SỔ TAY HÌNH SỰ

Tô Hồi ngớ người, đây là chuyện hôm qua anh vừa mới từ chối Lục Tuấn Trì mà, cuối cùng nó dạo qua một vòng rồi lại được cục trưởng Đàm đưa tới trước mặt anh.

Chuyện này… ngại quá đi mất…

Tô Hồi vừa định nói chuyện lúc trước anh từng từ chối Lục Tuấn Trì cho cục trưởng Đàm biết nhưng ông lại liên thoắng không ngừng.

“Đến cả người bảo vệ cậu tôi cũng chọn xong rồi, tìm cho cậu một người phù hợp trong ngành. Hầy, người này chính là đối tượng trẻ tuổi được tổng cục bồi dưỡng trọng điểm, là người trẻ nhất trong những người cùng cấp bậc, kiểm tra thể năng cũng xếp hạng nhất, học vấn cực cao. Vả lại, trước đây cậu ấy cũng từng làm việc liên quan đến bảo vệ nhân chứng rồi, cực kỳ cảnh giác, cũng dày dặn kinh nghiệm… Con người thì cao to đẹp trai, không biết bao nhiêu sếp lớn nhắm cậu ấy làm con rể, nhờ tôi dắt mối nữa đó. Ha ha, nhưng yêu cầu của đồng chí này cao lắm, đến giờ vẫn chưa thấy phải lòng ai…”

Tô Hồi vừa nghe vừa đỡ trán, càng nghe càng thấy kỳ lạ, sao mấy lời này nghe như đang giới thiệu đối tượng xem mắt vậy?

Nói tới đây, chuông cửa vang lên, cục trưởng Đàm đứng dậy mở cửa, vừa đi vừa nói: “Phải rồi, các cậu cũng quen nhau đó…”

Nghe ông nói vậy, Tô Hồi chợt có một dự cảm kỳ lạ, anh xoay người lại nhìn nhưng lại đụng phải eo nên không dám động đậy nữa, sau đó anh nghe thấy cục trưởng Đàm nhiệt tình nói: “Vào đi nào, tổ trưởng Lục, vào rồi nói…”

Lục Tuấn Trì vào phòng, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Hồi.

Tô Hồi có thể ngửi được hương bạc hà thoang thoảng trên người Lục Tuấn Trì, anh nhớ lại lời từ chối chắc nịch của mình hôm qua, quả báo đến nhanh quá.

Bầu không khí hơi gượng gạo, Tô Hồi không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuấn Trì, anh bèn vin vào động tác chống cằm, hơi che mặt mình đi.

Lục Tuấn Trì vừa nhìn thấy bóng người đã nhận ra là Tô Hồi, hắn nghiêng đầu lịch sự chào hỏi, sau đó khẽ gật đầu với cục trưởng Đàm.

Cục trưởng Đàm khẽ ho một tiếng, nói với anh: “Tổ trưởng Lục này, chắc cậu cũng quen thầy Tô rồi, trước đấy tôi cũng từng đề cập với cậu, cậu ấy chính là cố vấn mà tôi đã chọn cho tổ Trọng án các cậu.”

Lục Tuấn Trì không biết vì sao lúc này Tô Hồi lại đồng ý làm cố vấn, chắc hẳn là cục trưởng Đàm đã thuyết phục anh.

Hôm qua sau khi Tô Hồi từ chối, hắn còn tưởng rằng chuyện này hết hi vọng rồi.

Hiện giờ đột nhiên nghe được tin này, hắn thật sự rất vui.

Cục trưởng Đàm nói tiếp: “Tôi đã xem báo cáo vụ án trước mà hai người nộp, hai cậu phối hợp với nhau rất ăn ý.”

Lục Tuấn Trì vội vàng gật đầu, khó kìm được cảm xúc vui mừng trên mặt: “Cảm ơn cục trưởng Đàm, tôi rất hài lòng với cố vấn này.”

Cục trưởng Đàm nói tiếp: “Trước đây tôi có nói với cậu qua điện thoại rồi, cân nhắc đến vấn đề an toàn của thầy Tô trong thời gian làm cố vấn cho tổ trọng án, tổng cục sẽ cử một cảnh sát để bảo vệ cậu ấy mỗi ngày, hiện giờ tạm định thời gian bảo vệ khoảng sáu tháng, không khác với việc trước đây cậu từng làm lắm.”

Lục Tuấn Trì gật đầu, hắn biết công việc khắc họa tâm lý tội phạm vô cùng nguy hiểm, người ta đã đồng ý đến đây làm cố vấn, bọn họ bảo đảm an toàn cho anh, chuyện này vô cùng hợp lý.

Lúc Lục Tuấn Trì mới đến tổng cục, lãnh đạo từng lệnh cho hắn làm công tác bảo vệ trong ba tháng, khi ấy hắn bảo vệ một nhân chứng quan trọng, cần phải vô cùng cảnh giác, thường xuyên hoá giải nguy cơ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Sau đó cũng nhờ vậy mà được thăng cấp thần tốc, không bao lâu đã lên chức tổ trưởng tổ trọng án.

Cục trưởng Đàm rút một thỏa thuận bảo vệ nhân chứng từ trên bàn ra, “Đây là giấy điều động nhiệm vụ chính thức, tổ trưởng Lục đọc kỹ đi, giống như lần trước cậu ký đó, tiền làm thêm sẽ được cộng vào tiền lương.”

Bảo vệ nhân chứng Hoa Đô, được chia theo cấp bảo vệ, thời gian bảo vệ, cấp bậc bảo vệ cao nhất là 24S+, cũng tức là suốt 24 tiếng, kè kè bên cạnh bảo vệ. Lần trước Lục Tuấn Trì nhận nhiệm vụ 24A+, bảo vệ một người trong 24 tiếng, ngoài ra còn có loại thời gian bảo vệ 8+.

12A+ lần này tương đương với cấp thứ ba, yêu cầu hắn bảo vệ đối tượng không dưới 12 tiếng một ngày, cũng tức là phải ở cùng. Đến lúc này, cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng hiểu vì sao lúc trước cục trưởng Đàm bảo hắn đừng thuê nhà tiếp. E là cục trưởng đã lên kế hoạch từ lúc đó, rằng sẽ sắp xếp thế này.

Cục trưởng Đàm giải thích: “Tổ trưởng Lục, nhà thầy Tô có phòng trống, cậu có thể qua đó ở. Giờ đã sắp nghỉ hè rồi, học kỳ tới cậu ấy cũng không phải đi dạy, tập trung phối hợp với công việc của tổ trọng án.”

Cục trưởng Đàm đã tính toán xong xuôi, đi làm, về nhà, thời gian bảo vệ giữa hai thời điểm đó cũng đủ mười hai tiếng rồi. Có người ở cùng Tô Hồi, ông cũng yên tâm hơn.

Sau đó cục trưởng Đàm giải thích: “Tổ trưởng Lục, thật ra cậu cũng không cần căng thẳng như vậy. Bây giờ thầy Tô vẫn chưa có nguy hiểm gì, cũng không có dấu hiệu chứng tỏ cậu ấy sẽ bị tấn công, tôi chỉ nâng cấp độ lên hơi cao một xíu thôi. Cậu làm những việc này chỉ để đề phòng bất trắc thôi. Cứ làm việc như bình thường, sinh hoạt như bình thường, chỉ là cần phải chú ý, xem trong cuộc sống có ai hay việc gì đáng ngờ không, cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho cậu ấy là được.”

Lục Tuấn Trì đáp lại, sau đó ngẩng đầu hỏi cục trưởng Đàm: “Cụ thể bắt đầu làm việc từ lúc nào?”

Cục trưởng Đàm khẽ thở ra, “Chuyện cố vấn thì phải xem lúc nào thầy Tô tiền đi làm, còn tôi tính hai người bắt đầu cương vị từ đầu tháng, sau đó phải xem lúc nào có vụ án.”

Tô Hồi phản ứng hơi chậm, anh cúi đầu tính toán, đầu tháng, thế chẳng phải là… ngày mai à? Nghe vội vàng quá vậy…

Sau đó, cục trưởng Đàm nói tiếp: “Việc bảo vệ thì càng nhanh càng tốt… Tổ trọng án vừa phá được vụ án tay chân cụt, tôi có thể ký cho cậu nghỉ một ngày để sắp xếp lại chỗ ở…”

Lục Tuấn Trì hiểu ý ông, “Vậy hôm nay về tôi sẽ chuẩn bị luôn.” Dứt lời, anh cầm cây bút bên cạnh lên ký tên.

Đến khi họ đã nói chuyện xong xuôi, nhanh nhẹn ký thỏa thuận, Tô Hồi vẫn ngồi bên cạnh nghe cuối cùng cũng phản ứng lại, dường như đã bị cục trưởng Đàm bán cho tổ trọng án như vậy đó…

***

Lục Tuấn Trì về nhà thu dọn đồ dùng của mình, trả phòng cho chủ nhà, sau đó nhanh chóng lái xe đến nhà Tô Hồi.

Hắn đã từng đến đây một lần, lúc này cũng đã quen đường.

Tô Hồi nghe điện thoại, ra mở cửa cho hắn. Đi tới cửa, anh vừa mở cửa vừa phím trước với Lục Tuấn Trì: “Tôi vẫn chưa dọn nhà xong, hơi bừa đó.”

Lục Tuấn Trì đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhớ lại bàn làm việc của Tô Hồi, sau đó bình tĩnh nói: “Không sao, tôi có một đứa em, lúc tôi vắng nhà là nó lại làm mọi thứ rối tung cả lên.”

Vừa mở cửa, trong phòng có gió điều hòa, mùi hương không gay mũi, thoạt trông cũng không nhiều bụi, chỉ có điều hình như anh luôn tiện đâu đặt đấy, thứ đồ nào cũng nằm ở nơi nó không nên nằm. Quần áo cởi ra vứt lên sô pha, sách ở khắp mọi nơi, bên cạnh là mấy chiếc cốc thủy tinh rỗng, trên sàn cũng vứt đầy đồ đạc, vài chiếc túi nilon, còn có hộp giao hàng vẫn chưa thu dọn, cùng những nắm giấy bị anh tiện tay ném đi.

Khắp cả căn phòng, chỉ có chiếc bàn chính giữa phòng còn coi như gọn gàng, đó là một chiếc bàn cực kỳ lớn, trên đó chồng chất vô số những miếng ghép hình nho nhỏ, ngoài ra không có thứ gì khác. Lúc này, tấm ghép hình kia mới ghép được một nửa, có thể thấy nó hoàn toàn không giống những tấm ghép hình khác, mà nó có bộ khung hình tròn.

Lục Tuấn Trì nhìn căn phòng, rồi nhìn sang Tô Hồi.

Nói một cách công bằng thì Tô Hồi rất đẹp, làn da anh trắng nõn, mặt mũi tuấn tú, tóc mái hơi dài, anh thường hay mặc áo sơ mi hoặc áo gió, khí chất lịch sự hào hoa mà lạnh lùng này của anh khiến người khác cảm thấy rất sạch sẽ, trong trẻo nhưng có những lúc vạt áo phong phanh cùng mái tóc vểnh lên của anh khiến người ta cảm thấy anh hơi lôi thôi, muốn đưa tay vuốt lại giúp anh.

Hiện giờ nhìn nơi ở của anh, Lục Tuần Trì thầm nghĩ thầy Tô này đã thu xếp cho mình ổn thỏa lắm rồi…

Tô Hồi rất thích cách làm việc của Lục Tuấn Trì, cũng có ấn tượng tốt về hắn. Anh có loại hảo cảm khó nói thành lời với Lục Tuấn Trì, còn có cả cảm giác quen thuộc khó lòng miêu tả. Chỉ cần Lục Tuấn Trì đặt vấn đề, anh sẽ kiên nhẫn giải đáp cho hắn. Khi trời mưa anh sẽ nhờ hắn giúp đỡ, ăn chùa của hắn vài bữa cơm, vụ án trước đó hai người cũng phối hợp rất ăn ý.

Nhưng những điều này không đồng nghĩa, họ phù hợp để ở chung, làm bạn cùng phòng.

Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng thói quen sống thôi, bàn làm việc của Lục Tuấn Trì, xe ô tô, thậm chí cả ăn mặc, môi trường sống, thói quen làm việc của hắn đều gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng Tô Hồi lại ngược lại hẳn, cuộc sống của anh lộn xộn, chỉ cần không ảnh hưởng đến những chuyện quan trọng, anh sẽ lờ đi tất cả. Chuyện gì đại khái được thì anh sẽ chỉ làm đại khái, thậm chí nếu không ăn không uống vẫn sống được, anh sẽ không ăn uống gì luôn.

Thời gian làm việc nghỉ ngơi cũng vậy, khi không đi dạy, Tô Hồi thường xuyên giờ giấc đảo lộn, một ngày ngủ hơn mười bốn tiếng.

Giờ ở cùng một nhà, hai người phải làm quen với cách sống của đối phương.

Tô Hồi ho khan mấy tiếng, đến cạnh bàn cầm cốc nước của mình, rót chút nước, sau đó chỉ vào một căn phòng đang đóng chặt cửa, “Phòng ngủ phụ kia vẫn luôn để trống, tôi dùng như nhà kho vậy, anh có thể thu dọn đồ đạc cho xuống gầm giường, trong tủ quần áo có một ít chăn gối sạch, có mấy cái còn mới chưa xé bọc nữa, anh cứ dùng tự nhiên.”

Lục Tuấn Trì đắn do một lát, nhìn quanh phòng cách lung tung bừa bãi, bèn hỏi dò: “Nếu tôi thu dọn lại một chút, thầy không đề bụng chứ?”

Trước giờ hắn vẫn rất tôn trọng không gian riêng của bạn cùng phòng nhưng phòng của Tô Hồi thật sự rất bừa bộn.

Tô Hồi nói: “Anh cứ dọn dẹp đi, dù sao sinh viên cũng hay đến thu dọn giúp tôi. Anh ở đây thì tôi bảo họ không cần tới nữa. Anh đừng đụng vào sách, giường của tôi, cũng đừng sờ vào mấy bộ ghép hình, còn lại thì tùy anh.”

Lục Tuấn Trì mở cửa xem phòng mình, căn phòng này không nhỏ, giường trong phòng cũng là giường đôi, phòng ốc tốt hơn hắn nghĩ nhiều, tính toán thời gian dọn dẹp, Lục Tuấn Trì thu dọn quần áo trên sô pha trước, ít nhất phải có chỗ ngồi đã.

Hắn hỏi Tô Hồi: “Quần áo này sạch hay bẩn đây?”

Tô Hồi nhìn lướt qua, trong mắt anh có vẻ mông lung không rõ, cũng không biết Lục Tuấn Trì đang hỏi quần áo nào, “Hầu hết mới chỉ mặc một lần, có việc gì vẫn còn mặc tiếp được, các sinh viên nửa tháng tới một lần, nếu tôi vẫn bỏ đó họ sẽ mang đi giặt.”

Lục Tuấn Trì nhớ đến một câu mình từng đọc trên mạng, lâu dần mỗi một chiếc ghế đều có thể mọc thêm quần áo.

Hắn thu dọn lại đống quần áo, định tập trung nó lại một chỗ, bỗng nhiên một vật sống nhảy ra từ phía dưới.

Lục Tuấn Trì trông thấy một con mèo, hẳn là nó đang ngủ trong đống quần áo, bị hắn đánh thức, lông và đuôi mèo xù lên, nó cong lưng, trợn to mắt hận thù nhìn người lạ xuất hiện trong nhà.

Aristoteles: “Meow…”

Lục Tuấn Trì: “…”

Tô Hồi chỉ vào ổ mèo bên cạnh kệ TV, “Ổ của nó bên kia, nhưng nó thích ngủ trên sô pha, thỉnh thoảng tôi vứt quần áo cũng vô ý chôn vùi nó.”

Lục Tuấn Trì: “…”

Người này, mèo này sống kiểu gì thế?

Hắn cảm thấy cuộc sống của một người một mèo nhà này không hề dễ dàng.

Dứt lời, Tô Hồi ngồi xổm xuống giả giọng mèo, đợi Aristoteles đi tới, ben vươn tay vuốt lông nó.

Làm quen được đại khái, Tô Hồi nói với Lục Tuấn Trì: “Tôi đi ngủ đây, có gì mai nói tiếp.”

Lục Tuấn Trì nhìn đồng ý, giờ mới là 9 rưỡi tối, nhưng trông Tô Hồi có vẻ đã mệt rồi, bèn nói với anh: “Được, tôi sẽ chú ý không đánh thức anh.”.

Bình luận

Truyện đang đọc