THẦN MỘ II



Thái Thượng vong tình lục là bảo điển danh truyền Thiên giới vô số năm, được coi là thiên thượng địa hạ đệ nhất kì công, uy danh còn hơn cả Hoán Ma kinh của Thần gia.
Điểm kì tuyệt thần dị của thần công đương nhiên vô vàn, nếu tu thành không biết sẽ mạnh đến mức nào.
Thần Nam từng đọc qua Thái Thượng vong tình lục, chỉ đọc nửa bộ đã vô cùng chấn động, không dám đọc tiếp nửa sau, sợ mình nhập ma rồi không thể rút chân mà tự luyện, sau cùng đành bỏ đi.
Nửa bộ công pháp mà tu thành thì mỗi ngọn cây, cọng cỏ, thiên địa vạn vật đều là của hắn, từ lớn như núi non sông ngòi cho đến nhỏ như hạt bụi, sâu kiến, thậm chí cả thân thể địch nhân cũng vậy.

Ý niệm đến đâu, phàm là vật chất sẽ phải nghe lệnh của hắn, nếu đại thành sẽ lên thêm một mức.

Đáng sợ hơn là khi hoàn thanh, hắn và Thiên là một, cách hắn làm là ‘tắc’, thiên địa pháp tắc do mình hắn định.
Đó tuyệt đối là một bộ thần ma cấm thư.

Tu luyện là đạt đến thần ma chi cảnh, xứng danh thông thiên kì thư!
Nhưng bộ kì thư này quá tà dị, tuy luyện nó phải không ngừng giết tự ngã, biến hóa thành một tự ngã hoàn toàn mới, để nhục thể và tinh thần liên tục tăng cao.
Cứ như thế, sau cùng sẽ thành thiên địa hay còn là bản thân?
Vì nguyên nhân vày, hắn không ngó ngàng đến Thiên giới đệ nhất kì thư.

Đến cuối cùng sẽ tu luyện thành cái gì? Hắn không biết.
Từ Hoán Ma kinh, hắn đã nắm được đôi chút.

Bộ công pháp đó cũng kì dị không kém – dùng thân thể một người khác làm trận pháp cho một cường giả chết nhiều năm sống lại.
Thái Thượng vong tình lục có ẩn chứa âm mưu như vậy không?
Đó là điểm Thần Nam lo lắng nhất, từ lúc tiếp xúc với quyển sách này đã liên tưởng như vậy, liên tục biến hóa bản thân, cuối cùng thành một tự ngã hoàn toàn mới, có phải là điều tác giả Thái Thượng vong tình lục dự liệu trước, rồi bày ra một cái bẫy cực lớn?
Hắn lo rằng tiến hóa thể sau cùng lại phục vụ cho Thiên nhân, tác giả của tà thư.
Tu luyện hay không? Thần Nam phi thường mâu thuẫn, thấy Pháp Tổ biến hóa, hắn liên tương đến Thái Thượng vong tình lục, với thiên giai tu vi chắc chắn có thể lập tức thi triển vài cấm pháp trong đó nhưng chỉ e không thể quay đầu.
Hiện tại tình huống quá nguy hiểm, chỉ có thực lực mới là đạo lí.

Tuy Pháp Tổ cực mạnh nhưng rõ ràng không phải đối thủ của Hắc Khởi.


Dù gì Thái cổ quân chủ cũng là nhân vật ngang cơ với Ma Chủ.
Tu luyện hay không? Quả khó quyết định.
La Khải Nhĩ và Hắc Khởi đang đại chiến, cả hai đều là cường giả từ Thái cổ thời kì, thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú.

Vừa giao thủ đã biết nhau mạnh yếu thế nào.
Quân vương Hắc Khởi hú vang trời, tư thái cuồng bá bất khả nhất thế!
La Khải Nhĩ biến sắc mấy lần, biết mình dù tái hiện tu vi gần như năm xưa nhưng vẫn không phải địch thủ của đối phương.
Nhưng giờ không thể giơ mình chịu nhục như trước được.

Dù chiến bại cũng phải chết cho tôn nghiêm, buộc đối phương phải trả giá.
Y không từ thủ đoạn đối đãi với người khác, đương nhiên đối địch càng không cố kị gì.
Thái cổ ma pháp ảo ma lĩnh vực nhanh chóng được thi triển, cơ hồ có một vòng sáng che kín thiên địa, phạm vi ngàn dặm đều trở thành ảo ma vực trong tay y, mọi sinh mệnh thể trong lĩnh vực đều tử vong.
“Tuy có thêm cánh nhưng cuối cùng ngươi vẫn là một con trùng.

Loại pháp tắc không gian này cấm cố được ta sao? Đúng là buồn cười.

Chẳng qua là huyệt chôn con trùng ngươi.” Hắc Khởi bật cười.
“Tâm hữu linh tê!”
Pháp Tổ đứng trong lĩnh vực của mình quát vang, không phải dạng cảm ứng lãng mạn mà là tinh thần ma pháp công kích kinh nhân giết người trong vô hình.
Y muốn quán thông ý nghĩ trong lòng Hắc Khởi rồi tạo thành ảo cảnh trong tâm hải đối phương, để đối phương tự giết mình.
Hắc Khởi ngẩng lên gầm vang, cuồng phong quét qua tâm hải, hơi lộ vẻ thất thấn, đó là đòn công kích đến từ linh hồn, một cây kiếm lớn đang tung hoành trong tâm hải, dấy lên ô vân dày đặc, toan chấn nát tâm hải của y.
Thế giới tâm hải của y có dấu hiệu tan ra, cây thần kiếm cấu thành từ tinh thần sắp hủy diệt tâm hải thì y chợt gào lên tuyệt vọng, trong tâm hải liền có một thanh ma đao cũng do tinh thần ngưng tụ thành hoành không xuất thế, đánh gãy thanh thần kiếm.

Thế giới tâm hải rạn vỡ liền ổn định rồi khôi phục nguyên trạng.
Thế giới tâm hải của y như đã trải qua luân hồi nhưng với ngoại giới chỉ là nháy mắt.

Y mở bừng mắt nói với Pháp Tổ: “Không cần thi triển tinh thần ma pháp với ta.

Vô hiệu thôi.

Tâm chí ta còn cứng hơn thép.”
“Ta biết, chả trách được.” Pháp Tổ cười lạnh.
“Thấy được tâm hải của ta? Ha ha…” Hắc Khởi ngẩng mặt cười vang nhưng thần thái vô cùng nanh ác, phát ra tuyệt vọng chi ý, lạnh lẽo nói: “Lúc nhỏ chưa thành danh ta bị người ta bức phải ăn thịt phụ mẫu.

Mới thành danh đã bị người ta phong ấn trong tuyệt địa, để sống sót ta phải ăn cả chín nhi nữ theo bên mình.

Cả ái thiếp nữa.

Lúc thành danh đỉnh cao, dẫn bốn mươi vạn thần ma tung hoành thiên địa, nhưng sự tình không hoàn mĩ, lại trúng kế của người ta, bị hai quân vương bố trận vây khốn vạn năm, trong lúc tuyệt vọng giãy giụa đã sáng tạo ra thiên cổ ma công, tự tay động thủ giết bốn mươi vạn tâm phúc đem tế luyện họ thành thần ma oán linh, sau cũng cũng thoát được tuyệt trận, giết sạch cường địch.

Ngươi đời cho rằng ta giết bốn mươi vạn thần ma cừu địch, có ai biết họ đều là thủ hạ theo ta chinh chiến? Ha ha..

đích xác, sau này ta giết địch nhiều hơn số đó nhiều nhưng đầu tiên vẫn phải giết thủ hạ.

Ha ha…”
Hắc Khởi điên cuồng cười vang, sắc mặt méo mó cực điểm.
Thần Nam và Pháp Tổ tăng công lực lên cực hạn.

Hắc Khởi kinh qua nhưng hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, lịch trình tâm linh này quá đáng sợ, một khi y ra tay, thủ đoạn hành sự ắt tàn nhẫn hơn người thường trăm lần.
Hắc Khởi chìm vào tuyệt vọng là đáng sợ nhất.
Tinh thần ma pháp công kích của La Khải Nhĩ không thương tổn đến y mà kích dậy ám hắc chi tâm tàn bạo nhất, tâm tình tuyệt vọng lan tràn thiên địa, khí thế của Hắc Khởi lên đến cực điểm!

“Thế giới này không ai ngăn nổi ta! Nhìn khắp Tam giới Lục đạo, trừ vài ba người, còn ai đáng là đối thủ của ta.”
Hắc Khởi cười điên cuồng, không biết y khẩu xuất cuồng ngôn hay thật sự đạt đến cảnh giới đó.
Bất kể thế nào, Pháp Tổ và Thần Nam đều cảm thấy áp lực chừng từng có.

Thái cổ quân vương mạnh hơn hẳn, vết trọng thương cơ hồ không ảnh hưởng gì, bốn mươi vạn thần ma oán linh quanh y phảng phất như ngọn lửa hừng hực cháy lên.
Lĩnh vực được Pháp Tổ bố trí khắp ngàn dặm tiêu tan.
“Thế” mà Hắc Khởi phát ra lên tận thái hư.
“Thời Không đại thần ở đâu? Ma Chủ ở đâu? Độc Cô Bại Thiên ở đâu? Ra đây.

Không ai chống nổi ta trăm chiêu.” Hắc Khởi gần như phát cuồng.
Pháp Tổ và Thần Nam nhìn nhau, lộ vẻ kinh hãi, họ đã liên thủ cũng không chống nổi Hắc Khởi.
“Chiến hồn lang thang trong thiên địa, các chiến hữu của ta, xin hãy nghe lời ta triệu hoán…” Pháp Tổ lần đầu tiên trịnh trọng ma trang nghiêm ngâm xướng cổ lão chú ngữ như phổ thông ma pháp sư.
Đương nhiên hiệu quả khác hẳn, chú ngữ của một Thái cổ ma pháp tổ thần ắt uy lực thạch phá thiên kinh!
Từ lời chú ngữ là biết uy lực này khác một trời một vực với pháp sư hiện tại.
Pháp sư mạnh nhất bây giờ dù thi triển được Thái cổ ma pháp cũng chỉ ngâm xướng: “Những Thái cổ thần linh vĩ đại lang thang trong thiên địa…”
Pháp Tổ xưng hô họ là chiến hữu, cách biệt vô cùng.
“Tuyệt diệt chi - Thiên ngoại vẫn thạch!” Pháp Tổ quát vang.
Không chỉ Thần Nam kinh hãi mà Hắc Khởi điên cuồng cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Các cao thủ Thiên giới và Nhân gian quan chiến thông qua kí ức thủy tinh đều tỏ vẻ kinh hoàng.

Trong truyền thuyết, Thái cổ ma pháp sư có thể triệu hoán thiên ngoại vẫn thạch về đại chiến, nhưng ai nấy chỉ coi đó là lời đồn, không ngờ hôm này được chứng kiến thật sự.
Từ trời cao một màn mưa sao băng nhanh chóng phá không bay tới, đúng là không tưởng tượng nổi do một người triệu hoán tới.
Hào quang sáng chói thoáng chốc đã tới như diệt thế chi quang.

Pháp Tổ lại triệu hoán được thiên ngoại vẫn thạch tấn công.
“Ầm, ầm, ầm…”
Thinh không chấn động, vô vàn vẫn thạch phát ra hào quang chói lọi lao tới Hắc Khởi, nuốt chửng y.
Nhưng trong lúc mọi người ở Nhân gian, Thiên giới chưa kịp hoan hô thì tiếng cười điên cuồng phát ra trong màn mưa sao băng.
“Ha ha ha… Ta nói rồi, không ai giết nổi ta, ‘Thiên’ cũng không.”
“Ầm.”
Cơn mưa sao băng thoáng chốc sáng rực lên cực điểm rồi vỡ tan, hóa thành cái bụi tầm thường, biến mất trong hư không.

Tất cả tan đi, thân thể cao lướn của Hắc Khởi đứng trên không, cầm Tuyệt vọng ma đao phát ra sát ý xung thiên, bốn mươi vạn thần ma oán linh đốt lên sát khí rừng rực.
Sắc mặt Pháp Tổ nhợt đi, đã triệu hoán đến sát chiêu Thiên ngoại vẫn thạch, cấm kị tuyệt học của ma pháp mà vẫn không làm gì được Hắc Khởi, làm thế nào mới giết được y?
“Trừ phi ngươi triệu hoán sao trời vô tận, hoặc Thiên đến đây.” Quân vương Hắc Khởi buông lời lạnh lùng, chấn nhiếp hồn người.
La Khải Nhĩ lần đầu tiên có cảm giác vô lực.
Thần Nam định dùng Thiên Khanh nhưng biết rằng Hắc Khởi không phải con nít ba tuổi mà là thiên cổ quân vương điên cuồng, dù dẫn y tới chắc y cũng bằng thần thức tu vi hùng hậu mà cảm ứng được nguy hiểm.
Chỉ khi đến lúc cuối cùng, lưỡng bại câu thương, mất hết chiến lực, đó mới là chiến trường quyết định.
Nhưng hắn không biết mình có kiên trì nổi đến lúc đó không.
Hiện tại hắn cần thực lực.
Hắn biết mình không được chọn lựa, nếu bây giờ nghịch chuyển huyền công, có lẽ sẽ tăng tu vi lên mức vô tận, nhưng được sao? Hiển nhiên thần công không chịu sự khống chế của hắn, hiện tại chỉ còn cách dùng tới một vài tuyệt học trong Thái Thượng vong tình lục.
Hắn bị bức phải đi lên con đường không lối về.
“Mỗi ngọn cây, cọng cỏ, thiên địa vạn vật đều là của ta… ý niệm đến đâu, phàm là vật chất sẽ phải nghe lệnh của ta… ta và Thiên là một.

Cách ta làm là ‘tắc’, thiên địa pháp tắc do mình ta định…”
Đệ nhất kì công Thái Thượng vong tình lục cổ lão mà thần bí.

Mỗi câu chảy trong lòng Thần Nam là những cấm kị chi pháp khủng khiếp hiện lên trong óc.
Dù đi trên tuyệt lộ, hắn cũng đành cay đắng chấp nhận.
Tâm pháp gia truyền Hoán Ma kinh bị hắn cố cắt đứt, thay bằng Thái Thượng vong tình lục, xương cốt vang lên tiếng lách cách, chân nguyên trong kinh mạch như sóng biển gầm gào, thân thể hắn cơ hồ nổ tung.
Không thể quay lại nữa rồi.
Chỉ đành tiến lên…
Chân nguyên phá nát gân mạch, tiến vào cốt cách, đường lối hành công hoàn toàn bất đồng.

Không cần gân mạch hay huyệt vị, toàn thân đều là huyệt mạch, kể cả tóc tai hay làn da.
Thiên thông địa động!
Thần Nam cảm giác bản thân dung nhập vào thiên địa, nhìn thấy sao trời sáng rực, ánh sao vô tận rạng ngời.
Một môn tuyệt học trong Thái Thượng vong tình lục lóe lên trong óc.
Hắn quát lớn: “Bắc Đẩu Phục Ma!”
Hòa vào thiên địa, hắn cảm giác mình và bắc đẩu thất tinh trên trời tạm thời nối liền.
Bắc đẩu thất tinh phát ra ánh sáng vô hạn, từ trời cao xạ ra bảy quang trụ.


Bình luận

Truyện đang đọc