THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Trong nháy mắt mùng tám tháng sáu đã đến, Minh Yên rời giường lúc sáng sớm, khắp nơi trong phủ giăng đèn kết hoa, hôm nay Minh Yên cũng mặc y sam màu hồng đậm, vui mừng hoan hỷ, có điều khiến Minh Yên không ngờ đến chính là, sáng sớm hôm nay nàng đi ra cửa người đầu tiên nhìn thấy không phải là Đại phu nhân, mà là Chung Dực!

Minh Yên phân phó Ký Dung trông cửa, lại nhìn nha hoàn bà tử Kim Hoa Hiên cười nói: “Đợi lát nữa các người có thể đi lên trước xem náo nhiệt, nhưng không được phép gây chuyện.”

Mọi người nghe vậy vội vàng cười nói cảm ơn Minh Yên rồi lập tức giải tán, Minh Yên dẫn Liên Song đến chính phòng của Đại phu nhân, gần đây bởi vì vội vàng hôn sự của Lan Lăng lại phải vội vàng chuyện chung thân của Lan Phương, một mình Đại phu nhân hoàn toàn không làm nổi, liền điểm Thập Nhất di nương giúp đỡ bà ta xử lý một vài việc vặt.

Thập Nhất di nương thật sự là một người khéo léo, đến hôm nay Minh Yên mới suy nghĩ ra quân cờ liên hoàn của nàng ta. Đầu tiên Thập Nhất di nương để Úc Duy Chương tự mình phát hiện Thập di nương bắt nạt Cửu di nương, lại bởi vì thế mà phát hiện Cửu di nương mang thai. Sau đó Thập di nương liền bị Cửu di nương đá một cước văng ra xa, Thập Nhất di nương lại thu nhận Thập di nương vào viện Trúc Ẩn. Thập Nhất di nương cũng không áp chế tính tình của Thập di nương, ngược lại luôn để Thập di nương gây ra một chút tiếng động khi Úc Duy Chương đến, khiến Úc Duy Chương lúc nào cũng nhớ kỹ hành vi của Thập di nương sau đó sẽ càng bất mãn với Đại phu nhân.

Cửu di nương có thai thì có lý do quang minh chính đại lúc nào cũng gây rắc rối cho Đại phu nhân, Đại phu nhân một bụng lửa giận nhưng lại không thể trút lên nữ nhân có thai, thật ra trút cũng được nhưng phải thần không biết quỷ không hay, nhưng lại có Thập Nhất di nương giúp Cửu di nương kín đáo đề phòng khắp nơi, Đại phu nhân muốn động tay nhưng lại không có cơ hội để ra tay, cả ngày nóng nảy lại có khổ mà không nói được.

Mỗi một chuyện đều đè lên Đại phu nhân khiến bà từ từ không thở nổi, ngay cả chủ trì việc bếp núc cũng cảm thấy hữu tâm vô lực, chứ đừng nói đến còn phải chuẩn bị hôn sự cho Lan Lăng, chuyện chung thân cho Lan Phương, rơi vào đường cùng phải tìm một người giúp đỡ. Cửu di nương chắc chắn không được, đang có thai đã cực kỳ lớn lối rồi, nếu để cho bà ta quản gia vậy còn không lật trời à? Thập di nương lại càng không được, Đại phu nhân chỉ vừa nói một câu đã bị Úc Duy Chương bác bỏ, cuối cùng cũng chỉ còn lại một người là Thập Nhất di nương.

Đại phu nhân nghĩ tới Thập Nhất di nương ngày thường cũng là người an phận liền nghe theo ý của Úc Duy Chương để Thập Nhất di nương giúp đỡ bà. Lúc đầu cũng chỉ để Thập Nhất di nương xử lý một vài chuyện đơn giản, trên thực tế phần lớn là công việc chạy chân, không có thực quyền gì, nhưng Thập Nhất di nương rất thông minh, mỗi lần đều nhẫn nhục chịu khó, tất cả mọi chuyện cho dù là kích cỡ lỗ kim cũng sẽ xin chỉ thị của Đại phu nhân không hề tự chủ trương, một lần hai lần Đại phu nhân càng thêm yêu thích Thập Nhất di nương, từ từ giao một vài chuyện không lớn không nhỏ cho Thập Nhất di nương đi làm.

Thập Nhất di nương vốn là người vô cùng khôn khéo lại tương đối có tâm cơ, chung đụng với người bên dưới cũng hết sức hòa hợp. Thập Nhất di nương vì được Úc Duy Chương yêu thích nên vốn riêng cực kì hậu hĩnh, khen thưởng hạ nhân hết sức chịu chơi, từ từ càng ngày càng có nhiều người sẵn lòng làm việc cho Thập Nhất di nương, trong đám hạ nhân cũng càng có quyền uy.

Minh Yên nhìn ánh ban mai từ phía Đông dâng lên, nhớ tới lúc đầu Thập Nhất di nương vào phủ có từng nói nàng ta muốn quyền quản gia, hôm nay Thập Nhất di nương không dựa vào mình, ngược lại tự mình vững vàng từng bước, thiết kế từng bước, rốt cục sắp lấy được thứ nàng ta muốn rồi. Lúc này Đại phu nhân có làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới Thập Nhất di nương nhìn thì khôn khéo nghe lời, khúm núm nhưng lại là người lòng mang chí lớn, Minh Yên rất muốn biết, khi Thập Nhất di nương lần lượt nuốt chửng xơi tái quyền hành trong phủ này, Đại phu nhân sẽ lấy cái gì để chống cự lại?

Mấy ngày nay Minh Yên đi thỉnh an mỗi ngày đều nhìn thấy Thập Nhất di nương ở chính phòng, cũng bởi vì có Thập Nhất di nương, mỗi lần đến chính phòng không còn thấy khó chịu nữa.

Dẫn Liên Song xuyên qua vườn hoa nhỏ, mới vừa đến chỗ rẽ vườn hoa, ai ngờ đụng phải Chung Dực. Minh Yên lập tức kinh hãi, không ngờ phu thê Lan Cúc lại tới sớm như thế, nhìn một mình Chung Dực ngồi ở trong đình đá nhỏ, Minh Yên muốn vòng qua hắn đi đến chính viện lại cảm thấy không hợp lí, nhưng nếu phải đi lên bắt chuyện với hắn thì lại không thích, bởi vậy trong lúc nhất thời chần chừ không thôi.

Liên Song nhìn thấy Chung Dực thì sắc mặt liền xụ xuống, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, chúng ta đi đường vòng đi, nhìn thấy họ Chung kia liền tức giận!”

Minh Yên luôn biết Liên Song cực kỳ có thành kiến với Chung Dực, chỉ là không nghĩ lại chống đối như thế, suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, chúng ta đi sang bên kia.”

Mặc dù Minh Yên rất muốn biết Chung Dực có nhìn thấy ngọc áp kia hay không, nhưng cũng biết ở đây là nơi đông người quả thật không phải là nơi tốt để nói chuyện, nên đồng ý với Liên Song. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Chung Dực ở nơi xa, đón lấy ánh bình minh, cả người được bao bọc bởi tia sáng màu vàng, bất kể lúc nào Chung Dực cũng khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ nghiêm chỉnh, quả thật hoàn toàn khác với Chu Hạo Khiên.

Minh Yên hơi ngẩn ra, không biết từ bao giờ nàng lại so sánh Chu Hạo Khiên với Chung Dực, trong lòng đột nhiên hiểu ra, bây giờ nhìn thấy Chung Dực đã không còn rối rắm như trước kia, thì ra nàng không muốn đối mặt với Chung Dực, đó là vì nàng không có cách nào xác định nàng đối với Chung Dực là yêu nhiều hay hận nhiều, nàng cũng không có cách nào bình tĩnh đối mặt với Chung Dực, đó là vì trong lòng nàng không có cách nào bình phục trở lại.

Khi ngươi đã từng khắc cốt ghi tâm yêu một nam nhân thì ngươi không có cách nào bình tĩnh đối mặt với hắn, vậy nói rõ địa vị của hắn ở trong lòng ngươi vẫn tồn tại và không hề dao dộng, cho nên ngươi mới không có cách nào đối mặt với hắn, không phải là vì yêu hay hận.

Nhưng hiện tại, Minh Yên đột nhiên cảm thấy mình đã có thể bình tĩnh hoà nhã đối mặt với Chung Dực, thay đổi như thế khiến chính Minh Yên cũng kinh ngạc, thì ra vẫn có thể buông xuống, chỉ là lúc trước mình quá cố chấp, không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, hôm nay nàng đã suy nghĩ ra, khi Chung Dực cưới Lan Cúc thì đã không còn là Chung Dực của nàng rồi, hắn chỉ là tỷ phu của nàng, đối mặt với tỷ phu của mình thì có gì khó xử chứ? Chỉ cần buông bỏ, tâm trạng sẽ không còn giống như trước nữa, Minh Yên cảm thấy cả người cũng trở nên thoải mái hơn.

“Liên Song, chúng ta không đi đường vòng.” Minh Yên dừng chân lại, nhìn Liên Song kiên định nói.

“Tiểu thư!” Liên Song có chút không rõ, nhìn Minh Yên hô.

“Liên Song, nên đối mặt thì phải đối mặt, nên bỏ xuống thì phải bỏ xuống, có phải không?” Minh Yên nở nụ cười, trên mặt vô cùng thoải mái, nên bỏ xuống, nàng sẽ cẩn thận bỏ Chung Dực trước kia vào trong lòng của mình vùi lấp lại, người trước mặt chỉ là tỷ phu của nàng mà thôi, sao phải e ngại?

Liên Song vẫn có chút không rõ, nhưng nếu chuyện Minh Yên đã quyết định thì nàng sẽ ủng hộ, vì vậy nói: “Nếu tiểu thư đã quyết định, chúng ta đi thôi!”

Minh Yên nhìn Liên Song một cái, xoay người lại đi về hướng Chung Dực, ngọc áp kia Minh Yên biết nên giải quyết như thế nào rồi!

Nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt từ từ truyền đến, Chung Dực xoay người lại, không ngờ người đi tới lại là Minh Yên, hơi nhíu mày lại, chậm rãi đứng dậy, nhìn Minh Yên dần dần đi tới, mở miệng hô: “Thất muội muội.”

Minh Yên dừng chân, hai người một người ngoài đình, một người trong đình, cách lan can nhìn nhau. Bởi vì Minh Yên đã nghĩ thông suốt, lúc này cũng không cảm thấy có gì phải bối rối, nhìn Chung Dực hạ người xuống hành lễ: “Nhị tỷ phu.”

“Nô tỳ ra mắt Nhị cô gia.” Liên Song sau lưng Minh Yên hành lễ, cúi thấp đầu không hề nhìn Chung Dực, Liên Song sợ mình sẽ không kiềm chế được được mà hai mắt bốc lửa, nàng không độ lượng như tiểu thư nhà nàng.

“Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Chung Dực thản nhiên nói, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại như cũ, mặc dù nói với Liên Song, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Minh Yên, do dự trong chốc lát vẫn nói: “Ta có chuyện cần trao đổi với Thất muội muội, không biết có tiện trò chuyện với nhau một hai câu không?”

Minh Yên không hề bất ngờ chút nào, khẽ mỉm cười, nhìn thẳng Chung Dực nói: “Nhị tỷ phu có lời gì thì nói ở đây đi, muội còn phải vội vàng đi thỉnh an mẫu thân, còn phải tiễn Tứ tỷ tỷ.”

Chung Dực gật đầu một cái, hắn cũng biết Minh Yên cấm kỵ nam nữ khác biệt, suy nghĩ nói: “Lần trước Thất muội muội nhờ Lan Cúc để ta tặng đồ cho tiểu Vương gia, ta muốn hỏi một câu, đồ đó Thất muội muội có thể bán giá cao cho ta không?”

Minh Yên có chút ngoài ý muốn không ngờ Chung Dực lại nói lời này, trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý của hắn, có phần khác với trong suy đoán của nàng, vì vậy thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, không thể.”

“Tại sao?” Không dao động có chút nóng nảy nói, nhìn khuôn mặt kiên định của Minh Yên, lại không nhịn được giải thích: “Ta cũng có một mảnh ngọc áp, giống như đúc cái kia, ta muốn gom lại thành một đôi, hy vọng Thất muội muội có thể thành toàn.”

Gom lại thành một đôi? Minh Yên có phần bực bội, người đã chết rồi còn gom thành đôi làm gì nữa? Vì vậy nhìn Chung Dực nói: “Hay là thế này đi, kính xin Nhị tỷ phu đem ngọc áp trong tay huynh bán lại giá cao cho muội đi, thế nào? Muội cũng muốn gom lại thành đôi, nhưng tìm mãi không tìm thấy thứ thích hợp, không ngờ ở chỗ Nhị tỷ phu có một mảnh, thật sự vừa khóe, không biết Nhị tỷ phu có thể buông bỏ thứ yêu thích không?”

Chung Dực không ngờ Minh Yên khó đối phó như vậy, vẻ mặt cứng lại, chậm rãi, nói: “Không thể, đó là vật yêu thích của ta, ta sẽ không bán, đây là tưởng niệm duy nhất của một cố nhân để lại cho ta.”

Trái tim Minh Yên đau xót, theo bản năng lui về sau một bước, vật yêu thích? Tưởng niệm duy nhất? Trong lúc nhất thời Minh Yên không biết nên đáp lại thế nào, yên lặng đứng đó, thân hình gầy yếu khiến người ta thương tiếc.

Liên Song lại không nhịn được, nhìn Chung Dực lạnh lùng nói: “Nhị cô gia, ngọc áp này tiểu thư của chúng ta tặng cho tiểu Vương gia, cũng là vật yêu thích, là tưởng niệm duy nhất, hôm nay chỉ hận không thể gom thành một đôi, Nhị cô gia không thể chỉ vì đẹp mà kiên quyết đào góc tường của người khác chứ?”

Bị Liên Song mỉa mai vẻ mặt Chung Dực có hơi mất tự nhiên, Minh Yên nghe thấy những lời này của Liên Song không nhịn được muốn cười, tiểu nha đầu này thật sự tức chết người không đền mạng, trong phút chốc trái tim có phần âm u trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, nhìn Chung Dực nói: “Nhị tỷ phu đừng chê trách, nha đầu Liên Song này bị muội chiều hư rồi. Ngọc áp này thật sự không thể từ bỏ được, kính xin Nhị tỷ phu thứ lỗi, muội hy vọng Nhị tỷ phu có thể bán lại vật trong tay cho muội, vật để lại một chiếc, chiếc còn lại thêm thê lương, ngọc áp này vốn nên là một đôi nhỉ?”

“Sao muội biết là một đôi?” Chung Dực nhìn Minh Yên cả kinh nói.

Trong lòng Minh Yên “lộp bộp” một tiếng, sao mình lại buột miệng nói ra chứ? Vội vàng trấn tĩnh lại tinh thần, nhìn Chung Dực nói: “Vừa rồi rõ ràng là Nhị tỷ phu nói ngọc áp kia của huynh giống y như đúc cái của muội, đồ trong thiên hạ này giống nhau rất nhiều, nhưng nếu giống y như đúc thì ngoại trừ mua cùng một cửa hàng ra, thì cũng chỉ có thể do một người làm ra. Ánh mắt của Nhị tỷ phu độc đáo, nếu giống nhau như đúc, vậy tất nhiên là do một thợ làm ra, muội chỉ muốn ngọc áp này thành một đôi, kính xin Nhị tỷ phu bỏ được thứ yêu thích thành toàn cho muội.”

Chung Dực nhìn chằm chằm Minh Yên, ngón tay hơi nắm lại thành quyền, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ngọc áp này có quá nhiều quan hệ với ta, không thể tòng mệnh, nếu Thất muội muội không có ý bán vậy sẽ không quấy rầy nữa.”

Minh Yên nhìn Chung Dực, đột nhiên hỏi: “Ngọc áp kia e rằng vẫn chưa đưa đến tay tiểu Vương gia nhỉ?”

Chung Dực dừng bước, quả thực vẫn chưa đưa, nếu đưa thì bây giờ sao nói chuyện mua bán được? Chẳng lẽ một nam nhân như hắn phải trực tiếp đến cửa hay sao? Điều này hiển nhiên là không được, cho nên Chung Dực mới đợi tới hôm nay, không ngờ thái độ của Minh Yên kiên quyết như thế, còn muốn ngọc áp ở trong tay hắn, Chung Dực thở dài, ngọc áp kia dù chết hắn cũng sẽ không buông ra.

“Ừm, xin lỗi, ta sẽ lập tức phái người đưa đi, không đến một canh giờ tiểu Vương gia sẽ nhận được, Thất muội muội yên tâm đi.” Chung Dực đưa lưng về phía Minh Yên nói.

Vừa rồi Minh Yên đoán chắc hắn vẫn chưa đưa, nhưng cũng tốt, xem ra trời cao đã an bài nàng chỉnh đốn lại đoạn tình cảm này, nhìn bóng lưng Chung Dực, mỉm cười, âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói: “Xem ra Nhị tỷ phu thật sự thích ngọc áp này, nhưng nếu Nhị tỷ phu cứ thế lấy từ chỗ của muội sẽ không ổn thỏa, muội sợ Nhị tỷ sẽ hiểu lầm, không bằng Nhị tỷ phu nhờ Nhị tỷ tới nói với muội đi. Cũng chỉ là một ngọc áp thôi, cũng không phải của hiếm lạ gì. Nên buông thì sẽ buông, muội không hề lưu luyến, chỉ mong đợi tương lai.”

Một câu cuối cùng của Minh Yên đầy ngụ ý, nàng đang dùng cách của mình để từ biệt Chung Dực, qua hôm nay, ân oán tình cừu tăng thêm ưu phiền cuối cùng Minh Yên cũng quyết định buông bỏ xuống, cho nên vật định tình năm đó nếu Chung Dực muốn thì thành toàn cho hắn, từ nay về sau giữa hai người không còn bất kỳ liên quan gì nữa.

Chung Dực không ngờ Minh Yên lại đột nhiên nói câu như vậy, nhất là câu cuối cùng cực kỳ khó hiểu, Chung Dực muốn tạ ơn Minh Yên, lại thấy Minh Yên hơi gật đầu dẫn Liên Song rời đi, nhìn theo bóng lưng Minh Yên, không biết tại sao trái tim Chung Dực có hơi đau đớn, tựa như có thứ quan trọng gì đó tách ra khỏi thân thể hắn, hắn muốn bắt nhưng lại không bắt được.

“Tiểu thư, người thật sự buông xuống sao?” Liên Song nhìn Minh Yên nhỏ giọng hỏi, trong thần thái đầy vẻ cẩn thận, nàng biết tiểu thư nhà mình yêu Chung Dực cỡ nào, không ai rõ hơn nàng cả.

“Liên Song, là muội nói hắn không đáng để ta yêu thích, nếu quyết định buông xuống ta sẽ không dây dưa, buông là buông. Hắn đã cưới vợ sinh con, ta cũng sống lại một đời, hắn không phải là Chung Dực của trước kia, tôi cũng không phải là Lan Nhụy của ngày trước, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, muốn quay đầu là chuyện không thể nào rồi.” Minh Yên nhẹ nhàng vuốt lồng ngực của mình, đau đớn không hề mong muốn lại đến, nhưng lại có một sự giải thoát.

Liên Song nở nụ cười, có thể buông là tốt rồi, nàng sợ tiểu thư nhà mình ương bướng, đụng phải tường Nam không quay đầu lại, giờ thì hay rồi, rốt cục nàng cũng có thể nhẹ lòng rồi.

Thập Nhất di nương mặt mày hớn hở xông tới, ngẩng đầu nhìn Minh Yên cười đi tới nói: “Thất tiểu thư, tỳ thiếp đang tìm người đấy, được người ta ủy thác có lời muốn nói với người đây.”

Minh Yên có chút kinh ngạc nhìn Thập Nhất di nương, không biết có chuyện gì lại tìm nàng vào lúc này, vì vậy nhoẻn miệng cười nói: “Di nương được người ta ủy thác chuyện gì vậy?”

“Nghe nói Thất tiểu thư bị bệnh cực kỳ nghiêm trọng, chỉ tiếc có thể lo lắng suông lại không thể tới thăm, đành phải nhờ tỳ thiếp hỏi thăm một câu giúp hắn mới yên tâm được.” Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên cười cười, ở sâu trong đấy mắt có ý cười thản nhiên, ánh mắt nhìn Minh Yên thản nhiên ấm áp.

Minh Yên có hơi mù mịt, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Hỏi cái gì?”

“Chỉ một câu, nàng có khỏe không?” Đôi môi đỏ mọng của Thập Nhất di nương mấp máy, âm thanh dịu dàng tràn ra bờ môi, xen lẫn chút cảm xúc muốn nói nhưng không nói ra được để phóng thích lời này ra ngoài.

Minh Yên cau mày nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Di nương, người đó là ai? Sao người đó lại biết ta bị bệnh?” Minh Yên không nghĩ ra là ai ủy thác Thập Nhất di nương hỏi thăm bệnh tình của mình, hay là Dương ca nhi? Không thể, Dương ca nhi sẽ không vòng vèo đi hỏi Thập Nhất di nương, vậy rốt cuộc người kia là ai?

“Người kia á hả” Thập Nhất di nương cố ý kéo dài nghiêng đầu nhìn Minh Yên, trong ánh mắt chớp lóe lên ánh sáng rực rỡ như vì sao, nhếch môi nói: “Hắn là người ngu xuẩn nhất trên đời.” Nói đến đây Thập Nhất di nương nhích lại gần khóm hoa bên kia, nghiêng người dựa vào cột mái hiên, lúc này mới nói tiếp: “Người này là người trong ngoài bất nhất, ta chưa bao giờ thấy hắn vì một nữ nhân mà hao tổn tâm sức, sau lần đầu tiên nhìn thấy người thì liền thề sẽ lật tung cả kinh thành tìm ra người, chỉ tiếc khi đó Thất tiểu thư vừa bước vào phủ vẫn chưa có tên trong bộ Hộ, mặc cho hắn nhờ người ở bộ Hộ tra xét ngược đáy lên trời cũng không tìm ra được tên của Thất tiểu thư, vì vậy hắn lại sai người đi hỏi thăm từng hộ gia đình đến miếu Dược Vương ngày hôm ấy, chỉ tiếc khi đó mọi người đều biết người là Thất tiểu thư, nhưng có rất ít người biết tục danh của người, một phen này cũng uổng phí công sức rồi.”

Thập Nhất di nương nói đến đây Minh Yên chỉ cảm thấy tim đập dồn dập liên hồi, đến miếu Dược Vương hỏi thăm về nàng, trong trái tim Minh Yên dần dần xuất hiện một bóng dáng cao lớn, nhưng nàng lại không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Thập Nhất di nương.

Thập Nhất di nương tự nhiên nói tiếp, nhìn vẻ mặt Minh Yên hơi mang theo chút thê lương, nói: “Sau đó gặp mặt rốt cuộc cũng biết thân phận của người, lại trằn trọc biết được tình hình phức tạp của Úc phủ, hắn sợ người bị thiệt thòi, đúng lúc Đại phu nhân nạp thiếp cho Đại lão gia, vì thế hắn liền sắp xếp ta vào phủ lén lút chăm sóc người, không cho bất cứ ai làm tổn thương đến người. Chuyện xe ngựa lần trước nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, e rằng Thất tiểu thư đã hồn về Địa phủ rồi, chẳng lẽ Thất tiểu thư thật sự cho là hắn chỉ đi ngang qua cứu người một mạng ư? Hắn vì người đâu chỉ đồng ý điều kiện tham gia đại tá sa trường, hắn còn vì người làm rất nhiều rất nhiều chuyện, chỉ là người vẫn luôn không biết, hắn không cho tỳ thiếp nói, nhưng tỳ thiếp thật sự nhịn không được, biết người bị bệnh, mặc dù hắn ở giáo trường nhưng vẫn sai người truyền tin cho ta hỏi thăm xem người có bình an không, có phu quân như thế, trái tim của Thất tiểu thư sao vẫn có thể như bàn đá chẳng mảy may nhúc nhích?”

Trong lúc nhất thời Minh Yên không nói ra được câu nào, lời của Thập Nhất di nương dọa đến nàng, cho nên không biết phải nói điều gì, Chu Hạo Khiên lại vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng nàng đều không biết, nàng chẳng biết gì cả!

Liên Song nhìn Thập Nhất di nương có chút không vui, lạnh lùng nói: “Thập Nhất di nương, tuy tiểu Vương gia đã là rất nhiều chuyện khiến người ta cảm động, nhưng người dựa vào cái gì mà trách tiểu thư nhà ta? Tiểu thư nhà ta không biết gì cả, người bảo tiểu thư phải cảm kích thế nào, xúc động thế nào? Người nói thì người thấy, nhưng người thấy chứ tiểu thư nhà ta không có thấy, người biết tiểu Vương gia si tình như vậy, nhưng tiểu thư nhà ta không biết, người trách tiểu thư vậy có công bằng không?”

Liên Song quay đầu nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, người đừng áy náy, mắc mớ gì tới người chứ? Hắn sẵn lòng lén lút làm việc là chuyện của hắn, không phải tiểu thư không cảm ơn không cảm động, hoàn toàn là do người không biết, muốn cảm ơn muốn xúc động nhưng không có cơ hội, người không được tự trách mình!”

Liên Song vốn nhanh mồm nhanh miệng, sau khi sống lại có đoạn thời gian rất im lặng, nhưng kể từ khi biết Lan Nhụy cũng không chết sống lại thành Minh Yên, Liên Song càng sắc bén hơn, bảo vệ Minh Yên chặt chẽ, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến nàng. Nàng biết tiểu Vương gia vì Minh Yên làm rất nhiều chuyện thì kinh ngạc vui mừng, nàng vui vì cuối cùng sau này tiểu thư khổ tận cam lai, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Thập Nhất di nương chỉ trích Minh Yên, dựa vào đâu mà đổ lỗi cho tiểu thư nhà nàng? Các người làm gì đều giấu tiểu thư không cho nàng ấy biết, các người còn muốn nàng ấy cảm ơn các người, đây không phải là chuyện cười à?

Thập Nhất di nương bị Liên Song phản kích lập tức tỉnh lại, thở dài nói: “Là tỳ thiếp lỗ mãng rồi, ta chỉ cảm thấy tiểu Vương gia bị ủy khuất, nhưng lại quên mất Thất tiểu thư cũng là người vô tội, xin Thất tiểu thư đừng chê trách.”

Minh Yên từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng nói: “Xin Thập Nhất di nương giúp ta nhắn lại với hắn, đao thương không có mắt, thứ tự không quan trọng, mạng mới là quan trọng nhất, ta đã có hôn ước với hắn, mặc dù tiểu Vương gia không lấy được ngự chỉ phong quan, lão Vương phi không cho ta vào cửa, cả đời này ta cũng sẽ không tái giá! Nhân sinh khó được một tình lang, Minh Yên thỏa mãn rồi.”

Mặc dù Minh Yên cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ đỏ mặt, không đợi Thập Nhất di nương đáp lời nàng liền đi lên phía trước, không còn sớm nên đi thỉnh an Đại phu nhân rồi, trễ nữa sẽ sinh nghi.

Đầu tiên là Thập Nhất di nương kinh ngạc, niềm vui tới quá bất ngờ, sau đó là mất mát, trong lúc nhất thời tâm trạng thay đổi nhanh chóng, rốt cuộc hắn cũng nhận được lòng của nàng, lần này hẳn hài lòng rồi nhỉ? Chỉ là hắn có thể duy trì mối tình nóng cháy này được bao lâu? Thập Nhất di nương không biết, nhưng nàng nguyện ý chúc phúc Minh Yên cả đời hạnh phúc, nữ tử như vậy rất xứng đôi với hắn!

Vẫn cho rằng Minh Yên bạc tình, bây giờ mới biết nàng ấy không phải bạc tình, mà là không dễ dàng động tình, vừa động tình e rằng sẽ là chuyện một đời một kiếp, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, Thập Nhất di nương cũng có chút mê mang, nam nhân là đa tình nhất, đặc biệt là hắn lại yêu nhất sắc đẹp… huống chi vương phủ còn có nơi đó…

Thở dài một tiếng, Thập Nhất di nương nhấc chân đi đến viện của Lan Lăng, có một số việc vốn chẳng phải nàng có thể khống chế được, trông nom được, nàng chỉ có thể yên lặng thôi!

Chung Dực ở đằng sau núi giả từ từ đi ra, hắn có làm thế nào cũng không nghĩ tới Chu Hạo Khiên vì Minh Yên lại làm nhiều chuyện như vậy, càng không nghĩ đến Thập Nhất di nương lại là người của tiểu Vương gia, Chung Dực lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này An Thân vương đang thẩm tra chuyện năm đó của phụ thân hắn, trong chuyện này có phải có liên quan gì không…

Bình luận

Truyện đang đọc