THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuyên đọc xong một chuỗi dài, Minh Yên lại bối rối!

Tứ hôn? Tứ hôn cho một Trắc phi?

Từ khi nước Đại Chiêu khai quốc cho đến nay, chỉ có chỉ hôn huân quý cho vương phủ, vẫn chưa nghe nói tứ hôn cho một thứ nữ làm Trắc phi!

Đừng bảo là Minh Yên, ngay cả Đại phu nhân, Đại lão gia cũng giật mình không thôi, lập tức quên cả tiếp chỉ!

“Xin Úc Thất tiểu thư tiếp chỉ!” Công công tuyên chỉ kéo dài giọng nói, trên mặt mang theo nụ cười tủm tỉm.

Minh Yên vội hoàn hôn tiến lên nhận lấy thánh chỉ, muốn hỏi cho rõ lại không dám, nhưng không hỏi trong lòng lại có vướng mắc, đang do dự thì nhìn thấy Úc Duy Chương vụng trộm nhét một tờ ngân phiếu vào trong tay công công truyền chỉ, cười hỏi: “Xin công công chỉ điểm, Hoàng thượng… sao có thể đột nhiên tứ hôn cho tiểu nữ?”

Công công kia cười một tiếng, cất giọng nói the thé: “Đây là tiểu Vương gia đích thân cầu xin, tiểu Vương gia đối xử với lệnh ái thật sự hết lòng hết dạ đấy!”

Chu Hạo Khiên cầu xin! Trong lòng Minh Yên chấn động, nhưng dựa vào đâu Chu Hạo Khiên vừa cầu xin Hoàng thượng lại đồng ý? Hoàng thượng cũng không dễ nói chuyện như thế, nếu không mỗi ngày Úc Duy Chương cũng sẽ không cẩn thận từng li từng tí rồi.

Hiển nhiên Úc Duy Chương cũng không hiểu, nhìn công công kia lại hỏi: “Nhưng, tiểu Vương gia cầu xin Hoàng thượng lập tức đồng ý ngay?”

Công công kia nghe vậy thì nở nụ cười, nhìn Úc Duy Chương nói: “Úc đại nhân, nếu như vậy không phải ai cũng đi cầu xin sao? Dĩ nhiên là tiểu Vương gia lấy đồ sang đổi, Hoàng thượng mới đồng ý.”

Nghe đến đó trong lòng mọi người cả kinh, có ai ngờ tới Chu Hạo Khiên lấy đồ đi đổi chứ, nhưng cho dù Úc Duy Chương có tò mò hơn nữa cũng không dám hỏi Chu Hạo Khiên lấy gì để đổi, nếu có thể nói tiểu thái giám kia đã nói rồi, Úc Duy Chương vội vàng tiễn nội thị truyền chỉ đi, cả phòng nhốn nháo trở lại!

Kim khẩu tứ hôn đương nhiên không thể giống với hôn sự rồi, Hoàng thượng tứ hôn, vương phủ không thể dùng một tờ hưu thư để bỏ Minh Yên, hơn nữa mặc dù thân phận của Minh Yên vẫn là Trắc phi, cho dù sau này Chính phi vào cửa, chỉ sợ cũng không dám gây chuyện quá đáng với Minh Yên, hôn nhân có tấm biển ngự tứ, Minh Yên lại bay lên nửa cấp, coi như có thêm một Trắc phi vào phủ, cũng thấp hơn nàng một bậc, đây chính là cùng cấp không cùng mệnh!

Mọi người trong Úc phủ lại trở nên hưng phấn, không ít người vây quanh Minh Yên chúc mừng, qua một hồi lâu Minh Yên cảm thấy mình thật sự đã trải qua một vòng chìm nổi trong nhân gian. Nhìn khuôn mặt tươi cười giả dối của mọi người, nàng rất muốn né tránh, nhưng nàng biết mình không thể, chỉ có thể miễn cưỡng cười ứng phó từng người một, những người này nghe thấy Chu Hạo Khiên không đoạt giải quán quân vẫn không nhiệt tình như vậy đâu…

Hiện tại Minh Yên quan tâm nhất không biết là Chu Hạo Khiên lấy cái gì để đổi lấy thánh chỉ này, cho dù nàng ở khuê phòng nhưng cũng biết thánh chỉ không thể nói xin là xin được, nói đổi là có thể đổi được. Nếu nói vậy, chẳng phải là loạn rồi?

Thứ Chu Hạo Khiên lấy ra nhất định khiến Hoàng thượng rất đỗi rung động, cho nên mới chịu vì một thứ nữ, vì một thứ mới này mà uất ức tứ hôn, nhưng rốt cuộc là thứ gì Minh Yên lại không biết, có lẽ cả đời này cũng đều không có cơ hội được biết, nhất định Chu Hạo Khiên sẽ không nói. Vậy Thập Nhất di nương có biết không? Hai mắt Minh Yên sáng lên, cố nén kích động trong lòng, nhẫn nại tiễn khách đi hết rồi mới cáo từ Đại phu nhân.

Đại phu nhân nhìn Minh Yên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, ngược lại Lan Cúc cười nói: “Thất muội muội mệt cả ngày nay rồi mau chóng đi nghỉ ngơi đi, kế tiếp còn phải chuẩn bị xuất giá nữa, muội sẽ bận rộn lắm đấy.”

Minh Yên hơi đỏ mặt hành lễ Đại phu nhân, lúc này mới cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng Minh Yên, Đại phu nhân nặng nề thở dài một tiếng, nói: “Mệnh của nó đúng là tốt mà, thế mà lại được Hoàng thượng chính miệng tứ hôn, đây chính là vinh quang cao nhất. Từ lúc khai quốc tới nay, người được tứ hôn không phải là thành viên trong Hoàng thất e rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Lan Cúc nhìn Đại phu nhân khuyên lơn: “Nương, Minh Yên gả tốt sau này Úc phủ cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, chúng ta phải mau chóng lo hôn sự cho Lan Phương, cách ngày Minh Yên xuất giá còn chưa đến một tháng, cứ kéo dài như vậy cũng không tốt là chuyện tốt?”

Lan Phương ngồi ở một bên im lặng không nói gì, trong lòng lại cực kỳ mất bình tĩnh, tại sao tất cả chuyện tốt đều để Úc Minh Yên do ngoại thất nuôi chiếm lấy? Tiểu thư đích xuất như nàng còn phải nhìn sắc mặt Minh Yên hay sao? Lan Phương không cam lòng, nhưng trước mắt mẫu thân và Lan Cúc đã quyết định không động đến Minh Yên nữa, nàng có thể làm gì đây?

“Bên phủ Nam Dương Hầu có chắc chắn không? Cho dù có thể chắc chắn, nhưng phải chuẩn bị hôn sự trong một tháng ngắn ngủi bên kia có ý kiến gì không?” Đại phu nhân tràn đầy lo lắng, nữ nhi xuất giá vốn nên vẻ vang náo nhiệt, thời gian quá gấp khiến người ta thật sự bất đắc dĩ.

Lan Cúc cũng không dám đảm bảo, nhíu mày nói: “Thật sự không được thì cứ định hôn sự trước, đợi đến lúc Minh Yên xuất giá, chúng ta lại cẩn thận chuẩn bị. Việc này dù truyền đi người khác cũng sẽ không nói gì, dù sao hôn kỳ quá gần, phải hợp bát tự đổi thiếp canh, còn phải hạ sính, thời gian ngắn như vậy thật thật sự rất khó.”

“Ngoại trừ như vậy cũng không còn cách nào tốt hơn, hiện nay cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ cần định được hôn sự của Lan Phương thì chúng ta yên tâm rồi.” Đại phu nhân bất đắc dĩ nói, ngẩng đầu nhìn Lan Cúc nói: “Bên Hầu phủ nhờ hết vào con, mặc dù hiện nay bà bà con có ý kiến, nhưng dù sao cũng là quan hệ thân gia, bà ta hiểu lợi hại trong này nên sẽ không làm khó dễ con, con ở nhà chồng cũng phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi mới được.”

Lan Cúc yên lặng gật đầu, nhìn Đại phu nhân nói: “Sắc trời không còn sớm, con đi về trước, đợi có tin tức con sẽ lại đến.”

Đại phu nhân gật đầu một cái, Lan Phương đưa Lan Cúc ra ngoài, đến cổng trong, nhìn Lan Cúc hỏi: “Nhị tỷ, tỷ lệ thành công của mối hôn sự này có lớn không.”

Vẻ mặt Lan Cúc cứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Muội đừng lo lắng, có tỷ ở đây, nhất định tỷ sẽ tìm cho muội một nhà chồng tốt.” Rất nhiều chuyện không thể nói cho Lan Phương biết, dù sao muội ấy vẫn chưa xuất giá.

Lan Cúc vội vàng bỏ đi, Lan Phương nhìn bóng lưng Lan Cúc lặng im suy nghĩ, hôn sự vẫn chưa chắc chắn… nàng phải làm thế nào đây?

Minh Yên không về Kim Hoa Hiên mà đi thẳng đến viện Trúc Ẩn, sắc trời đã hơi tối, vào viện Trúc Ẩn trái tim Minh Yên hơi đập nhanh, nàng sợ Thập Nhất di nương sẽ cho nàng một đáp án mà nàng không thể thừa nhận. Rốt cuộc Chu Hạo Khiên lấy thứ gì để đổi thánh chỉ tứ hôn kia…

Thập Nhất di nương vẫn chưa ngủ, kinh ngạc khi thấy Minh Yên đến đây, vội vàng nghênh đón, nói: “Sao Thất tiểu thư lại đến đây vào giờ này?”

“Ta có chuyện muốn hỏi di nương nên tới đây.” Minh Yên đi theo Thập Nhất di nương vào phòng trong, hai mắt sáng ngời trong suốt, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, không khác mấy với ngày trước.

“Thất tiểu thư có chuyện cứ nói thẳng đi, tỳ thiếp biết đương nhiên sẽ trả lời.” Thập Nhất di nương tự tay châm trà cho Minh Yên, mở miệng nói.

“Ta cũng không quanh co lòng vòng, ta muốn hỏi tiểu Vương gia lấy cái gì để đổi thánh chỉ tứ hôn.” Giọng của Minh Yên mang theo chút nặng nề, nhìn Thập Nhất di nương hỏi.

Thập Nhất di nương sững sờ, ngước mắt nhìn Minh Yên, lắc đầu một cái nói: “Chuyện thánh chỉ tỳ thiếp cũng nghe nói, nhưng cũng không biết tiểu Vương gia lấy cái gì để đổi. Tiểu Vương gia làm việc xưa nay không hề có trình tự quy tắc, không hề có dấu vết để lần tìm, tỳ thiếp nào đoán được chứ. Huống chi chuyện như vậy thân phận tỳ thiếp thấp, cũng không đủ tư cách để biết.”

Trái tim Minh Yên thoáng cái nặng nề, ngay cả Thập Nhất di nương cũng không biết, xem ra Chu Hạo Khiên thật sự hy sinh thứ gì lớn lắm, không thể nói với người khác, Minh Yên nào có tâm tư dùng trà, lại sợ gặp phải Úc Duy Chương nên đứng dậy cáo từ.

Tiểu Vương gia làm việc có nhiều ràng buộc, nhìn hắn tiêu sái thế đấy, thật ra hắn mới là người không thể tùy tiện làm chủ, cho nên có một số việc đặc biệt là ở hậu viện vương phủ, không được lão Vương phi chấp nhận, lại có cường địch Mục Trắc phi kia, nhất định cuộc sống của Thất tiểu thư sẽ gặp trở ngại.

Sau nhiều lần suy xét, tiểu Vương gia mới quyết định vẫn muốn giữ vị trí Trắc phi, nhưng hắn nhất định sẽ khiến cho người ta biết Thất tiểu thư ở trong lòng của hắn không phải chỉ là một Trắc phi, mà phải là Chính phi. Hắn làm vậy là để trải đường cho cuộc sống sau này, mặc dù Thập Nhất di nương vẫn không rõ tiểu Vương gia sẽ dùng cách gì để Thất tiểu thư có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Chính phi mà không bị người ta bình phẩm, ít nhất Thập Nhất di nương đoán không được cũng nghĩ không ra.

Tâm tư của tiểu Vương gia, Thập Nhất di nương không nhìn thấu, tựa như nàng không rõ Thất tiểu thư thật sự đáng để tiểu Vương gia hao tổn tâm sức vì Thất tiểu thư làm rất nhiều chuyện lệch ra khỏi quỹ đạo, có lẽ chính tiểu Vương gia cũng không phát hiện ra, nhưng các nàng đều biết, chí ít tiểu Vương gia không còn là trái tim không bị ràng buộc nữa.

Thập Nhất di nương lại thở dài, hoa đèn nhảy múa, sáng rỡ khiến người ta hoa mắt, nàng lấy lồng chụp đèn đậy lên, đồ của tiểu Vương gia nàng vẫn chưa có manh mối, chỉ có nắm giữ quyền quản gia mới có thể tìm được những thứ kia, hoặc là nói chỉ có quyền chưởng gia nàng mới có thể có cơ hội đến gần những thứ kia, Tứ tiểu thư đã xuất giá, kế tiếp Úc phủ cũng chỉ có hai chuyện, một là tìm nhà chồng cho Lan Phương, quyết định hôn sự, Thập Nhất di nương nghĩ nếu muốn kịp trước ngày Thất tiểu thư gả đi có chút khó khăn, nếu định hôn sự thì vẫn rất dễ dàng, dựa theo tính cách của Đại phu nhân chắc chắn sẽ không để Lan Phương chịu ủy khuất gả ra ngoài, nhất định là xác định hôn sự này trước, đợi đến lúc Thất tiểu thư xuất giá sau đó lại thuận lợi vui vẻ mà lo liệu…

Thập Nhất di nương cười chế giễu, tính toán tốt thật đấy, nhưng cũng phải nhìn xem có trôi chảy không đã. Lại nghĩ tới địch ý khó hiểu như có như không của Minh Yên đối với Đại phu nhân, Thập Nhất di nương lại rơi vào trầm tư, nàng cảm giác trong này có điểm kỳ quái, dường như người như Thất tiểu thư không có thâm cừu đại hận gì với Đại phu nhân mới đúng, nhưng có mấy lần nàng nhìn thấy ý hận hờ hững trong mắt Minh Yên, ý hận này từ đâu mà đến…

*

Minh Yên trở nên bận rộn hẳn, hôn kỳ của nàng không bao lâu nữa là đến, giá y của nàng do chính nàng và mấy nha hoàn cùng thêu, vốn muốn tìm tú phường thêu, nhưng Minh Yên cảm thấy dù sao cả đời chỉ thành thân một lần, phải tự mình làm mới có ý nghĩa. Minh Yên phải gả vào vương phủ, giá y này khác với gia đình bình thường, là phải dựa vào phẩm cấp, vì thế Đại phu nhân còn đặc biệt đi thỉnh giáo người khác, cầm một kiểu dáng trở về, quả nhiên là phú quý hoa lệ, khiến người ta nhìn không rời mắt.

Minh Yên không phải là Chính phi theo lý không thể mặc màu đỏ tươi, màu đỏ tươi chỉ có Chính phi mới được mặc, nhưng khác biệt là Minh Yên được ngự chỉ ban hôn, chuyện này thì có hơi đau đầu. Nếu mặc màu đỏ ngoại trừ y sam Hoàng Đế ra thì khó tránh khỏi có chút khó coi, mặc dù nói chế độ ở đấy, nhưng từ xưa đến nay có ai mà không biết sắc mặt Hoàng thượng mới thật sự là chế độ, nhưng nếu mặc màu đỏ lại phạm vào điều kiêng kị, sau này Chính phi vào cửa, nhất định Minh Yên sẽ chịu thiệt, đó là điều khó tránh khỏi, chỉ sợ dưới gầm trời này không có Chính thê nào sẽ nguyện ý trắc thất mặc màu đỏ vào cửa, cái đó là quyền lợi chỉ có đích thê mới có.

Bởi vậy thật sự khiến người ta khó xử, may mà lão Vương phi ở vương phủ trải qua nhiều sóng gió, mờ ám trong này hiểu rõ hơn ai hết, chính miệng lên tiếng, để khắc ghi ơn vua, mang ơn đội nghĩa, thượng chỉ thỉnh cầu hoàng thượng cho phép Minh Yên mặc màu ráng hồng vào cửa. Mây ngũ sắc rực rỡ nơi chân trời, màu đó không kém màu đỏ tươi là mấy, điều này vừa giữ thể diện cho Hoàng đế, lại chừa đường sống cho Chính phi tương lai, còn không khiến Minh Yên bị người ta chỉ trích, lão Vương phi ra tay quả nhiên lòng người chấn động.

Quá trình làm giá y hết sức phức tạp, màu sắc và hoa văn lại nhiều kiểu, chủ tớ Minh Yên quả thực bận rộn loay hoay, giá y cổ tròn ống tay áo lớn, vai và thân dệt mây năm sắc, trong vân vai[1] là bốn con thú Kỳ Lân và Hải Trĩ[2], Sư Tử, Hổ, còn phải thêu các loại hoa văn hình mây, hoa cỏ, thọ sơn phúc hải. Tay áo dài, ở nơi thân áo thêu màu nhiều con Kỳ Lân nhỏ, ngoài ra còn phải thêm các hoa văn chọi trâu, phi ngư[3], mãng xà, nhìn vào thật sự xán lạn như ráng mây chiều, khiến người ta nhìn không rời mắt, mặc dù vẫn chưa có thêu xong, nhưng cũng đủ để khiến người ta nhìn chằm chằm không thôi.

[1] Vân vai: hoa văn mây được dệt trên vai

[2] Hải Trĩ: con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian



[3] Phi ngư: cá chuồn



Bình luận

Truyện đang đọc