THẦN MỘ II



Thần gia bát thánh.

Một khúc bi ca!
Vốn là bậc kì tài trời sinh, nhân kiệt trăm ngàn năm khó thấy nhưng để Viễn tổ sống lại mà hi sinh…
Nhưng người không được chọn như Thần đại, Thần nhị … Tứ tổ, Ngũ tổ đều đã thành thiên giai cao thủ.

Nếu tám vị nhân kiệt bất tử, chiến lực của họ… chắc chắn vô cùng đáng sợ, tuyệt đối đủ để lay động Tam giới Lục đạo.
“Làm sao triệu hoán bát hồn?” Thần Nam tỏ vẻ kính trọng, thật tiếc cho tám người này.
Ngũ tổ nói: “Cần phải về Thần gia ở Thiên giới.”
Thần Nam ngây người: “Khó lắm, Thái cổ nam tử vây khốn ở ngoài, quyết không cho chúng ta tùy ý hành động.”
Tứ tổ thở dài: “Nếu tu vi chúng ta còn nguyên, sẽ trực tiếp mở không gian, xuất hiện tại Thần gia.

Chúng ta có tọa tiêu trận đồ của Thần gia Huyền giới.”
Thần Nam rúng động: “Chuyện này… tập hợp các Thần Vương cao thủ thôi động thần lực thì sao?”
Ngũ tổ gật đầu: “Có thể.

Cũng không cần sức mạnh hùng hồn của thiên giai cao thủ, đạt đến cao thủ cấp Thần Hoàng là được.


Thần Nam tuy cực kỳ giận dữ, hận không thể lập tức về Thần gia ở Thiên giới cho hai lão tổ triệu hoán bát hồn, chiến bại Thái cổ nam tử.

Nhưng hắn vẫn còn lý trí, tịnh không bị cơn giận che mất đầu óc.
“Hai vị lão tổ, cháu thấy… hình như chúng ta quên mất một điểm.”
Ngũ tổ nghi hoặc: “Quên gì, tên đáng chết này cứ để bát hồn tề xuất đến diệt hắn là xong.”
Thần sắc Thần Nam khá khó coi: “Các vị lão tổ đã quên cháu nói gì sao? Thái cổ nam tử này mạnh không tưởng nhưng đáng sợ nhất là không phải mình hắn mà tổng cộng có tới bảy cường giả như thế.


Hiện tại không biết sáu người kia ở đâu, mà người nào cũng có thông thiên pháp lực.”
Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ vẻ trầm trọng, không phải một Thái cổ cường giả mà tới bảy vị, nếu xung động nhất thời, có thể mang họa diệt thân.
“Đáng tiếc, bát hồn chỉ còn lại hồn phách tan nát, nếu còn nhục thể, tái hiện uy thế năm xưa thì bảy người đó đã sao?” Vẻ mặt hai vị lão tổ đầy bi ý.

Thần gia luôn một lòng kính trọng bát thánh đã chết.
Hai lão tổ tuy dáng vẻ hài đồng nhưng động tác vẫn như người lớn, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong nội thiên địa.
Sau cùng họ đồng thời kêu lên: “Liều thôi.”
Tứ tổ nói: “Để đánh bại Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, chúng ta phải tiến vào di tích của Thần tổ.

Nếu may mắn không chết, nơi đó sẽ thành bảo lũy không phá nổi.”
Ngũ tổ tán thành: “Đúng, còn hơn bị hắn coi là thú vật đồ chơi trong tay.”
Thần Nam đồng cảm, sống nhục thế này có khác gì vật nuôi của người ta, khiến trong lòng hắn uất ức đến cực điểm, nếu có hi vọng thay đổi, quyết phải nắm lấy.
“Cháu đồng ý, bằng không cứ cố sống thế này, lúc hài tử bị cướp, chiến hồn không thuộc về Thần gia, chúng ta mất giá trị lợi dụng, ắt sẽ chết.”
Hắn rời nội thiên địa, gọi Cổ Tư cùng hai con rồng lại để chúng đi mời Đại Ma cùng tứ vị lão yêu của Côn Luân, tự hắn đi tìm Vũ Hinh.
Trúc xanh ngăn ngắt khẽ lay động.
Vũ Hinh bạch y như tuyết, được màu trúc xanh tô thêm nét thanh lệ thoát tục.

Nhìn thấy nàng, dù biết không phải Vũ Hinh ngày xưa, lòng hắn vẫn đầy hổ thẹn.
Nhưng giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, không thể cả nghĩ.
Biết rõ tình hình, Vũ Hinh liên cùng hắn đi ngay, đột nhiên từ trong rừng trúc sâu, một đạo thần quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền tỏa rạng thần quang bay màu lao tới.
Nàng vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ có vùng tiểu phúc hơi nhô lên ảnh hưởng đôi chút đến thân hình hoàn mỹ.

Lúc này nàng lạnh tựa băng sương, chằm chằm nhìn Thần Nam, tuy không nói gì nhưng ai cũng thấy nàng đang cố nén nộ ý.
Thần Nam định lên tiếng nhưng há miệng rồi lại không biết nói gì, dẫn Vũ Hinh đi ngay.
“Ầm.”
Thần quang bảy sắc bay vút lên, quanh minh Đạm Đài Tuyền sáng chói, trúc lâm chung quanh hóa thành bụi.
Đại Ma và tứ vị lão yêu đến nơi, Thần Nam sơ lược lại tình hình, họ đồng ý phụ giúp thần lực, hơn nữa muốn theo hắn lên Thần gia ở Thiên giới một phen.

Thần Nam vón không muốn họ đi.

Chỉ cần hắn và Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi đi là nơi đây không còn nguy hiểm nhưng bốn vị lão yêu và Đại Ma kiên quyết muốn đi.
Sau cùng Đạm Đài Tuyền đến nơi, hắn không tiện cự tuyệt, mời hai vị lão tổ từ trong nội thiên địa ra.

Ngầm ra hiệu rằng họ phải mang tất cả số người đây theo.
Hai vị lão tổ vạch lên mặt đất vài nét, tạo thành một trận đồ quang tuyến phức tạp, giống như hình bát quái đồ.
Đoạn một bức cự đồ rộng mấy chục thước vuông cuốn tất cả vào.

Ngũ tổ nói: “Tấ cả đẩy thần lực vào trung tâm trận đồ.”
Ngần ấy Thần Vương đồng thời vận chuyển thần lực, luồng đại lực đương nhiên cực mạnh.
Đạm Đài Tuyền đứng trong trận đồ nhưng không góp thần lực, chỉ lạnh lùng quan sát tất cả.

Đương nhiên khi xuất hiện trước mắt mọi người, nàng thi triển thần thông, vận dụng chướng nhãn pháp che đi vùng tiểu phúc nhô lên.
Các Thần Vương cùng bỗ lực, hào quang xung thiên liên tục lóe sáng khiến Côn Luân Huyền giới rực rỡ.
Sau cùng hào quang bùng lên, trận đồ khắc trên đá biến mất, những cường giả trong đó không còn thấy nữa.
Trong lúc đó, Thần Nam, Vũ Hinh, Đại Ma đều cảm giác trời xoay đất chuyển, bát quái trận đồ xé toang không gian mang họ vào một không gian thông đạo rồi nhanh chóng bay mất.
Xung quanh ngập ánh sáng hỗn độn, tốc độ trận đồ nhanh đến cực điểm, sát na đã bay được trăm dặm.
Cùng lúc, Long Bảo Bảo kêu lên kinh hãi: “Không ổn, tên cưỡi lừa đuổi đến rồi.”
Tử Kim thần long gào theo: “Đáng ghét, tên cưỡi thiên lư sao lại bám theo được nhỉ, mẹ nó chứ, định đuổi tận giết tuyệt sao?”
Chúng nhân ngạc nhiên, ngoài lại nhìn liền thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu đang bám theo trận đồ.
Cảnh tượng vô cùng kinh nhân, trận đồ phức tạp bay nhanh, xuyên qua hỗn độn không gian, vừa qua rồi, vùng hỗn độn đóng lại ngay.
Nhưng, Thái cổ nam tử tuy không đứng trong trận đồ nhưng thanh đồng cổ mâu chỉ thẳng tới, phá tan hư không đuổi theo.
Không cần trận pháp, chỉ dùng sức mình cũng dẹp hết mọi ngăn cản trong hỗn độn, thanh thế kinh nhân.
Tu vi của y quả đáng sợ.

“Grào… tên cưỡi lừa này đúng là lư khí xung thiên.” Tử Kim thần long khẽ nói.
Thần Nam hơi nhíu mày: “Cháu đã biết không thoát được hắn, quả nhiên hắn bám theo.”
Lúc đó, nam tử cưỡi Thiên mã lên tiếng.
“Hừ, những người trong thế giới của các ngươi đủ tư cách động thủ với ta không mấy ai, hơn nữa không chết, bị thương thì cũng vào đệ tam giới hết.

Phóng mắt khắp thiên hạ, ta không tin còn ai khiến ta thương tổn nổi.

Hôm nay ta không cản mà bám theo các ngươi xem sao.”
Cuồng vọng cực độ nhưng qua thật y có tư cách như thế.

Hiện tại không ai có thực lực như Ma Chủ nên không thể đấu với y, chỉ biết ngấm ngầm tức giận.
Không biết bao lâu sau, trận đồ phá tan không gian, phía trước quang mang đại thịnh, không khí trong lành phả vào miệng.

Cả nhóm từ không gian thông đạo bước ra, cảnh tượng khiến họ sửng sốt.

Đập vào mắt là ánh sáng nhu hòa, một vầng minh nguyệt treo trên không, cơ hồ ngay trước mặt họ.
“Ta ngất mất, thần dạy, ta đang hoa mắt, lẽ nào chúng ta đã tới Nguyệt lượng.” Long Bảo Bảo ấp úng.
Ai nấy há hốc mồm, nhìn xuống dưỡi, dùng thiên nhãn thông mới thấy núi non sông suối, quả thật họ đã tới tầng không Thiên giới, hơn nữa rất gần Nguyệt lượng.
“Long tổ trên cao, Thần gia quả có bản lãnh.” Tử Kim thần long liên tục thở than: “Quả… quả nhiên đã tới Nguyệt lượng.”
Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền tuy không nói gì những từ sắc mặt ngạc nhiên là biết trong lòng họ kinh ngạc.

Với những Thiên giới Thần Vương như họ đều không biết thật ra Thần gia ở đâu, mãi hôm nay những câu hỏi mới được giải đáp.
Bốn Côn Luân lão yêu nhìn nhau, Đại Ma cũng không ngừng quan sát Nguyệt lượng trước mặt.
Tứ tổ nói với Thần Nam đang kinh hãi: “Tiểu tử minh bạch thực lực của gia tộc chưa? Thiên giới có ba Nguyệt lượng, Thần gia chúng ta khai phá một.”
Thần Nam không khỏi thở dài, Thần gia quả thật tài năng, nhớ lại phụ thân từng ở đây, lòng hắn đầy cảm xúc, muốn thử xem đại bản doanh của gia tộc.
Cả nhóm cố chống lại cương phong trên cao, phi hành mấy trăm dặm, sau cùng tới được Nguyệt lượng của Thiên giới.
“Hay.”
Thái cổ nam tử chỉ lạnh lùng thốt đoạn bám theo.
Theo truyền thuyết Nguyệt lượng là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, có bày nhiều tầng trận pháp, thần tiên muốn đến gần cũng khó, nói gì chuyện bay qua.
Nhưng nhờ Thần gia khai phá, nơi đây đã thành một thánh thổ, không còn cấm cố của Thái cổ thần ma.
Nguyệt lượng còn đẹp hơn tất cả tưởng tượng.

Thần sơn hùng vĩ nhô khỏi mặt đất, phảng phất nhập vào tinh không, sông lớn gầm réo dưới đất, khí thế hoành tráng, kéo dài ngàn dặm.
Ngoài sông núi, tất cả đều đẹp như tranh vẽ, ráng chiều lưu động, từng tòa tiên sơn linh khí bức nhân, tiên cung phiêu diêu, trân cầm dị thú liên tục xuất hiện.
Một vùng xanh um, đầy sinh khí, phồn hoa như gấm thêu, cảnh sắc như thi như họa.
Quả là một vùng đất lành giữa chốn hồng trần, cũng không thuộc về ngũ hành.

Chả trách năm xưa những thần ma có thực lực lại chọn Nguyệt lượng mà cư trú, từ đây nhìn xuống thiên địa thương sinh.
Tử Kim thần long ngầm kéo áo Thần Nam: “Đây là nhà ngươi, có… có thể cho bản thần long một mỏm núi không, nơi này đẹp quá.”
Ngũ tổ hừ lạnh: “Nếu không sợ gia tộc chúng ta bắt ngươi nấu canh, chúng ta phi thường hoan nghênh.”
Tử Kim thần long rụt cổ, không dám nổi nóng, đã đến đây, nó không muốn chạm vào hai vị lão tổ.
Thái cổ nam tử lớn tiếng cảm khái: “Đúng là một mảnh đất lành, ta quyết định rồi, khi xử lý hết mọi sự Tùng Tán Đức Bố ta sẽ di cư đến đây”
Mọi người dựa vào dao động tinh thần của nam tử mà biết tên y là Tùng Tán Đức Bố.
Hai vị Thần gia lão tổ đại nộ.

Nhưng họ nén xuống, hiện tại mà động nộ chỉ tổ chịu nhục.
Từ xa có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới như lưu quang.
“Ai dám đến Thần gia tiên phủ?” Người đi dâu quát vang.
Thần Nam bật cười, là người quen, chính thị Thần Vũ Minh cầm Liệt Không Kiếm khi xưa truy sát hắn.
“Vũ Minh không được làm tàng.” Ngũ tổ quát.
“Ngươi là ai?” Thần Vũ Minh kinh nghi bất định, y cảm giác được khí tức đặc thù của gia tộc cường giả nhưng hai người này lại mang dáng vẻ hài đồng khiến y không biết.
Tứ tổ và Ngũ tổ tuy tu vi thụt lùi nghiêm trọng nhưng vẫn thi triển được một vài tiểu thần thông không hao phí công lực.

Tứ tổ không nói gì, xuất ra một đạo tinh thần lạc ấn.
Thần Vũ Minh nhận được liền thất sắc: “Cháu đi mời Thất tổ.”
Tận lúc đó, tinh thần cùng khí tức của hai vị lão tổ mới dâng lên, quay lại nói với Thái cổ nam tử: “Hiện tại ngươi lui đi còn kịp.”
“Hừ, hừ, hừ…” Thái cổ nam tử cười lạnh, căn bản không coi ra gì.
“Vậy được.” Tứ tổ cực kì bình tĩnh, quay qua nói với Thần Nam: “Đến lúc đó đừng để chúng ta thất vọng.”
Từ xa có một đạo kim quang nhanh chóng lao tới, một lão nhân tiên phong đạo cốt, tay áo phất phơ, râu tóc trắng xóa xuất hiện trước mặt mọi người.
“Thỉnh an Tứ tổ, ngũ tỏ.”
Ông ta tiến lên cung cung kính kính thi lễ với hai vị lão tổ.
“Miễn lễ, Tiểu Thất đi trước dẫ đường, đưa chúng ta đến nơi chiến hồn an nghỉ.”


Bình luận

Truyện đang đọc