xăm hơi kỳ dị, lại thêm đôi chút cảm giác bí ẩn như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế dễ vỡ.

Cho đến khi một tiếng động nhỏ khẽ vang lên từ cửa buồng tắm, Lục Tuấn Trì mới phát hiện mình đã đứng ngẩn ngơ nhìn phòng tắm suốt hai phút.

Tô Hồi mở cửa ra ngoài, Lục Tuấn Trì vội vàng rời mắt, lúc này hắn mới nhớ ra, với thị lực của Tô Hồi, anh hoàn toàn không nhận ra hắn đang nhìn mình.

Tô Hồi đi xuyên qua phòng khách, áo choàng tắm là dạng hai vạt vắt chéo, thoạt trông khá kín đáo, áo dài tới đầu gối, để hở ra xương quai xanh dưới cổ và hai cẳng chân thon dài thẳng tắp.

Hình ảnh này khiến Lục Tuấn Trì vốn có tính hướng nghiêng về nam phải loạn nhịp, hắn vội vàng giả vờ đọc tài liệu, cắm chặt hai mắt vào máy tính.

Thời trung học, Lục Tuấn Trì từng ở ký túc xá một năm, khi ra nước ngoài cũng sống cùng bạn cùng phòng, khi tắm rửa hay mùa hè nóng nực, ăn mặc hở hang một chút cũng là chuyện bình thường nhưng Lục Tuần Trì chưa bao giờ thấy ngại ngùng, càng không có người bạn cùng phòng nào khiến hắn căng thẳng thế này.

Trước đây khi bảo vệ nhân chứng cũng vậy, khi đó nhà nước chi tiền thuê một căn phòng, hắn ở cùng “nhân chứng phạm tội”, hai người khách sáo không chung đụng gì với nhau, lo lắng đủ chuyện đã bận rộn lắm rồi, hoàn toàn không rảnh suy nghĩ vẩn vơ.

(“Nhân chứng phạm tội”: raw là 污点证人, là người có tham gia vào hành động phạm pháp sau đó khai báo với cảnh sát, tham gia làm chứng với vai trò nhân chứng để được miễn tội hoặc giảm nhẹ tội, mình không từ này tiếng Việt là gì nữa:D)

Lục Tuấn Trì luôn cho rằng, kết nối với nhau trong tâm hồn mới là quan trọng trong một mối quan hệ, thậm chí tầm quan trọng của chúng còn vượt xa kết nối trên thể xác, nếu không quan hệ giữa hắn và người kia năm ấy cũng không trở nên đặc biệt như vậy…

Nhưng lúc này Lục Tuấn Trì ngồi yên một chỗ, không dám nhìn sang Tô Hồi lấy một lần.

Hắn thầm nhủ, Tô Hồi chỉ là người bạn chung nhà khá xinh đẹp mà thôi, mình không phải người trông mặt bắt hình dong mà.

Tô Hồi hoàn toàn không nhận ra mình đã bị người ta nhìn sạch, anh mở tủ lạnh ra lục một hồi, sau đó hỏi Lục Tuấn Trì: “Lục Tuấn Trì, sủi cảo đông lạnh hồi trước tôi mua đâu…” Anh nhớ mang máng vẫn còn một gói, vậy mà bây giờ lục mãi vẫn không thấy.

Lục Tuấn Trì hắng giọng nói: “Sủi cảo của anh đã hết hạn sử dụng hơn nửa năm rồi…” Hồm trước hắn đã xem hết một lượt, không chỉ hết hạn, rất nhiều gói sủi cảo đã đông đến nứt cả vỏ rồi.

Tô Hồi sững sờ, bản thân anh cũng không ý thức rằng mình đã mua lâu như vậy….

“Vừa mới tắm xong đừng đứng trước tủ lạnh như thế.” Lục Tuấn Trì thấy thầy giáo Tô thường xuyên đang yên đang lành cũng phải ho vài lần đứng trước tủ lạnh như vậy, sợ anh bị cảm. Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, đi qua hỏi: “Anh đói à?”

Tô Hồi ừ một tiếng: “Tắm xong thấy hơi đói.”

Trước đây anh sống như cái xác không hồn, ngày nào cũng chỉ đến trường, về nhà, lúc này Lục Tuấn Trì ép buộc kéo anh về cõi người, cuối cùng anh cũng bắt đầu cảm nhận được những cảm giác này.

Lục Tuấn Trì xem lại đồ ăn trong bếp giúp anh, đoạn nói: “Canh gà từ trưa vẫn còn, còn có tám miếng hoành thánh với mì sợi nữa.”

Tô Hồi nói: “À, vậy tôi tự làm một bát hoành thánh vậy.”

Lục Tuấn Trì sợ anh nhìn không rõ, không tiện làm bếp, bèn chủ động nói: “Tôi nấu mì hoành thánh canh gà cho anh.”

Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tươi cười, vui vẻ đồng ý: “Tôi ăn bốn cái là đủ rồi, anh có thể ăn cùng luôn.”

Lục Tuấn Trì định nói hắn không có thói quen ăn khuya nhưng nhìn Tô Hồi một lát, cuối cùng vẫn bỏ thêm một nắm mì nhỏ vào.

Tô Hồi đạt được mục đích bèn quay lại phòng khách.

Chẳng mấy chốc mì hoành thánh canh gà đã ra lò, trong bát của Tô Hồi còn có thêm một quả trứng.

Tóc mái của Tô Hồi hơi dài, lúc này vẫn còn hơi ẩm, anh vươn tay vuốt tóc lên, cúi đầu ăn mì hoành thánh, tài bếp núc của Lục Tuấn Trì không tệ, nhất là khi nêm nếm canh gà, anh có thể nhận ra hắn có bỏ thêm một chút gia vị.

Tô Hồi ăn hết quả trứng, sau đó “xử” thêm hai miếng hoành thánh, rồi cắn một đũa mì, anh ngạc nhiên nói: “Sao anh nấu mì ngon thế?”

Mì đã chín hẳn, không hề cứng nhưng khi ăn lại giòn sần sật, không nhũn chút nào, canh gà trong vắt, hoàn toàn không giống món mì anh nấu mọi ngày. Mỗi lần anh nấu mì, nếu không phải sượng cứng thì sẽ chín quá, để thêm một lát nữa thì mì và nước dùng tan vào nhau, quấn thành cả cục luôn. Nhưng mì Lục Tuấn Trì nấu xong một lúc rồi, vẫn sợi nào ra sợi đó.

“Bởi vì tôi luộc mì riêng, còn xả nước lạnh nữa.” Lục Tuấn Trì quay đầu nhìn anh, tóc Tô Hồi hơi dài, thường xuyên che kín mắt và lông này, lúc này anh đang vén tóc, phơi bày vầng trán trắng nõn.

Lúc này Lục Tuấn Trì mới để ý, sau khi tắm xong làn da Tô Hồi còn trắng hơn trước, thậm chí hắn có thể nhìn rõ vài đường gân xanh ở huyệt thái dương, nhìn gần, mặt mũi Tô Hồi vô cùng đẹp, ngũ quan xinh xắn, trông hơi giống con gái nhưng hàng lông mày lại khiến anh trông tuấn tú hơn đôi phần, thường ngày anh để tóc che trán, khiến khí chất của anh vừa dịu dàng vừa xa cách, lúc này để lộ trán, lại khiến anh có vẻ trẻ con hơn.

Dù thị lực kém nhưng lúc này Tô Hồi cũng nhận ra Lục Tuấn Trì đang nhìn mình, anh quay sang hỏi: “Sao thế? Trên mặt tôi có gì à?”

Lục Tuấn Trì rút vài giờ giấy, nhẹ nhàng lau nước trên trán giúp anh, “Nước sắp nhỏ xuống rồi kìa.”

Tô Hồi cảm ơn một tiếng, vươn tay nhận tờ giấy rồi đưa lên xoa tóc.

Bình luận

Truyện đang đọc