THẦN MỘ II



Khô lâu này rõ ràng không hề có dao động sinh mệnh, nhưng nó lại cử động được, điều này vô cùng tà dị, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.

Bất quá Thần Nam không tin vào tà quái, tung ra một quyền, “bộp”, bộ xương rời ra từng mảnh.
“U u u u …”
Một tràng âm thanh như tiếng quỷ khiếu vang lên trong sa mạc sâu thẳm khiến người nghe dựng tóc gáy, sa mạc bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Một bộ, hai bộ, ba bộ… rất nhanh, trong sa mạc trồi lên vô số bạch cốt, hàng ngàn bộ bộ xương trắng xuất hiện dưới ánh mặt trời chói lọi, xếp thành từng hàng trên nền cát vàng, vây chặt Thần Nam và La Mạn Đức Lạp.
Mặt chời chói lọi treo trên đầu, phía xa là núi non xanh biếc, gần là những bộ bạch cốt trên sa mạc hợp thành một bức tranh tà dị.
Tất cả khô lâu đều đang nhe năng múa vuốt, nhanh chóng vồ về phía hai người, những cốt trảo trắng hếu, tiếng xương cọ sát răng rắc đan xen vào nhau, khiến người ta có cảm giác lạnh mình.
Chân khí hộ thể của Thần Nam và Mạn Đức Lạp bung ra chừng nửa thước, cương khí dường như hóa thành thực thể, những khô lâu xông lên đều bị nát vụn, nhưng dòng xương trắng vẫn nối nhau lao tới.
Hai tuyệt đại cao thủ không ngừng huy động chưởng lực, nơi nào chân khí hùng hậu đi qua là xương bắn tung tóe, mảnh vụn văng tứ tán, không lâu sau, hơn nghìn bộ xương bị đánh nát, mặt đất phủ một lớp bạch cốt nát vụn.
“U u u u …”

Tiếng quỷ khiếu khiến người nghe dựng tóc gáy lại vang lên, lần này sa mạc rung chuyển càng kịch liệt, khô lâu chất đống trên mặt cát bò dậy, từ xa nhìn lại, thật giống như đại môn địa ngục đang mở rộng, vô số quỷ quân tràn sang thế giới này.
Đám khô lâu lần này nhiều không đếm xuể, đâu có cát là có khô lâu bò lên, bạch cốt đại quân lên tới hàng nghìn hàng vạn, múa may quỷ trảo lạnh ngắt, từ bốn phương tám hướng lao tới…
“Soạt, soạt, soạt ….”
“Rắc, rắc, rắc…”
Từng bộ xương trắng xóa đang tranh nhau lao và phía Thần Nam và La Mạn Đức Lạp, tiếng các khớp xương va đập vào nhau vang lên chói tai
Thần Nam đã quên đi quá khứ, mà bây giờ kẻ to gan lớn mật như hắn cũng cảm thấy lạnh thấu xương, khắp sa mạc đều là khô lâu, rõ ràng là không thể chiến thắng! Nếu còn chần chừ, không bị bạch cốt đại quân xé nát thì cũng kiệt sức mà chết ở nơi này.
Hắn không để ý tới việc đi truy sát La Mạn Đức Lạp nữa, nhanh chóng theo đường cũ lao ra khỏi sa mạc, chỉ là đường rút cũng đã bị khô lâu chặn lại.
Vô số khô lâu đang cử động, hàng nghìn hàng vạn cốt trảo đang múa may…
“Ầm …”
Cơ thể hắn phát ra một luồng ánh sáng đen nhánh, chính là chân cương liệt hỏa, cương khí bên ngoài vươn ra nửa thước rồi hóa thành liệt diễm đen kịt cháy rừng rực.

Huyền công của hắn đã vận chuyển tới cảnh giới cao nhất.

Đám khô lâu lao tới đều bị ngọn lửa đốt rụi, chớp mắt hóa thành tro tàn, Thần Nam vung mạnh song quyền, mở một lối đi giữa rừng bạch cốt, khô lâu vô tận vỡ vụn hoặc cháy tan tành trước mắt hắn.
“Ầm.”
Một khô lâu cao lớn đột nhiên lao về phía Thần Nam, bạch cốt trảo xuyên qua ngọn lửa đen kịt đang cháy bùng bùng, ngạnh tiếp một chưởng của hắn, cương khí không hề làm nó tổn hại gì nhưng chưởng lực hất nó văng xa bảy tám trượng, rơi vào trong bạch cốt đại quân.
Tuy nhiên khô lâu vẫn nguyên vẹn, lại nhảy lên từ trong đám bạch cốt đại quân, lao về phía Thần Nam, múa quỷ trảo hung hãn hắn.
Hai mắt Thần Nam phát ra hai đạo lãnh quang, hắn chú ý tới khô lâu cốt trắng như ngọc, giống hệt như thứ ánh sáng mờ mờ mà thần cốt khi xưa phát ra.

Kẻ này khi còn sống tu vi tất cao thâm khó đoán, mặc dù chưa tiến vào cảnh giới thần tiên, nhưng cũng cận kề.
Hắn nhìn khô lâu đặc biệt này, nhanh như chớp túm lấy một quỷ trảo, sau đó dùng lực giật tung khớp tay, dùng mười phần công lực, đập mạnh vào sống lưng, “rắc rắc rắc”, khung xương đổ sập xuống đất.
Cứ thế, Thần Nam nhanh chóng lao đi được trăm thước, dọc đường liên tục xuất hiện ba khô lâu đặc biệt, toàn thân trắng như ngọc, cứng như tinh cương, may mà khô lâu như vậy không nhiều, nếu khắp sa mạc đều là hài cốt kiểu đó, hắn muốn xông ra khỏi bạch cốt đại quân này quả khó hơn lên trời.
Khi hắn còn cách mép sa mạc chưa đầy năm mươi thước, tiếng quỷ khiếu từ nơi sâu thẳm của sa mạc lại tiếp tục “u u u..” vang lên, bạch cốt đại quân trước mặt trở lên điên cuồng, chen lấn nhau như thủy triều đang dâng lên, chớp mắt đã dồn thành một hòn núi chặn đường.
Bạch cốt đại quân sau lưng nhanh chóng chừa ra một lối đi, một quang ảnh màu vàng lao tới như một chớp, mười mấy chiếc bóng màu bạc theo sau.
Thần Nam cảm thấy tình hình không ổn, vùng sa mạc này quá tà dị, dường như đang ẩn giấu hung hiểm cực lớn.

Kim quang nhanh chóng tới gần, đó là một bộ khô lâu cao lớn, khung xương thô kệch phát ra kim quang nhàn nhạt, trên xương sống lưng và xưng ngực sau mọc ra một đôi xương cánh màu vàng.
Thần Nam thầm kinh ngạc, đây rốt cuộc là xương của loài động vật nào? Trên hình thể của người lại mọc ra đôi xương cánh của chim, chẳng lẽ đó là xương của thiên sứ giống như lời mấy lão nhân trong thôn nói sao?
Hắn đã đoán chính xác, đây chính là một bộ thiên sứ khô lâu, thiên sứ là thần linh thuộc quyền các chủ thần phương tây, cấu tạo cơ thể không những không giống với loài người, cũng không giống với các thần linh khác, những thần tiên bình thường, hài cốt đều trắng như ngọc, phát ra ánh sáng thánh khiết, còn hài cốt của thiên sứ thuần màu hoàng kim, phát ra kim quang nhàn nhạt.
Thần Nam từng diệt Thượng cổ kì thi đọa lạc thiên sứ của Càn Thi phái, lúc đầu hắn không biết dùng máu tươi trong người để phá tà sát, chiến đấu vô cùng khó khăn, suýt nữa mất mạng.
Nay lại gặp phải tử vật đáng sợ thế này, hắn đã quên công hiệu của “thần huyết”, may mà tu vi lại hơn hẳn nếu không khó mà thoát khỏi cái chết.
Đằng sau khô lâu của thiên sứ có mười mấy bộ “bạch ngọc khô lâu” thực lực tương đương với những khô lâu đặc biệt mà hắn tiêu diệt lúc trước.
Vùng sa mạc thần bí này rốt cuộc là nơi thế nào?
Trong lúc Thần Nam bị khô lâu thiên sứ và bạch ngọc khô lâu bao vây, tình hình của La Mạn Đức Lạp còn tệ hơn, lão không gặp phải đám bạch ngọc lâu, nhưng lại bị ba bộ thiên sứ khô lâu bao vây.
Lão thành danh lâu năm, kiến thức phong phú, cũng biết vùng sa mạc này là lãnh địa của sinh vật bất tử, nhất định có một đế vương bất tử hùng mạnh khó lòng tưởng tượng được.
Các loại sinh vật bất tử của phương tây có rất nhiều, bao gồm khô lâu, cương thi, vong linh, hắc võ sĩ, thi vu, vu yêu…
Khô lâu là sinh vật bất tử đẳng cấp thấp nhất, thông thường không có trí tuệ, là những tử vật phục vụ cho những sinh vật bất tử khác hoặc những vong linh pháp sư, chỉ có một bộ phận nhỏ khô lâu trải qua hàng ngàn năm tích lũy tinh hoa nhật nguyệt, mới có khả năng biến thành cốt ma có linh trí, những khô lâu này cùng đẳng cấp với sinh vật bất tử kia.
Cương thi, vong linh, hắc võ sĩ, thi vu, vu yêu, ít nhiều đều có linh trí nên số bất tử sinh vật nhóm này nhiều hơn hẳn khô lâu.
Thật ra, bất kỳ sinh vật bất tử hệ nào đều chia thành đẳng cấp cao và thấp, chỉ có điều những khô lâu cấp cao tương đối ít.
La Mạn Đức Lạp sợ hãi, trong vùng sa mạc thần bí này có Bất Tử Chi Vương tồn tại, rốt cuộc chúng có thực lực thế nào? Lão căn bản không đoán được, nhưng điều khiển nổi ba bộ thiên sứ khô lâu có linh trí thế này đủ nói chỗ đáng sợ của Bất Tử Chi Vương.


Ba bộ thiên sứ khô lâu trong hốc mắt đều lấp lóe lục quang, La Mạn Đức Lạp biết rằng đó là linh hồn chi hỏa của chúng, cũng là dấu hiệu ba bộ thiên sứ khô lâu đã xuất hiện linh trí.
Cho dù linh trí của bọn chúng không cao, nhưng kết hợp với xương cốt thần linh hùng mạnh là đủ tư cách bước vào hàng ngũ sinh vật bất tử cấp cao, thậm chí còn mạnh hơn.
La Mạn Đức Lạp gần như tuyệt vọng, lão vốn mang trọng thương, cộng thêm nguyên khí tiêu hao quá nhiều, bây giờ như nỏ cứng hết đà, lại phải đối phó với ba sinh vật bất tử hiếm thấy, hoàn cảnh của lão quả không mấy sáng sủa.
“Xong rồi, hôm nay ta chết chắc rồi, tuy nhiên chết như thế này, ta tuyệt đối không để lại thi cốt, tặng cho gã Bất Tử Chi Vương kia.”
“ U..u..”
Từ trong sâu thẳm của sa mạc vọng lên tiếng quỷ khiếu, ba bộ thiên sứ khô lâu biến thành ba đạo kim quang, phân ra ba phương hướng lao về phía La Mạn Đức Lạp, cốt trảo vàng rực móc vào hai mắt, yết hầu, tâm tạng, sườn non.
La Mạn Đức Lạp thi triển thân pháp, nhanh chóng tránh được đòn tấn công của hai bộ thiên sứ khô lâu, dồn hết sức tấn công bộ thiên sứ khô lâu thứ ba một đòn, đánh cho nó bay ra phía xa bảy tám bước, vậy mà cốt trảo vẫn còn nguyên không hề bị hư tổn.

Lão biến sắc, thầm than: “Xong rồi, nội lực còn lại chẳng bao nhiêu, cũng không thể làm tổn hại gì tới một bộ thiên sứ khô lâu.”
Thật ra, không hoàn toàn do công lực của lão hao phí quá nhiều, thiên sứ khô lâu là những bộ hài cốt của thần linh, mặc dù vừa mới có linh trí, nhưng so với các sinh vật bất tử cao cấp còn đáng sợ hơn.
Thiên sứ khô lâu xét về tổng thể không thể bằng những đọa lạc thiên sứ do Càn Thi phái tế luyện thành nhưng xét về cơ thể lại tám lạng nửa cân.


Bình luận

Truyện đang đọc