THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Vừa rồi Tiền ma ma cũng chỉ nhẹ nhàng thăm dò hỏi một câu, quả nhiên lão Vương phi vẫn muốn gặp, bèn quay đầu nhìn tiểu nha hoàn nói: “Mời Úc Trắc phi vào đi.”

Tiểu nha hoàn vội vàng đáp, Tiền ma ma vịn lão Vương phi ngồi dậy, ở phía sau lại đệm một gối mền màu hồng, sau đó thì mình theo phép tắc đứng sau lưng lão Vương phi, vẻ mặt nghiêm túc.

Minh Yên vén rèm lên đi vào, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ, xiêm y màu hồng làm tôn lên nhan sắc xin đẹp của nàng, nụ cười nhạt trên mặt khiến người ta dễ chịu như tắm gió xuân. Minh Yên nhìn lão Vương phi cúi người hành lễ: “Tôn tức ra mắt tổ mẫu, thỉnh an tổ mẫu ạ.”

Trên mặt Minh Yên lộ ra vẻ nghịch ngợm, có chút ngượng ngùng nói: “Tôn tức tới mượn gió xuân cầu cho mình một thanh danh, mong tổ mẫu thành toàn.”

Minh Yên thẳng thắn như thế thật sự khiến chủ tớ lão Vương phi hơi ngẩn ra, trong chớp mắt nụ cười trên mặt lão Vương phi càng dịu dàng hơn, giả vờ không rõ nói: “Ồ? Gió xuân gì đấy? Thanh danh gì vậy? Con nói ta nghe xem nào.” Nói xong thì kéo Minh Yên ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt hiền hoà.

Thật ra trong lòng Minh Yên hiểu, lão Vương phi không phải không hiểu rõ tình hình mà là chờ mình mở miệng nói ra, cho nên Minh Yên biết lão Vương phi là người trải qua ngàn buồm nhìn thấu hết muôn màu thế gian, lại biết trong lòng lão Vương phi thiên vị Chu Hạo Khiên, có hai vật bảo đảm này Minh Yên lại suy nghĩ, mặc kệ mình có tính toán nhỏ nhặt gì, đều phải thành thật không giấu giếm ở trước mặt lão Vương phi, chỉ có khiến cho lão Vương phi không cần tốn tâm tư đi suy đoán hành động việc làm của mình, chỉ có phơi bày toàn bộ tính toán của mình ở trước mặt lão Vương phi, như vậy mới không khiến lão Vương phi nghi ngờ và phòng bị, mới có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình.

Cho nên lần này tới Minh Yên đi thẳng vào vấn đề không chút che giấu hành vi của mình, thấy lão Vương phi nói vậy thì ngượng ngùng cười một tiếng, ngập ngừng một lát mới nói: “Tôn tức nghe nói Trắc mẫu phi cầu ân huệ cho Vũ di nương có một danh phận chính thức, con bèn nghĩ tới trong viện tiểu Vương gia cũng có mấy thị thiếp thông phòng không danh không phận, dầu gì cũng là người của tiểu Vương gia mà. Tôn tức vào cửa chỉ mới có mấy ngày, tiểu Vương gia đối với con bảo vệ có thừa không để cho đám thiếp thất của chàng ấy gây phiền phức cho con thế nên đến nay vẫn chưa để các nàng ấy đến ra mắt con.” Nói đến đây thì ngừng một chập, Minh Yên ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, dáng vẻ kiên định nói: “Tôn tức biết, nữ nhân nào cũng muốn được độc chiếm ân sủng, nhưng thân phận tiểu Vương gia đặc biệt không cho phép bản thân tùy ý làm vậy, một tấm chân tình của tiểu Vương gia đối với thiếp thân, thiếp thân đã khắc sâu trong lòng, cho nên thay vì khiến tiểu Vương gia khó xử, chi bằng tôn tức chủ động đi trước một bước, con muốn định danh phận cho các thiếp thất thông phòng trước, có danh phận rồi nhân tâm cũng an ổn, sau này chúng con cũng có thể hòa thuận chung sống với nhau, thê thiếp hòa thuận, hậu viện an ổn, tiểu Vương gia mới có thể kiến công lập nghiệp cho triều đình, làm rạng rỡ tổ tông. Cho nên, tôn tức đành phải mặt dày mượn gió của Trắc mẫu phi hy vọng tổ mẫu có thể đáp ứng, cũng coi như cho tôn tức một cơ hội chung sống hòa thuận với mọi người, có đúng không ạ?”

Minh Yên biết mình nói vốn chẳng phải là lời thật lòng, cũng biết mình không hề rộng lượng có thể chia sẻ nam nhân cho các nữ nhân khác, nhưng Chu Hạo Khiên từng nói lão Vương phi là người lấy vương phủ làm đầu, mình cũng chỉ có thể ra tay từ phương diện này, huống chi mình bày tỏ thái độ hào phóng là chuyện của mình, về phần có đi đến phòng của thiếp thất hay không thì đó là chuyện của Chu Hạo Khiên, nếu sống chết không đi còn có người cố chấp kéo hắn đi hay sao? Cho nên đối nhân xử thế, nói chuyện làm việc không thể cứng nhắc, phải học đi đôi với hành, ít nhất vở diễn của Mục Trắc phi là một ví dụ tốt, có sự dẫn dắt của bà ta Minh Yên mới có một bước này.

Quả nhiên lão Vương phi hơi động tâm, vẻ mặt nhìn Minh Yên cũng dịu dàng hơn chút, chậm rãi nói: “Khó có được người có tâm tư như con, chỉ là… Thiếp thất Hạo Khiên đông đúc, vẫn không nên cất nhắc thêm, tránh cho sinh chuyện.” Nhiều người thì có nhiều chuyện, lão Vương phi cũng có ý nghĩ của mình, quá nhiều di nương cũng không phải là chuyện tốt đối với Chu Hạo Khiên.

Minh Yên cười nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn lão Vương phi khẽ cắn môi vẫn nói: “Tổ mẫu, tiểu Vương gia đâu cần thiết phải theo khuôn phép mới có thể bình an sống qua ngày có phải không?”

Lão Vương phi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén chợt đảo qua đôi mắt Minh Yên, khóe môi mím chặt, hai hàng mày cau lại, không thể ngờ Minh Yên lại có thể nhìn ra một bước này, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn, thật lâu sau mới nói: “Nếu đã vậy thì cứ nâng đi, chuyện trong viện Hạo Khiên do con làm chủ, con xem mà làm là được, tổ mẫu già rồi, có một số việc cũng không muốn nhúng tay vào.

Minh Yên lặng lẽ suy đoán thâm ý của lão Vương phi, hồi lâu thì cười nói: “Đa tạ tổ mẫu, Minh Yên hiểu nên làm thế nào.”

Minh Yên ở lại nói chuyện với lão Vương phi một lát nhận tiện nói luôn chuyện ngày mai muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, lão Vương phi gật đầu đồng ý, chăm sóc lão Vương phi nằm xuống ngủ trưa xong mới lặng lẽ lui ra ngoài, Tiền ma ma tiễn Minh Yên ra cửa, xoay người trở về phòng lại thấy lão Vương phi mở mắt ra, không khỏi hỏi: “Lão Vương phi, có phải người khó chịu ở đâu không?”

Lão Vương phi lắc đầu, nhìn Tiền ma ma nói: “Nha đầu này thông tuệ nhạy bén nằm ngoài dự đoán của ta, nếu sau này có thể thuận lợi trở thành Chính phi thì cũng thôi, nếu Hoàng thượng cố ý tứ hôn, với thông minh tài trí của Minh Yên e rằng hậu viện này sẽ không được yên ổn.”

Tiền ma ma nghe vậy sắc mặt tái xanh, chần chừ nói: “Úc Trắc phi nhìn như không giống người hay ghen tuông, hẳn là không thể nào đâu.”

“Lúc một mình sẽ không làm gì, nhưng sau khi có hài tử thì sao?” Lão Vương phi thở dài.

Sắc mặt Tiền ma ma tối sầm lại, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, con đường của Úc Trắc phi dườn như có hơi giống với Mục Trắc phi năm đó…

*

Một đêm này có thể nói là Minh Yên ngủ không an giấc, thỉnh thoảng nhớ tới câu nói kia của lão Vương phi, mặc dù lúc ấy mình cũng coi như bình tĩnh nhưng Minh Yên biết thật ra trong lòng mình vẫn luôn thấp thỏm bất an. Lão Vương phi nhìn hết muôn màu thế gian, chút tâm tư nhỏ của mình e rằng khó trốn khỏi mắt thần của bà ấy, tranh hay không tranh đều khó như nhau.

Rạng sáng ngày hôm sau Chu Hạo Khiên đi nha môn, trước khi đi Minh Yên nói cho hắn biết nàng muốn về Úc phủ một chuyến, Chu Hạo Khiên nhỏ giọng cười một tiếng, nói: “Sau khi muội trở về thì nói với nhạc mẫu, Trung Thu nhất định nhạc phụ sẽ về nhà sum họp.”

Minh Yên không nói gì, Chu Hạo Khiên quyết định giúp nàng cũng tốt, trong lòng cực kỳ cảm động, tự tay mặc quan phục cho Chu Hạo Khiên, chải tóc mang mũ quan, chăm sóc hắn dùng bữa sáng xong thì tiễn hắn ra cửa, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên lặng lẽ thu xếp tất cả đâu vào đấy giúp hắn, ánh sáng dịu dàng nơi khóe mắt càng tích tụ càng tràn đầy, ấm áp ung dung sống qua ngày.

Tiễn Chu Hạo Khiên đi, Minh Yên đi thỉnh an lão Vương phi, nghe Mục Trắc phi không ngừng lãi nhãi về chuyện yến hội Trung Thu, nhìn khóe mắt Nhị thiếu phu nhân thấp thoáng ý cười, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, nghe nói trong khoảng thời gian này Nhị thiếu phu nhân đối với Vũ di nương thân như tỷ muội, bản thân Minh Yên quá bận rộn không để ý đến chuyện này, nhưng chuyện này thật sự khác thường, rốt cuộc Nhị thiếu phu nhân muốn làm gì?

Sau khi cáo từ, Minh Yên nhìn Bạch Hinh sau lưng một cái, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tỷ không cần đi theo ta trở về Úc phủ, tìm cơ hội đi xem Vũ di nương đi.”

Bạch Hinh sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Vâng, chủ tử có lời gì muốn dặn dò Vũ di nương không?”

Minh Yên nhất thời không hiểu hành động của Nhị thiếu phu nhân cho nên cũng không có cách nào để Vũ di nương đề phòng chính xác, suy nghĩ rồi nói: “Tỷ nói với Vũ di nương, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Nhị thiếu phu nhân đột nhiên đối xử với nàng ấy thân như tỷ muội thì bản thân cũng phải để tâm một chút.”

Vẻ mặt Bạch Hinh sững sờ, cũng không hỏi vì sao thì đã đáp được, về tới Vô Vi Cư Minh Yên thay đổi lại xiêm y rồi dẫn Tuyết Hủy và Liên Song lên xe ngựa đi về Úc phủ. Kể từ khi Úc Duy Chương vào Đô Sát viện, môn đình ở Úc phủ vắng lặng rất nhiều, nhìn từ xa hết sức yên tĩnh quả thật khác biệt một trời một đất so với trước kia, Đại phu nhân sẽ nghĩ sao? Đích thân bà ta và Đại nữ nhi liên thủ mưu hại Lan Nhụy, cướp Chung Dực vào tay, nhưng cuối cùng Chung Dực lại tự tay đưa Úc Duy Chương vào Đô Sát viện, thật sự rất buồn cười.

Người gác cổng nhìn thấy xe ngựa của Minh Yên từ xa thì lập tức đi nghênh đón, còn có người nhanh chóng đi vào nội viện bẩm báo Đại phu nhân, xe ngựa dần dần dừng lại, Liên Song vén rèm xuống xe, lấy chân đạp đặt ở càng xe, lúc này Tuyết Hủy mới vén rèm lên đỡ Minh Yên xuống xe, một loạt động tác suông như nước chảy, chặt chẽ cẩn thận, không hề phát ra tiếng động nào, người gác cổng của Úc phủ ra đón lập tức co quắp lùi về sau một bước, lúc này mới cảm giác được Minh Yên thật sự không như trước kia, không còn là tiểu thứ nữ ngoan ngoãn dễ bảo nữa rồi.

Lúc nhìn thấy Đại phu nhân, Minh Yên giật mình, không ngờ chỉ có mấy ngày không gặp mà Đại phu nhân lại gầy hẳn đi, thần sắc cả người cũng không được tốt, nhìn thấy Minh Yên đi vào thì hơi nhíu mày lại, châm chọc nói: “Hôm nay xem như cô bay lên cành cao rồi, bảo cô về nhà một chuyến mà còn ba đẩy bốn chặn, càng ngày càng có tiền đồ!”

Giọng nói Đại phu nhân chua ngoa, Thập Nhất di nương ở bên cạnh vội vàng vỗ vỗ lưng bà ta, khuyên: “Phu nhân, dù sao Thất tiểu thư cũng là làm dâu, nào có thể giống như lúc chưa xuất giá nói gặp là gặp, công bà trục lý đều nhìn chằm chằm đấy.”

Đại phu nhân hung dữ trợn mắt nhìn Thập Nhất di nương một cái, quát: “Nơi này có chuyện để ngươi xen vào à?”

Thập Nhất di nương nhỏ giọng đáp: “Vâng.” Rồi ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Đại phu nhân, không hề ngước mắt lên nhìn Minh Yên lấy một cái, nhất thời Minh Yên không hiểu rõ tình hình, thế nhưng lại không thể gây thêm phiền phức cho Thập Nhất di nương, vì vậy cũng không nhìn Thập Nhất di nương, ngồi xuống ghế bên dưới Đại phu nhân, rồi mới lên tiếng: “Mẫu thân để nữ nhi quay về là có chuyện khẩn cấp gì sao?”

Đại phu nhân nghe vậy ho khan hai tiếng, ngước mắt nhìn Minh Yên nói: “Chuyện gì? Cô làm nữ nhi chẳng lẽ không nghĩ cách mang phụ thân của cô ra khỏi nhà lao à?”

Minh Yên cười nhẹ một tiếng, nhìn Đại phu nhân một cái, vô cùng bình tĩnh nói: “Trước kia có chuyện gì mẫu thân đều để Nhị tỷ tỷ đi làm, nữ nhi cho rằng chuyện này mẫu thân cũng sẽ nói với Nhị tỷ tỷ.”

Lời nói hờ hững của Minh Yên như đâm một đao vào tim Đại phu nhân, thật ra Minh Yên vốn không định làm khó Đại phu nhân, chỉ là không ngờ rằng đến bước này rồi Đại phu nhân lại đúng lý hợp tình diễu võ dương oai ra lệnh cho mình, lúc này Minh Yên mới phản kích lại một phen.

Đại phu nhân nghe vậy tức giận ho khan một trận, Tô ma ma đứng bên cạnh không nhìn nổi, nhìn Minh Yên nói: “Thất tiểu thư, làm người không thể không có lương tâm, nếu không có phu nhân người có thể ngồi vào ghế Trắc phi? Hôm nay bay lên cành cao thì không quan tâm nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ gặp khó khăn chẳng lẽ Thất tiểu thư sẽ sống tốt ở trong vương phủ? Dù nói thế nào có sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ cũng tốt hơn không có sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ.”

Minh Yên liếc nhìn Tô ma ma, mỉa mai cười nói: “Tô ma ma thật sự càng ngày càng biết nói chuyện rồi, ta có thể gả vào vương phủ là dựa vào tiểu Vương gia liều mạng ở giáo trường đổi lấy, lúc trước nếu không phải tiểu Vương gia kịp thời chạy tới, ta đã sớm hồn tang ở trong xe ngựa rồi, làm sao có thể nở mày nở mặt như ngày hôm nay?”

Tim Tô ma ma nhảy loạn, Minh Yên đột nhiên nhắc tới chiếc xe ngựa kia khiến bà ta không khỏi kinh hãi, theo bản năng nhìn Đại phu nhân một cái, Đại phu nhân nghe vậy thì nổi giận, nhìn Minh Yên nói: “Xe ngựa xảy ra sự cố là chuyện ngoài ý muốn, cô nói bậy gì đó? Tiểu Vương gia muốn cưới cô, nhưng nếu Úc phủ sống chết không nhất trí cửa hôn sự này cô cho rằng cô có thể gả qua? Cái đồ không biết điều, thì ra lại nuôi một con sói bên người!”

Minh Yên nhìn Đại phu nhân bởi vì nổi giận mà cả khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt sắc bén hận không thể nuốt nàng vào bụng, trong lúc nhất thời tất cả uất ức ập vào lòng, càng tức giận Minh Yên càng cười vui vẻ hơn, âm thanh trong trẻo như chuông bạc, chậm rãi nói: “Theo lý, mẫu thân hẳn nên đi tìm Nhị tỷ phu hỏi xem, lúc trước là hắn đưa phụ thân vào, chẳng lẽ mẫu thân không biết sao?”

Đại phu nhân mờ mịt, tựa như không hiểu Minh Yên đang nói gì, Minh Yên nhìn Đại phu nhân ôn hoà nói: “Sở dĩ Nhị tỷ tỷ ầm ĩ với Nhị tỷ phu là vì chuyện này, chẳng lẽ mẫu thân chỉ cho chúng tỷ muội các con đi khuyên can nhưng lại không biết nguyên nhân chuyện này?”

Đương nhiên là Đại phu nhân không biết, lúc này nghe thấy Minh Yên nói vậy thì như có sét đánh ngang tai, đẩy trượng phu của bà vào  Đô Sát viện lại là Nhị nữ tế của bà? Là nữ tế bà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo? Đột nhiên trước mắt biền thành một màu đen, Tô ma ma nhanh chóng đỡ Đại phu nhân, hô: “Phu nhân, phu nhân, người sao vậy?”

Hồi lâu Đại phu nhân không có động tĩnh gì, Minh Yên lập tức phân phó người đi mời lang trung, lại tự mình dìu Đại phu nhân nằm xuống, dịu dàng nhẹ giọng nói: “Là do con không tốt, còn tưởng rằng mẫu thân đã biết rồi, nếu biết mẫu thân không biết nhất định sẽ không nói ra. Mẫu thân cứ yên tâm, tiểu Vương gia nói nhất định sẽ để phụ thân về nhà đón tết Trung Thu, chắc hẳn qua mấy ngày nữa sẽ về…”

Đại phu nhân nghe Minh Yên nói vậy trên mặt càng âm u, đẩy Minh Yên ra nói: “Không cần cô ở đây mèo khóc chuột giả từ bi!” Nói xong thì nhìn Tô ma ma nói: “Đi, lập tức mới Nhị tiểu thư về cho ta, nhanh lên, ta muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Minh Yên càng nói Đại phu nhân càng tức giận, có thế nào người đẩy Úc Duy Chương vào Đô Sát viện lại là Chung Dực, bất kể thế nào cũng không thể chấp nhận được sự thật này, trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc, Tô ma ma đành phải đỡ Đại phu nhân vào phòng trong, Minh Yên nói muốn đi thăm Lan Phương, Đại phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng không đáp lại, Tô ma ma tiễn Minh Yên ra cửa, do dự một lúc, vẫn nói: “Thất tiểu thư, đợi lát nữa Nhị tiểu thư đến người khuyên phu nhân nhiều một chút, có một số việc e rằng có ẩn tình trong đó.”

Minh Yên nhìn Tô ma ma, vị này là gia nô trung thành nhất của Đại phu nhân, nhếch môi thoáng hiện lên nụ cười chế nhạo, nhẹ nhàng nói: “Tô ma ma, bà cũng nhìn thấy thái độ của mẫu thân đối với ta rồi đấy, cho dù ta có muốn nói chuyện thì cũng phải được người ta cho cơ hội để nói chứ, có phải không?”

Nói xong không đợi Tô ma ma hoàn hồn lại đã dẫn Liên Song và Tuyết Hủy đi về phía viện của Lan Phương, dọc đường đi này phong cảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, buồn bực trong lòng tản đi không ít, Liên Song và Tuyết Hủy liếc mắt nhìn nhau đều không nói gì, có thể nhìn ra được tâm trạng lúc này của Minh Yên không tốt, hai người không muốn gây thêm phiền phức cho Minh Yên, yên lặng đi theo nàng, cẩn thận hầu hạ.

Đứng trước Nhạc Thủy Hiên là Thi Đào, từ xa nhìn thấy đám người Minh Yên thì lập tức xoay người trở về viện, vén rèm lên đi vào phòng nhìn Lan Phương nói: “Tiểu thư, Thất tiểu thư đến, hẳn sắp đến cửa viện rồi.”

Lan Phương vẫn thản nhiên như trước, nói: “Nếu Thất muội muội đến rồi thì đương nhiên phải khoản đãi cho tốt, thất thần làm gì, mau đi nghênh đón vào đây?”

Thi Đào luống cuống nhìn qua Thư Điệp, Thư Điệp nhẹ nhàng lắc đầu một cái hiển nhiên không biết Lan Phương có ý gì, Thi Đào chỉ đành đi ra ngoài, đúng lúc Minh Yên vừa bước vào cửa sân bèn cung kính hành lễ đón Minh Yên đi vào.

Vào phòng, Minh Yên nhìn thấy Lan Phương đang cầm khung thêu hoa nghiêm túc thêu gì đó, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới thì cười nhẹ nói: “Thất muội muội ngồi đi, chờ ta thêu xong hết đường chỉ này sẽ nói chuyện với muội.”

Minh Yên liếc nhìn Lan Phương, cười nói: “Ngũ tỷ tỷ cứ bận rộn đi, mặc kệ đừng quan tâm đến ta làm gì.” Nói xong thì Thư Điệp dâng trà lên, sau đó đứng hầu ở một bên, Lan Phương hờ hững nói: “Các em lui xuống hết đi, để các em trộm lười một lát, ta và Thất muội muội đóng cửa dễ nói chuyện.”

Thư Điệp sững sờ, nhưng vẫn nhanh chóng gọi hai người Liên Song Tuyết Hủy đi ra ngoài, vẻ mặt Lan Phương bình tĩnh, chậm rãi dùng kéo cắt chỉ, cầm khung thêu hoa giơ lên trước ánh mặt trời nhìn, là một đóa Mẫu Đơn đang nở rất đẹp, dùng chỉ bạc vẽ viền, nhìn dưới ánh sáng hiện ra từng đường thêu diễm lệ rực rỡ vô cùng.

Minh Yên nhìn Lan Phương cảm thấy có gì đó khác lạ không giống như trước, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được, chỉ có thể lẳng lặng chờ tỷ ta tự mình mở miệng họa may lần ra được chút manh mối.

“Sao hôm nay Thất muội muội rảnh rỗi trở về thế? Thật sự là quý khách đấy.” Lan Phương hài lòng thả khung thêu hoa xuống, lúc này mới tươi cười nhìn Minh Yên, ánh sáng trong mắt chớp ra tia lửa sáng rực.

“Vốn không muốn trở về, nhưng nghĩ tới hôn sự của Ngũ tỷ tỷ sắp tới rồi thêm chuyện của phụ thân cho nên muốn tới an ủi vài câu.” Minh Yên cười cực kỳ rạng rỡ, mặt mày cong cong nhìn Lan Phương.

“Hóa ra là như vậy, muội có lòng rồi, nhưng có lẽ mối hôn sự này sợ là sẽ nhất phách lưỡng tán[1]. Thất muội muội đến cũng đúng lúc, ta có chuyện muốn thương lượng với muội.” Giọng điệu Lan Phương nhẹ như mây bay, tựa như chuyện này đối với nàng ta không hề quan trọng mấy, nhưng Minh Yên lại biết chuyện Lan Phương muốn nói chính là hôn nhân đại sự mà nàng ta coi trọng nhất, sao có thể dùng giọng điệu bâng quơ như vậy?

[1] Nhất phách lưỡng tán: chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra.

Minh Yên âm thầm suy tư trong lòng, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Lan Phương lại bình tĩnh nói ra hôn sự của tỷ ta sẽ nhất phách lưỡng tán, Úc phủ đang trong giai đoạn mấu chốt này mà hủy mối hôn sự kia, Lan Phương muốn tìm mối hôn sự tốt hơn chỉ sợ là mơ mộng hão huyền rồi. Nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc Lan Phương có dục vọng như thế nào, Minh Yên dứt khoát không nóng nảy, thuận theo lời của Lan Phương nói: “Hôn nhân đại sự tự có phụ mẫu làm chủ, Ngũ tỷ tỷ không nên sự hãi, huống hồ đã hợp bát tự, đổi thiếp canh muốn hủy hôn là có thể hủy sao? Mọi việc đều phải nói đạo lý, đúng không?”

Lan Phương nhìn chằm chằm Minh Yên, khẽ cau mày sau đó lại giãn ra, chậm rãi nói: “Hôm nay Thất muội muội càng biết nói chuyện, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Minh Yên cúi đầu cười một tiếng, chợt nói: “Ngũ tỷ tỷ tâm cao khí ngạo, muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, mỉm cười nhìn phong cảnh vạn vật thế gian, hôm nay phụ thân ngồi tù, chúng ta xuất giá cũng coi như thôi, chỉ có Ngũ tỷ tỷ phải vất vả một chút, bây giờ mà Ngũ tỷ tỷ vẫn còn tính tình như lúc trước sao?”

Sắc mặt Lan Phương biến hóa, không ngờ Minh Yên lại nói ra lời lẽ sắc bén như thế, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Yên một cái, mới nói: “Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, muội vẫn đừng nên vui vẻ quá sớm.”

“Nói thế cũng đúng, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, có lẽ Ngũ tỷ tỷ hoàn toàn không biết sở dĩ Nhị tỷ tỷ náo loạn với Nhị tỷ phu không chỉ vì việc Nhị tỷ phu tự tay đẩy nhạc phụ đại nhân của hắn vào Đô Sát viện, quan trọng nhất là mấy năm thành thân này trong lòng Nhị tỷ phu lại luôn yêu thích Lục tỷ tỷ đã chết, thật sự là lần đầu tiên tiểu muội nghe nói, lúc ấy nghe thấy chính miệng Nhị tỷ tỷ nói muội thật sự bị dọa, sao Nhị tỷ phu lại thích Lục tỷ tỷ? Nếu thích Lục tỷ tỷ sao lại cưới Nhị tỷ tỷ? Chẳng lẽ lúc trước trong Úc phủ lưu truyền chuyện Nhị tỷ tỷ vì để lấy được mối hôn sự với bên Chung phủ cho nên mới mưu hại Lục tỷ tỷ là thật? Muội còn nghe nói mối quan hệ giữa Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ khi còn sống rất tốt, chuyện này là thật hay giả?”

Một loạt câu nghi vấn của Minh Yên khiến trái tim Lan Phương không ngừng đập loạn, lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, trừng lớn mắt nhìn Minh Yên, hồi lâu mới cắn răng nói: “Lục muội muội chết là do bị phong hàn, có liên quan gì đến chuyện này, chẳng qua là tin đồn truyền miệng mà Thất muội muội cũng tin là thật à?”

“Hóa ra là tin đồn…” Minh Yên kéo dài giọng, trong miệng mang theo cười nhạo nhưng vẫn không nói gì thêm, nhưng sự cười nhạo đó cứ xoay quanh trong phòng không đi.

Lan Phương ổn định tâm thần, đột nhiên nở nụ cười thật tươi, hai mắt lóe sáng trong vắt nhìn Minh Yên, nói: “Danh sách Trắc phi của tiểu Vương gia có hai người phải không?”

Minh Yên nhíu mày nhìn Lan Phương, hỏi: “Sao Ngũ tỷ tỷ lại hỏi cái này? Gần đây tiểu Vương gia không có ý định nạp Trắc phi.”

Lan Phương đảo mắt, hé miệng cười: “Vậy cũng chưa hẳn, ngày xưa có Nga Hoàng Nữ Anh hầu một phu[2], Hán có Phi Yến Hợp Đức cùng hiến dâng vu phi[3], tỷ đến vương phủ làm bạn với Thất muội muội có được không?”

[2] Nga Hoàng Nữ Anh: Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của vua Nghiêu, phụng mệnh cha “kết tóc se duyên” cùng Thuấn đế.

[3] Phi Yến Hợp Đức: Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức là hai chị em gái, đều là phi tử của vua Hán Thành Đế.

Bình luận

Truyện đang đọc