THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Lúc Chu Hạo Khiên trở về thì nhìn thấy Minh Yên lười nhát dựa nghiêng vào gối ngẩn người, nghe thấy tiếng động lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn, thấy hắn thì muốn ngồi dậy, Chu Hạo Khiên bước một bước dài tới, cười nói: “Nàng cứ nằm đi, đang nghĩ gì thế?”

Minh Yên cười nhẹ, vươn tay nhận lấy quan bào Chu Hạo Khiên cởi xuống để sang một bên, nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm thì chỉ có ngây người ra thôi, còn có thể làm gì đây?”

Chu Hạo Khiên nhướng mày, cười hì hì nói: “Nàng có thể lừa được người khác, còn lừa ta thì không thể, rõ ràng ta nhìn thấy ánh sáng chớt lóe trong mắt của nàng.”

Minh Yên nở nụ cười, thúc giục Chu Hạo Khiên đi rửa mặt rửa tay, đợi hắn quay lại thì kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Tết Trung Thu sắp tới rồi, ta đang nghĩ xem phải làm gì trong lễ tết đó?”

Chu Hạo Khiên không quan tâm nói: “Việc này không có gì khó, thật ra nàng không cần quan tâm điều gì cả, nàng cũng chẳng quản gia, nàng chỉ cần hưởng thụ là được. Với chỉ cần dỗ cho tổ mẫu vui vẻ là được rồi thôi.”

“Vậy là được rồi, ta cũng không cần cả ngày lo lắng cho an nguy của chàng.” Minh Yên ra vẻ thoải mái cười nói.

Chu Hạo Khiên nhìn mặt nàng, nhẫn nhịn nhưng vẫn nói: “Chung Dực bị bệnh, nghe nói bệnh không nhẹ, hôn mê ba ngày ba đêm, Nhị tỷ tỷ của nàng cực nhọc ngày đêm chăm sóc vẫn bị Chung phu nhân trách mắng.”

Minh Yên nghe vậy trong lòng khẽ run lên, nếu không phải Lan Cúc náo loạn thì Chung Dực cũng sẽ không ngã bệnh, Chung phu nhân vốn thích chỉ trích người khác, chuyện lần này lại liên quan đến nhi tử bà ta thương yêu nhất, bà ta có thể không gây khó dễ cho Lan Cúc sao? Khẽ cúi đầu xuống, Minh Yên chậm rãi nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chúng ta cũng không thể duỗi tay ra quá dài, để tùy tỷ ấy đi.”

Chu Hạo Khiên nghe vậy trong lòng thoải mái hẳn lên, trên mặt cũng mang theo ý cười: “Nói cũng đúng, chúng ta đâu có thể việc nào cũng nhúng tay vào?”

Thật ra Minh Yên nghe ra hàm ý trong lời của Chu Hạo Khiên, cũng biết Chu Hạo Khiên nghi ngờ nàng, chỉ là nam nhân này sẽ không bức ép hỏi nàng, hôm nay còn chủ động nói cho nàng nghe tình huống ở Chung phủ, Minh Yên biết Chu Hạo Khiên cưng chìu nàng, chuyện mình không muốn nói hắn cũng sẽ không hỏi đến, nhưng hắn càng không hỏi Minh Yên càng áy náy hơn, trong lòng đã quyết định mục đích, đợi đến lúc tìm được đám người Hồng Tụ trở về nàng sẽ thẳng thắn với hắn, bị xem thành yêu quái cũng được, kiếm cớ thoái thác cũng tốt, Minh Yên không muốn sống trong áy náy.

Đồng liêu của Chu Hạo Khiên tới chơi, vội vàng đi tới thư phòng, Minh Yên nhìn bóng lưng của hắn trong lòng khẽ thở dài. Liên Song vén rèm lên đi vào, trong tay nâng cái khay gỗ Hoàng Dương khắc hoa, bên trên để tách trà có nắp bằng sứ, hương trà nhàn nhạt lập tức tràn ra khắp phòng.

Đặt tách trà ở trên kháng trác trước mặt Minh Yên, Liên Song mới đứng ở một bên mở miệng nói: “Chủ tử, thẩm Tiến gia chuyển mấy câu muốn gặp người, người gặp hay không gặp ạ?”

Minh Yên khẽ cau mày, từ từ hỏi: “Có nói là vì chuyện gì không?”

“Nói là Đại phu nhân nhờ bà ấy có lời muốn truyền cho chủ tử.” Liên Song khinh thường nói, vừa nhắc tới Đại phu nhân trên mặt lập tức hiện ra vẻ thù ghét.

Thật ra Minh Yên cũng biết, Đại phu nhân tìm nàng chỉ có hai chuyện, thứ nhất chính là khi nào Úc Duy Chương có thể được thả về nhà, thứ hai là hôn sự của Lan Phương. Nói đến Lan Phương cũng thật xui xẻo, cả đời hiếu thắng dùng hết thủ đoạn, vậy mà lại trắc trở về hôn sự của mình, lần này nghị hôn cùng phủ Nam Dương Hầu, Lan Phương lại ghét Nam Dương Hầu phu nhân tàn nhẫn, lần này Úc Duy Chương vừa bước vào, e rằng phủ Nam Dương Hầu sẽ huỷ hôn với Lan Phương.

Nghĩ tới đây Minh Yên hờ hững cười một tiếng, Lan Cúc thân mình còn lo chưa xong chẳng quan tâm đến Úc phủ nữa, Đại phu nhân chỉ có thể trông cậy vào mình và Lan Lăng, có chuyện gì có thể khiến cho Đại phu nhân trên cao vời vợi rốt cuộc phải trông cậy vào thứ nữ mới có thể gả đích nữ ra ngoài càng uất nghẹn hơn?

Minh Yên xoắn hai tay vào nhau, hồi lâu mới lên tiếng: “Em nói với thẩm Tiến gia không cần vào, ngày mai ta sẽ trở về Úc phủ một chuyến.”

Liên Song vội vàng đáp, lại nhìn Minh Yên hỏi: “Chủ tử, người trở về một mình? Có cần thông báo cho Tứ tiểu thư về cùng với người không, để tăng thêm thanh thế.”

Minh Yên nghe vậy bật cười nhìn Liên Song nói: “Xưa đâu bằng nay, Đại phu nhân còn có thể ăn thịt ta hay sao? Em sợ cái gì?” Nói đến đây lại nhớ tới tình hình khó hiểu giữa Lan Lăng và Tống Tần, biết hai người này khẳng định có chuyện không vui, gia vụ vẫn chưa biết rõ, hà cớ gì phải khiến Lan Lăng đi theo sốt ruột, vì vậy lắc đầu một cái nói: “Không cần, Tứ tỷ tỷ còn phải chủ trì việc bếp núc, chăm sóc ba hài tử, e rằng không phân thân ra được, một mình ta trở về cũng được.”

Liên Song gật đầu một cái, lại nhìn Minh Yên nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, có tin tức của đám người Hồng Tụ chưa?”

Minh Yên lắc đầu, nói: “Mới có mấy ngày, Phong Tam Nương muốn tìm người cũng không dễ vậy đâu, huống chi việc đời đã qua nhiều năm có nhiều thay đổi ai mà đoán trước được, em yên tâm đừng nóng vội, sẽ tìm được thôi.”

Liên Song gật đầu một cái, thở dài: “Muội cũng biết không thể sốt ruột, nhưng trong lòng muội cứ cồn cào thế nào, mấy ngày nay luôn nằm mơ, buổi tối cũng ngủ không yên luôn nhớ lại chuyện trước kia.”

Minh Yên có thể hiểu được, vươn tay ra cầm lấy tay Liên Song nói: “Em yên tâm, sẽ tìm được các nàng ấy thôi, mặc kệ các nàng ấy ở đâu, chỉ cần còn sống thì tìm kiếm mấy năm ta cũng sẽ không buông tay.”

Liên Song biết mình lỗ mãng, e rằng trong lòng chủ tử còn nôn nóng muốn tìm ra được bọn họ hơn cả nàng, trong lúc đang đau lòng, Bạch Hinh tức giận đi vào, Minh Yên ngẩng đầu nhìn nàng ấy trêu ghẹo nói: “Ơ, sao thế? Ai dám to gan lớn mật làm tỷ tức giận vậy?”

Bạch Hinh vốn nghiêm mặt, nghe thấy Minh Yên nói vậy thì không nhịn được cười rộ lên, chịu hết nổi mà than thở: “Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, gả cho tiểu Vương gia chưa được mấy ngày đã học được cái khéo miệng của ngài ấy rồi.”

Minh Yên cũng không tức giận, nhìn Bạch Hinh nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Hinh nhìn Minh Yên suy nghĩ một chút nói: “Hôm nay Mục Trắc phi triệu tập các quản sự muốn chuẩn bị cho công việc ngày tết Trung Thu, không chỉ mua sắm thêm xiêm y trang sức theo phân lệ cho các chủ tử, ngay cả đám di nương cũng được sắm thêm, bảo chúng ta mỗi viện tự nghĩ ra rồi lên danh sách.”

Minh Yên nhướng mày, hóa ra là nhắm vào mình, Vương gia chỉ có hai di nương thôi, cứ theo danh sách hằng năm là được, ngày lễ ngày tết đều có danh sách mua sắm thêm cho mình. Còn thế hệ tiểu bối Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Nam, Chu Hạo Thần đã thành thân, năm vừa rồi không cân nhắc di nương, năm nay mình vừa vào cửa lại cân nhắc di nương, đây rõ ràng không phải là muốn ngột chết mình sao? Minh Yên nghĩ tới đây cũng không tức giận, lẳng lặng nhìn Bạch Hinh nói: “Mục Trắc phi sẽ không nể mặt các di nương mà nói suông cho có, dù sao cũng phải báo lại với lão Vương phu, lý do cân nhắc di nương là gì?”

Bạch Hinh yên lặng nói: “Không phải Vũ di nương có thai sao? Dù sao cũng là hài tử đầu tiên của Nhị gia, Mục Trắc phi muốn cho Vũ di nương ở trong viện Nhị gia một danh phận, lại đúng lúc là tết Trung Thu, nếu cân nhắc một mình nàng ấy thì không thỏa đáng, nên dứt khoát nói với lão Vương phi đều thêm xiêm y trang sức cho tất cả các di nương, cũng khiến cho ngày lễ náo nhiệt một chút.”

Minh Yên khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Bạch Hinh: “Ta nhớ lão Vương phi từng nói sau khi Vũ di nương sinh hài tử ra sẽ đuổi mẫu giữ tử, lúc này sao Mục Trắc phi còn muốn cho Vũ di nương một danh phận? Vậy chẳng phải bất đồng với lời của lão Vương phi à?” Tính tình của Mục Trắc phi rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng làm chuyện chọc giận lão Vương phi, có chỗ kỳ quái rồi.

Bạch Hinh nghe vậy trả lời: “Mục Trắc phi nói, cho dù đuổi mẫu giữ tử thì cũng phải giữ thể diện cho hài tử, không thể để cho Vũ di nương ở trong viện Nhị gia mà không có danh phận, sau này hài tử trưởng thành cũng có thể nói rõ, chính thức cân nhắc thành di nương cũng coi như là được đi. Lão Vương phi suy nghĩ một chút thì đồng ý, về mặt con cháu xưa nay lão Vương phi khá khoan dung.”

Lão Vương phi khoan dung với con cháu, nói cách khác Mục Trắc phi bắt được cái chuôi nhỏ này của lão Vương phi cho nên mới lợi dụng, chẳng phải chán ghét Chu Hạo Khiên nhà mình nhiều thiếp thất sao? Minh Yên thật đúng là không để bụng tới, nam nhân của mình có thật tâm đối xử với mình hay không thì không tới phiên người khác đánh giá.

Minh Yên hơi nổi giận trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười rực rỡ một cách dị thường, nhìn xem Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh, nếu Mục Trắc phi đã nói thì tỷ phải bắt tay vào làm ngay, mang danh sách thiếp thất của tiểu Vương gia lên, nhớ không được xót người nào, chuyện tốt như lấy tiền từ công trung thì dựa vào cái gì chúng ta không làm người tốt? Còn phải xem xem những thị thiếp di nương kia có danh phận không, Vũ di nương muốn danh phận thì chúng ta cũng sẽ theo đó mà làm, mấy thông phòng thị thiếp vô danh cũng giơ lên nốt, sau đó tỷ tập hợp lại rồi ta sẽ tự mình đi nói với lão Vương phi.”

Bạch Hinh nhìn trong ánh mắt Minh Yên lấp lánh ánh sáng, đôi môi mím chặt, vẫn không nhịn được nói: “Chủ tử, người muốn làm người tốt hưởng gió thu[1] của Mục Trắc phi, chúng ta ra sức thổi gió này lên cao, người khác có thể chán ghét chúng ta, nhưng chúng ta không thể tỏ ra yếu thế, đúng không?”

[1] Gió thu: mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.

Lúc đầu Bạch Hinh lo lắng Minh Yên sẽ ghen ghét tức giận, ai biết người ta không chỉ không nổi giận mà còn trong nháy mắt tính kế Mục Trắc phi, tâm cơ hoài bão này thật khiến người ta bội phục.

Minh Yên nhìn tròng mắt đảo qua đảo lại của Bạch Hinh thì không khỏi vui vẻ: “Vậy tỷ muốn làm gì?”

Lúc này Liên Song đột nhiên nói: “Để muội nói, dĩ nhiên là thổi gió đông đánh trống trận, động tĩnh này không náo loạn thì thôi, nếu náo loạn dĩ nhiên phải vô cùng náo nhiệt đúng không? Người ta muốn nhìn chủ tử người ghen ghét nổi giận vô cớ gây rối, chúng ta càng phải rộng lượng có thể chứa chấp người ta!”

Bạch Hinh gật đầu một cái nhìn Liên Song, trẻ nhỏ dễ dạy, phụ họa nói: “Nô tỳ cũng có ý này, chủ tử thấy sao?”

Minh Yên cười gật đầu, nói: “Thổi gió đông, đánh trống trận, câu này nói không sai, nếu Mục Trắc phi đã muốn thổi gió đông, chúng ta cũng nên đánh trống trận, ngày lễ là phải náo nhiệt, đúng không?”

Bạch Hinh cười gật đầu, Minh Yên nói: “Cứ vậy đi, Bạch Hinh tỷ đi liệt kê danh sách, Liên Song làm trợ thủ cho Bạch Hinh, nhớ kỹ, động tĩnh này không thể nhỏ, càng náo nhiệt càng tốt.”

Bạch Hinh và Liên Song cười lên rồi rời đi, Minh Yên nhìn bầu trời trong xanh như mới được tắm rửa qua cửa sổ, nắng gắt nhô lên cao, thật sự là một ngày tốt lành khiến người ta sảng khoái. Mục Trắc phi làm vậy chỉ sợ không đơn giản là chán ghét mình, ném gạch ra muốn kéo ngọc gì? Lấy thiếp thất làm ngụy trang có thể kéo ra được ngọc gì?

Trong lúc nhất thời Minh Yên nghĩ không ra, đây là lần đầu tiên giao thủ chính diện với Mục Trắc phi, đương nhiên Minh Yên phải cẩn thận hơn rồi. Đã không biết lai lịch của kẻ địch, mình vẫn nên tương kế tựu kế cho thật tốt, nghĩ thông suốt điểm này trong lòng thoải mái hơn, nhìn ánh mặt trời rực rỡ khắp sân cũng thoải mái nhiều hơn.

Vương phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên, bọn hạ nhân cũng không tò mò vì sao hôm nay đám thiếp thất của Chu Hạo Khiên sống ở Thiên Viện vô cùng náo nhiệt, nghe nói là Úc Trắc phi có nghe chuyện Mục Trắc phi cho Vũ di nương một danh phận, nghĩ tới trong viện tiểu Vương gia có rất nhiều nữ tử không có danh phận gì, cũng muốn cầu xin lão Vương phi cho mỗi người một ân huệ.

Tin tức Minh Yên muốn cất nhắc thiếp thất nhanh chóng truyền vào trong tai Mục Trắc phi, Mục Trắc phi chỉ cười lạnh một tiếng, vẫn cầm lấy cây kéo bạc nhỏ tu bổ cành hoa, ý cười trên khóe môi khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Lão Vương phi nghe Tiền ma ma báo cáo xong, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ, ngước mắt nhìn Tiền ma ma hỏi: “Bà nhìn rõ rồi?”

“Nhìn rõ rồi ạ, cũng hỏi rõ luôn rồi, Úc Trắc phi thật sự muốn cho mỗi người một danh phận đấy.” Tiền ma ma đáp, trong lòng lại thầm oán, một cuộc chiến ác liệt lại sắp bắt đầu rồi.

Lão Vương phi gật đầu một cái, thở dài một hơi, nói: “Theo ý bà con bé muốn làm gì?”

Tiền ma ma cẩn thận nhìn lão Vương phi một cái, hồi lâu mới cẩn thận trả lời: “Mặc kệ nàng ấy muốn làm gì cũng không thể quá đáng, dù sao vẫn còn có người mà.”

Lão Vương phi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nhắm mắt thư giãn, Tiền ma ma thấy vậy thì nói thêm: “Lão Vương phi, lão nô nhìn Úc Trắc phi cũng không phải là người chưa trải qua sóng gió gì, chúng ta cứ ngồi nhìn thôi, không phải người nói muốn cho nàng ấy học hỏi kinh nghiệm sao?”

“Có người nóng lòng, giữ không được, bà cẩn thận trông chừng chút.” Âm thanh của lão Vương phi tuy thấp, nhưng trong lời nói lại mang theo hơi thở nghiêm nghị, bất kể là ai cũng không thể đụng vào ranh giới cuối cùng của vương phủ, nếu ai dám lấy vương phủ ra chơi đùa thì đừng trách bà bất chấp tình cảm.

Tiền ma ma nhỏ giọng đáp, đúng lúc này có một nha hoàn đi vào bẩm báo: “Úc Trắc phi đến, muốn gặp lão Vương phi.”

Tiền ma ma nhìn lão Vương phi hỏi: “Nếu người mệt rồi thì không gặp nhé?”

Lão Vương phi nhếch môi cười nói: “Vậy cũng không được, nếu ta không nhìn thấy màn diễn của Minh Yên thì cũng không có cách nào hát, để con bé đi vào đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc