Cuối cùng cũng xâu chuỗi được mấy học sinh không cùng khối lại với nhau, họ cùng xuất hiện vào một khoảng thời gian nào đó trong cuộc sống.
Lồng ngực Kiều Trạch nóng lên, cậu cảm giác họ đã đến rất gần đáp án rồi, “Các thầy cô có thể kể lại chuyện này rõ ràng hơn không, cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi?”
Cô giáo trung niên nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Hình như hơn một tháng trước có một đoàn làm phim đến đây, tôi từng thấy họ trong sân trường. Đoàn họ không nhiều người lắm, đâu đó chỉ có một quay phim một đạo diễn với mấy người làm hậu cần trong đoàn. Họ quay chỗ này chỗ nọ trong Vạn Hộ Thành, nói là muốn quay cuộc sống của người ở đây. Cuối cùng còn nói muốn quay cuộc sống của học sinh, tôi thấy đây là hoạt động ngoại khóa cho các em rèn luyện nên đồng ý luôn. Hình như trên bảng thông báo của nhà trường có dán thông tin đăng ký.”
Cô giáo trẻ bổ sung: “Họ cũng đăng bài tuyên truyền trên Tieba nữa. Hiệu trưởng Vương rất ủng hộ việc này, các học sinh cũng rất hào hứng nhưng đạo diễn và đoàn phim vẫn phải sàng lọc, cần học sinh có năng khiếu, sau giờ học các em ấy sẽ đi quay phim, kéo dài cỡ một tuần.”
Cô cầm điện thoại lên tìm, đưa bài đăng cho Kiều Trạch xem, “Là cái này…”
Kiều Trạch xem thử, đơn tuyển yêu cầu là học sinh cấp ba số một Vạn Hộ, nam nữ đều được, nhà phải ở Vạn Hộ Thành, có năng khiếu sở trường, ngoại hình ưa nhìn, giọng phổ thông chuẩn.
Thầy giáo hối hận nói: “Biết vậy tôi đã không cho Đào Anh Húc đi! Chắc chắn lúc đó cậu bé đã tiếp xúc với người không ra gì, nói không chừng đạo diễn với mấy biên kịch kia chính là hung thủ, các học sinh đều bị họ bắt cóc…”
Quay phim tài liệu, đây là hoạt động mà những thanh niên có khao khát thể hiện mãnh liệt yêu thích. Trong mắt họ, chuyện này thần bí, thú vị, mấy học sinh kia quen biết với người ngoài xã hội qua hoạt động này, âu cũng hợp tình hợp lý.
Tô Hồi chọn ra những thông tin có liên quan, gửi vào nhóm làm việc, sau đó anh nói: “Kiều Trạch nhanh chóng điều tra những người này có liên quan đến livestream hôm nay không, có những học sinh nào từng tham gia dự án này.”
Anh quay sang nói với các thầy cô: “Nhờ các thầy cô hỏi đồng nghiệp của mình, còn học sinh lớp nào cũng tham gia quay phim tài liệu này không.”
Ba giáo viên kia như được đại xá, rồng rắn ra khỏi phòng họp.
Tô Hồi cúi đầu nhìn điện thoại, sau cuộc nói chuyện vừa rồi, bây giờ đã là chín giờ bốn mươi lăm phút, chỉ còn không đến mười lăm phút nữa, livestream sẽ kết thúc.
Tô Hồi gọi Lục Tuấn Trì, báo cáo đơn giản tiến triển bên mình.
Tô Hồi thận trọng nói: “Bây giờ Kiều Trạch đã tra xong rồi, cậu ấy đang sắp xếp lại danh sách tham gia quay phim, vẫn chưa biết streamer kia có liên quan đến chuyện này không.”
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi biết rồi, anh cứ lần theo manh mối này đi.”
Tô Hồi ghé tai lại gần loa điện thoại, anh có thể nghe tiếng Lục Tuấn Trì thở dốc. Anh hỏi: “Bên anh vẫn chưa tìm thấy à?”
“Chưa.” Lục Tuấn Trì nói: “Chúng tôi đã tìm một khu rất lớn rồi nhưng vẫn chưa thấy gì cả.”
Tô Hồi hỏi tiếp: “Bên Na Học Hải làm tới đâu rồi?”
“Trịnh Bách phụ trách theo manh mối đó, vừa rồi cục trưởng Đàm đã gọi điện cho Na Học Hải.”
Dù sao tổ trọng án cũng chỉ có mấy người, không thể phân thân, cục trưởng Đàm tiếp nhận quyền lãnh đạo bên kia, cũng tiện cho Lục Tuấn Trì qua lại báo cáo.
Tô Hồi lo lắng nói: “Mở họp báo chưa chắc đã là chuyện tốt, một khi truyền thông tham dự, sự việc sẽ càng nhiều biến số, tất cả sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.”
Anh có những linh cảm không lành, mà đó lại là điều hung thủ cũng đang mong chờ.
“Tôi sẽ nhắc nhở họ.” Lục Tuấn Trì dừng một lát, nói với Tô Hồi: “Anh phải chăm sóc bản thân cẩn thận.”
Tô Hồi khẽ nói một câu: “Bên tôi ổn lắm, anh cũng chú ý an toàn.” Sau đó anh vội vàng cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, Tô Hồi rút một tờ giấy trong túi áo, che miệng ho liên tục. Cơn ho quá khủng khiếp, đến mức hai mắt anh mờ đi.
Kiều Trạch ngồi bên cạnh nghe vậy cũng giật mình, “Thầy Tô, em rót nước cho thầy.”
Tô Hồi định nói không cần nhưng anh không thể ngừng ho, chưa kịp nói gì Kiều Trạch đã chạy mất.
Kiều Trạch nhanh chóng chạy về, đặt cốc giấy lên bàn, “Thầy Tô, nước còn ấm đó, thầy mau uống đi…”
Tô Hồi chống tay lên trán, cảm giác mình hơi sốt. Anh nhắm mắt lại, toàn bộ manh mối trong đầu chợt rõ nét, cơ thể khó chịu cũng không thể làm tắc nghẽn mạch tư duy của anh, anh bắt đầu đổ mồ hôi, cảm thấy hơi lạnh.
Kiều Trạch thấy môi anh trắng bệch, lo lắng nói: “Thầy Tô không sao chứ… Hay em gọi tổ trưởng nhé…”
Tô Hồi chịu đựng cơn mệt, anh mở mắt, cầm cốc lên uống nước, “Bệnh cũ thôi, không sao đâu. Cậu đừng nói với tổ trưởng Lục, vụ án quan trọng hơn.”
Lúc này đang là thời điểm quan trọng trong vụ án. Dù có thể nào cũng không thể khiến Lục Tuấn Trì phân tâm lúc này.
—
Thành phố Hoa Đô đêm nay náo nhiệt lạ thường, cũng lạnh lẽo khác thường, cả Hoa Đô như đều bị buổi livestream chết chóc này cuốn đi.
Có người nhắn tin vào nhóm truyền thông, tìm được địa chỉ nhà Na Học Hải, rồi mọi người lại thông báo cho nhau. Không đến một tiếng đã có mấy chục phóng viên nhận được tin, bao vây ngoài nhà giám đốc công ty tên Na Học Hải kia.
Đó là một căn biệt thự nhỏ ba tầng được trang HSng trọng, nằm tại một khu khá tốt ở Hoa Đô. Đã có người tìm thấy sơ đồ nhà từ lâu, đăng tải lên mạng. Cả ba tầng tổng cộng hơn bốn trăm mét vuông, tại Hoa Đô tấc đất tấc vàng này, chắc chắn ngôi nhà này đáng giá hàng chục triệu, có thể coi là nhà giàu đúng chuẩn.
Không chỉ có phóng viên các trang báo nổi tiếng cùng đơn vị truyền thông nhà nước chờ bên ngoài, còn có các tờ báo nhỏ, thậm chí là phóng viên những trang báo tự lập. Họ thấy có thông tin bèn nhanh chóng chạy qua đây.
Một vài người dân nhiều chuyện sống gần đây cũng đợi ngoài cửa.
Vườn hoa trong biệt thự lúc này đã kín người, còn liên tục có người tìm đến đây.
Mọi người bắt đầu tranh đua nhau chỉ để tóm được tin tức và tư liệu. Thậm chí có người đã vội vàng mở livestream để tranh tin trước.
Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, những người mặc ít quần áo đã bắt đầu run rẩy.
Thấy sắp đến thời gian, mấy phóng viên kia vô cùng sốt ruột.
“Sao vẫn chưa có tin gì thế nhỉ, cảnh sát không định công bố à?”
“Chẳng lẽ thật sự bắt hắn ta phải nhận tội trước công chúng như streamer kia nói sao?”
“Tôi thấy dù có công bố cũng chưa chắc streamer kia chịu thả người đâu.”
“Không phải đến giờ rồi vẫn chưa khuyên được Na Học Hải đấy chứ?”
“Bình thường phỏng vấn cũng phải hơn một tiếng, chuyện này lành ít dữ nhiều rồi.”
Cảnh sát phụ trách giữ trật tự ngoài cửa nói: “Lát nữa mọi người đừng hỗn loạn, đừng hỏi han linh tinh.”
Mấy tay phóng viên kia cũng chẳng vừa, nghe vậy lập tức nổi đình: “Không hỏi? Cậu nghĩ chúng tôi là người máy à?”
“Đêm hôm chúng tôi rời khỏi chăn chạy đến đây là để bóc trần sự thật.”
“Chặn được mồm chúng tôi cũng không chặn được miệng dân đâu.”
“Có tội là có tội, không có tội là không có tội!”
Cảnh sát trẻ mới nói một câu đã bị bật lại nhiều như vậy, cậu ta sợ hãi rụt người nhưng mấy tay truyền thông kia vẫn không chịu bỏ qua, nói càng hăng máu.
“Cảnh sát các cậu chẳng được việc gì lại bắt truyền thông chúng tôi làm đồng lõa?”
“Lãnh đạo của các cậu đâu? Sao chỉ có mấy cảnh sát loe que các cậu ở đây qua mặt chúng tôi?”
“Nếu muốn đăng tải truyền thông cũng phải chính thức một chút nữa, làm thế này là có ý gì?”
Không có họp báo chính thức, không duyệt danh sách tham gia, không có sắp xếp cụ thể, tất cả đều vội vàng, hiện trường rối loạn.
Đang nói dở, cổng biệt thự chợt mở, có mấy người đi ra.
“Ra rồi, ra rồi kìa!” Không biết là người nào lên tiếng nhưng âm thanh này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, những vấn đề khác lập tức bị bỏ hết ra sau đầu. Phóng viên thì giơ máy ảnh, ánh đèn flash chớp nháy liên tục thắp sáng một khoảng trời, đồng thời livestream cũng được lên sóng.
Mọi thứ đều quá bất ngờ, đến mức dù là ban lãnh đạo, cảnh sát hay truyền thông đều không được chuẩn bị kỹ càng.
Mọi người không kịp chuẩn bị trước đã không trâu bắt chó đi cày, vội vã bắt đầu họp báo.
Chín giờ năm mươi lăm phút, cuối cùng Na Học Hải cũng lần lữa xuất hiện trước cửa.
Trịnh Bách và mấy cảnh sát khác đứng sau lưng hắn ta. Ngay sau khi có yêu cầu, họ lập tức đến đây, Hạ Minh Tích điều tra thông tin về Na Học Hải từ hồ sơ trong cục thành phố, cư dân mạng cũng đã bóc trần hắn ta.
Ban đầu Na Học Hải không muốn đứng ra trước truyền thông, sau khi lãnh đạo tổng cục gọi đến, cuối cùng hắn ta cũng chịu nói.
Nhưng lúc này, đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đứng trước mấy chục phóng viên, đèn flash nhấp nháy vây quanh, Na Học Hải do dự mở một tờ giấy nhỏ. Mặt hắn ta rịn mồ hôi, tay run rẩy, tờ giấy trong tay cũng vang tiếng sột soạt.
“Tôi… tôi thừa nhận tôi đã phạm một vài tội. Trước đây tôi từng bán vật liệu xây dựng chất lượng thấp cho công ty xây dựng, khiến một tòa nhà bị sập, gây ra một vài thương vong… Tôi xin cảnh sát điều tra kỹ chuyện này… Điều tra công ty của tôi.”
Thời gian lần này khá dư dả, cư dân mạng cũng hóng hớt được nhiều hơn. Họ đã liệt kê toàn bộ hạng mục mà công ty hắn ta phụ trách, phát hiện một vụ sập nhà có liên quan đến Na Học Hải, mà Na Học Hải này từng hợp tác với một vài công ty xây dựng nổi tiếng, không biết có bao nhiêu tòa nhà đang gặp nguy hiểm.
Có phóng viên hỏi: “Bảy người chết là một vài thương vong mà anh nói à?”
“Không có người tố cáo thì anh định trốn mãi à?”
“Tôi thấy anh cũng hợp tác với Đệ Tam Kiến nữa, vụ sập cầu gần đây có liên quan đến anh không?”
“Anh thừa nhận vật liệu xây dựng anh bán không đạt chuẩn nên mới xảy ra vấn đề về chất lượng đúng không?”
Có người còn đặt câu hỏi sắc bén hơn: “Vậy tức là công nhân bị xử lúc đó chịu tội thay anh đúng không?”
“Vui lòng công bố những nhà thầu hợp tác với anh! Cho người dân biết sự thật!”
“Có cư dân mạng nói rằng anh bao nuôi thiếu nữ vị thành niên, anh có gì giải thích không?”
“Có người báo cáo công ty vật liệu xây dựng của anh trốn thuế, anh có thừa nhận không?”
Bỗng chốc, từng câu hỏi như chĩa mũi kiếm nhọn hoắt về phía hắn ta.
“Tôi… Tôi…” Na Học Hải lắp bắp.
Trong lúc hỗn loạn, một quả trứng gà bay tới, đập trúng trán Na Học Hải, khiến hắn ta ngây người.
Không biết người nào dẫn đầu hét lên: “Công trình bị sập đè chết bảy người, mày lại ăn ngon ngủ say trong biệt thự này, mày bán vật liệu xây dựng rách nát không biết làm hại bao nhiêu người! Tiền mày kiếm là của dân, kẻ cặn bã như mày đáng chết!”
“Đúng! Kẻ cặn bã thế này mới đáng chết!”
“Vì những kẻ như chúng mày mới có nhiều nhà cửa có vấn đề chất lượng như vậy!”
“Tại sao loại cặn bã như mày vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Trịch Bách vốn không hề chắc chắn, các lãnh đạo trao đổi xong, quyết định đưa Na Học Hải ra trước truyền thông, anh ta mới kéo Na Học Hải ra ngoài khi livestream gần kết thúc.
Vừa rồi Lục Tuấn Trì cũng dặn anh ta phải sắp xếp hiện trường ổn thỏa. Nhìn cảnh tượng mất kiểm soát này, Trịnh Bách nhíu mày nói: “Mọi người trật tự nào.”
Sau đó anh ta bước lên, chắn trước mặt Na Học Hải, nói với cánh truyền thông: “Đừng quay trực tiếp, hắn ta đã nhận tội rồi, sắp tới cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, công bố mọi sự thật cho mọi người. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật kỹ càng, cho mọi người một câu trả lời.”
Mấy phóng viên kia nghe vậy lại nhốn nháo, “Chuyện đã lâu vậy rồi cũng không thấy ai xử lý, nhà sập, người chết lại chỉ xử lý một công nhân. Nếu không có người tiết lộ chúng tôi cũng không biết, cảnh sát các anh có còn tin được không?”
“Không có bản lĩnh bắt người, giờ bảo vệ cặn bã thì đúng lúc quá.”
“Rốt cuộc mấy cảnh sát này có biết chuyện gì không thế?”
“Kẻ nào đứng sau bảo vệ cho những kẻ bán vật liệu xây dựng giả này?”
Có tay phóng viên nọ chế nhạo: “Không phải bị ép rồi mới chịu họp báo à? Cư dân mạng đã bóc ra hết rồi, tên cặn bã này là họ hàng xa của một lãnh đạo, sau đêm nay, có khi lại dàn xếp cho xong thôi nhỉ?”
Trịnh Bách trầm giọng nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi tối nay là cứu người, mong mọi người cũng đặt việc cứu người lên hàng đầu, kết quả điều tra chúng tôi sẽ công bố sau…”
Có mấy phóng viên nghe vậy bèn tắt livestream nhưng cũng có những người chê chuyện không đủ lớn.
Na Học Hải bị cảnh sát kéo ra sau, hắn ta lau trứng gà trên mặt, bất chợt nổi giận hất văng tay cảnh sát.
Nửa tiếng khuyên nhủ vừa rồi đều thành công cốc, hắn ta xé tờ giấy trong tay, ném về phía đám đông: “Ông chịu đứng ra là đã nể mặt lãnh đạo cục cảnh sát rồi, các người đã không biết điều thì tự đi mà điều tra. Mấy công trình đó, từ trên xuống dưới, có chỗ nào các người không thò tay bốc một ít? Đến chỗ tôi cũng chỉ còn từng đó. Tôi muốn mua vật liệu tốt, vậy tiền còn thiếu các người có trả không? Nhà cửa cũng xây mấy năm mới sập, ai biết còn khâu nào khác vi phạm không? Công trình có vấn đề lại một mình tôi gánh. Khướt, còn nói tôi bao nuôi gái, mấy người ngủ trong chăn tôi hết à? Đó là tình yêu!”
Tên gian thương này đã gian vào tận xương rồi. Hắn ta chịu đứng ra nói những lời kia không phải vì chợt có lương tâm, cũng không phải để cứu người, mà chỉ vì đã bị ép tới đường cùng. Phải gọi tận tên hắn ta mới bị đẩy ra ánh sáng, cũng không tình nguyện đứng trước phóng viên.
Hắn ta cảm thấy trên đời còn rất nhiều kẻ kinh doanh gian trá khác nữa, không phải chỉ mình hắn ta dùng vật liệu thứ phẩm, chẳng qua hắn ta xui xẻo.
Na Học Hải nhìn đám phóng viên, từng cái miệng, từng khuôn mặt vẫn ồn ào không ngớt.
“Chuyện xảy ra đã gần hai năm rồi, tôi ăn không ngon ngủ không yên, các anh thì vẫn yên ổn lắm. Các anh thật sự không biết gì chuyện mấy tòa nhà sập sao? Tại sao năm đó không ai đưa lên báo? Tại sao tối nay các anh lại tới đây?! Các anh làm vậy không phải vì chính nghĩa! Các anh chỉ muốn có tin tức, chỉ làm vậy để được chú ý, để được nổi trội! Đừng nói như mình cao cả lắm! Bản thảo đăng báo các anh viết có thể không được đăng tải chỉ vì một câu của sếp! Những gì các anh làm cũng chỉ nối giáo cho giặc, là những kẻ đao phủ đao không dính máu!”
Trịnh Bách thấy chuyện trước còn chưa xong, chuyện sau đã ập đến. Anh ta hy vọng có thể điều tra rõ chuyện này nhưng cũng sợ chọc giận streamer, vội vàng nói với mấy cảnh sát bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì? Mau kéo người lại!”
Có nữ phóng viên hét lên: “Anh không nhận tội, anh đang giết người đấy!”
Na Học Hải bị kéo đi, có người bịt miệng hắn ta, hắn ta lại gân cổ gào lên: “Các người cũng là đồng lõa! Có giỏi thì các người bắt tên streamer biến thái kia đi! Tôi không có gì phải nhận hết. Các người có chứng cứ thì tôi chịu ngồi tù, tôi không giết người, tại sao các người lại bắt tôi đền tội?”
Cánh truyền thông phát sóng trực tiếp nghe vậy cũng vội vàng ngừng lại.
Trong phòng trực tiếp, khán giả đều thấy cảnh tượng này. Phần bình luận chợt yên tĩnh, mọi người đều không biết phải biểu lộ loại cảm xúc gì, phải mô tả chuyện này như thế nào.
Dường như tất cả đều làm việc mình nên làm nhưng khi gộp lại, mọi thứ dần trở nên quái dị, hoang đường, tựa như một vở hài kịch diễn ra trong hiện thực, diễn ra ngay trước mắt họ.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại, dường như chuyện nào cũng hợp tình hợp lý, là chuyện thường ngày, chẳng qua chưa từng có ai đứng ra trách hỏi, móc nối vào nhau.
Thời gian gần hết.
Một bàn tay xuất hiện trong phòng trực tiếp, đưa về phía sợi dây thừng…
—
Kiều Trạch vẫn luôn lo lắng gọi điện thoại, liên lạc với các bên. Cậu bỏ điện thoại xuống, nói: “Thầy Tô, em đã liên lạc với đạo diễn và quay phim của bộ phim tài liệu kia rồi, gần đây họ đều không ở thành phố này, cũng nói mình không liên quan đến vụ này. Đạo diễn nói đúng là họ tuyển một vài học sinh, cũng có phỏng vấn đơn giản. Phim vẫn đang chỉnh sửa, tôi đã xin danh sách và toàn bộ video của họ, lát nữa họ sẽ gửi…”
Tô Hồi nhíu mày, chẳng lẽ suy đoán của họ lúc trước sai rồi. Có thể đạo diễn và quay phim của bộ phim tài liệu kia không liên quan đến chuyện tối nay?
Dường như một khả năng đã bị cắt đứt tại đây…
Nhưng tại sao những học sinh bị hại tối nay đều từng tham gia hạng mục phim này?
Chắc chắn không phải trùng hợp.
Kiều Trạch cũng không hiểu.
Vụ án tiến triển tới lúc này, từng bước đều có vẻ khác thường.
Kiều Trạch phát hiện mặt Tô Hồi vẫn tái nhợt, anh cúi đầu ngây ngẩn nhìn màn hình điện thoại, xem lại video vừa nãy.
Kiều Trạch lo lắng gọi anh: “Thầy Tô…”
Cậu tưởng việc cảnh sát có thể không kịp ngăn cản vụ mưu sát thứ ba đã đả kích Tô Hồi.
Vừa rồi Tô Hồi mải suy nghĩ, không nghe rõ tiếng cậu. Lúc này nghe thấy rồi, anh mới ho vài tiếng rồi nói: “Ba người đều không khóc…”
“Sao ạ?” Kiều Trạch lại gần.
Tô Hồi bỗng hiểu ra điều gì đó, đây chính là điều anh thấy khác lạ khi trước. Cuối cùng bây giờ anh đã tìm thấy đáp án.
Anh nói lại lần nữa: “Ba học sinh này đều không khóc…”
Kiều Trạch sửng sốt cầm tablet, “Đúng rồi… Dù có giãy giụa nhưng ba người đều không khóc…”
Khóc là phản ứng bản năng tự nhiên của con người, con người sẽ khóc khi sợ hãi, khi quá đau lòng.
Thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi bị người lạ bắt cóc, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, sắp bị giết chết trước mặt hàng vạn người. Khóc lóc, sợ hãi, hoảng sợ hẳn mới là phản ứng tự nhiên nhất.
Khi cái chết ập đến, rốt cuộc họ nghĩ gì?
Tại sao họ không khóc?
Tô Hồi bỗng nhớ đến suy đoán của mình khi trước, nhiều người gây án…
Đến lúc này, nạn nhân là ba học sinh trung học, họ mất tích vào chiều thứ sáu.
Dù hung thủ có xe, có nhiều người nhưng cần có bao nhiêu người mới đủ để khống chế nhiều học sinh cấp ba như vậy, đưa họ đến những nơi khác nhau mà những người khác lại không hề nhận ra?
Các học sinh đều từng quay phim tài liệu…
Trừ phi…
Tô Hồi nghĩ đến một trường hợp nhưng anh không dám chắc chắn.