SỔ TAY HÌNH SỰ

Tại khoa Tội phạm học đại học Cảnh sát Hoa Đô, một kỳ thi đặc biệt đang diễn ra trong sự hồi hộp.

Kỳ thi này không phải thi cuối kỳ chính thức, cũng không phải bài thi thống nhất của quốc gia, mà là kỳ thi lựa chọn tập trung vào khắc họa tâm lý.

Nhờ sự cố gắng của cục trưởng Đàm và Tô Hồi, tổng cục Hoa Đô sẽ xây dựng lại tổ phân tích hành vi, đồng thời chiêu mộ rộng rãi, trong đó sẽ có vài người được chọn từ những sinh viên ứng tuyển này.

Nghe nói người vượt qua kỳ thi này có thể làm việc dưới trướng Tô Hồi, vào thẳng tổng cục Hoa Đô làm việc. Riêng sinh viên và nghiên cứu sinh tại điểm đăng ký đại học Cảnh sát Hoa Đô đã hơn tám trăm người, chia thành mười mấy trường thi.

Lục Hạo Sơ cúi đầu nhìn bài thi trước mắt, vừa nhíu mày vừa cắn nắp bút.

Bài thi là đề mở, giám thị cũng không nghiêm khắc.

Không vì gì khác, hầu hết câu hỏi trong đây không có đáp án chuẩn, không thể tìm ra câu trả lời chính xác từ bất cứ cuốn sách giáo khoa nào, mà chép của người khác còn có thể chép sai.

Đề thi này quá khác thường so với các kỳ thi mà bọn họ từng trải qua.

Trong bài thi có bài trả lời ngắn, bài phân tích, bài suy luận vụ án, thậm chí có cả bài vẽ nối điểm, nội dung đề bài không hề có quy luật khiến các sinh viên không hiểu nổi ý đồ của người ra đề.

Đề bài còn ẩn giấu những quy luật rất sâu xa, mỗi lần đọc đề đều có cách lý giải khác nhau, khỏi phải nói tới trả lời.

Lục Hạo Sơ cố gắng nhớ lại mấy cuốn sách Tô Hồi đề cử cho mình, nghĩ xem phải trả lời thế nào.

Bỗng nhiên trường thi nháo nhào lên, mấy thí sinh đều dừng bút ngẩng đầu nhìn.

Lục Hạo Sơ cũng ngẩng đầu nhìn lên bục, hóa ra Tô Hồi đang kiểm tra đến trường thi này, lúc này đang nói chuyện với giám thị.

“A, thầy Tô kìa!”

“Thầy Tô, lâu chưa gặp thầy ạ.”

“Thầy Tô ơi, thầy có về trường dạy nữa không ạ?”

Các thí sinh nhao nhao kích động.

Nếu không phải giờ thi, có lẽ mọi người sẽ vây quanh anh ngay.

“Trật tự, trật tự nào.” Thầy giám thị vội vàng bảo mọi người trật tự, “Kích động cái gì, còn tám phút nữa mới hết giờ thi cơ mà. Có giỏi thì vào tổng cục đi, ngày nào cũng được làm việc cùng thầy Tô.”

Lục Hạo Sơ lập tức tranh thủ làm bài, hứ, làm việc cùng thầy Tô có là gì đâu, cậu còn được uống canh thầy Tô hầm rồi cơ.

Còn được vuốt mèo nhà thầy Tô cơ!

Anh cậu còn là bạn cùng nhà với thầy Tô nữa cơ!

Gượm đã…

Nhìn câu hỏi phân tích về quan hệ đồng tính trên đề bài, Lục Hạo Sơ bỗng nghĩ, hình như… có gì đó sai sai thì phải?

Lục Tuấn Trì ngồi ngoài trường thi hắt xì, hắn ngồi tại khu nghỉ ngơi ngoài hành lang, chuẩn bị lái xe đưa Tô Hồi về cục.

Thấy vẫn còn một lúc nữa, Lục Tuấn Trì lấy điện thoại ra, hắn lười sao chép từng tin một nên mở một nhóm chat, kéo Diêu Phi, Đào Lý Chi và Hình Vân Hải vào.

Vị Trì: Sắp đến ngày giỗ thầy Vu rồi, mọi người đều hỏi tôi nói muốn đi thăm thầy, nên tôi thuê một chiếc MPV, hẹn hai rưỡi chiều ngày kia.

Oanh Châu Âu: Tổ trưởng Lục vất vả rồi.

Trước đây họ cũng thường xuyên đi thăm Vu Yên nhưng thường là đi một mình, lần nào đi cùng nhau cũng tiện hơn.

Hơn nữa vụ án 372 đã sáng tỏ, chuyện này chính là sự an ủi tốt nhất với người đã khuất.

Lục Tuấn Trì do dự một lát, gõ tiếp.

Vị Trì: Còn một chuyện tôi muốn nói với mọi người…

Lục Tuấn Trì đang tính nói chuyện của hắn với Tô Hồi.

Các mối quan hệ của họ rất đơn giản, bình thường cùng lắm cũng chỉ qua lại với lãnh đạo và đồng nghiệp ở tổng cục, những người đó thì không dám hóng hớt nhiều.

Chỉ có mấy chuyên gia khắc họa này hẳn là không qua mắt được, nếu đã có nhóm chat rồi, không bằng công khai quan hệ của hắn với Tô Hồi luôn.

Lục Tuấn Trì còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào, mấy người kia đã nhao nhao đáp lại.

Ánh Trăng: Chuyện cậu với thầy Tô hả?

Nhà Tiên Tri: Chúc mừng, chúc mừng, bao giờ được uống rượu cưới đấy?!

Oanh Châu Âu: Cuối cùng tổ trưởng Lục cũng thông báo rồi!! Ầy, nhận ra lâu rồi vẫn phải giả vờ không biết, nín chết mất thôi.

Vị Trì: ●﹏●

Vị Trì: (╯‵□′)╯︵┻━┻=

Vị Trì: |•ω•。) Được rồi, mọi người biết hết rồi à? Thế tôi thông báo xong rồi, giải tán nhóm đi.

Để cứu chữa sự “quê xệ” này, Lục Tuấn Trì gửi liên tục mấy chiếc emoji, hắn nghĩ một lát rồi nói thêm: Đúng rồi, còn nữa, thầy Tô dễ ngại, đừng đùa quá trớn trước mặt anh ấy.

Mọi người trong nhóm bỗng nhắn tin rào rào, thông báo nhảy không ngừng.

Đã vậy họ còn có vẻ sốt ruột hơn cả hắn.

Hóa ra dù là chuyên viên khắc họa nghiêm túc thế nào cũng có một trái tim nhiều chuyện.

Ánh Trăng: Đừng đi, đừng đi vội. Hai cậu tiến triển tới đâu rồi, chuyện giường chiếu thì tôi không hỏi nhé, chỉ muốn biết đã cầu hôn chưa? Chắc chắn là chưa rồi ha. Tiền mừng phải báo trước với tôi đấy nhé.

Nhà Tiên Tri: Đúng vậy, chúng tôi có thể cho anh ý kiến này. Ví dụ như anh có thể giấu nhẫn trong ly rượu.

Ánh Trăng: Thôi đi, lão Hình đừng có cống mấy chiêu dở tệ vậy nữa, với mắt thầy Tô có khi uống xong còn phải đi viện đấy.

Oanh Châu Âu: Các anh nói sai rồi! Ý tưởng vớ va vớ vẩn! Sức uống của thầy Tô sao uống đến đáy ly được chứ? Tới lúc đó lại phí cả nhẫn.

Vị Trì: Đợi đã, tôi giống kiểu người sẽ cầu hôn theo cách cổ lỗ sĩ vậy à?

Ánh Trăng: Cậu giống.

Oanh Châu Âu: Anh giống.

Nhà Tiên Trì: Anh… có thể đấy.

Vị Trì: Không có đâu! (ー_ー)! Cảm ơn đã quan tâm!

Ánh Trăng: Theo hiểu biết của tôi, cậu sẽ suy nghĩ kỹ càng, muốn làm mọi thứ cho thật hoàn hảo. Nhưng tình yêu cần sự thôi thúc, đừng để thầy Tô chờ lâu sốt ruột.

Oanh Châu Âu: Đúng vậy, người tính không bằng trời tính, chọn ngày không bằng được ngày.

Nhà Tiên Tri: Tôi thấy hôm nay cũng đẹp trời đấy.

Bạn đã xóa nhóm mình lập.

Lục Tuấn Trì đặt điện thoại xuống, lấy một chiếc hộp trang sức trong túi, mở ra nhìn.

Bên trong là hai chiếc nhẫn, cả hai đều là nhẫn kiểu nam, phần đáy có hình dáng ngôi sao, là mẫu nhẫn kim cương Starry Sky nổi tiếng của hãng D.

Hắn đã mua từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng thế nào.

Đúng lúc này Tô Hồi ra khỏi trường thi, các thầy cô khác bê bài thi đi sau anh.

Lục Tuấn Trì vội vàng đóng hộp lại, nhét vào túi áo rồi đi xuống cùng họ.

Hắn mở cốp sau cho các thầy cô đặt bài thi vào, họ phải mang số bài thi này về tổng cục.

Đợi Tô Hồi lên xe, Lục Tuấn Trì thắt dây an toàn cho anh rồi ho nhẹ, chuyển đề tài: “Anh thấy kỳ thi thế nào?”

Tô Hồi chống tay lên cửa sổ, day huyệt Thái Dương, nói: “Có mấy bài anh thấy cũng được, học sinh bây giờ không như bọn anh lúc trước, tivi, sách vở, tuyên truyền đều giúp họ quen thuộc hơn với tâm lý tội phạm, độ phổ biến rất rộng.”

Dù lúc này bước tiến của họ còn rất khó khăn, nhưng đã tốt hơn những năm trước nhiều rồi.

Lục Tuấn Trì lại hỏi: “Lục Hạo Sơ có cơ hội không?”

“Anh vẫn chưa xem kỹ bài thi của cậu ấy, nhìn lướt qua thì thấy làm được hết, nếu cậu ấy chịu đọc kỹ sách anh giới thiệu thì chắc sẽ đạt thôi, còn ngoài ra thì tùy năng lực cậu ấy.”

Học tâm lý tội phạm, lý thuyết và kiến thức đều gần giống nhau cả, muốn áp dụng vào thực tế thì phần nhiều phải dựa vào trí tuệ của bản thân, cũng tức là bản năng.

Dù đông người đăng ký nhưng trong đó cũng có người chỉ tham gia cho vui, đề thi là Tô Hồi rủ Diêu Phi cùng làm, vụ án trong mấy câu hỏi lớn đều là vụ án có thật. Có thể làm hết đề thi đã là tốt rồi.

Nói tới đây, Tô Hồi ngẩng đầu hỏi Lục Tuấn Trì: “Sao hả, em muốn thuyết phục giám khảo cho đi cửa sau à?”

Lục Tuấn Trì cười, “Anh muốn nói ‘cửa’ nào cơ?”

Tô Hồi ngoảnh đầu đi, nói: “Chắc là anh sẽ tránh chấm bài thi, giao cho Đào Lý Chi quyết định.”

Một mình Tô Hồi không biết chấm đến bao giờ mới hết một trăm bài thi, anh đã tìm sẵn người giúp rồi, cô sẽ chấm một lần trước, cuối cùng khi còn lại mấy chục bài thì anh mới quyết định.

Tô Hồi cố ý cài một vài lựa chọn trong đề bài để có thể nhìn ra thiện, ác trong lòng các sinh viên này. Sau đó anh sẽ phỏng vấn thêm nữa, không để chuyện 372 lặp lại.

Lục Tuấn Trì đỗ xe trước tòa số mười ba nằm sâu trong tổng cục, nơi này đã được quét dọn gọn gàng, đến ngày kia sẽ chính thức đưa vào sử dụng.

Tòa nhà này quá lớn, dù dựng lại tổ phân tích hành vi cũng không dùng hết diện tích lớn như vậy. Đúng dịp tổ trọng án và tổ kiểm duyệt cũng cần tăng thêm nhân lực, cục trưởng Đàm quyết định mở lại tòa nhà này, đưa tổ kiểm duyệt vào dưới phòng phân tích hành vi.

Đào Lý Chi dẫn mấy nhân viên ra nhận bài thi.

Tô Hồi cũng vào trong, vào thẳng khu văn phòng đã được quét tước sạch sẽ.

Cuối hành lang tầng hai là văn phòng lãnh đạo của Lục Tuấn Trì và Tô Hồi, để tiện cho việc thảo luận vụ án và chăm sóc Tô Hồi, hai người vẫn dùng chung một phòng.

Giờ vừa mới quét dọn, chuyển đồ của họ qua xong, hai người đang sắp xếp lại đồ dùng.

Tất bật một hồi, Lục Tuấn Trì ra máy lọc nước cạnh tường lấy cho Tô Hồi một cốc nước, đưa cho anh.

Tô Hồi uống một ngụm rồi ngẩng đầu hỏi hắn: “Em có chuyện gì muốn nói với anh à?”

Lục Tuấn Trì sững sờ, “Gì cơ?” Hắn chột dạ đưa tay che hộp nhẫn trong túi quần.

Tô Hồi hỏi: “Em để gì trong túi đấy?”

Lục Tuấn Trì giả vờ ngơ ngác, hắn chớp mắt thò tay vào túi, lấy hai chiếc kẹo chanh ra.

Tô Hồi lấy một chiếc bóc vỏ, cho vào miệng, vẫn là vị chua chua quen thuộc ấy.

Ăn kẹo xong, anh vẫn không để Lục Tuấn Trì yên, “Trên đường tới đây em cứ nuốt nước bọt mãi, biểu hiện này chứng tỏ em đang căng thẳng. Một tuần trước em còn canh lúc anh ngủ lồng vòng đo nhẫn vào tay anh.”

Tô Hồi nhỏ giọng nói tiếp: “Còn nữa, hồi nãy lúc em cài dây an toàn cho anh, chiếc hộp trong túi em cộm lên người anh…”

Bị vạch trần thẳng thừng, Lục Tuấn Trì đỡ trán, thầm nghĩ có một anh vợ thông minh quá mức lại phỏng đoán như thần là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

Hắn đành phải lấy hộp nhẫn trong túi quần ra, quỳ một gối xuống.

“Anh có một câu hỏi.” Tô Hồi bỗng nghiêm túc nói: “Anh muốn hỏi trước, em đã nói chuyện này với gia đình em chưa?”

Anh không còn người thân nào khác, không cần lo nghĩ chuyện này, nhưng Lục Tuấn Trì thì khác.

Theo thứ tự, anh nghĩ nên được bố mẹ Lục Tuấn Trì đồng ý trước đã.

Tình yêu không được bố mẹ chúc phúc sẽ không hoàn hảo.

Lục Tuấn Trì thành thật nói: “Em nói với bố mẹ em rồi, vả lại họ cũng gặp anh rồi, không có ý kiến gì hết.”

Tô Hồi sửng sốt, “Lúc nào thế…”

“Lần trước lúc anh bị bắn bố mẹ em có về một chuyến. Khoảng thời gian đó bố em chăm mèo giúp nhà chúng ta, còn mẹ em thì làm cơm mang tới. Lúc đó họ e ngại anh mới khỏi nên chưa gặp mặt chính thức, lúc nào chúng ta được nghỉ em sẽ đưa anh đến gặp họ.”

Tô Hồi không ngờ lúc đó mình đã gặp bố mẹ chồng rồi.

Thấy anh không nói gì, Lục Tuấn Trì bèn lồng nhẫn vào ngón tay thon dài của Tô Hồi.

Không có hoa hồng, Lục Tuấn Trì sợ Tô Hồi thấy không lãng mạn, thiếu gì đó, nhưng nhìn Tô Hồi, hắn đã thấy tình yêu đầy tràn trong lồng ngực rồi.

Lục Tuấn Trì không chuẩn bị trước, chỉ nói theo bản năng: “Tô Hồi, dù chúng ta mới chính thức hẹn hò mấy tháng, nhưng chúng ta đã quen nhau ba năm rồi. Chúng ta từng suýt nữa lỡ mất nhau, cuối cùng vẫn quay về bên nhau. Em muốn dùng hết sức mình tốt với anh suốt đời. Em muốn nắm tay anh khi anh lạc lối, em sẵn lòng làm đôi mắt, đôi tai của anh khi anh không nhìn rõ, không nghe rõ. Khi anh gặp nguy hiểm, em sẽ chắn trước anh… Quãng đời còn lại em muốn ở bên cạnh, bảo vệ anh, để anh trở thành duy nhất của em. Anh đồng ý không?”

Nói xong, Lục Tuấn Trì bỗng nhớ năm xưa mình và Tô Hồi từng nói chuyện qua điện thoại.

Hắn muốn trở thành kỵ sĩ, mãi mãi bảo vệ Nhà Thơ của hắn.

Lúc này, cuối cùng hắn đã thực hiện được lời hứa đó rồi.

Tô Hồi nhìn Lục Tuấn Trì, họ từng cùng đi qua rất nhiều chuyện, kinh qua sống chết, có lớn lao rầm rộ, cũng có sớm chiều bầu bạn.

Từng cảnh tượng trong quá khứ xuất hiện trong đầu anh.

Anh tin người trước mắt này, cũng yêu hắn say đắm.

Tô Hồi nói: “Anh đồng ý, tổ trưởng Lục bé nhỏ của anh.”

Anh cúi đầu khẽ hôn Lục Tuấn Trì, mùi kẹo chanh lan tỏa khắp xung quanh…



Mấy hôm sau, dù đã là mùa đông nhưng thời tiết vẫn vô cùng nắng ráo, một chiếc xe MPV bảy chỗ đỗ bên ngoài nghĩa trang.

Năm người cả nam cả nữ mặc đồ đen ôm hoa bước xuống.

Lối đi qua nghĩa trang hơi dài.

Hình Vân Hải hỏi Diêu Phi: “Sắp tới anh định làm việc ở đâu? Không tính quay lại tổng cục nữa à?”

“Môi trường gò bó đó không hợp với tôi lắm. Tôi đã bàn bạc với bạn rồi, chúng tôi sẽ mở một công ty điều tra.” Diêu Phi nói tới đây bèn lấy mấy tấm danh thiếp trong túi ra nhét cho họ, “Mấy anh cảnh sát cần phối hợp điều tra thì nói với tôi nhé.”

Tô Hồi nhận danh thiếp rồi nhìn sang hắn ta, “Nếu anh đồng ý thì có thể kiêm thêm chức cố vấn ở tổng cục.”

Diêu Phi: “Chuyện đó phải bàn riêng rồi, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ qua thăm các anh. Nếu tổ phân tích hành vi của anh làm không ra gì tôi sẽ là người đầu tiên phản đối.”

Mấy người bước lên bậc thang đến trước một tấm bia, trước tấm bia dán một bức ảnh, người trong ảnh tuấn tú, nhã nhặn.

Bỗng chốc họ như quay ngược thời gian, nhìn thấy người này nhiều năm trước.

Cũng một ngày như hôm nay, hôm đó tuyết bay đầy trời.

Năm đó họ không thể ngăn cản bi kịch kia xảy ra, cũng không thể ở bên người này, nhưng với họ, Vu Yên luôn có ý nghĩa đặc biệt.

Anh thay đổi cuộc đời của họ.

Nếu không có Vu Yên năm đó, sẽ không có họ của hôm nay.

Mọi người đến trước mộ dâng hoa.

“Tô Hồi, chuyên gia khắc họa tâm lý Nhà Thơ, thành viên tổ phân tích hành vi.”

“Diêu Phi, chuyên gia khắc họa tâm lý Ánh Trăng, cựu hành viên tổ phân tích hành vi.”

“Hình Vân Hải, chuyên gia khắc họa tâm lý Nhà Tiên Tri, cảnh sát tại tổng cục Hoa Đô.”

“Đào Lý Chi, chuyên gia khắc họa tâm lý Oanh Châu Âu, thành viên tổ phân tích hành vi.”

“Lục Tuấn Trì, tổ trưởng tổ trọng án.”

Từng bó hoa tươi được đặt xuống trước mộ.

Tiết trời giá lạnh, từng đóa hoa trắng nở rộ giữa nghĩa trang rộng lớn.

Mùa đông có lạnh rồi cũng sẽ qua, đêm tối có dài rồi cũng sẽ kết thúc.

Thời thế đổi thay, anh hùng vẫn sẽ được người đời ghi nhớ, tinh thần sẽ được truyền thừa.

Tương lai đằng đẵng, họ sẽ khắc phục khó khăn, kiên trì bước tiếp.

Bảo vệ thành phố này, quét sạch bóng tối trên thế gian để ánh sáng rực rỡ nở rộ.



– HOÀN CHÍNH VĂN –

Bình luận

Truyện đang đọc