THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm qua Nhị phòng đã tới kinh thành, lúc Lan Lăng thành thân không thấy bọn họ liều mạng trở về, ngược lại ngày Minh Yên hạ sính thì lại về tới kinh thành. Nhưng lúc trở về đã rất trể rồi, chỉ có Đại phu nhân và Đại lão gia gặp cả nhà Nhị phòng, không thể gọi Minh Yên và Lan Phương đến, bởi vậy Minh Yên vẫn chưa chính thức gặp mặt chào hỏi Nhị phòng, có điều khi là Lan Nhụy có gặp người của Nhị phòng, nhưng khi đó tuổi còn quá nhỏ, chỉ nhớ rõ Nhị phu nhân là một người thích giày vò, dám nói dám làm, nhưng dám nói dám làm kia đôi khi không nhìn trường hợp mà thôi.

Tam phu nhân tới trước khuôn mặt tươi cười, đi theo phía sau là Lan Tình và Lan Tâm, thật ra hôm nay Lan Tình và Lan Tâm không cần đến, nhưng Nhị phu nhân vừa đến kinh thành, mang theo bốn người con trai gái tới đây nhận thân, hai nhi tử ở lại tiền thính, Tam phu nhân dẫn Lan Tình Lan Tâm vào hậu viện.

Lúc này mọi người mới lần lượt ngồi xuống, Lan Tình tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh Lan Phương, Lan Tâm thì ngồi chung chỗ với Minh Yên, Lan Tâm cười hì hì nói: “Thất tỷ tỷ, chúc mừng nha, hôm nay thật sự là một ngày tốt lành đấy.”

Minh Yên đỏ mặt, liếc mắt trừng Lan Tâm một cái, cười nói: “Muội đừng chê cười tỷ, của muội vẫn còn ở phía sau đấy, rồi tỷ sẽ đòi lại thôi.”

Lan Tâm mặc dù cởi mở, tùy tiện, lúc này cũng nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, nhìn Minh Yên nói: “Có còn là tỷ tỷ nữa không đấy, lại đi bắt nạt muội muội, sau này không để ý đến tỷ nữa.”

Minh Yên không nhịn được nở nụ cười, nàng thật sự rất thích Lan Tâm, người như vậy dường như không có tâm cơ gì, vui cười tức giận đều hiện ra ở trên mặt. Tam phu nhân thật là người khiến người ta bội phục, thứ nữ được bà ấy nuôi thành như vậy, thật sự là có phúc, nghe nói Tam phu nhân cũng đối tốt với thân mẫu của Lan Tâm, nhớ tới di nương của mình, Minh Yên thật sự cảm thán số mệnh của tất cả mọi người, Lan Tâm thật may mắn.

Mấy người cười nói một lát thì Nhị phu nhân tới, người còn chưa tới cửa, Minh Yên đã nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng động không nhỏ, trong lòng ngộ ra, trong chớp mắt thì thấy một nữ nhân mặc áo khoác lăng ti màu đỏ thẫm, áo ngoài dệt kim màu hồng đi vào, trâm cài tóc vẫn luôn là kim trâm cực lớn vô cùng nổi bật, nhìn khuôn mặt đó, Minh Yên mơ hồ nhớ dáng vẻ của Nhị phu nhân hẳn là như vậy, bà ta trong trí nhớ của nàng trẻ tuổi hơn hiện giờ, mặc gì ăn mặc phú quý nhưng vẫn lộ rõ dấu vết tuổi tác, so sánh ba người với nhau, Tam phu nhân được bảo dưỡng thỏa đáng nhất, thật ra ba người xấp xỉ tuổi nhau, nhưng khi nhìn tướng mạo thì lại khác nhau rất nhiều.

Đại phu nhân cười nói: “Mau vào đi.” Nói xong lại nhìn Minh Yên Lan Phương nói: “Đây là Nhị thẩm thẩm của các con, nhiều năm ở bên ngoài rốt cuộc hôm nay cũng trở về rồi.”

“Nhị thẩm thẩm.”

“Nhị thẩm thẩm.”

Minh Yên và Lan Phương đồng thanh hô, trên mặt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đi đứng tự nhiên thoả đáng.

Nhị phu nhân nhìn hai người dò xét nói: “Ngũ chất nữ ta vẫn còn nhớ, không ngờ đã cao như vậy rồi, còn xinh đẹp hơn nữa.” Nói đến đây lại nhìn về phía Minh Yên, nụ cười trên mặt càng đậm đặc hơn, nói: “Ôi, đây hẳn là Thất chất nữ nhỉ, Đại tẩu thật sự may mắn, nuôi mấy nữ nhi như thiên tiên thế này, khó trách được tiểu Vương gia nhìn trúng.”

Nhị phu nhân quả thật là người chẳng phân biệt được trường hợp, đứng trước mặt Đại phu nhân, đứng trước mặt Lan Phương, cứ thế mà khen ngợi Minh Yên, khiến Đại phu nhân, Lan Phương nào có thể vui vẻ trong lòng? Minh Yên thầm thở dài một tiếng, nhưng lúc này Minh Yên lại không thể nói chuyện, mặc kệ nàng nói gì thì ở trong mắt Đại phu nhân đều sẽ không tốt, nếu vậy thì không bằng không nói.

“Nhị đệ muội ngồi đi, ở đây có quen chưa?” Giọng điệu Đại phu nhân lạnh xuống một chút, mình ngồi xuống ghế chủ vị lúc này mới hỏi.

Nhị phu nhân quyệt miệng nói: “Cũng được, ai cũng nói kinh thành giàu có và đông đúc, nhưng viện bọn ta ở thật sự có hơi nhỏ, vẫn không bằng phòng ốc rộng ở bên ngoài.”

Minh Yên càng không dám nói gì, Nhị phu nhân này thật sự là… kinh thành là nơi nào, là nơi dưới chân thiên tử đấy, có thể có nhà ở đây là tốt lắm rồi, địa giới xung quanh Hoàng thành đã sớm chen chúc đầy ắp, ngay cả nhánh núi nghiêng chút trong hoàng tộc cũng phải ở ngoài Tam Nhai[1] trong Hoàng thành mới có đất ở, Tam phu nhân vừa vào kinh có thể có chỗ ở đã là rất tốt rồi, huống chi chỗ của Úc phủ ở trong Tam Nhai, còn trông cậy vào Úc phủ có thể chuẩn bị cho Tam phòng căn nhà cỡ nào?

[1] Tam Nhai: nhai: đường phố, đường xá; hẳn là ba con phố chính trong Hoàng thành, không biết có phải không =~=

Nhị phu nhân đúng là người không sợ gió lớn quật trúng đầu lưỡi, Đại phu nhân đối phó với bà ta coi như rất có kinh nghiệm, Minh Yên chợt nghe thấy Đại phu nhân thở dài một tiếng nói: “Tam đệ muội nói đúng lắm, chỗ kia đúng là hơi nhỏ, nhưng viện đó là đồ cưới của ta, mặc dù nhỏ chút nhưng cho người ngoài thuê ở một năm cũng được hơn trăm lượng bạc, nếu Nhị đệ muội ngại nhỏ thì tìm phòng lớn ở đi. Kinh thành này tấc đất tấc vàng, phòng lớn một chút thì đúng là có, nhưng không ở trong Tam Nhai.”

Nhị phu nhân sững sốt, cái gì? Cái viện nhỏ rách nát thế mà tiền thuê một năm hơn trăm lượng? Không phải là lừa bịp đấy chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt Đại phu nhân hình như không giống nói dối, trong lòng Nhị phu nhân cả kinh, Nhị lão gia không làm việc gì đàng hoàng, mấy năm nay chi tiêu trong nhà càng eo hẹp, lúc này mới muốn lên kinh nương nhờ đại ca đại tẩu, Nhị phu nhân không muốn tốn bạc thuê nhà, lập tức cười nói: “Nghe Đại tẩu nói vậy, mặc dù nhỏ chút nhưng ngũ tạng đều đủ coi như ở cũng thoải mái, ta vừa tới kinh thành cũng không muốn dọn đi, cứ ở lại vậy.”

Nhị phu nhân lập tức giới thiệu Lan Thúy, Lan Tĩnh với mấy người Minh Yên, Lan Phương, Lan Tình, Lan Tâm để làm quen, nhanh chóng dời chủ đề, Minh Yên ngầm chế giễu Nhị phu nhân mấy năm nay thật sự không thay đổi gì, bản lĩnh lắc lư theo gió vẫn cao như trước…

Lan Thúy, Lan Tĩnh cũng kém hơn Lan Tâm nhiều, không nói đến ăn mặc, ngay cả ngôn hành cử chỉ cũng không phóng khoáng, nói chuyện không dám lớn tiếng, ánh mắt nhìn người cũng sờ sợ, đừng nói là so với Minh Yên, ngay cả một nửa Lan Tâm cũng không đến, có thể thấy sống dưới tay Nhị phu nhân cũng không mấy dễ dàng.

Lúc trước Tam phu nhân chuẩn bị quà ra mắt cho Minh Yên Lan Phương, Đại phu nhân cũng chuẩn bị quà ra mắt cho Lan Tình Lan Tâm, nhưng không ngờ Nhị phu nhân lại ngồi đó không nhúc nhích, xem ra hoàn toàn không chuẩn bị, Tam phu nhân cố ý cho quà ra mắt Lan Thúy với Lan Tĩnh ở trước mặt Nhị phu nhân, Đại phu nhân cũng cho, Nhị phu nhân lại như người không liên quan, da mặt dày như vậy Minh Yên thật sự bái phục.

Lúc này cửa lớn truyền đến tiếng pháo nổ lốp bốp, người trong phòng nhất thời dời lực chú ý đi, Nhị phu nhân lập tức đứng dậy nói: “Đến rồi, tiểu Vương gia đến nhanh thật…”

Minh Yên không thể đi ra ngoài, Đại phu nhân dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân đi ra tiền sảnh, mấy tiểu cô nương thích náo nhiệt cũng lén lút đi theo ở phía sau nhìn lén, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Minh Yên và Lan Phương, bầu không khí có chút xấu hổ, Minh Yên cúi thấp đầu không nói lời nào yên lặng chờ đợi.

Lan Phương nhìn Minh Yên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ là đôi mắt trong veo thỉnh thoảng nhộn nhạo ánh sáng không biết tên, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười nhạt.

Minh Yên nghe thấy tiếng pháo nổ một lúc mới ngừng lại, tim không ngừng đập liên hồi, Minh Yên khẩn trương, sao nàng không khẩn trương được cơ chứ? Sính lễ không phải là chuyện nhỏ, điều này đại biểu đàng trai có để ý mối hôn sự này không, ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của Minh Yên, quan trọng hơn là Thập Nhất di nương nói, sính lễ này là kíp nổ cho sóng gió đồ cưới, Minh Yên không biết rốt cuộc Thập Nhất di nương muốn làm gì,  cho nên càng lo lắng sính lễ kia có cổ quái gì không.

Tiền sảnh Úc phủ đang náo nhiệt, đám người Đại phu nhân vừa đến thì bị tình cảnh trước mắt làm cho sững người, trong tiền viện rộng lớn khắp nơi bày đầy rương gỗ đỏ đinh tán màu đỏ thẫm, lúc này mỗi rương đều được mở ra, vừa nhìn vào ánh mắt mọi người tỏa sáng.

Mấy cái rương phía trước đều là da thượng hạng, mèo rừng, cừu tím, gấu trắng, sóc, còn có lông chồn quan ngoại[2], màu sắc của da kia bóng loáng trơn nhuận nhìn là biết hàng thượng đẳng, còn có đủ loại tơ lụa đầy ắp xếp hàng hơn mười mấy rương, gấm bổ, gấm thêu, gấm trang, gấm uy[3], gấm thiểm, gấm kim… màu nào cũng có, thật sự làm lóa mắt người nhìn.

Trang sức vàng ngọc cũng không phải số ít, vòng tay long phượng khắc hoa nặng năm lượng mười tám đôi, trâm vàng ròng ngũ vĩ khảm hồng ngọc mười tám đôi, vòng tay long phượng ngọc Dương Chi mười tám đôi, bộ diêu[4] Phỉ Thúy khảm bảo ngọc mười tám đôi, vòng cổ vàng ròng khắc hoa khảm bảo mười tám đôi, khuyên tai vàng ròng đủ dạng đủ kiểu mười tám đôi.

(Cái này là vòng tay Long Phượng đây)

Sính bánh một gánh, bào ngư, hào thị[5], nguyên bối[6], tôm, cá mực, hải sâm[7], vây cá và bong bóng cá[8] cộng thêm vô số loại tảo và đồ biển. (Chú thích: Sính lễ thời xưa đồ biển cũng rất quan trọng, nhưng dựa vào cấp bậc quan viên và hoàn cảnh gia đình có chỗ khác nhau mà thôi.)

Ngoài ra còn có cá lớn bày tỏ kiên trì đến cùng mỗi năm có thừa; bốn loại quả khô là nhãn khô, vải khô, hạch đào khô, đậu phụng khô vỏ chúc phúc con cháu thịnh vượng; đường bốn màu là đường phèn, bánh quất, đường bí đao, kim sách bày tỏ ngọt ngào hạnh phúc, đến già đầu bạc; còn có trang bị hạt sen, hoa bách hợp, thanh lũ, cây trắc bá diệp[9], hai đôi dừa cau, mè vừng, đậu đỏ, đậu xanh, táo đỏ, đào khô, nhãn khô, còn có dây đậu đỏ, lợi thị[10], sính kim[11], sức kim[12], nến long phượng cùng một hộp thiếp câu đối; còn có đối hai thước, cho đàng gái dùng làm bánh trôi, nó có ý là viên mãn, ngọt ngào đầm ấm… Những đồ này đều được đựng trong hộp sơn khắc nhũ vàng hoa văn long phượng trình tường đỏ chót, một dãy dài đó hết sức chói mắt.

Phô trương như vậy quả thực dọa đám người ở Úc phủ, lúc trước Chung phủ đến hạ sính đám người Đại phu nhân đã cảm thấy vô cùng phú quý rồi, nhưng so với vương phủ vẫn thua xa.

Những thứ này đều được đặt mua theo cấp bậc lễ nghĩa của gia đình quyền tước có cuộc sống xa hoa, không tính là quá phận, nhưng thật sự khiến mọi người có mặt ở đây sợ hãi.

Chu Hạo Khiên tiến lên một bước, quan sát vẻ mặt mọi người, nhếch môi nở nụ cười nhạt, đi về phía Úc Duy Chương!

Hôm nay Chu Hạo Khiên ăn mặc có thể nói là rất vui vẻ, áo mãng bào đỏ chót vô cùng chói mắt. Áo mãng bào chính là tứ phục[13] do triều đình ban cho văn võ đại thần có công và quốc chủ phụ quốc, thủ lĩnh bộ lạc. Vương phủ Vũ Ninh vì nước Đại Chiêu nhiều lần lập công huân[14], áo mãng bào kia đương nhiên là được mặc. Vân vai[15] áo mãng bào được dệt kim, tay áo dài, tất lan[16], đồ họa trong vân vai là một đôi mãng xà tương phùng, hai bên trái phải tay áo dài đều thêu một hàng mãng xà, trước sau tất lan cũng có một hàng mãng xà, chung quanh mãng xà dệt kim nhiều màu cùng hoa văn hình mây đại dương, quả nhiên là khí thế bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Úc Duy Chương thấy tiểu Vương gia đi tới thì vội vàng nghênh đón, khuôn mặt tươi cười, nói: “Hạ quan ra mắt tiểu Vương gia.”

“Hôm nay không giống ngày xưa, nhạc phụ đại nhân đừng đa lễ khiến tiểu tế bồn chồn lo sợ, hôm nay là chuyện nhà, mặc kệ những tục lễ kia cũng được.” Chu Hạo Khiên cười nói, vốn đã đẹp trai lúc này càng rực rỡ tuấn tú.

Mặc dù Úc Duy Chương đáp được, nhưng ở trước mặt Chu Hạo Khiên nào dám bày ra dáng vẻ tự cao tự đại của nhạc phụ, bèn mời Chu Hạo Khiên vào trong phòng khách ngồi, Chu Hạo Khiên liếc nhìn Đại phu nhân, còn đi tới thi lễ một cái: “Tiểu tế ra mắt nhạc mẫu đại nhân.”

Đại phu nhân có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Tiểu Vương gia quá đa lễ rồi, thần phụ không dám nhận… không dám nhận…”

“Nhạc mẫu đại nhân đương nhiên nhận được chứ, nhạc mẫu đại nhân có công ơn nuôi dưỡng Thất tiểu thư thì dù thế nào cũng nên nhận cái cúi đầu này của tiểu Vương.” Chu Hạo Khiên cười hì hì nói.

Đại phu nhân nhìn Chu Hạo Khiên rõ ràng là đang cười nhưng bà lại cảm thấy sau nhưng toát lạnh, tóc gáy dựng đứng hết cả lên, Đại phu nhân miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn, tiếp đón Chu Hạo Khiên đến phòng khách, trong phòng khách ngoại trừ Đại lão gia còn có Nhị lão gia Tam lão gia, sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Chu Hạo Khiên cười nói: “Hôm nay tiểu Vương vốn không nên tới, chẳng qua là ta có đồ quan trọng muốn tặng cho Thất tiểu thư làm sính lễ, không biết nhạc phụ nhạc mẫu có thể mời Thất tiểu thư ra ngoài không?”

Nghe thấy những lời này của Chu Hạo Khiên, Đại phu nhân chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, còn có đồ… tự tay giao cho Minh Yên… Nhìn những thứ trong sân kia bà có thể thấy đồ cưới mình chuẩn bị cho Minh Yên còn kém xa, còn có đồ gì, đây không phải là muốn mạng của bà sao? Cách thức vốn đã rất cao rồi, một Trắc phi, một thứ nữ, cũng xấp xỉ nhau, còn bày ra sự kiện lớn như vậy, Đại phu nhân thật sự không biết đồ cưới phải chuẩn bị như thế nào.

Úc Duy Chương sững sờ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được được, tiểu Vương gia xin đợi một lát.” Nói xong câu này, Úc Duy Chương lập tức phân phó: “Mau đi tời Thất tiểu thư đến đây.”

Minh Yên thấp thỏm bất an đi tới tiền sảnh, lúc đi qua nhị môn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của chúng tỷ muội, vừa nhìn thấy đồ trong sân chỉ cảm thấy chân nhũn ra, đây thật đúng là quá nhiều rồi! Nếu sính lễ đã đến Chu Hạo Khiên nên đi về, sao còn muốn gặp nàng? Minh Yên cảm thấy trái tim như đánh trống, nhấc chân vào phòng khách, sau khi hành lễ với từng người liền yên tĩnh ngồi phía dưới Đại phu nhân không hề ngẩng đầu lên.

Vừa rồi hơi liếc mắt nhìn Chu Hạo Khiên, không ngờ hắn lại mặc mãng phục đến, cùng với áo đỏ lúc trước hắn mặc có sự khác biệt rất lớn, y sam có thêm hoa văn mãng xà càng tôn lên khuôn mặt như quan ngọc của Chu Hạo Khiên, khí chất xuất chúng, nếu không phải nụ cười sáng lạn kia hẳn càng dọa người hơn!

Chu Hạo Khiên quan sát Minh Yên, nàng mặc váy áo thủy bích làm bổi bật tự dung mềm mại của nàng, vẫn không lộ vui giận như trước kia, trên mặt luôn là nụ cười nhạt mang theo xa cách, nhưng sự xa cách này khiến trong lòng Chu Hạo Khiên luôn không có cảm xúc, hận không thể lập tức san bằng bi thương của nàng.

Sau khi Chu Hạo Khiên nhìn thấy Minh Yên ngồi xuống thì không nói thừa nữa, lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm đi tới trước mặt Minh Yên, cười nói: “Đây là ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng, nàng cất kỹ đấy nhé.”

Nghe thấy lời nói trịnh trọng của Chu Hạo Khiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Minh Yên lập tức sững người, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, sững sờ ngồi đó quên cả phản ứng.

Chu Hạo Khiên cười nhẹ một tiếng, âm thanh hơi vang vọng nói: “Đây là một đôi dạ minh châu lớn cỡ nắm tay, là ta phí hết tâm tư lấy được đấy, thế gian hiếm có, nàng mau lấy về đi.”

Minh Yên chỉ cảm thấy ngực đập dữ dội, lớn cỡ nắm tay? Thế gian hiếm có? Dạ minh châu? Cái này quá quý trọng, đừng nói là loại cỡ nắm tay, kích cỡ như đông châu cũng đã rất trân quý rồi, Minh Yên lắc đầu, nói: “Đồ quá quý trọng, Minh Yên không dám nhận, xin tiểu Vương gia thu hồi.”

Nghe thấy lời của Minh Yên, Đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra, cũng may là cự tuyệt, nếu nhận không phải bà táng gia bại sản sao? Đám người Đại lão gia cũng bị đả kích, trong lúc nhất thời ngay cả nói cũng nói không ra lời.

Trên mặt Chu Hạo Khiên không vui, những lời này của Minh Yên quả thật tức chết hắn mà, hắn hao hết tâm sức vận dụng bao nhiêu nhân tài mới tính kế được Trịnh Trí, mới lấy được đôi dạ minh châu này, còn bị Trịnh Trí mỉa mai một phen, tiểu tử kia mặt lạnh miệng độc, mỗi chữ mỗi câu đều tức chết người, nghĩ tới đây liền nhét đồ vào trong tay Minh Yên, nói: “Cho nàng thì chính là cho nàng, đây là sính lễ, chẳng lẽ nàng muốn hủy hôn?”

Minh Yên chỉ cảm thấy trán nhảy thình thịch, nàng không muốn nhận đồ quý trọng như vậy, đến lúc nào trong lòng nàng mới không có gánh nặng đây? Nhưng vừa nghe thấy lời của Chu Hạo Khiên đành phải nhận lấy, yên lặng biểu lộ mình không có ý định huỷ hôn.

Sắc mặt Chu Hạo Khiên hơi nguôi giận, lúc này mới cáo từ.

Tiễn Chu Hạo Khiên đi, lập tức tưng bừng náo nhiệt, Thập Nhất di nương cầm danh sách sính lễ, chỉ huy người nhập kho, lớn tiếng nói: “Tất cả phải cẩn thận đấy, nếu bể cái nào có bán mấy người đi cũng không đền đủ đâu, mỗi một vật đều phải đối chiếu trong danh sách rồi mới bỏ vào kho, phải nhìn cho kỹ đấy…”

Bên ngoài bận rộn, bên trong Tam phu nhân không ngừng chúc mừng Minh Yên, Nhị phu nhân chanh chua khắp nơi, sính lễ nhiều như vậy nhìn mà thấy thèm, chớp mắt một cái nhìn Đại phu nhân cười hì hì nói: “Đại tẩu, mấy sính lễ này tẩu định sắp xếp như thế nào? Muội thấy mấy tơ lụa lĩnh la, khí cụ vàng ngọc, trang sức trâm cài ngọc bội đều để cho Thất chất nữ, lúc con bé xuất giá tẩu trả lại cho nó chứ?” Hiện tại Nhị phu nhân có tâm tư mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có, nếu mấy thứ này đều để lại cho Đại phòng chi bằng để cho Minh Yên mang theo, Nhị phu nhân vốn oán hận Đại phu nhân, lúc này lúc cho bà ta thêm ngột ngạt.

Đại phu nhân sa sầm mặt, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Úc Duy Chương ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Nhị đệ muội, chẳng lẽ chúng ta làm phụ mẫu còn thèm muốn sính lễ của nữ nhi hay sao? Là của nó thì sẽ là của nó.”

Đại phu nhân nghe vậy trong lòng càng khó chịu, nếu dựa theo lời của Nhị phu nhân chẳng phải phần lớn sính lễ này Minh Yên đều mang về, mình còn phải góp thêm đồ cưới? Nín nghẹn một hồi, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh!

—–

Chú thích:

[2] Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.

[3] Gấm uy: Uy là người Oa, người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa. Gấm của bên Nhật Bản thời xưa.

[4] Bộ diêu: là trâm cài có tua rua thả xuống ấy, t để bộ diêu là để phân biệt với trâm cài bình thường.



[5] Hào thị: là đồ biển, được chế biến từ thịt hào. Là món ăn nổi tiếng đặc sắc truyền thống của Quảng Đông. Thịt hàu được nấu chín rồi phơi khô  hoặc sấy khô. Chắc giống “con Hầu” bên VN mình.



[6] Nguyên bối: dùng thịt sò biển (còn vỏ) đun sôi, lọt vỏ rửa sạch rồi phơi khô thành một loại hoa quả khô, hương vị của nó ngon, giàu protein.



[7] Hải sâm: còn có tên là đỉa biển, dưa biển thuộc động vật không xương, động vật thân mềm.



[8] Bong bóng cá: Hán việt là Ngư đỗ. Đỗ là bụng, dạ dày. Đỗ ngư có bụng hình thỏi vàng, thời cận đại được liệt vào trong “Bát trân”.



[9] Cây trắc bá diệp: là cây Chamaecyparis obtusa là một loài thực vật hạt trần trong họ Cupressaceae.



[10] Lợi thị: tên gọi khác của bao tiền lì xì, là tiếng Quảng Đông. Thường thấy ở đủ loại trường hợp vui mừng như tân xuân, hôn lễ, sinh nhật, với ý nghĩa là đại cát đại lợi, may mắn liên tục.

[11] Sính kim: là tập tục lúc đính hôn, hai bên tặng tiền bạc lẫn nhau.

[12] Sức kim: đồ trang sức bằng vàng.

[13] Tứ phục: quần áo do hoàng thượng ban cho

[14] Công huân: công trạng, công lao, chiến công, thành tích chói lọi

[15] Vân vai: ở chỗ vai áo được thêu hình mây

[16] Tất lan: tất là đầu gối; lan là dài => ào bào dài chỗ đầu gối có hoa văn

Hình này là có Vân vai, thông tụ lan, tất lan

Bình luận

Truyện đang đọc