SỔ TAY HÌNH SỰ

Đêm khuya, trong một kho hàng cũ ở Hoa Đô, ánh đèn mờ tối. Sườn nhà kho được chia thành mấy phòng, trong phòng có mấy chiếc giường được lót từ ván gỗ, cùng với đồ dùng sinh hoạt đơn giản.

Bên ngoài là nước đóng chai và các món ăn liền chồng chất đầy trên mặt đất, đủ cho mấy người sống vài ngày.

Tống Lam Ân ngồi cạnh bàn, cúi đầu chăm chú nhìn thứ trên tay.

Hắn ta làm rất chắc tay, đổ lượng nhỏ chất hóa học vào trong, cuối cùng bịt lại bằng cát mịn.

Số nguyên liệu này do Đới Nguyên Thanh để dành được, mang đến cho hắn ta.

Chế tạo bom là chuyện vô cùng nguy hiểm, thậm chí cả những người xung quanh cũng có thể bị thương nhưng mấy người kia vẫn ngồi cách hắn ta không xa.

Chỉ có Từ Sương là cách đó xa nhất, cô ta đứng cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn bóng tối bên ngoài.

Thỉnh thoảng Từ Sương lại chớp mắt, nơi này vô cùng trống trải, cô cảm giác như mình đang đứng trên một con thuyền nhỏ giữa đêm mưa, không biết sẽ trôi dạt về đâu.

Cảm giác mờ mịt này nương theo gió đêm thoảng qua, khiến cô thấy bất an.

Tất Sơn Vũ nhả một hớp khói, gã bỏ điện thoại xuống, thẻ điện thoại đã bị rút mất, chỉ chơi được mấy trò có sẵn trong điện thoại. Gã đã quen có internet, sau khi thua hai ván, hắn ném đầu lọc thuốc trong tay xuống đất, nói: “À, trả thẻ điện thoại cho tôi được không? Tôi muốn làm ván Vương giả.”

Đới Nguyên Thanh và Từ Sương cùng ngoảnh lại, cương quyết nói: “Không được!”

Từ Sương “hừ” một tiếng, “Bây giờ cảnh sát có thể định vị qua điện thoại, anh vừa mở bằng số của anh là chúng ta lộ ngay, tất cả sẽ bị bắt.”

Trước khi chuyển đến nơi này, họ đã rút toàn bộ thẻ điện thoại, giao cho Từ Sương bảo quản.

Tất Sơn Vũ nói: “Gì mà ghê gớm vậy? Cảnh sát không ngủ à? Đêm hôm rồi vẫn canh chúng ta?”

Đới Nguyên Thanh cười ha ha, “Biết đâu đám cảnh sát đó cũng đang tăng ca đấy, lát chúng lại lẻn vào đây bắn chúng ta thành tổ ong bây giờ.”

Từ Sương thấy ông ta nói năng xúi quẩy, trợn mắt nhìn Đới Nguyên Thanh, sau đó quay sang phía Tất Sơn Vũ: “Nếu anh vẫn muốn tham gia kế hoạch thì đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

“Được, không nói nữa.” Tất Sơn Vũ  vươn vai, “Vậy đêm hôm rồi cũng phải cho chúng tôi tìm trò gì vui chứ? Không được chơi game, không được gọi đồ ăn, đàn bà…” Nói tới đây, gã nhìn khắp người Từ Sương, ghét bỏ nói: “Còn chẳng bằng không có.”

Đới Nguyên Thanh lại cười, “Sao, không nhịn được nữa à? Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, hay là chúng ta làm ván tiến lên đi?” Nói xong, ông ta lấy một bộ bài tây ra.

Lúc này Tất Sơn Vũ mới ngồi lại gần ông ta, “Hai người thì tiến lên cái gì, chơi rút rùa[1] còn hơn.”

[1] 1 game rút bài poker phổ biến ở vùng Hồ Bắc Hà Nam (TQ)

Nói thì nói vậy, nhưng tay gã đã bắt đầu cầm bài.

Tống Lam Ân nghe tới đây, hỏi Từ Sương: “Chỗ này không bị ai phát hiện đấy chứ?”

“Không đâu.” Từ Sương nghiêng người, nói chắc nịch: “Hồi trước bố tôi đi đòi nợ, người ta thế chấp chỗ này cho ông ấy, ông ấy lấy hết giấy tờ của người ta rồi nhưng vẫn chưa sang tên. Cảnh sát có điều tra cũng không ra chúng ta đâu.”

“Bốc bài đi!” Tất Sơn Vũ giục Đới Nguyên Thanh, hai người bắt đầu chơi bài trong kho hàng cũ kỹ này.

Họ chơi đến nửa chừng, Tất Sơn Vũ nhìn bài trong tay, lơ đãng hỏi Đới Nguyên Thanh: “Lão già, đã chọn được chỗ nữa?”

Đới Nguyên Thanh vừa đánh bài vừa cười, “Lần này tôi định chọn một chỗ không ai tìm được.”

“Ông mà đặt chỗ không ai tìm thấy thì cũng chẳng nổ được mấy người, có tác dụng gì chứ…” Tất Sơn Vũ ra chiều khinh thường, “Nếu là tôi, tôi sẽ đặt ở chỗ ai cũng nhìn thấy, ngay trước mắt mọi người, bùm…”

Gã giơ tay mô phỏng động tác nổ, ánh sáng chợt lóe qua đôi mắt, tựa như gã đã đắm chìm trong niềm vui sướng vô tận.

“Bùm, thắng rồi.” Nói xong, gã ném bốn cây A xuống.

Đới Nguyên Thanh nhìn bộ này trên tay, thở dài, “Lần này đen thôi, lại đi!”

Nhân lúc Đới Nguyên Thanh xào bài, Tất Sơn Vũ quay sang hỏi Từ Sương, “Này, đàn bà, cô thì sao? Định đặt ở đâu?”

“Đừng gọi là đàn bà! Gọi tên tôi.” Từ Sương lườm gã, “Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”

“Ầy, có mình cô tính trước tính sau vậy thôi…” Tất Sơn Vũ nhếch mép cười, sau đó châm thêm một điếu thuốc.

Từ Sương nghiêng đầu nhìn gã. Từ khi gặp người đàn ông này, hình như gã chưa lúc nào thôi hút thuốc. Cô dùng tay quạt khói trong phòng, nhíu mày nói: “Sao anh lắm chuyện thế nhỉ?”

Tất Sơn Vũ nhả khói, nói với cô ta: “Cứ ngồi đợi trong này sốt ruột quá đi mất.”

“Khỏi sốt ruột.” Tống Lam Ân nói: “Đợi mai đi, ngày mai, tôi sẽ đưa hết cho các anh, các anh không cần ở trong này nữa. Lúc đó tôi sẽ cho các anh đủ thời gian để lựa chọn địa điểm cho mình.”

Nói xong, hắn ta cẩn thận đặt thành phẩm sang bên cạnh, đã có mấy quả hoàn thành rồi.

Từ Sương ngồi ngoài cửa một chốc, sau đó vào kho hàng. Cô ta nhìn đồ đạc la liệt trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nhiều thế?”

Chỉ có ba người họ đặt bom sao lại làm nhiều như vậy, chẳng lẽ một người phải đặt mấy quả sao?

“Tôi tìm thêm vài người khác nữa, không phải các cô muốn trò chơi thêm phần kịch tính sao?” Tống Lam Ân cười nói.

“Hóa ra lần này có người khác muốn tham gia cùng à?” Đới Nguyên Thanh cười ha ha.

“Anh tìm mấy người đó ở đâu? Có tin được không? Chúng không đẩy chúng ta vào nguy hiểm đấy chứ?” Tất Sơn Vũ lo lắng hỏi.

“Không đâu.” Tống Lam Ân lắc đầu, “Tôi sẽ đặt đồ ở địa điểm cố định rồi gọi họ đến lấy, họ sẽ không biết thông tin về chúng ta. Hàng của các anh có sức nổ lớn hơn, của họ nhỏ hơn, có họ đánh lạc hướng cảnh sát, chúng ta sẽ an toàn hơn.”

Từ Sương lại gần, đếm từng quả một, “Có tất cả bao nhiêu quả thế?”

Tống Lam Ân đáp: “Mười ba quả.”

Hắn ta dùng toàn bộ nguyên liệu để làm ra số bom này nhưng như vậy cũng đã đủ để cả thành phố dậy sóng, kéo một tai họa đến rồi.

“Sao quả này của anh khác với chúng tôi thế?” Từ Sương chớp mắt, cảnh giác nhìn quả bom mới nhất.

Tống Lam Ân nói: “Vì quả này không hẹn giờ mà là điều khiển từ xa. Tôi chuẩn bị cho chính mình.”

Tất Sơn Vũ quay sang hỏi: “Vậy anh tính dùng thế nào?”

Tống Lam Ân đề phòng nói: “Đây không phải chuyện các anh cần lo.”



Lúc này, nhà nghỉ vô cùng yên tĩnh.

Nhưng họ có thể cảm nhận được có thứ gì đó vốn nép mình trong bóng tối của thành phố này đang dần thức dậy, rục rịch manh động

Tô Hồi nhìn tài liệu la liệt trước mắt, bắt đầu phân tích mấy kẻ chủ mưu, “Trong mấy người này, Từ Sương là người giàu có nhất, bố cô ta là doanh nhân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, rất có điều kiện. Năm xưa gia đình họ cũng có nhiều nhà xưởng, anh nghi rằng họ đang tá túc lại địa điểm Từ Sương sắp xếp.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Nhưng chúng ta đã điều tra hết tài sản đứng tên Từ Sương rồi.”

Tô Hồi nhìn hắn, nói: “Có những lúc chưa chắc đã có liên quan trực tiếp, của cải nhiều rồi sẽ có những chỗ bị ẩn đi, thoạt trông như không liên quan đến cô ta nhưng lại thuộc về cô ta.”

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Ừm, chúng ta kiểm tra lại xem có sót chỗ nào không. Còn một chiếc xe của Từ Sương chúng ta vẫn chưa tìm thấy, có thể đó là phương tiện di chuyển của họ.”

“Còn nữa, anh chú ý đến một chuyện.” Tô Hồi nghiêm túc nói: “Trong hai năm qua bố Từ Sương đã qua đời. Anh nghĩ có lẽ sự kiện này sẽ thúc đẩy một vài sự thay đổi của Từ Sương.”

Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói tiếp: “Anh nghĩ trong vụ án hai năm trước, Từ Sương là người dễ lung lay nhất trong số họ, những biểu hiện của cô ta, cách cô ta chọn địa điểm đặt bom đều rất kén chọn. Trước đây cô ta vẫn còn rất bình thường, chỉ nhận nhiệm vụ sau khi bị chồng bỏ và con qua đời.”

Lục Tuấn Trì cũng đã đọc hồ sơ của cô ta, Từ Sương là một cô gái vô cùng giàu có nhưng bản thân cô không làm nên trò trống gì, sau khi bị người ta lừa tình, có thai trước khi cưới, đứa bé lại có dị tật bẩm sinh, không lâu sau cũng qua đời…

Nghe Tô Hồi miêu tả, cộng thêm hình ảnh Từ Sương trước mắt, hình ảnh và nội tâm của Từ Sương trong lòng Lục Tuấn Trì dần sống động hơn. Hắn hiểu ý anh, “Gia đình, người nhà của cô ấy đều khá truyền thống, có lẽ họ sẽ coi cô ta như một nỗi nhục.”

Tô Hồi gật đầu, “Lại thêm con nhỏ qua đời, cô ta mất đi chỗ dựa tinh thần, có lẽ vì vậy mà cô ta không khống chế được mình, tham gia phạm tội. Nhưng lúc này mọi thứ đã khác, con cô ta đã mất mấy năm, có buồn bã thế nào thì thời gian trôi đi, cô ta sẽ dần bình phục… Mà nguồn áp lực lớn nhất là bố cô ta cũng đã qua đời. Là con một trong nhà, Từ Sương được thừa kế toàn bộ tài sản. Có lẽ lúc này cô ta vẫn tham gia hành động như một thói quen nhưng tâm trạng của cô ta đã khác rồi.”

Kẻ một thân một mình dễ túng quá hóa liều nhưng một người giàu nứt đố đổ vách sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cũng trân trọng mạng sống hơn.

Tô Hồi chớp mắt, nói tiếp: “Mấy người này đều biết rõ rằng đây có thể là lần cuối cùng của họ. Vậy nên cách họ gây án sẽ vô cùng điên cuồng, mà trong tình huống này, sự lo lắng của Từ Sương sẽ biến cô ta thành người kéo chân họ.”

Tô Hồi ho khan, “Kế đến là Đới Nguyên Thanh, nhiều năm trước ông ta từng bị bắt hai lần vì trộm cắp, chuyện này khiến ông ta cẩn thận hơn nhiều. Vậy nên khi ông ta giấu bom cũng vô cùng tỉ mỉ, ông ta sẽ đặt ở những nơi khó ai phát hiện ra. Trong hai lần đặt bom trước đây, lần đầu tiên ông ta đã tốn nhiều thời gian hơn người khác, mà lần thứ hai còn chậm hơn lần đầu hơn một tiếng. Anh nghĩ lần này, ông ta còn chậm hơn nữa… Nhưng trong mấy người họ, ý thức giết người của ông ta khá mạnh mẽ.”

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Đặt bom chậm đồng nghĩa với chúng ta có thể sẽ có nhiều thời gian hơn. Chúng ta cũng có thể lợi dụng sự căng thẳng của ông ta, đăng tin truy nã lên các trang truyền thông tạo thêm áp lực tâm lý cho Đới Nguyên Thanh, ông ta sẽ càng dễ sơ hở.”

“Người cuối cùng là Tất Sơn Vũ, gã là người nguy hiểm nhất, cũng có đặc trưng rõ nét nhất. Gã luôn chọn những địa điểm mang tính biểu tượng và đông người để đặt bom.”

“Anh nghĩ, trong quá trình gây án, gã hưởng thụ ánh nhìn của mọi người, hưởng thụ cảm giác nắm giữ sinh mạng của người khác trong tay. Gã theo đuổi sự kích thích, mãnh liệt, vậy nên những vụ đặt bom của gã trước đây luôn khiến nhiều người chết. Tính số lượng cũng chỉ thua Giải Thu.” Tô Hồi nói tới đây, anh ho mấy tiếng, “Anh thấy thẻ tín dụng và các khoản vay của gã đều đã nợ nần chồng chất, rất có thể lần này gã sẽ triệt luôn đường lui của mình…”

Tất Sơn Vũ có điều khác biệt, gã là người có ý thức hủy diệt mạnh mẽ nhất trong các hung thủ, có thể gã đã chuẩn bị để hủy diệt cả bản thân mình.

Nghe vậy, Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói: “Vậy lần này chúng ta cần nâng cao đề phòng Tất Sơn Vũ sao?”

Tô Hồi lắc đầu, “Ngoài họ ra cũng phải chú ý các hung thủ khác nữa. Còn nữa, em bỏ quên một người, còn cả Tống Lam Ân nữa.”

Lục Tuấn Trì sửng sốt, “Nhưng theo phân tích của anh, trước đây Tống Lam Ân chỉ là người chế tạo bom, không tham gia đặt bom. Lần này hắn ta cũng tham gia sao?”

Tô Hồi mệt mỏi nhắm mắt lại, day ấn đường, “Rất có thể, cũng vì vậy mà hắn ta mới càng nguy hiểm.”

Anh nghỉ ngơi một chốc rồi mở mắt, “Tống Lam Ân là người khởi xướng tất cả, cũng là nòng cốt trong đám người này. Nhất là sau hai năm bị giam cầm, trong khoảng thời gian ấy chắc chắn tâm lý hắn ta đã có sự thay đổi, động cơ của hắn ta, lựa chọn của hắn ta, chúng ta vẫn chưa đủ hiểu về Tống Lam Ân, cũng tức là càng khó đề phòng hắn ta.”

Có thể vì trước đây Tống Lam Ân vốn đã bí hiểm, lại thêm hai năm ngăn cách với bên ngoài. Tô Hồi không thể khắc họa tâm lý phạm tội của hắn ta.

Tô Hồi khép tài liệu, yếu ớt nói: “Anh chỉ có thể suy đoán đến bước này thôi, chuyện này vẫn còn rất nhiều biến số, có thể họ cũng sẽ đổi địa điểm vì tâm trạng hoặc vì gặp được ai đó.”

Suy đoán cụ thể hơn nữa không có lợi với cảnh sát, trái lại còn quấy nhiễu phán đoán của họ.

“Những gì anh nói đã đủ để tham khảo rồi.” Lục Tuấn Trì gật đầu, “Bọn em sẽ tùy cơ ứng biến.”

Lần này, họ phải đối mặt với rất nhiều kẻ đánh bom điên rồ.

Cảnh sát phải chuẩn bị thật toàn diện, đánh phá từng người.

Lúc này, cả hai bên đang chạy đua, họ không biết đối phương đã chạy tới đâu rồi, buộc phải tranh giành từng giây mới có thể đánh bại đối thủ, giành chiến thắng.

Tô Hồi nhích lại gần, ôm Lục Tuấn Trì, anh cọ đầu bên cổ hắn, nói nhỏ cạnh tai: “Em cẩn thận đấy.”

Lục Tuấn Trì cảm nhận nhiệt độ cơ thể Tô Hồi, hắn ôm chặt anh, đáp lại: “Hứa với em, lần này đừng đến chỗ nguy hiểm.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, “Lần này anh ở lại tổng cục, không đi cùng các em đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc