SỔ TAY HÌNH SỰ

Vụ việc khí độc chloroform được lãnh đạo tổng cục Hoa Đô rất chú trọng.

Mà mỉa mai làm sao, trong vụ việc khí độc lần này, hai người duy nhất bỏ mạng là Trương Quân Chi và trợ thủ của ông ta. Có lẽ khi ông ta đang chuẩn bị cho kế hoạch này, ông ta cũng không ngờ mình đang tự tay đào mộ cho mình.

Sau đó, cảnh sát tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh trong máy tính Dương Vũ Tình.

Dương Vũ Tình lại không hề có ấn tượng với chuyện này, có thể lá thư là do Trương Quân Chi làm giả.

Sau khi thẩm vấn Dương Vũ Tình, lục soát căn cứ bí mật ở tầng trên, cảnh sát phát hiện một vài tài liệu và dấu vết Trương Quân Chi để lại, cũng tìm ra rất nhiều manh mối.

Nghỉ ngơi hết nửa tháng, Tô Hồi vừa ra viện đã đến tổ trọng án.

Khoảng thời gian qua, tình hình khôi phục của Lục Tuấn Trì rất tốt. Hình Vân Hải cũng gần như khỏi hẳn, chỉ có xương đùi bị gãy vẫn chưa lành hẳn, đã ngồi xe lăn đi lại được rồi. Vụ án vẫn chưa kết thúc nên Diêu Phi vẫn ở lại tổng cục. Nghe tin Tô Hồi xuất viện, Đào Lý Chi cũng chuyển từ tổ kiểm duyệt sang văn phòng tổ trọng án.

Cuối cùng bốn người đã đông đủ, có điều lần này khác với nhiều năm trước, ban đầu họ cách nhau một màn hình, mà hiện tại đã có thể ngồi đối diện nhau.

Cạnh bàn còn có thêm một Lục Tuấn Trì.

Việc đầu tiên họ làm đó là sắp xếp lại toàn bộ thông tin họ đang có.

Đào Lý Chi trình bày bảng vẫn luôn là chỉn chu nhất.

Cô lau sạch bảng trắng, sau đó bắt đầu viết.

Sau lần bị thương này, cổ tay Tô Hồi lại gầy thêm đôi chút, nhưng ánh mắt anh lại thêm phần cứng cỏi, thêm phần trầm tĩnh.

Lúc này anh chống ba-toong, sắp xếp lại suy nghĩ, “Qua rất nhiều lời khai và manh mối, hiện giờ chúng ta đã có thể sắp xếp lại thông tin đã biết. Trương Quân Chi là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong vụ án, hai mươi năm trước, ông ta làm quen với cục phó Vương là đội trưởng đội hình sự khi đó, họ đã cùng lên kế hoạch mở viện nghiên cứu 372.”

Đào Lý Chi dán ảnh và viết tên hai người vào chính giữa bảng.

“Qua viện nghiên cứu, họ tiến hành sàng lọc tâm lý với toàn bộ thanh thiếu niên nhi đồng trên phạm vi toàn thành phố, đánh dấu với người có tâm lý khác thường lại, đồng thời yêu cầu họ đến viện nghiên cứu vào thời gian cố định. Cùng lúc đó, họ cũng tiếp nhận những người khác thường khác, mọi người truyền tai nhau, coi đây như một phòng khám tâm lý miễn phí.”

“Viện nghiên cứu tâm lý này được cải tạo từ một nhà máy cũ, thuê nhân viên là sinh viên trẻ, trong đó có cả chị của An Úc Từ, An Uyển Hoa. Ngoài ra ở đây còn có vài nhân viên tạm thời, không đóng bảo hiểm, không ký hợp đồng, ví dụ như chú Bàng với mấy nhân viên vệ sinh. Người làm việc tại đây không ai làm quá một năm, hầu như chỉ được mấy tháng là bị sa thải. Họ cũng chiêu mộ một vài sinh viên tham gia thí nghiệm tâm lý.”

“Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều người từng đến viện nghiên cứu, ví dụ như Giải Thu, Tống Lam Ân, Phó Vân Sơ, Đàm Vĩnh Thần, Trần Tuyết Hiền… Nhưng những gì họ làm khi đến đó không phải điều trị, mà là quan sát và kích thích. Họ quan sát trạng thái tâm lý của những người đến thăm, xem xét định kỳ, đồng thời kích thích tâm lý họ thay đổi. Mục tiêu là để sau này dễ dàng lợi dụng những người này…”

Ánh nắng chiếu vào phòng họp, gương mặt tuấn tú của Tô Hồi tái nhợt mà bình tĩnh, giọng anh trầm khàn, những người khác kiên nhẫn lắng nghe. Cả phòng họp chỉ còn giọng Tô Hồi và tiếng bút viết cọ lên bảng trắng.

Ngón tay Tô Hồi xoa đầu mèo trên ba-toong.

“Mười năm trước, họ gây ra một trận hỏa hoạn, phá hủy tài liệu, cố gắng xóa bỏ dấu vết về viện nghiên cứu, mai danh ẩn tích. Có lẽ sau đó cục phó Vương đã dùng quyền hạn của mình che giấu tin tức sau vụ việc, xóa bỏ mọi thông tin liên quan đến nơi này.”

“Sau sau người biết chuyện ở viện nghiên cứu năm đó, An Uyển Hoa tự tử, Trương Quân Chi lợi dụng em trai cô ấy là An Úc Từ.”

“Trương Quân Chi mở một phòng khám, cho Dương Vũ Tình thuê, sau đó ẩn nấp bên trên nghe ngóng và giám sát tình hình ở phòng khám. Tìm hiểu tình trạng của cảnh sát, chúng sẽ càng nắm rõ tính hình trong tổng cục hơn.”

“Sau đó chúng bắt đầu liên lạc với những người kia, đe dọa họ bằng những gì được ghi lại ở viện nghiên cứu, cộng thêm tiền bạc cám dỗ, dẫn dắt những người này phạm tội.”

“Bốn năm trước, thầy Vu phát hiện ra hành vi của chúng, điều tra ra sự tồn tại của viện nghiên cứu tâm lý 372, sau đó thì bị diệt khẩu.”

“Sau khi thành lập tổ phân tích hành vi, đối phương lại cố ý dàn xếp vụ án cát mịn, khiến tổ phân tích hành vi giải tán.”

“Hiện giờ, sau hai năm, chúng ta khởi động lại vụ án cát mịn, cục phó Vương tự tử trốn tội.”

“Để ngăn cản cảnh sát điều tra, Trương Quân Chi lợi dụng Dương Vũ Tình gây ra vụ đầu độc chloroform.”

Tất cả mọi việc được sắp xếp lại theo mốc thời gian, ghi lại từng tội ác của họ.

Tô Hồi vừa nói, Đào Lý Chi vừa ghi lại.

Không lâu sau cô đã viết kín tấm bảng lớn, bên trái là những sự việc liên quan, bên phải là những người có liên quan và sự việc tương ứng.

Cả tấm bảng được phủ kín mít.

Đợi Đào Lý Chi viết xong, Lục Tuấn Trì mới hỏi: “Mọi người có ý kiến gì về vụ án này không?”

Hình Vân Hải suy nghĩ một lát, hỏi lại: “Mọi người nghĩ động cơ phạm tội của Trương Quân Chi là gì?”

Trương Quân Chi là một giáo sư tâm lý học, dù ông ta coi những tội phạm kia là đối tượng nghiên cứu, họ cũng khó giải thích được tại sao cuối cùng ông ta lại điên cuồng tới mức này.

Tô Hồi nói: “Theo phân tích của tôi, thứ nhất, ông ta sợ chuyện 372 bị công khai, năm đó chắc chắn bọn họ đã làm những chuyện bí mật không thể công khai ở viện nghiên cứu 372. Một khi những chuyện này bị phát hiện hoặc công khai, họ sẽ thân bại danh liệt. Vậy nên tất cả những người muốn vạch trần chuyện này đều trở thành mục tiêu của họ. Còn thứ hai, tôi cho rằng ông ta và cục phó Vương hợp tác trục lợi từ những phi vụ bất hợp pháp.”

Diêu Phi gật đầu, “Tôi đã xem thử quá trình thăng tiến của cục phó Vương, ông ta thăng chức từng chút một nhưng hiện giờ tra lại tôi mới phát hiện nghi phạm trong một vài vụ án của ông ta phù hợp với đặc điểm của người từng đến viện nghiên cứu tâm lý.”

Đào Lý Chi nghe tới đây cũng đã hiểu, cô nhíu mày nói: “Vậy tức là hai người này hợp tác, Trương Quân Chi có hồ sơ của những kẻ biến thái kia, dẫn dắt họ phạm tội, họ có thể chỉ định mục tiêu của kẻ giết người. Mà cục phó Vương biết trước tất cả, đương nhiên có thể bắt tội phạm nhanh nhất có thể. Như vậy khi cục phó Vương thăng chức, họ có thể cùng nhau trục lợi…”

Những kẻ hung phạm này như loài thú dữ mà họ nuôi trong lồng, đến một thời điểm nhất định họ lại thả một con ra, giết chết thú dữ rồi trở thành anh hùng được mọi người kính trọng.

Diêu Phi nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ Trương Quân Chi có thể là nhân vật quan trọng, cục trưởng Vương là tự tử trốn tội nhưng tôi không nghĩ họ là những kẻ đứng sau kế hoạch này. Không nói đâu ra, chỉ với hai người họ thì chưa đủ để che giấu sự tồn tại của viện nghiên cứu 372 và cả cái chết của thầy Vu.”

Tô Hồi gật đầu, hắn ta nói không khác anh suy đoán là mấy. Vậy nên khi ở phòng khám anh mới có phán đoán về Trương Quân Chi.

Tô Hồi lên tiếng: “Còn một chuyện rất quan trọng nữa, chúng ta vẫn chưa tìm thấy quả bom cuối cùng Tống Lam Ân chế tạo.”

Dù anh không biết tại sao trước đây hắn ta không kích nổ nhưng hiển nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Mọi người đang thảo luận tới đây bỗng nghe tiếng mở cửa phòng họp, cục trưởng Đàm đứng ngoài cửa.

Ông nhìn vào phòng, đoạn nói: “Hôm nay đông đủ quá nhỉ, mấy cô cậu đều ở đây hết à.”

Lục Tuấn Trì lập tức đứng dậy lấy ghế cho cục trưởng Đàm, sau đó ra ngoài bảo Kiểu Trạch lấy trà cho ông.

Cục trưởng Đàm xua tay, nói: “Không cần pha trà đâu. Tôi mới đi họp trên tỉnh về thôi.”

Lục Tuấn Trì hơi giật mình, hắn hỏi: “Lãnh đạo có chỉ thị gì sao chú?”

Cục trưởng Đàm cười khổ, “Lúc họp có người hỏi chú bao giờ mới kết án vụ 372 được, có cần trên sở giúp đỡ không.”

Nghe ông nói vậy, mọi người đều im lặng.

Hiện giờ họ đã có trong tay rất nhiều bằng chứng, cũng đã biết rõ chân tướng vụ án nhưng vẫn còn cách một khoảng nữa mới kết án được.

Chỉ cần đi nốt bước này thôi là họ sẽ chiến thắng.

Nhưng đúng lúc này lại có người giục họ kết án. Còn có người muốn nhận lại vụ án này từ tay họ.

Đào Lý Chi cúi đầu không nói gì.

Diêu Phi có vẻ căng thẳng, chiếc bút đang xoay trong tay cũng rơi xuống đất.

Hình Vân Hải cũng nhíu mày.

Cục trưởng Đàm nói tiếp: “Mấy hôm nay tôi cũng nghe không ít lời phản đối rồi. Có người nói vụ án này lớn quá, nhổ cà rốt bùn sẽ bắn lên, rồi hậu quả phía sau ai xử lý được. Cũng có người nói không đụng vào vụ án này mới sống lâu được. Còn có người bảo vụ án này đã rõ ràng cả rồi, có điều tra nữa cũng chả được gì. Cấp trên thì có người muốn cướp công, có người muốn bảo chúng ta đừng điều tra nữa cho yên việc.”

Họ không thể cũng không dám giả thiết vụ án này có liên quan đến lãnh đạo cấp cao hơn không, rồi sẽ kéo theo bao nhiêu người vào cuộc.

Tô Hồi thốt lên: “Cục trưởng Đàm…” Giọng anh vẫn hơi khàn.

Dưới áp lực từ lãnh đạo, sự phản đối của đồng nghiệp, họ có thể tưởng tượng cục trưởng Đàm đang gánh vác trách nhiệm nặng nề thế nào.

Mọi người đều nhìn về phía cục trưởng Đàm.

Vậy họ phải làm sao đây?

Điều tra tiếp hay dừng lại?

Cục trưởng Đàm thở dài, nói: “Không phải tôi chưa từng phạm sai lầm, tôi là người ra lệnh tạm thời kết án vụ án cát mịn hai năm trước, kết quả là suýt nữa đã gây tai họa lớn… Tôi là một ông già cứng đầu, cứng nhắc, dù thấy nhiều chuyện vậy rồi vẫn tin vào chính nghĩa.”

“Tôi chỉ nghĩ lúc này tôi còn nghe được những lời như vậy đã đủ chứng minh những kẻ đó bắt đầu sợ hãi.” Nói tới đây, cục trưởng Đàm ngẩng đầu lên, kiên định nhìn cấp dưới của mình, “Vậy nên lần này tôi đã nói với lãnh đạo, vì vụ án này mà đã có rất nhiều người bỏ mạng, tôi phải cho những vong linh đó một câu trả lời. Vụ án này vẫn còn chỗ đáng ngờ, vẫn còn vấn đề, nhưng tôi tin là chúng tôi có thể giải quyết được. Ngày nào lão già này còn ngồi ở đây thì vẫn sẽ tiếp tục điều tra vụ án này!”

“Tôi cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi.” Nói tới đây, cục trưởng Đàm đứng dậy, ông vỗ vai Lục Tuấn Trì, “Tôi đợi ngày các cậu điều tra rõ ràng.”

Những lời này đã đủ khiến họ xúc động hơn những câu cổ vũ, ủng hộ bâng quơ rồi.

Lục Tuấn Trì nói: “Cảm ơn cục trưởng Đàm.”



Từ hôm đó, tổ trọng án vừa phải điều tra những vụ án thường ngày khác, còn phải hợp tác với các chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm, cực lực tìm kiếm đáp án cuối cùng của vụ án 372.

Họ không ngừng tìm kiếm thông tin, sau đó cùng nhau thảo luận, suy luận hết lần này đến lần khác.

Trương Quân Chi, cục phó Vương đã lộ diện, ngoài những kẻ chủ mưu này ra thì còn ai đứng sau vụ án nữa?

Họ còn từng liên lạc với ai nữa?

Trong vụ hỏa hoạn mười năm trước, đối phương đã thiêu hủy phần lớn tài liệu.

Sau đó, nhân chứng, vật chứng, các thông tin liên quan cũng dần dần biến mất.

Thời gian là trở ngại lớn nhất chắn ngang trước mặt họ, họ không thể dồn hết nguồn lực tinh túy của cảnh sát vào vụ án này.

Khi không còn chứng cứ, ký ức của con người dần phai nhạt, liệu họ có thể tìm ra hung thủ đứng sau không?

Khoảng thời gian đó vô cùng gian nan, mọi người đều dốc hết sức lực vì một mục tiêu chung, đó là tìm ra hung thủ thật sự, không bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào.

Dù mỗi ngày chỉ có những bước tiến nhỏ vụn nhưng những thông tin ấy tựa như giọt nước, dần dần nhỏ xuống, sẽ có ngày nó xuyên thủng tảng đá.

Kẻ thủ ác phía sau như mất tăm mất tích, ẩn nấp kỹ càng.

Nhưng kế hoạch có hoàn hảo tới đâu cũng sẽ có sơ hở, con cáo xảo quyệt thế nào rồi cũng sẽ lộ đuôi.

Là người đứng sau tất cả, chắc chắn kẻ đó có lý do để kiên trì, có nguyên nhân để phạm tội.

Gần tới cuối năm, thời tiết ngày một lạnh hơn.

Trong căn nhà tại Hoa Đô, Tô Hồi nhìn bức tranh ghép trước anh, anh đặt miếng ghép nho nhỏ cuối cùng xuống, bức tranh ghép được kết nối hoàn chỉnh.

Đây không phải lần đầu Tô Hồi hoàn thành bức tranh ghép này, trong nửa tháng vừa qua, anh đã ghép hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng hiểu tại sao ban đầu Tô Hồi nói bức tranh này không có biên giới, không có cách ghép cố định.

Bức tranh ghép có thể kéo dài đến vô tận, nếu anh muốn, dường như nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Nhưng bây giờ, Tô Hồi nghĩ anh đã ghép được hình ảnh đẹp nhất của nó rồi.

Sau khi cân nhắc hồi lâu, gần như hoàn hảo.

Anh dán mặt sau của các miếng ghép lại, cài vào khung ảnh.

Lục Tuấn Trì lồng bức tranh ghép giúp anh, sau đó treo lên tường phòng ngủ. Hắn hỏi Tô Hồi: “Anh có định mua bộ ghép hình mới không?”

Thời gian vừa qua, Tô Hồi không mua món đồ nào mới cả.

Tô Hồi chăm chú nhìn bức tranh trên tường, đó là một khoảng vũ trụ mênh mông rộng lớn.

Trên nền trời tím sẫm là ánh sao điểm xuyết, rực rỡ ánh sáng.

Anh khẽ đáp: “Không cần nữa, anh đã ghép hết những bộ anh thích rồi. Anh nghĩ mình cũng đã thu thập đủ quá khứ rồi, có lẽ sau này nếu có bộ ghép hình nào hay ho được bán ra anh sẽ thử. Nhưng hiện giờ thì đủ rồi.”

Nói xong, anh nắm tay Lục Tuấn Trì.

Tay Lục Tuấn Trì rất ấm, chỉ cần nắm tay hắn anh sẽ thấy mình được tiếp thêm sức mạnh.

Đêm khuya yên lặng, cả thành phố chìm trong yên tĩnh, dường như chỉ còn hai người họ trên đời.

Dưới ánh đèn, Lục Tuấn Trì cúi đầu khẽ hôn lên môi Tô Hồi.

Tất cả, sắp kết thúc rồi.



Cuối tháng mười hai, lúc này đã vào đông, thời tiết ngày càng lạnh, ngày càng mau tối.

Cuối năm luôn là dịp mọi người bận rộn nhất, phải tổng kết lại công việc cả năm qua, đồng thời sắp xếp công việc cho năm mới.

Tổng cục cũng vậy, những cuộc họp họp mãi chẳng hết, báo cáo viết mãi chẳng xong, PPT làm mãi không thấy kết thúc.

Cứ đến tầm này mỗi năm, bốn tỉnh một thành phố quanh đây sẽ cùng kiểm kê cuối năm, tổ chức đại hội tuyên dương nhân tài cùng các lễ trao thưởng.

Năm nay, buổi họp giao lưu công an các tỉnh thành phố xung quanh sẽ tổ chức tại Hoa Đô.

Tổng cục đã chọn địa điểm từ rất sớm, bày trí hội trường, gửi thư mời người đến tham dự.

Giải thưởng trong buổi giao lưu không chỉ dành cho cảnh sát tuyến đầu, cảnh sát cơ sở, mà còn có các mục giải thưởng cho nhân viên hậu cần, pháp y, vật chứng và nhân viên kỹ thuật.

Đại hội công an cũng là một sự kiện lớn, nhiều người đã lên sẵn lịch, chuẩn bị đến Hoa Đô.

Theo thông lệ hằng năm, mấy giải thưởng quan trọng phải đến hôm đó mới công bố. Nhưng năm nay lại khác, trước đại hội ba ngày danh sách nhận giải đã được công bố trên mạng nội bộ.

Trong đó cũng có tên Tô Hồi.

Đã vậy còn là giải thưởng trao cuối cùng chiều ngày cuối.

Nội bộ tổng cục Hoa Đô không có ý kiến gì với giải thưởng này, nhưng nhân viên ở cục công an các tỉnh, thành phố khác lại vô cùng hào hứng, nhao nhao nghe ngóng xem Tô Hồi là ai.

Không mất bao lâu họ đã mò ra, Tô Hồi là học trò của Ông Ngọc Hoa.

Hai chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm là Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật đã có kế hoạch tham gia buổi họp mặt này từ lâu, họ chỉ nhận giải thưởng nhỏ, trái lại tựa như đến làm nền cho Tô Hồi.

Vẫn chưa đến buổi họp mà đã có không ít người đến tổ trọng án chúc mừng Tô Hồi.

Lục Tuấn Trì bèn giải thích giúp Tô Hồi: “Nhờ cục trưởng Đàm báo cáo lên hộ, lãnh đạo bên trên xem hồ sơ xong bèn quyết định giải thưởng, thầy Tô vốn không đặt nặng những chuyện này.”

Nhưng thế vẫn chưa hết, một ngày trước khi buổi họp diễn ra, báo Pháp chế Hoa Đô đăng một bài phỏng vấn riêng Tô Hồi.

Bài phỏng vấn rất dày, choán hết mười mấy mặt báo, tựa như một câu trả lời cho giải thưởng của Tô Hồi.

Chuyên viên khắc họa tâm lý thiên tài, cảnh sát trẻ lỗi lạc, chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm xuất sắc, có thể đánh thẳng vào linh hồn kẻ phạm tội, từng phá hàng loạt vụ án lớn, giải quyết những mối nguy khó nhằn, đối mặt với phần tử phạm tội nhiều lần, cũng từng bất chấp mạng sống…

Bài báo không chỉ vạch ra thân phận của Tô hồi, còn viết về một vài vụ án Tô Hồi từng phá, cùng với sự tích về anh.

Giúp nhiều người hiểu thêm về chuyên gia phân tích hành vi bề ngoài yếu đuối tuấn tú, nội tâm lại vững như bàn thạch này.

Lúc này vinh quang rạng rỡ, Tô Hồi nở mày nở mặt, thậm chí còn được ngưỡng mộ nhiều hơn khi anh ẩn dưới biệt hiệu Nhà Thơ.

Thoắt cái đã đến ngày đại hội giao lưu, từ ăn uống, ở trọ đều được sắp xếp ở trung tâm hội nghị Hoa Đô.

Cuối cùng đến ngày trao giải, lịch trình được xếp kín một ngày.

Buổi sáng đến tổng duyệt, Tô Hồi đến từ sớm, Lục Tuấn Trì vẫn luôn kè kè bên cạnh anh, đi sát sau lưng anh khoảng nửa bước.

Vừa vào hội trường, Lục Tuấn Trì đã nghe thấy mọi người thì thầm to nhỏ.

“Kia là Tô Hồi đấy à, trông nho nhã quá nhỉ, không ngờ còn trẻ vậy mà đã có những thành tựu đó rồi.”

“Trông còn đẹp trai hơn tôi nghĩ nữa.”

“Cố vấn Tô này có thể coi là con ruột cục trưởng Đàm đấy đúng không?”

“Đó là vì người ta có tài, anh xem mấy vụ án trên báo đi, lấy đại vụ nào ra chả đủ tư cách chứ?”

“Chứ gì nữa, chưa nói đâu xa, trong vụ khí độc này thì cậu ấy có công đầu đấy.”

Hôm nay Tô Hồi mặc đồng phục cảnh sát, đeo thắt lưng da, nhìn từ bên sườn sẽ thấy dẻo dai mềm mại, nhìn từ sau lưng lại yếu ớt vô cùng. Dạo này anh đã khỏe hơn rồi, Lục Tuấn Trì bắt đầu kéo anh vận động cùng, dù vẫn còn rất gầy nhưng thần sắc đã tốt hơn nhiều.

Tô Hồi lên trước bục, đúng lúc bắt gặp Ông Ngọc Hoa ngồi trên xe lăn, Tùy Lương Dật đứng sau từ từ đẩy ông ta, họ đang xác định lại nội dung phát biểu nhận giải lát nữa với nhân viên.

Còn phần trao giải của họ đã được luyện tập rất nhiều lần rồi.

Tô Hồi đi qua gọi ông ta một tiếng “thầy”, sau đó nói: “Lâu rồi không gặp.”

Sau đó anh nhìn sang Tùy Lương Dật ở bên cạnh, gọi “Giáo sư Tùy”.

Bình luận

Truyện đang đọc