THẦN MỘ II



Thần Nam nói: “Thiên sứ Tây phương không được tự tiện hạ trần xâm nhập Đông thổ, các người không sợ sự trừng phạt của Đông thổ sao?”.

Những lời này đều là trong cuộc chiến tại Sở quốc hoàng cung, hắn nghe được Đoan Mộc nói chuyện với đại ma.
Những lời này vô cùng hiệu quả, bốn thiên sứ giáng trần đều biến sắc, bọn họ đồng thời hét lớn: “Ngươi biết cũng không ít, như vậy càng không thể tha cho các ngươi được”.
Lúc này, Tử kim thần long vốn vẫn im lặng lắng nghe bỗng gầm lớn, nó vốn nén đầy một bụng tức giận, bốn kẻ bị thiên sứ nhập vào lại dám có ý đồ với nó, khiến nó tức giận vô cùng.
“Grào…bốn tên người chim các ngươi chẳng qua mới đạt đến lục giai cảnh giới, mới ở giữa trung và hạ cấp thiên sứ, mà đã dám ngông cuồng như thế.

Chẳng qua mới chỉ là tiểu thần mà thôi.

Khi Long đại gia ta tung hoành tại Tây phương, có lẽ các ngươi còn đang bú sữa trong lòng vợ chủ thần các ngươi.
Thần Nam cười lăn lộn.
Bốn kẻ thiên giới hạ trần tức giận vô cùng.

Trong mắt người thường, bọn họ là thần linh.

Vậy mà bây giờ bị con rồng du côn lăng nhục, tính cách cao ngạo khiến bọn họ không thể chịu nhục
“Ngươi dám sỉ nhục thần linh, sỉ nhục chủ thần đại nhân của chúng ta, thật là đáng chết”.
“Phì…nhục mạ các ngươi đã sao? Cho các ngươi biết đại cừu nhân của ta, chính là chủ thần tại Tây phương thiên giới của các ngươi.

Cái loại tôm tép các ngưoi, Long đại gia căn bản không thèm để mắt, đồ nhóc con dám trêu trọc ta, ta khinh, ta khinh”.

Bốn thiên sứ bị chửi đến phát ngốc, tên khốn trước mặt hình như thực sự có lai lịch, nếu không làm sao dám ngông cuồng như vậy? Hai nữ tử quay sang nhìn nhau nói: “Muội…không cần phải nói với hắn”.
“Ta khinh, năm đó Long đại gia xưng Tây phương bất bại, đến thượng cổ thần long Khôn Đức có thể đấu ngang với chủ thần ta cũng không ngại, cái loại giun dế các ngươi có cùng lên một lượt thì đã làm sao”.
Đối với thượng cổ thần long Không Đức, tu vi thâm sâu khó dò nhưng vẫn không thèm phi thăng thiên giới, bốn vị thiên sứ đều có nghe qua.

Thấy Tử kim thần long nói cũng hợp lý, bọn họ có chút sợ hãi thì thầm với nhau.
Nhưng sau khi bí mật quan sát, bốn vị thiên sứ xác định con rồng du côn trông không giống như đang ẩn tàng thực lực.


Một người tức giận hét lớn: “Con giun đê tiện kia, ngươi còn chưa đạt đến lục giai cảnh giới, dám lừa dối thần linh, chúng ta nhất định không tha cho ngươi”.
Dứt lời, bốn thiên sứ nhanh chóng bao vây cả người và rồng vào giữa.
Thần Nam nhanh chóng khai mở nội thiên địa, chớp mắt biến mất cùng Tử kim thần long.

Bốn vị thiên sứ vừa tức giận vừa kinh ngạc.

Bọn họ không thể tưởng tượng, nội thiên địa, đến nhiều thần nhân cũng không thể tu luyện được, lại bị một ngũ giai tu luyện giả tế luyện thành công.
Sau một hồi tức giận, bốn người nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bắt đầu dùng tâm cảm ứng tiểu thế giới đang ẩn tàng giữa không trung.
Ở bên trong nội thiên địa, Thần Nam đang cùng con rồng du côn bàn bạc, hắn rất muốn dụ một thiên sứ vào đây, thử xem uy lực của tiểu thế giới như thế nào.
Tử kim thần long có chút không đồng ý nói: “Cách làm của người thật nguy hiểm.

Nếu như dụ một tu luyện giả đồng cấp vào đây, ngươi chắc sẽ thắng.

Bởi vì ngươi là người khống chế tiểu thế giới này.

Nhưng nếu nhốt một tu luyện giả mạnh hơn ngươi, ngươi có thể chết không có đất chôn.

Cấp biệt khác nhau rất lớn.

Người đó có thể trực tiếp phá tan nội thiên địa của ngươi.

Nhớ năm xưa Long đại gia ta bị một tên khốn nhốt trong tiểu thế giới của hắn.

Hắn tự cho hắn là chúa tể của tiểu thế giới đó.

Kết quả là bị bổn long phá nát nội thiên địa, làm hắn chết tan xác”.
“Không sao, ở đây còn có định địa thần thụ, Huyền Vũ giáp, còn có nửa ngọn thần sơn, bao nhiêu thánh vật trấn thủ, một thiên sứ trung cấp không thể phá được tiểu thế giới này”.

“À, thế cũng tốt, nếu như dụ một tên thiên sứ vào đây, nó sẽ không có năng lực phá được nội thiên địa.

Ngưoi có thể dùng Hậu Nghệ cung bắt chết tên người chim đó”.

Tử kim thần long có chút hưng phấn: “Thực hi vọng sẽ có được một quả thiên sứ chi tâm nữa.

Grào…ha ha”.
Khi bốn vị thiên sứ đang dùng linh thức không ngừng tìm kiếm tại không gian xung quanh, khoảng không phía trên đột nhiên phá toái, cửa vào tiểu thế giới của Thần Nam mở rộng, một người một rồng không ngừng vẫy tay chào bên dưới.
Bốn thiên sứ đại nộ, nhanh chóng lao lên.

Trong đó một vị nữ tử tóc dài ở gần nhất, lao lên nhanh nhất, không gặp trở ngại gì, trực tiếp tiến vào nội thiên địa của Thần Nam.
Thần Nam nhanh chóng đóng cửa lại, tiểu thế giới lại biến mất giữa không trung.

Ba vị thiên sứ đến sau tức giận đến cực điểm.

Bọn họ có chút lo lắng cho đồng bọn.

Bởi vì theo lý thuyết, những tu luyện giả có thực lực kém hơn bọn họ, cho dù có thể tu luyện nội thiên địa, cũng không thể qua được mắt của bọn họ.

Nhưng đối với Thần Nam bọn họ có một cảm giác vô cùng kì quái, không ngờ lại không có thể phát hiện được tung tích của đối phương.
“Uỳnh oàng”
Cùng với hỗn độn thông đạo đóng vào, thiên sứ Lị Ti Nhã sau khi tiến vào nội thiên địa của Thần Nam, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Nàng cảm thấy cái tiểu thế giới có một áp lực không thể diễn tả.
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn, ngươi tưởng một cái tiểu thiên địa của ngũ giai tu luyện giả có thể làm khó thần linh ư” Lị Ti Nhã cảm thấy tình huống có chút không ổn, nhưng bản tính cao ngạo vẫn khiến nàng lộ ra một thái độ cực kì khinh miệt”.
“Grào…con chim ngu ngốc kia, ngươi thử phá cái tiểu thế giới này xem, ha ha….ta đang đợi thưởng thức thiên sứ chi tâm đây”.


Tử kim thần long gào rống.
Lị Ti Nhã không vội phá tiểu thế giới, nàng muốn lập tức giết chết người và rồng trước mắt.

Nàng vung tay phải lên, một đạo thánh quang loá mắt dài vài trượng xuất hiện trong tay, lạnh lùng lao về phía Thần Nam.
Ngoài ý liệu của nàng, Thần Nam không có ý định tránh, mà lại giơ cao tay, một vật tàn phá, chằng chịt vết nứt bay về phía thánh quang vô kiến bất tồi (không gì là không thể phá vỡ) của nàng.
“Thực là đồ ngu xuẩn”.

Lị Ti Nhã lộ ra thần sắc thương hại.

Nhưng, biểu tình đó nhanh chóng biến mất, thần quang loá mắt không ngờ lại bị cái vật nhìn giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn đó chặn lại”.
“Sao lại có thể?” trên mặt nàng đầy vẻ không tin, nàng lập tức bay người lên cao, hét lớn: “Quang minh chiếu rọi mặt đất, hắc ám từ nay chẳng còn, mặt trời soi tỏ nhân gian..” Lị Ti Nhã phát hiện tình huống không ổn, vội vàng bắt đầu niệm chú, một cấm chú ma pháp uy lực cường đại chuẩn bị phát ra, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả tiểu thiên địa.
Nhưng, những gì nàng nhìn thấy thật …không tin nổi.

Cái mai rùa khổng lồ trên người Tử kim thần long đánh bật tất cả thánh quang chiếu đến.

Còn Thần Nam đứng dưới một gốc cây xanh thần quang rực rõ, thánh quang chiếu đến đó toàn bộ bị gốc cây kì lạ đó hấp thu hết.

Hai thánh vật trong tiểu thiên địa của Thần Nam, đều không còn chịu phong ấn, biểu hiện thần năng thực sự của chúng.
Vào lúc Lị Ti Nhã hoàn thành cấm chú ma pháp, Thần Nam đem vật hình quạt trong tay phi lên cao.

“uỳnh oàng” một tiếng vang lên, một toà thần sơn càng ngày càng lớn, phát ra quang mang vạn trượng đối đầu phía cấm chú ma pháp, không chỉ phá tan ma pháp năng lượng, mà còn lao về phía Lị Ti Nhã.
Lị Ti Nhã đại kinh thất sắc, nhanh chóng bay lên, lé sang một bên.

Thần sơn khổng lồ tạo ra những tiếng động nhức tai, chìm vào trong vùng không gian hỗn độn.

Toàn bộ nội thiên địa rung chuyển lên vài lần.
“Được rồi, có thần sơn trấn thủ, bây giờ có thế giải phóng Hậu Nghệ cung.

Con lươn kia, ngươi hãy xem ta loan cung bắn chim đây”.

Thần Nam vẫy tay, định địa thần thụ bay thẳng lên trời, sau đó bạo phát từng trận ánh sáng rực rõ, cuối cùng hoá thành một cây thần cung đen nhánh, xuất hiện trong tay Thần Nam.
Đồng tử của Lị Ti Nhã thu nhỏ lại, nàng cảm giác mọi chuyện đã hỏng.


Một người một rồng trước mắt hiển nhiên tu vi không bằng nàng, nhưng lại biểu hiện vô cùng ung dung.

Hơn nữa bọn chúng có vài pháp bảo khiến nàng không thể nhìn thấu được.

Hiện giờ Hậu Nghệ cung nhắm vào nàng, trong lòng Li Ti Nhã vô cùng hoảng loạn, không hiểu sao trong tim dâng lên một cảm giác vô cùng sợ hãi
“A..” nàng hét lớn, mái tóc vàng tung bay, toàn bộ cơ thể không ngừng run rẩy.
“Grào…bắn nhanh, ả muốn thoát khỏi cơ thể bị thánh nhập, lộ xuất thiên sứ bổn thể” Tử kim thần long kêu la ầm ĩ.
Thần Nam sớm đã có chuẩn bị, xé một mảnh áo, nhập chân khí vào làm nó thẳng ra rồi đặt lên dây cung, dùng làm tên để bắn.
Dây cung từ từ bị kéo căng, bên trong tiểu thế giới trỗi dậy một trận ba động khủng khiếp, khu vực hỗn độn xung quanh rìa đại địa phát ra tưng đạo thần quang loá mắt, như nước cuồn cuồn đổ về phía Thần Nam và Hậu Nghệ cung.
“Mũi tên vải áo” sau khi bị thần quang thấm vào, kim quang rực rõ, xuất phát một cỗ khí tức thần thánh vô bỉ.

Một cỗ cường hoàng vô bỉ khí tức phát ra từ Thần Nam và Hậu Nghệ cung, tiểu thế giới vì thế mà bắt đầu rung chuyển.
“Giết”.
Thần Nam nhẹ nhàng buông cung, thần tiễn phá nát hư không, như một chiếc cầu vồng bay thẳng lên trời, tướng tới thiên sứ đang muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của cơ thể mà mình nhập vào.

“Không”
Lị Ti Nhã kinh ngạc hét lên, nàng một bên nỗ lực thoát ra khỏi cơ thể bị thánh nhập, một bên nhanh chóng di động trong tiểu thế giới.

chỉ thấy ở trên không, một đạo kim sắc thiểm điện, không ngừng truy kích Lị Ti Nhã lúc này đã hoá thành quang ảnh.
“Aaa……….”.
Một tiếng kêu thảm vang lên, thần tiễn từ trước ngực Lị Ti Nhã xuyên qua người.

Máu của thiên sứ khác máu của con người, phát ra hồng sắc quang mang nóng bỏng.

Máu tươi tung toé rơi xuống đất, toàn bộ khoảng không bên dưới dừng như bị nhiễm đỏ, Lị Ti Nhã lăn lộn trên không, không ngừng kêu rên.
“A…”
Lị Ti Nhã hét lớn một tiếng, cuối cùng cũng thoát được sự trói buộc của cơ thể, thân thể bị thánh nhập rơi từ trên cao xuống.

Giữa không trung xuất hiện một thiên sứ 4 cánh, những chiếc cánh trắng muốt lấp lánh ánh sáng thánh khiết, dung mạo đẹp đẽ tuyệt trần có thể gọi là bế nguyệt tu hoa (trăng cũng phải mờ, hoa cũng phải xấu hổ), khuynh thành khuynh quốc, tóm lại là những nét đặc trưng của thiên sứ.
Nhưng, một lỗ hổng máu me bầy nhầy ngay trước ngực nàng, trông rất chướng mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc