THẦN MỘ II



Thủ mộ lão nhân cầm nhân hình binh khí, dấy lên vô tận áp lực, thần thái khác hẳn vẻ cười cợt bình thường, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng vô kể, dao động cuồng bạo như biển lớn tràn lên khiến ai nấy đều bị áp bức.
Nhân hình binh khí dao động kì dị, hào quang chói lòa cơ hồ giữ vững thiên địa, hóa giải khí tức của Ma Thế bàn.
Tuyệt vọng ma đao quét ngang thiên địa, Cái Thế quân vương Hắc Khởi hung hãn chém xén vào Thái Thượng.

Hỗn độn lan tràn, ma đao uốn lượn trong hỗn độn như một con ma long gầm gào hóa thành thiên trượng ô quang, “ầm”, chém lên Ma Thế bàn.
Trời đất lay động, Thái Thượng gầm lên điên cuồng: “Đừng tưởng vừa nãy đánh lén được ta mà có lần thứ hai.”
Hắc Khởi đánh hụt, đệ nhị đao lại xuất ra.
Đồng thời, Thần Nam hóa thành Hồng Hoang Kỳ biến ra khắp trời sao sáng trùm xuống.

Tinh quang sáng chói trở thành một màn sáng sát nhân, ngàn vạn đạo tinh thần chi quang, tụ thành dải sáng như dòng sông gầm gừ, phát ra tinh thần chi lực hùng hồn đánh vào Thái Thượng.
“Ầm, ầm,” tiếng nổ vang vang, thân ảnh khổng lồ của Thái Thượng bị hất bay, Ma Thế bàn tuy chuyển động nhưng Tuyệt vọng ma đao đệ nhị đao của Hắc Khởi chém tới, áp chế tốc độ chuyển động, Thần Nam chọn luôn góc độ tấn công tuyệt hảo, tranh thủ bổ tới, hất y bay đi.
“Các ngươi…” Khóe miệng Thái Thượng rỉ máu, gầm lên âm u: “Các ngươi không giết nổi ta.”
Hủy diệt khí tức của Ma Thế bàn mạnh thêm, nhân hình binh khí trong tay thủ mộ lão nhân phát ra dao động càng kịch liệt, lão đang toàn lực vận chuyển món thiên bảo này, nỗ lực hóa giải hủy diệt chi lực của Ma Thế bàn.
Nhìn bề nhoài có vẻ Thần Nam và Hắc Khởi đang chiến đấu, kỳ thật có thêm cả thủ mộ lão nhân thâm bất khả trắc, tam đại cao thủ hợp lực mới áp chế được thái thương, đủ thấy tu vi của y vô cùng đáng sợ.

“Thái thượng, không cần lớn lối, hôm nay ngươi chết chắc.” Thủ mộ lão nhân quát vang: “Tiểu tinh ngươi ở đã bị chúng ta xử lý, hóa thân cũng bị diệt, tiếp đây là ngươi.”
“Các ngươi nằm mơ.” Thái thượng ngửa mặt hú vang phẫn nộ: “Hợp đạo.”
Thân ảnh y mờ dần, Ma Thế bàn nổi lên, thân ảnh và ma bàn quả nhiên hợp lại.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Thần Nam, Hắc Khởi, thủ mộ lão nhân cùng xông lên, Thái Thượng điên cuồng như vậy, lại hợp nhất với Ma Thế bàn, thân thể vốn gần như vỡ tan, có Ma Thế bàn chống đỡ, ắt khó diệt nổi, tất phải ngăn cản.
“Hắc hắc… muộn rồi.

Các ngươi không thể ngăn trở nhục thân của ta hợp lại.” Hư ảnh của Thái Thượng cuối cùng cũng hợp vói ma bàn, bọn Thần Nam tấn công thế nào cũng không tách ra được.
Thoáng chốc, thân ảnh Thái Thượng lại hóa xuất, trùm lên một Ma Thế bàn khổng lồ, song phương trùng điệp khiến ai nấy có cảm giác quái dị, hủy diệt khí tức tràn khắp thập phương.
Ngàn vạn tầng ma đao của Hắc Khởi, nhân hình binh khí trong tay thủ mộ lão nhân thủ điên cuồng bổ xuống quang ảnh hợp nhất Thái Thượng và Ma Thế bàn, Thần Nam hóa thân Hồng Hoang Kỳ trùm lên ma bàn, tinh quáng khắp trời giáng xuống, cổ tinh không nổi lên.
Lục đạo hủy diệt rồi, không biết bao nhiêu năm không thấy tinh không, các thiên giai cao thủ ngoài xa đều thất thần.
Tinh không càng lúc càng sáng, sau cùng vô hạn tinh thần chi lực ngưng tụ thành âm dương ngư hút lấy Ma Thế bàn.
Dù Thái Thượng mạnh thế nào cũng đã trọng thương, hiện tại hoàn toàn bị tam đại cao thủ áp chế, hợp nhất với Ma Thế bàn để bảo toàn tính mệnh, đối phương có Hồng Hoang Kỳ của Thần Nam và nhân hình binh khí không hề kém hơn ma bàn.

“Luyện hóa hắn.” Thủ mộ lão nhân đặt nhân hình binh khí lên ma bàn.

Thái cổ quân vương Hắc Khởi dùng Tuyệt vọng ma đao chặn Ma Thế bàn.

Thần Nam thu liễm thiên cổ tinh thần, hóa thành Hồng Hoang Kỳ, rung lên phần phật quét vào ma bàn.
Ngoài xa, ai nấy thở phào, cuối cùng cũng áp chế được Thái Thượng, tất cả định lao lên giúp luyện hóa y, nhưng thủ mộ lão nhân hét lớn ngăn cản: “Không được lại gần, Ma Thế bàn là đại hung chi khí, không có thể chất tương ứng ắt không chịu nổi.

Lão ma vương ngươi không tới còn đợi đến bao giờ? Lẽ nào vừa nãy ta không đề cập đến nên ngươi không cao hứng.”
Ma Sư cười hăng hắc: “Ta đương nhiên biết, lão nhân ngươi định kích bác ta nhưng ta không nổi hỏa khí, ngươi đành chỉ hai người bọn họ còn ta đứng xem kịch.”
Đoạn Ma Sư tiến tới, trực tiếp xuất hiện cạnh đó, ảo hóa ra một ma trảo cực lớn, trùm quanh Ma Thế bàn, bắt đầu luyện hóa.
Đệ đệ của Ma Chủ nào phải loại tầm thường, y là cao thủ từng bá chủ một thời đại, ma quang ngút trời, Ma Sư hóa thành vạn trượng ma thể, trực tiếp cầm Ma Thế bàn tiến vào thiên ngoại hỗn độn.
Thần Nam, Hắc Khởi, thủ mộ lão nhân đi theo, họ biết đại hung chi khí như Ma Thế bàn không thể một người xử lý được, vẫn có thể hủy diệt đại lục hắc ám.
“Mấy tên đáng chết.” Lần đầu tiên Thái Thượng cảm thấy tuyệt vọng, trừ Thần Nam, tam đại cao thủ còn lại toàn là nhân vật chấn nhiếp thiên cổ hoặc Thái cổ cường giả lai lịch đầy mình.
Tiền vào vùng sâu hỗn độn, y đành quyết định hi sinh để giữ được bất diệt thân.

“Ầm.”
Vô tận hủy diệt khí tức bùng lên, Ma Thế bàn phảng phất nổ tung, vang lên tiếng lạo xạo.

Tứ đại cao thủ vội bay lùi lại, một đạo quang ảnh mông lung bay ra, hóa thành ngàn vạn điểm quang mang, tản về tám hướng.
“Diệt hết quang điểm!”
Tứ đại cao thủ động thủ, hủy diệt chi lực liên tục nghiền nát quang điểm, bất quá vẫn có điểm điểm linh quang đào thoát.
Thủ mộ lão nhân cười ha hả: “Vô phương, qua trận chiến này, Thái Thượng hồn lực bị hủy quá nửa, không diệt được linh thức nhưng không còn tung hoành được, nếu không đợi dến thời khắc Thiên cho hắn sức mạnh, chắc từ đây tịch diệt.

Ài, đến ngày đó lão nhân gia ta sẽ lại ra tay, lôi linh thức của hắn ra triệt để tiêu diệt.”
Hành động diệt Thái Thượng kết thúc, thủ mộ lão nhân lại hóa thành dáng vẻ suy lão, cầm Ma Thế bàn đưa cho Ma Sư: “Lão ma vương ngươi không phải thiếu một món binh khí vừa tay sao, cho ngươi này.”
Ma Sư ung dung tiếp lấy.
Cùng lúc, một đạo kinh thiên đao quang bùng lên trong hỗn độn, Hắc Khởi cầm ma đao chỉ vào Thần Nam quát vang: “Tiểu tử, đến phiên chúng ta giải quyết ân oán.”
“Hắc Khởi, tên khốn.” Thần Nam đột nhiên bị công kích, chỉ kịp mắng lớn một tiếng, không gian chung quanh hủy diệt, y bị đánh bay về cổ thiên lộ, mặc Hắc Khởi ngơ ngẩn.
Vừa vào cổ thiên lộ, hắn thấy một khung cảng kinh dị, “bản thân” đang cùng đấu với “Đạm Đài Tuyền.”
Cạnh đó là Tử Kim thần long và Không Không đổ dầu vào lửa.
Đạm Đài Tuyền ấn hắn xuống, dụng lực véo mũi, hắn cũng không chịu kém, kéo tai nàng ta.
Quay cuồng.

Linh thức hắn vừa quay lại gầm lên: “Tác Tác! Huyền Huyền!”
Hai tiểu quỷ đang gây loạn, tách ra tiến vào nhục thân hắn và Đạm Đài Tuyền, khống chế thân thể đánh nhau, quả thật đáng giận.
Hắn không biết hỏi trời xanh sao lại sinh ra hài tử vô pháp vô thiên, khiến người ta đau đầu thế nào? Hai tiểu bất điểm nên bị nhốt trong này.
Tử Kim thần long và Không Không cũng đáng hận không kém, lại vỗ tay xem kịch, không thể tha được.
“Ái chà, cha về rồi, mau chạy thôi.”
Hai tiểu quỷ khống chế thân thể Đạm Đài Tuyền chạy xuống hắc ám đại hợp cốc.
Thần Nam phát cuồng, Hồng Hoang Kỳ quét tới, định bắt chúng quay lại.
Bất quá, có người ngăn chúng lại, thủy tinh khô lâu từ hắc ám đại hợp cốc tiến lên ngăn đường.
“Ái chà, không được ròi.” Hai tiểu quỷ kêu ầm lên nhưng vẫn bị Thần Nam lôi khỏi thân thể Đạm Đài Tuyền.

Thần Nam quay về bản thể, mỗi tay giữ một đứa rồi tống vào nội thiên địa, cổ thiên lộ mới thanh tĩnh lại.
Thủy tinh khô lâu lại phát sinh kinh nhân biến hóa, tay trái cầm một thủy tinh thuẫn bài nát một nửa, bộ liên giáp nát một nửa cũng tìm được một phần, che kín hết nửa thân thể, chỉ còn lại tứ chi và đầu chưa có phòng hộ, còn lại được cổ lão giáp trụ che chắn cẩn mật.
Trên thủy tinh cốt cách, xuất hiện từng đạo huyết văn, tựa hồ sẽ sinh ra huyết nhục, đó là biến số lớn nhất trong tương lai, không biết nó sẽ thành thế nào.
Khiến Thần Nam không tin nổi là cùng thủy tinh khô lâu, từ hắc ám đại hợp cốc có năm bộ khô lâu bò lên theo: một màu vàng, một màu bạc, một màu tím, một màu bạch ngọc, còn cả một bộ màu đen gần như hài cốt Đại Ma thiên vương.
Ngất mất!
Hắn lác mắt, thủy tinh khô lâu sao lại tìm được mấy tùy tùng? Quan sát kỹ, hắn liền kinh hãi, năm bộ khô lâu đều có linh thức dao động cực mạnh, trong đầu cốt vẫn còn bất diệt linh quang lấp lánh.


Bình luận

Truyện đang đọc