THẦN MỘ II



“Được rồi, ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi khoảng không gian kì dị này”.

Nữ tử thần bí nói xong, vẫy bọn Khải Sắt Lâm và Long bảo bảo lại gần, chuẩn bị thi triển đại pháp lực đưa bọn họ ra khỏi vĩnh hằng sâm lâm.
Nữ tử thần bí vung tay phá toái không gian, một thông đạo hỗn độn xuất hiện trước mắt bọn Thần Nam.

Sau đó bọn họ bị một cỗ lực lượng nhu hòa đưa đi.
Một màn ánh sáng lóe lên.

Khi bọn mở mắt ra, bọn Thần Nam phát hiện mình đã ở bên ngoài vĩnh hằng sâm lâm.

Nhìn lại khoảng không gian kì dị âm u đó, bọn họ đều có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.
Bên trong đó có bao nhiêu điều mơ hồ mà bọn họ không thể nào giải thích nổi.

Tuy nhiên xét cho cùng bọn họ vẫn còn rất may mắn vì vẫn còn sống mà rời khỏi đó.
Từ trước đến nay, không biết có bao nhiêu người đã tiến vào đó mà có thể an toàn bước ra.

Có lẽ ngoại trừ bọn họ, chỉ có một mình Đại ma mà thôi.
“Ài, thật là một giấc mộng.

Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm thở dài.

Nàng lạc vào vĩnh hằng sâm lâm chớp mắt đã gần hai năm.

Bây giờ thoát ra được, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
“Grào…tên thiên hạ đệ nhất yêu…nữ nhân đó không cùng đi sao” con rồng du côn nhìn ngang ngó dọc, cẩn thận truy tìm hành tung của nữ tử thần bí
“Tạm thời ta không cùng đi với các ngươi, nhưng chúng ra sẽ gặp lại nhau nhanh thôi” âm thanh của nữ tử thần bí như vọng xuống từ trên chín tầng mây, vang vọng khắp khoảng sâm lâm.
“grào..” Tử kim thần long sợ vãi cả…hàng, không ngờ nữ tử thần bí lại lợi hại như vậy, bất kể lúc nào và ở đâu đều có thể nghe thấy hết “Mẹ ơi, làm ta sợ chết mất, thật là…grào”
“Ha ha..” một giọng cười thánh thót vang vọng khắp không trùng, một tiếng nói như từ trên trời vọng xuống: “Cho dù ở đâu đi nữa, ta cũng có thể nghe được.

Đừng tưởng ta nói đùa, trừ khi ngươi muốn xuống mười tám tầng địa ngục”.

Khải Sắt Lâm là thánh nữ của tinh linh tộc, nếu như theo tiêu chuẩn của nhân loại, nàng mới chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Nhưng do thể chất của tinh linh và nhân loại bất đồng, thực sự ra nàng đã khoảng 80 tuổi rồi.

Đó là lí do vì sao nhìn “trẻ” như thế mà công lực của nàng đã đạt đến lục giai cảnh giới.
Đối diện với Khải Sắt Lâm, Thần Nam tâm tình vô cùng phức tạp.

Đó chính là hình bóng của Vũ Hinh, không biết sau này vận mệnh của nàng sẽ như thế nào.

Hắn nhớ lại lời hứa của các tinh linh đại trưởng lão, chỉ cần tìm được tinh linh thánh nữ, bọn họ sẽ kể lại cho hắn nghe chuyện của Vũ Hinh năm nghìn năm trước.
Khải Sắt Lâm nóng lòng muốn quay về tinh linh bộ lạc.

Dù gì thì nàng đã mất tích hai năm nay.

Dưới lời mời đến làm khách tại bộ lạc, Thần Nam đáp ứng không chút do dự.
Tinh linh thánh nữ rất quen thuộc với khu vực này, dưới sự dẫn đường của nàng, bọn Thần Nam nhanh chóng trở về tinh linh bộ lạc.
Những túp lều như những cây nấm xuất hiện giữa rừng già.

Ở đó hoa thơm cỏ lạ, đẹp như một vùng tiên cảnh.
Những tinh linh nam nữ xinh đẹp tự do sinh hoạt tại vùng đất thiên đường tràn đầy khí tức tự nhiên này.
Khi một nĩ tinh linh nhìn thấy bọn người Khải Sắt Lâm từ xa bay lại, lập tức trợn mắt há miệng lắp bắp: “trời ơi, đó không phải là thánh nữ đã mất tích sao? Người…người đã quay trở lại! A, Còn có vài thần thú đó.

Trời ơi, bọn họ thực sự đã tìm được thánh nữ trở về”.
Lời nói và hành động của tinh linh tộc vốn rất ưu nhã.

Nhưng lúc này nữ linh tình này vô cùng hưng phấn, khẩn trương.

Ả nhanh chóng hét váng lên, rất nhiêu tinh linh nam nữ đều nhanh chóng nhìn thấy thánh nữ.

Bọn họ đều hoan hô ầm ĩ, có người nhanh chóng bay đi báo cho các đại trưởng lão.
Vùng đất cư ngụ của tinh linh tộc, thực sự là thiên đường của nhân gian.


Hưonưg hoa thơm ngát, thẫm đẫm lòng người, những con thỏ trắng, nai nhỏ không sợ người chạy tới chạy lui.

Chim chóc líu lo, tất cả tạo nên một khung cảnh say đắm lòng người.
Long bảo bảo chớp chớp cặp mắt to tướng, nắm tay nói: “Thật là một vùng đất tuyệt vời, đợi đến lúc ta già nhất định sẽ tới đây ẩn cư”.
Thần Nam không nhịn được cười, tên tiểu quỷ này hoạt bát như thế, không ngờ lại đã nghĩ đến việc ẩn cư lúc về già, thật là tức cười.
“Đúng là không tệ”.

Tử kim thần long cũng cảm khái: “Đến lúc đó tìm một long muội muội, ẩn cư tại đây, thật không thua gì thần tiên”.
“Có phải là tìm mấy hắc ám thần long muội muội lần trước chúng ta gặp không?”.

Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngơ ngác ngác nói.
“Biến, người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo! Những ả đó quá xấu, dù sao cũng phải tìm một long muội muội xinh đẹp một chút chứ”.

Tử kim thần long làm ra vẻ trưởng bối nói.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn làm ra vẻ ngây thơ ngơ ngác, chưa hiểu chuyện đời nói: “Ta thấy ngươi và mấy ả đó rất hợp với nhau, các ngươi đều đen thui như nhau”.
Con rồng du côn nghe xong tức hộc máu, mặt tím bầm nói: “Ta toàn thân tử quang lấp lánh? Cái gì mà đen thui chứ hả? Làm ta tức chết mất.

Tên tiểu bất điểm nhà người thật là coi thường ta quá”.
Thần Nam cùng Long bảo bảo cười lăn lộn
Tinh linh thánh nữ tiến vào sâu trong rừng đã được một lúc lâu, cuối cùng cùng với vài vị trưởng lão nhiệt tình ra nghênh đón.

Các trưởng lão của linh tinh tộc vạn phần cảm tạ Thần Nam đã cứu thoát Khải Sắt Lâm, những từ tán tụng hoa mỹ tuôn ra không ngớt, khiến cho Thần Nam và ba con thần thú đều ong hết cả tai
“Các vị trưởng lão không cần khách khí như thế.

Bây giờ mong các ngài nói cho ta biết những bí mật liên quan đến Vũ Hinh được chưa?”.
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần, người trẻ tuổi của là con cưng của thượng thiên, trước giờ chưa có ai có thể an toàn ra vào vĩnh hằng sâm lâm…”
Thần Nam cảm thấy có chút không ổn, nói: “Đại trưởng lão, mong ngài nói cho ta biết những việc liên quan đến Vũ Hinh”.
Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã có chút bối rối: “Điều này…à…”

Lúc này, Khải Sắt Lâm tiến lên trước, mặt đầy vẻ xấu hổ nói: “Thần Nam, cảm tạ huynh đã cứu ta thoát khỏi nơi đó, nhưng…thật là xấu hổ…các trưởng lão đã….lừa huynh.

Mong huynh tha lỗi, tinh linh tộc chúng tôi nguyện ý bồi thường huynh”.
“Cái gì cơ?’
Các vị trưởng lão của tinh linh tộc đều ngại ngùng, những chiếc đầu vốn cao ngạo đều đang nhìn xuống đất, tinh linh thánh nữ vô cùng ngại ngùng bắt đầu giải thích với Thần Nam.
Năm nghìn năm trước thực sự có một người con gái đã đến tinh linh bộ lạc cổ đại, nhưng tất cả đều do sinh mệnh nữ thần an bài.

Cho dù là các trưởng lão của tinh linh tộc cũng không biết sự tình cụ thể bên trong.
Trước đó, những tin tức mà các vị trưởng lão tiết lộ cho Thần Nam, đã là tất cả những gì mà bọn họ biết.

Nói đến đây, Khải Sắt Lâm vô cùng xấu hổ xin lỗi Thần Nam “Thật vô cùng xấu hổ.

Ta nghĩ…các vị trưởng lão nói dối, bọn họ…khả năng đoán được huynh xuất thân bất phàm, muốn nhờ huynh cứu ta, cho nên mới nói dối huynh.

Ta đại biểu cho bọn họ trịnh trọng xin lỗi huynh.

Chúng ta sẵn lòng báo đáp và bồi thường mọi thứ cho huynh…:
Nếu như nói Thần Nam không tức giận thì là giả.

Hắn ngàn vạn lần cũng không tưởng tượng được các trưởng lão của tinh linh tộc lại nói dối như vậy.

Tinh linh tộc vốn trước nay coi trọng phẩm đức cao thượng.

Nói dối,lừa đảo là là những việc bị bọn họ coi thường, sỉ vả.
Dù thế nào Thần Nam cũng không tưởng tượng được, các vị tinh linh trưởng lão vì múôn hắn cứu Khải Sắt Lâm, lại phản bội lại bản tính của chính bọn họ, lừa dối hắn.
Hắn muốn phát tác, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.

Hắn kìm nén cơn giận, không trở mặt ngay với bọn họ.

Dù sao thì Khải Sắt Lâm mà hắn cứu được cũng là “hạt giống linh hồn” của Vũ Hinh truởng thành, cũng có thể coi là một Vũ Hinh mới.

Cho dù là các vị trưởng lão tinh linh không lừa hắn, nếu hắn biết chân tướng bên trong, hắn cũng sẽ cứu “Vũ Hinh” này.
Sự tình đã như vậy, Thần Nam cuối cùng không tiến thêm được bước nào trong việc tìm kiếm bí mật liên quan hến Vũ Hinh của năm nghìn năm trước, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào.
“Được, các ngươi muốn bồi thường cho ta.


Vậy đem sinh mệnh chi tuyền của các ngươi ra bồi thường đi, hãy đưa chúng ta đến đó tắm rửa/
Nghe Thần Nam đòi hỏi như thế, Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã sút chút nữa lăn đùng ra đất.
“Ngươi…ngưoi nói đùa à?”.

Sinh mệnh chi tuyền của tinh linh tộc chúng ta, mặc dù có một chữ “tuyền” (suối), nhưng thực sự được tính bằng giọt.

Mỗi năm cây sinh mệnh cũng chỉ sinh ra vài chục giọt là nhiều.

Bây giờ tính tất cả cũng chỉ được vài chục cân, không ngờ ngươi lại muốn...muốn tắm..., đó...trời ạ”.
Các vị tinh linh trưởng lão khác cũng có cảm giác muốn xỉu.
“Như vậy thì…” Thần Nam giơ tay chỉ vào Nạp Lan Nhược Thủy, con rồng du côn và Tiểu Phượng Hoàng nói: “để cho ba tên này uống thoải mái một lần là được”.
Con rồng du côn hai mắt sáng rực lên, phát ra hai luồng sáng xanh như mắt sói, Long bảo bảo cũng hai mắt lấp lánh.

Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng vẫn một vẻ ngây thơ vô tội, hết lòng an ủi tinh linh đại trưởng lão: “Yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ uống hết, tuyệt không lãng phí một chút nào”.
Các vị tinh linh trưởng lão quay sang nhìn nhau, mặt tím bầm, đều tức tối muốn hộc cả máu ra.
Mười cân sinh mệnh chi tuyền đó, bọn họ đã tích lũy qua bao nhiêu năm tháng.

Nếu như để cho ta con thần thú này uống thoải mái, thì coi như chẳng còn gì.
Chỉ một giọt sinh mệnh chi tuyền, có công hiệu làm người chết sống lại, là chí bảo của tinh linh tộc.

Vì sự phát triển của tộc nhân, bọn họ không thể đem toàn bộ ra báo ân.
Thần Nam không đi uống sinh mệnh chi tuyền, chỉ để cho ba con thần thú đi theo các trưởng lão tinh linh tộc.
Nửa khắc sau, ba tên gia hỏa mặt mũi phởn phơ quay lại.

còn các vị tinh linh trưởng lão mặt mũi u ám, không còn tí sức sống nào.
“Mặc dù sinh mệnh chi tuyền không có công năng thần hiệu đối với đề thăng tu vi như tưởng tượng, nhưng nó là thánh phẩm bồi bổ, đối với tu vi sau này của chúng ta rất có ích lợi” con rồng du côn mặt đầy hứng khởi.
“Quang minh đại thần côn tại thượng, thật là ngon, ta muốn uống nữa…”Long bảo bảo liếm mép, ra vẻ say sưa.
Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ chớp chớp đôi mắt đẹp nói với tinh linh trưởng lão:”Các vị thật là hiếu khách, chúng ta nhất địch sẽ thường xuyên đến thăm”.
Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã không chiụ đựng được thêm, lăn đùng ra đất.
Không lâu sau, một người ba thần thú cáo từ tinh linh bộ lạc.

Vào lúc chia tay, Long bảo bảo bay lên cao, không ngừng vẫy đôi hoàng kim sắc trảo tử với bên dưới: “Ta sẽ rất nhớ các vị, cũng sẽ rất nhớ sinh mệnh chi tuyền, ta sẽ quay lại thăm các vị”
Ngoại trừ tinh linh thánh nữ lưu luyến vẫy tay với bọn họ, các tinh linh còn lại chút nữa thì bệt hết xuống đất
Thần Nam vẫy tay từ biệt, âm thầm hướng Khải Sắt Lâm nói lời bảo trọng, sau đó cùng ba con thần thú bay đi.


Bình luận

Truyện đang đọc