SỔ TAY HÌNH SỰ

Ăn khuya xong, Lục Tuấn Trì thu dọn bát đũa giúp Tô Hồi, khi hắn dọn dẹp nhà bếp xong Tô Hồi đã ngồi sau bàn làm việc, vùi mình trong đủ thứ tài liệu và sách vở.

Lục Tuấn Trì nhớ tới lời “cảnh báo” Lục Hạo Sơ vừa nói: “Muộn nhất là chín giờ sáng mai phải đến cục rồi, chúng ta phải họp với bên hình sự, anh có thể dậy lúc tám giờ chứ?”

Tô Hồi gật đầu, mặt mày cực kỳ nghiêm túc, nói: “Lúc đó anh gọi tôi nhé.” Sau đó anh lại bổ sung thêm: “Có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế.”

“Nếu anh không chịu dậy, tôi sẽ giật chăn.” Hắn từng thử nghiệm chiêu này với Lục Hạo Sơ rồi, vô cùng hiệu quả.

Tô Hồi cúi đầu, ừ một tiếng.

Lục Tuấn Trì lại gần, nhận ra Tô Hồi đang đọc hồ sơ hồi chiều họ mang từ cục về: “Vụ án này có vấn đề gì sao?”

Tô Hồi vừa ăn no xong nên lúc này anh cảm thấy cơ thể mình rất ấm áp, anh khẽ day trán: “Tôi cảm thấy hai vụ án này không giống nhau lắm.”

Anh trải hồ sơ của hai vụ án lên mặt bàn, đối chiếu với nhau, hung thủ ở vụ án đầu tiên rất thong thả, cũng dọn dẹp hiện trường gọn gàng sạch sẽ, vụ án thứ hai lại lộn xộn rối tung, không theo quy tắc nào, máu văng khắp nơi.

Nhìn chung, có thể thấy rõ hung thủ của vụ án thứ nhất đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, vụ án thứ hai lại như tay mơ sao chép lại.

Tô Hồi nói thêm: “Hai khu chung cư này cũng rất khác nhau, khu chung cư thứ hai đắt tiền hơn khu thứ nhất nhiều.”

Khu chung cư càng cao cấp cũng đồng nghĩa trị an ở khu vực đó càng được đảm bảo, mức độ nguy hiểm khi gây án cũng càng cao hơn.

Vụ án đầu tiên xảy ra tại một chung cư cũ, tòa nhà cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, khu chung cư thứ hai lại lắp thang máy, địa điểm xảy ra vụ án là tầng 12.

Sau khi vụ án đầu tiên xảy ra, họ tìm được hình ảnh không rõ ràng của hung thủ trong camera an ninh gần đó.

Nhưng trong vụ thứ hai, camera trong thang máy không ghi lại hình ảnh hung thủ đi xuống.

Chẳng lẽ hung thủ đi lên đi xuống mà không bắt gặp một bảo vệ nào trong tòa nhà hay trước cửa, thậm chí từ đầu đến cuối chúng đều không xuất hiện trong camera sao?

Hiển nhiên, chuyện này không bình thường.

Tô Hồi chỉ tiếp vào hình chụp mấy thi thể: “Cả thi thể hôm nay chúng ta đã nhìn thấy nữa, trong vụ án đầu tiên, mặc dù cũng xuất hiện vết thương do tấn công bằng gậy nhưng chỉ xuất hiện trên thi thể người chồng, chứng tỏ khi vào nhà, hung thủ đã nhanh chóng khống chế người chồng. Nhưng trong vụ án thứ hai, người vợ bị đánh chết bằng gậy, chỉ có mình mẹ chồng bị tấn công bằng dao, điểm này cũng không khớp với cách thức giết người của hung thủ.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày nhìn một hồi, cũng phát hiện điều khác thường: “Có lẽ hung thủ là những nhóm người khác nhau.”

Tô Hồi gõ lên hình ảnh hung thủ đặt bên cạnh: “Nhưng có một điều tôi chưa giải thích được, nếu hung thủ là những người khác nhau, tại sao mô tả về hung thủ lại thống nhất như vậy?”

Nếu hung thủ khác nhau, cảnh sát chưa từng công bố bất kỳ thông tin nào về vụ cướp thứ nhất, hẳn là nhân chứng trong vụ thứ hai chưa từng nhìn thấy hung thủ mới phải, vì sao họ có thể khai báo chính xác ngoại hình của hung thủ?

Hơn nữa, nhân chứng của vụ án thứ hai là người đầu tiên chỉ ra rằng hung thủ có ba người.

Lục Tuấn Trì cũng không thể giải thích những điều này: “Vậy chúng ta bắt tay điều tra từ những vấn đề khả nghi.”

Tô Hồi nói: “Ngày mai, tôi muốn đến hiện trường vụ án thứ hai xem thử.”

Lục Tuấn Trì gật đầu: “Tôi sẽ liên lạc trước, ngày mai chúng ta qua đó kiểm tra lại với đội trưởng Tề.”

***

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng sáng hôm sau khi Lục Tuấn Trì ngủ dậy, chạy bộ, tắm rửa, ăn sáng xong xuôi, phòng Tô Hồi vẫn im phăng phắc, không có vẻ gì là sắp ngủ dậy.

Đêm qua Lục Tuấn Trì lên giường lúc 12 giờ, khi hắn ngủ thì Tô Hồi vẫn đang thức, hắn nghe được tiếng loẹt xoẹt khi dép lê cọ xuống sàn, cũng không biết mấy giờ anh mới ngủ.

Tám giờ năm phút sáng, Lục Tuấn Trì gõ cửa, vào phòng Tô Hồi. Rèm cửa kéo kín, Tô Hồi đeo bịt mắt, nằm nghiêng ngủ ngon lành. Anh để điện thoại ngay bên cạnh, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi nhưng ai đó lại không hề nghe thấy, có vẻ như điện thoại có kêu đến hết pin người này cũng không dậy nổi.

Lục Tuấn Trì gõ cửa, “Thầy Tô, dậy thôi.”

Tô Hồi lí nhí ừ một câu.

Lục Tuấn Trì lại gần tắt báo thức giúp anh, “Nhanh lên nào, Tô Hồi, ngủ nữa chúng ta sẽ muộn mất.”

Tô Hồi lầm bầm: “Cho tôi… ngủ thêm mười phút.”

Lục Tuấn Trì nhìn đồng hồ: “Tối đa năm phút, sau năm phút anh nhất định phải dậy.”

Tô Hồi lại ừ một tiếng.

Khi Lục Tuấn Trì ra ngoài thay quần áo xong xuôi, đến khi quay lại, Tô Hồi vẫn nằm nguyên tư thế như khi hắn ra ngoài.

Lục Tuấn Trì kiên nhẫn gọi anh lần thứ ba: “Tô Hồi, dậy thôi, không dậy nữa là muộn đó.”

Lần này Tô Hồi trở mình, úp tai phải xuống gối, để bên tai trái không nghe thấy gì cho Lục Tuấn Trì.

Lần này Lục Tuấn Trì không lôi thôi với anh nữa, hắn đến mép giường kéo rèm ra, sau đó không nói không rằng kéo bịt mắt của Tô Hồi lên, rồi giật chăn xuống.

Dáng ngủ của Tô Hồi phơi ra, anh nghiêng người, mặc đồ ngủ, áo ngủ hơi tốc lên, để hở một mảng eo trắng nõn hơi gầy, anh đặt tay trên ngực, trong lòng là Aristoteles đang ngủ ngon lành.

Lục Tuấn Trì làm vậy xong, cuối cùng một người một mèo cũng dậy.

Lúc này Tô Hồi mới ngoan ngoãn ngồi dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.

Đến tám rưỡi, cuối cùng Tô Hồi mới thay đồ xong xuôi đi ra khỏi phòng, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi, sơ vin áo trong quần, lưng quần thắt vào vòng eo nho nhỏ.

Đến giờ Tô Hồi đã tỉnh táo hẳn, anh chột dạ nói: “Xin lỗi, tôi dậy muộn quá, tôi không đói, không cần ăn sáng đâu, đi ngay không muộn.”

Lục Tuấn Trì đưa anh một cốc sữa ấm, nói: “Uống sữa đi đã, mua bánh bao cho anh rồi, vừa đi vừa ăn.”

Tô Hồi vừa tu sữa vừa ngước mắt nhìn Lục Tuấn Trì.

Khi hai người vào thang máy, Tô Hồi vẫn đang thong thả ăn bánh bao.

Sáng nay Lục Tuấn Trì cũng ăn loại bánh bao này, bên dưới có giấy lót, lúc này hắn nhìn qua, phát hiện Tô Hồi hoàn toàn không phát hiện giấy lót bên dưới, mà trí mạng hơn là miếng giấy kia đã bị khuyết mất một góc.

Lục Tuấn Trì đổ mồ hôi, Tô Hồi lại vẫn đang ăn ngon lành.

“Đợi đã, trên bánh bao dính gì này.” Lục Tuấn Trì vội vàng cướp chiếc bánh trên tay Tô Hồi, xé mấy tờ giấy lót còn lại xuống, sau đó hắn thở phào: “Tôi bỏ ra giúp anh rồi, ăn đi.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, nhận lại chiếc bánh, vô tư cắn một tiếng, sau đó nói với Lục Tuấn Trì: “Vỏ bánh hết dẻo rồi…”

Lục Tuấn Trì: “…”

Hắn quyết định rồi, lần sau nhất định phải kiểm tra đồ ăn trước rồi mới đưa cho Tô Hồi.

Sau một hồi, cuối cùng họ cũng đến phòng họp đúng giờ.

Các thành viên khác của tổ trọng án đã tới từ sớm, hồ sơ vụ án cũng đã đầy đủ.

Đầu tiên, mọi người nghe đội trưởng Tề của đội hình sự khái quát về tình hình vụ án và tiến độ điều tra.

Lục Tuấn Trì phân công xong xuôi rồi đưa Tô Hồi và giám định vật chứng đến hiện trường vụ án thứ hai cùng đội trưởng Tề.

Tên đầy đủ của đội trưởng Tề là Tề Chính Dương, là một đội trưởng kỳ cựu thuộc đội cảnh sát hình sự số hai trong tổng cục, năm hay đã ngoài bốn mươi, cách phá án có hơi bảo thủ. Từ khi vụ án này được phân cục chuyển lên, ông là người đầu tiên dẫn đội qua điều tra, cho nên lần này ông ta cũng đi cùng họ.

Đây là một căn hộ phức hợp nằm trên tầng cao nhất, tầng dưới là phòng khách, phòng ăn, nhà bếp và nhà vệ sinh, hai phòng ngủ và phòng làm việc đều ở tầng trên, căn hộ phức hợp này khá rộng, ước chừng gần hai trăm mét vuông. Sở hữu một căn hộ đẹp đẽ như vậy ở nơi tấc đất tấc vàng như Hoa Đô, gia đình này cũng thuộc diện khá giả.

Vụ án mới xảy ra hai ngày trước, những thành viên khác trong gia đình tạm ở nhờ họ hàng, hiện trường gây án vẫn được bảo vệ hoàn chỉnh.

Tô Hồi đeo găng tay và bọc giày, vừa bước vào phòng, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, mùi hương xộc vào mũi khiến anh ho khan vài tiếng.

Lục Tuấn Trì cũng nhìn quanh hiện trường, sau đó hắn nhìn sang Tô Hồi, lạ thay, khi anh cầm hồ sơ vụ án trên tay hay khi bước vào hiện trường, vẻ lười nhác của Tô Hồi đã biến mất hẳn, thay vào đó là sự tập trung cao độ.

Tô Hồi quan sát tổng thể tầng một, anh cúi xuống nhìn dấu vết trên sàn nhà, mặt sàn đã được giám định vật chất đánh dấu từ trước, đặt chú thích ở từng nơi, trong đó nơi được đánh dấu số một là vị trí thi thể của người vợ Tạ Bội Lan, vị trí số hai là nơi mẹ chồng gục xuống sau khi bị thương.

Tô Hồi bắt đầu quan sát từ vị trí số một, dựa vào ảnh chụp tại hiện trường lúc trước và vạch đánh dấu thi thể, có thể nhận thấy Tạ Bội Lan đã chết ở cạnh tủ ti vi.

Trong báo cáo khám nghiệm tử thi sáng nay họ nhận được, có viết nạn nhân bị tấn công vào vùng đầu nhiều lần gây vỡ xương sọ, não bộ bị thương, chết do mất máu quá nhiều.

Sau đó Tô Hồi nhìn lên vết máu trên vách tường, rất rõ ràng, những vết máu đó xuất hiện sau khi người vợ bị thương.

Đó cũng là vết máu lớn nhất tại hiện trường, trong mắt anh, vùng máu đỏ ấy hơi mờ mờ.

Tô Hồi tiến gần thêm một bước, lúc này anh mới trông thấy rõ ràng hơn, có thể nhìn rõ những chấm máu bắn ra xung quanh vũng máu.

Căn hộ phức hợp được trang trí cẩn thận, chủ hộ dán giấy dán tường hoa văn in mờ khắp căn hộ, những vết máu kia cũng bắn hết lên lớp giấy dán tường.

Kỹ thuật hình sự trinh thám ngày càng phát triển, “máu” trở thành một trong những vật chứng quan trọng khi điều tra hình sự.

Không chỉ có lượng thông tin khổng lồ trong máu, hình ảnh để lại sau khi máu bắn ra cũng là một hướng nghiên cứu. Bởi lẽ màu sắc, những đặc điểm đặc biệt, mức độ chảy, mức độ thẩm thấu của máu đều khác với những chất lỏng khác, vết máu bắn ra sở hữu những đặc trưng đó, thậm chí ở nước ngoài còn có chuyên gia chuyên phân tích vết máu.

Khác với những lời nói dối quanh co, bằng chứng giả tạo, vết máu bắn ra thường là một trong những thông tin khó làm giả nhất.

Khi không có thi thể hay vật chứng nào khác, vết máu cũng có thể cung cấp rất nhiều manh mối.

Nhìn vết máu đỏ thẫm trên vách tường, Tô Hồi khẽ nhíu mày, ngày trước anh đã từng đến một vài hiện trường vụ án, cũng từng xem rất nhiều ảnh chụp sau khi vụ án xảy ra, những vết máu trên tường này lại có gì đó hơi khác với tất cả những hình ảnh anh từng thấy.

Dường như vết máu này có linh hồn, như được vung ra từ bút lông, nở thành từng bông hoa xinh đẹp trên giấy dán tường.

Những vết máu này, như thể đang nói muốn gì đó với họ…

Lục Tuấn Trì thấy từ khi vào nhà Tô Hồi vẫn luôn quan sát vết máu này, hắn bèn lại gần hỏi: “Chỗ này có vấn đề à?”

Tô Hồi ừ một tiếng, nói tiếp: “Tôi cần quan sát rõ hơn.”

Dứt lời, anh lần ngón tay đã đeo găng dọc theo phạm vi vết máu trên tường, xuống gần tới chân tường, vết thương trên eo anh vừa mới khỏi, không tiện cúi người, anh bèn quỳ hẳn xuống.

Lục Tuấn Trì quan tâm nhắc nhở: “Sàn nhà bẩn lắm, anh kê thứ gì xuống đi,…”

Tô Hồi không hề e ngại: “Về nhà giặt quần là được.”

Tô Hồi quan sát kỹ càng vết máu trên tường, sau đó quay sang hỏi Tề Chính Dương đang đứng bên cạnh: “Đội trưởng Tề, lúc anh lấy lời khai, mẹ chồng bảo bà ta nghe thấy tiếng động lạ bèn đi xuống xem thử đúng không?”

Đội trưởng Tề ừ một tiếng: “Lời khai của người chồng và bố chồng cũng hệt như vậy, sáng nay tôi đến bệnh viện, lấy lời khai của bà mẹ chồng mới tỉnh lại, bà ta cũng nói vậy.”

Tô Hồi nói: “Vậy rất có thể, những kẻ này đều đang nói dối.”

Bình luận

Truyện đang đọc