SỔ TAY HÌNH SỰ

Nghe anh nói vậy, mọi người ở đây đều ra vẻ khó hiểu, không biết vì sao Tô Hồi lại suy đoán như vậy.

Đến nhân viên giám định vật chứng Tưởng Hướng đang đứng bên cạnh cũng tò mò sáp lại, mọi người vây quanh Tô Hồi đang quỳ dưới đất, đợi anh giải thích.

Lục Tuấn Trì giới thiệu Tô Hồi là cố vấn mới tới của tổ trọng án với đội trưởng Tề và Tưởng Hướng.

Trên đường tới đây, mọi người đã khách sáo chào hỏi đôi câu nhưng hắn có thể nhìn thấy sự nghi hoặc của đội trưởng Tề với Tô Hồi qua ánh mắt ông ta. Có lẽ ông ta cảm thấy thầy Tô thoạt trông rất trẻ, đã vậy còn gầy yếu trông không giống với kiểu người có kinh nghiệm.

Lúc này, Tô Hồi mới chỉ đến hiện trường một lát đã đột ngột nói như vậy, còn nghi ngờ lời khai mà họ cung cấp cho tổ trọng án, tổ trưởng Tề bỗng cảm thấy khó chịu.

“Dựa theo lời khai của mấy nhân chứng kia, nghi phạm phá khóa vào nhà, cầm hung khí đi về phía người vợ Tạ Bội Lan đang ở trong phòng khách, khi người vợ chưa kịp thét lên, chúng đã nhanh tay đánh gục cô, hung thủ dùng hung khí dạng như gậy bóng chày, đập liên tục mười phát vào đầu Tạ Bội Lan khiến cô tử vong, lúc này mẹ chồng nghe thấy tiếng động bèn đi xuống.” Tô Hồi nói tới đây, chợt ngẩng đầu nhìn đội trưởng Tề: “Tôi thuật lại đúng chứ?”

Đội trưởng Tề gật đầu, “Đúng rồi, mấy người họ đều nói như vậy, thế thì có vấn đề gì?”

Tô Hồi nghiêng đầu, chỉ vào vết máu trên tường: “Nhưng vết máu này lại phơi bày những chuyện khác hẳn với lời khai của họ.”

Tưởng Hướng bên giám định vật chứng khó hiểu: “Đây là vết máu hình thành khi máu phun ra bởi một lực đánh rất mạnh, khi chúng tôi đến đây máu đã khô rồi, lúc đó đã lấy mẫu xét nghiệm.” Anh ta đối chiếu lại kết quả xét nghiệm, “Máu là của Tạ Bội Lan, không phát hiện cồn hay loại thuốc nào khác, cũng không phát hiện có điểm gì đặc biệt…”

Tô Hồi chỉ vào vết máu, giải thích: “Điểm đặc biệt không nằm trên vết máu này, cũng không phải ở hình dáng của vết máu. Sau mỗi cú đập, máu của Tạ Bội Lan sẽ phun lên tường, tạo ra một vết máu. Sau đó, máu sẽ có thời gian để thấm vào giấy dán tường. Khi vết máu đó đã khô một nửa, một lượng máu mới lại bắn lên, lúc này phần máu còn lại sẽ chảy xuống nhưng vẫn sẽ có một phần tiếp tục thấm vào tường.”

Anh lướt ngón tay qua mảng máu màu đỏ, chỉ vào một phần có vẻ nhạt hơn, sau đó chỉ sang phần có màu sắc bắt mắt hơn bên cạnh: “Chính vì máu bắn lên và thấm vào tường thành nhiều đợt, chúng ta có thể thấy vết máu cuối cùng này có độ đậm nhạt khác nhau.”

Nghe tới đây, Lục Tuấn Trì đã hiểu ý anh, hắn ngồi xổm xuống, lại gần quan sát: “Nói cách khác, những nơi máu sẫm hơn có thể là bị bắn vào nhiều lần, còn những nơi có màu nhạt có thể chỉ bị bắn một lần?”

Tô Hồi gật đầu: “Càng nhiều máu thấm vào màu sẽ càng sẫm hơn.” Anh chỉ vào vùng có màu sẫm nhất ở giữa: “Có lẽ nơi này từng bị phun máu ba lần.”

“Anh nói cũng phải…”

Tô Hồi vừa chỉ ra vấn đề này, Tưởng Hướng nhanh chóng phát hiện đây là một chi tiết rất nhỏ mà trước đây anh ta và các nhân viên giám định đều bỏ qua, “Khác biệt trong độ đậm nhạt này là do độ thẩm thấu của máu, nếu máu chưa kịp thấm vào giấy dán tường mà một lượng máu khác đã bắn vào máu sẽ hòa vào nhau, không tạo nên dấu vết như vậy.”

Tô Hồi tiếp tục chỉ vào giấy dán tường: “Tôi vừa quan sát loại giấy dán tường này, độ thấm hút của nó cũng không mạnh lắm, để hình thành nên dấu vết này, chứng tỏ khoảng cách giữa những cú đập xuống có lẽ là tương đối dài.”

Tưởng Hướng gật đầu lia lịa, “Cố vấn Tô, phân tích của anh rất hợp lý, lát nữa chúng tôi sẽ thu thập một ít mẫu giấy để tiến hành thí nghiệm mô phòng tại phòng thí nghiệm khoa giám định, xem thử xem khoảng cách thời gian bao lâu mới có thể hình thành dấu vết như vậy.”

Lục Tuấn Trì tổng kết lại: “Dù có thể nào, điều này vẫn chứng minh Tạ Bội Lan không phải tử vong ngay lúc đó, quả thật là lời khai có vấn đề.”

Tô Hồi lại chỉ sang bên cạnh: “Còn chỗ này nữa.” Mọi người nhìn theo hướng tay anh, trên đó có hai dấu vết đều nằm ở vị trí khá thấp, một vết là dọc, giống như vết máu khi được cọ lên tường, vết máu còn lại là một hình tròn nhàn nhạt.

Tô Hồi nói: “Vết máu dọc này có thể đã xuất hiện khi người chết dựa đầu vào tường, còn vết máu còn lại có lẽ là nạn nhân đã chống tay lên tường. Chắc hẳn trước khi chết cô ấy đã từng giãy giụa, kêu cứu.”

Nghe Tô Hồi phân tích, mặt đội trưởng Tề nóng ran nhưng ông ta không thể không thừa nhận đây đều là chứng cứ họ đã bỏ sót, những dấu vết này đều cho thấy quá trình tử vong của nạn nhân kéo dài, không khớp với lời khai của người trong nhà.

Hung thủ đập mạnh vào đầu Tạ Bội Lan, một lát sau, hắn ta lại đập thêm vài nhát, có lẽ chuỗi hành động này đã lặp lại vài lần.

Người phụ nữ đáng thương này đã từng nằm trên sàn nhà, rên rỉ, run rẩy, giãy giụa cho đến khi chết…

Mọi người đều ở trong nhà, sao có thể hoàn toàn không phát hiện quá trình hành hung tàn nhẫn lại kéo dài này.

Tưởng Hướng ghi chép lại những manh mối này, sau đó chụp ảnh, “May mà có cố vấn Tô ở đây, lát nữa tôi sẽ báo cáo lên trên để bổ sung…”

Đến lúc này, đội trưởng Tề cũng thừa nhận sai sót của mình, ông ta cắn răng nói: “May có thầy Tô quan sát kỹ càng… quả thật vụ án này vẫn rất đáng nghi. Có lẽ phải thẩm vấn lại những người có liên quan một lần nữa.”

Tô Hồi cúi đầu nói: “Phải chờ có kết quả thí nghiệm thì mới khẳng định được.”

Nghe bọn họ khen ngợi Tô Hồi, Lục Tuấn Trì còn vui hơn mình được khen, hắn đứng dậy, nghĩ xem họ nên điều tra tiếp vụ này như thế nào.

Không lâu nữa họ sẽ tìm thấy điểm đột phá của vụ án này, lời khai không hợp lý, chứng tỏ vụ án này vẫn còn ẩn chứa những chuyện khác nữa.

Hắn xem lại ghi chép lời khai lúc trước, nếu đúng như suy đoán của Tô Hồi, mấy người hàng xóm không thể không nghe thấy tiếng động gì được.

Đợi Tưởng Hướng và đội trưởng Tề rời đi, Lục Tuấn Trì đang định gọi một người xuống dưới hỏi thăm hàng xóm cùng hắn, bỗng nhiên lại nghe Tô Hồi nhỏ giọng gọi mình.

Lục Tuấn Trì cúi xuống hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì nữa à?” Sau đó hắn chợt phản ứng lại, nhíu mày hỏi: “Sao anh vẫn còn quỳ?”

Tô Hồi thở dài, không lên tiếng mà ngoắc ngón tay với hắn.

Lục Tuấn Trì hết cách, đành phải sáp vào người anh.

Lúc này Tô Hồi mới nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Tôi quỳ lâu tê chân rồi, không đứng dậy được, anh giúp tôi một chút được không?”

Lục Tuấn Trì: “…”

Sau lưng Tô Hồi là tủ ti vi, hiển nhiên anh đang không đứng dậy được, Lục Tuấn Trì bèn cúi xuống, vòng tay qua nách anh rồi nâng người dậy.

Tô Hồi cực kỳ nhẹ, hoàn toàn không giống cân nặng mà một người có chiều cao thế này nên có. Chân anh đã tê đến mất cảm giác, cũng không thể dồn lực của hông, anh bèn dựa vào Lục Tuấn Trì, tóm chặt áo hắn rồi “shh” một tiếng.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Tê lắm à?”

Tô Hồi nói: “Tôi vẫn chưa cử động được, cho tôi dựa một lát.”

Lục Tuấn Trì thoáng do dự, sau đó vòng tay ôm eo anh, gầy quá…

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, nhìn từ phía sau, chẳng khác nào Lục Tuấn Trì đang ôm Tô Hồi.

Tưởng Hướng vừa liếc mắt sang phía họ đã vội vàng quay ngoắt đi như bị lửa đốt, “Ôi đội trưởng Tề này… cho tôi hỏi chuyện này một tí…”

Lục Tuấn Trì mặc kệ anh ta, lát sau, hắn bỗng thấy dây giày của Tô Hồi bị tuột, bèn thở dài: “Anh đấy…”

Trong mắt hắn, Tô Hồi thật sự rất đáng quan ngại, một người thông minh như vậy sao lại không thể tự chăm sóc mình cho tốt?

Đợi Tô Hồi đứng vững, Lục Tuấn Trì mới ngồi xổm xuống, ngón tay thoăn thoắt buộc lại dây giày cho Tô Hồi.

Tô Hồi híp mắt, bọng mắt bên dưới nổi lên: “Cảm ơn tổ trưởng Lục.”

Lục Tuấn Trì nói: “Hay anh tìm chỗ nào ngồi tạm đi? Tôi qua mấy nhà xung quanh hỏi thăm thử.”

Tô Hồi xoa xoa đôi chân vừa tìm lại cảm giác, đi loanh quanh vài bước rồi ngồi xuống cầu thang trong căn hộ.

Anh sợ vết thương ở hông tái phát nên không dám cúi người, lúc nào cũng thẳng lưng, thoạt trông như cậu bé đang ngồi trên cầu thang chờ bố mẹ đến đón vậy.

Lục Tuấn Trì gọi một cảnh sát trẻ đến, ngay khi họ định xuống tầng, hắn suy nghĩ một lát rồi vòng về, đưa hồ sơ vụ án và ba lô của Tô Hồi cho anh.

Tô Hồi cảm ơn một câu, sau đó ngồi trên cầu thang trong căn hộ, quan sát ảnh chụp các thi thể.

Tạ Bội Lan trong ảnh khép hờ mắt, từ đầu đến tai phải trộn lẫn máu thịt, máu và não bện vào tóc, chết vô cùng thê thảm.

Nếu như vụ án này không phải do những kẻ cướp bên ngoài làm, vậy thì hung thủ thật sự là ai?

Tô Hồi chăm chú quan sát mấy tấm hình, anh có thể cảm nhận được sự hận thù tột cùng hung thủ dành cho Tạ Bội Lan…

Hình ảnh hung thủ dần cụ thể hóa trong đầu anh, toàn bộ quá trình gây án cũng càng lúc càng rõ ràng.

Nhưng những điều này đều chỉ là suy luận, anh vẫn cần chứng cứ xác thực để chứng minh khắc họa của mình.

Tô Hồi bỗng ngẩng đầu hỏi Tưởng Hướng: “Giám định Tưởng, anh có mang luminol không?”

[Luminol là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp. Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin.]

“Có chứ.” Tưởng Hướng mang theo hai chai luminol, là loại thuốc thử luôn có trong hộp dụng cụ của các nhân viên giám định: “Anh cảm thấy có chỗ nào dính máu nữa à?”

Tô Hồi nói: “Tôi cũng chỉ đoán thôi… Anh có thể phun lên vách tường phía sau sô pha giúp tôi không?”

Tưởng Hướng đeo khẩu trang, bước lên vài bước, anh ta bán tín bán nghi nhìn giấy dán tường phía sau sô pha, mặc dù ở đó có một vài dấu vết hơi mờ nhưng cũng không thể chắc chắn đó là vết máu.

Anh ta phun một lượng luminol lên đó, sau đó đợi thuốc phản ứng lại, lát sau, Tưởng Hướng bỗng thốt lên khi thấy màu huỳnh quang hiện lên trên đó.

Mùi chua quen thuộc của luminol phảng phất trong không khí, Tô Hồi ho khù khụ một lát mới bình tĩnh lại được, anh không nhìn rõ, chỉ có thể hỏi anh ta: “Có phát hiện gì không?”

Tưởng Hướng nhìn ánh sáng lấm tấm trên tường, đáp: “Có.”

Thuốc thử luminol là hợp chất của luminol và hydro peoxit, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, có thể kiểm tra với lượng máu dù chỉ một phần trăm, vô cùng phù hợp để kiểm tra lượng máu siêu nhỏ hoặc vết máu đã được lau chùi lâu ngày.

Tô Hồi yên tâm, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy anh phun thêm chỗ khác giúp tôi.”

Tưởng Hướng hỏi: “Chỗ nào?”

Tô Hồi: “Anh phun đại đi, chỗ nào trống trống, cả trên tường, sàn nhà…”

Tưởng Hưởng bắt đầu cầm bình thuốc phun khắp nơi, càng lúc càng nhiều dấu vết xuất hiện trên tường, trên sàn nhà.

Tô Hồi nói tiếp: “Anh kéo màn vào thử xem.”

Tưởng Hướng ừ một câu, sau đó kéo màn lại, không gian trong nhà bỗng tối sầm, như vừa được phù phép, rất nhiều dấu vết phát sáng tại những chỗ được phun thuốc trên sàn nhà và giấy dán tường màu trắng gạo, đây đều là những vết máu đã được lau sạch.

Dù Tô Hồi không nhìn rõ cũng đủ để nhận thấy, trong khoảnh khắc rất nhiều vết máu xuất hiện trên tường nhà, cả căn nhà bỗng hệt như một ngồi nhà chết chóc.

Bình luận

Truyện đang đọc