THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Minh Yên không để ý tới ánh mắt âm trầm của Lan Phương, nâng Lan Cúc dậy đi qua ghế bành ở một bên ngồi xuống, lại tự tay vịn Đại phu nhân ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà ta, làm dịu cảm xúc của Đại phu nhân, động tác mền mại như gió tinh tế như mưa khiến Đại phu nhân không còn tức giận mấy.

Nghe thấy lời Minh Yên, Đại phu nhân theo bản năng gật đầu một cái, thở dài: “Ta cũng ngóng trông Lan Phương sớm xuất giá, chỉ là hiện tại phụ thân con vẫn đang ngồi tù, lúc này thật sự…”

Minh Yên nghe Đại phu nhân nói vậy là biết Đại phu nhân không biết âm mưu của Lan Phương, nở nụ cười càng dịu dàng hơn: “Mẫu thân lo lắng điều gì? Thật ra, tiểu Vương gia nói sở dĩ Nhị tỷ phu đưa phụ thân vào Đô Sát viện cũng không phải là làm hại ông ấy, mà là muốn bảo vệ phụ thân, nghe nói phụ thân có dính líu đến án tham ô quân bị của Chung Tả Đô đốc năm đó, vì sợ người ta giết người diệt khẩu cho nên mới bất đắc dĩ dùng cách này.”

Ánh mắt Lan Cúc sáng lên, trái tim đập thình thịch, khẩn trương nhìn Minh Yên hỏi: “Thất muội muội, muội nói thật?”

“Minh Yên, chuyện này là thật sao?” Trên mặt Đại phu nhân ngạc nhiên vui mừng, bắt lấy tay Minh Yên hỏi, thật sự là tin tức tốt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà.

“Tình hình cụ thể con không rõ lắm, nhưng ngày đó chúng con từ Chung phủ trở về tiểu Vương gia từng nói một câu như vậy, chuyện của nam nhân con không tiện hỏi nhiều, nhưng tiểu Vương gia nói nhất định phụ thân có thể trở về đoàn tụ tết Trung Thu, mẫu thân đừng lo lắng, cũng đừng trách Nhị tỷ tỷ và Nhị tỷ phu, tình cảnh của Nhị tỷ phu cũng rất khó khăn, một bên là nhà mẹ đẻ của thê nữ, một bên là phụ mẫu, chuyện như vậy hắn muốn gian lận thì làm sao có thể để các người biết?” Minh Yên vốn không có ý định để lộ ra, nhưng nếu Lan Phương không biết sống chết, mình cũng vui lòng chơi cùng tỷ ta, vẫn chưa biết ai thắng ai đâu. Úc Lan Phương, sau cùng ta có thể khiến tỷ cam tâm tình nguyện giao quyển sổ ra, kiếp trước bị tỷ tính kế mà mất mạng, kiếp này còn thua ở tay tỷ thì uổng cho ta sống hai kiếp!

Mấy câu ngắn ngủn của Minh Yên lại khiến Đại phu nhân và Lan Cúc lập tức hòa thuận lại như lúc đầu, một người gọi mẫu thân buồn bã rơi lệ, một người ôm nữ nhi nói mình hồ đồ oan uổng con… Lúc này Minh Yên đang ở bên cạnh Lan Phương dùng âm thanh như có như không nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ nói tỷ có thể đi vào vương phủ, hay là vẫn tiến vào Hầu phủ? Hoặc cả hai đều thất bại? Nếu Ngũ tỷ tỷ muốn đấu thì cứ mặc ra chiêu, nếu ta sợ tỷ thì ta sẽ không phải là Úc Minh Yên, chỉ là… Ngũ tỷ tỷ có thể nắm chắc mình đấu thắng ta?”

Lan Phương lạnh lùng nhìn Minh Yên một cái, hờ hững nói: “Chưa biết ai thắng ai đâu, muội vui vẻ quá sớm rồi.”

Minh Yên cũng không giận chỉ nhìn  Đại phu nhân và Lan Cúc ôm nhau mà khóc, quay đầu lại nhìn thẳng vào hai mắt Lan Phương, bình tĩnh nói: “Ngũ tỷ tỷ hao tổn tâm cơ muốn Đại phu nhân và Nhị tỷ tỷ trở mặt thành thù, không biết đã hao tổn bao nhiêu sức lực, nhưng ta chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, tỷ nhìn xem… tâm cơ của tỷ không phải thả trôi sông rồi sao?”

Lan Phương siết chặt hai nắm tay, trên khuôn mặt dấy lên sát khí, hồi lâu mới nói: “Đừng tưởng rằng người khác cũng ngu ngốc, đồ ta muốn hủy diệt thì nhất định sẽ hủy cho bằng được, cho dù là ngọc nát đá tan.”

Trái tim Minh Yên khẽ run lên, nhưng vẫn rũ mắt xuống, dung mạo gợn sóng như mặt hồ bị gió nhẹ thổi qua, ánh sáng trong mắt chớp lóe, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào tỷ mà muốn cùng ta ngọc nát đá tan, tỷ cũng quá coi trọng mình rồi, Úc Lan Phương, tỷ là người có tâm tư thâm trầm, hành động kín đáo, luôn cho là mình tính toán không bỏ sót thứ gì, nhưng Ông Trời cũng mở to mắt nhìn, tỷ của hôm nay không xứng làm đối thủ của ta, tỷ muốn vào vương phủ? Muốn ngồi lên ghế Trắc phi? Muốn dùng thân phận đích nữ đè đầu ta? Ta nói cho tỷ biết, tỷ nằm mơ đi, không tin chúng ta cưỡi lừa xem hát chờ xem, Úc Minh Yên ta có rất nhiều thủ đoạn có thể khiến cho tỷ ‘trong ấm trà luộc sủi cảo’… có miệng đổ không ra!”

Lan Phương nhìu mày nhìn Minh Yên có phần lạ lẫm, hồi lâu mới áp chế cơn tức giận, chậm rãi nói: “Đúng là đã gả đi không giống trước, đứng thẳng lưng, nói chuyện cũng có sức lực.”

Minh Yên hé miệng cười một tiếng, nhìn Lan Phương nói: “Được khích lệ rồi, tiểu Vương gia thật lòng thật dạ với ta, chưa từng khiến ta uất ức chuyện gì, ta có gì phải sợ? Chu Hạo Khiên nói, ta muốn làm gì thì làm, đâm thủng trời cũng có hắn gánh, ta có gì phải sợ? Ngược lại hôm nay Ngũ tỷ tỷ thật sự khó xử, không nói đến việc gả sau muội muội, cố tình lúc nghị hôn lại xảy ra chuyện phụ thân ngồi tù, thật đúng là xui xẻo mà.” Nói đến đây Minh Yên ngừng lại, rồi nói thêm: “Đã lâu rồi Ngũ tỷ tỷ không gặp Tứ tỷ tỷ nhỉ, Tứ tỷ tỷ phải nói là sống cực kỳ tốt, nghe nói ba hài tử trong nhà đều vô cùng thích vị kế mẫu này, mở miệng ra là gọi mẫu thân, hôm nay Tứ tỷ tỷ trên thì được lòng công bà, dưới thì con cái yêu thích, ngay cả làm mình làm mẩy với Tứ tỷ phu cũng sống tốt ở Tống phủ, tỷ nói xem có phải tỷ ấy là một nữ nhân rất hạnh phúc không?”

Lan Phương thật sự giật mình, nàng chưa được nghe nói về chuyện này, không ngờ Lan Lăng lại tốt phước như thế, hơi nhíu mày nói: “Dù sao vẫn là kế thất, có gì hay mà khoe khoang.”

“Đúng là kế thất, nhưng có thể được như Tứ tỷ tỷ thì lại có mấy người chứ? Có thể khiến tất cả mọi người trong nhà đều yêu thích thì đâu phải ai cũng làm được?” Minh Yên uyển chuyển khuyên can Lan Phương không nên hành động theo cảm tính, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, tại sao nhất định phải gây chuyện? Nhưng hiển nhiên Lan Phương nghe không lọt, Minh Yên bất đắc dĩ thở dài, Lan Phương thật sự bị ma chướng rồi, tỷ ta xem trọng quyền thế như thế e rằng sau này sẽ té đau lắm đây.

Thập Nhất di nương ở một bên đã sớm đuổi đám nha hoàn xuống dưới, còn mình đứng ở ngưỡng cửa lặng lẽ nhìn mọi thứ đang diễn ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Minh Yên và Lan Phương giao chiến, hai người coi như ngang sức ngang tài, nhưng Thập Nhất di nương biết Minh Yên chiếm ưu thế hơn, tiểu Vương gia sao có thể cam lòng để nàng ấy bị uất ức chứ…

Bên này khóc xong rồi, Lan Cúc liếc nhìn Lan Phương đăm chiêu, lại nhìn Minh Yên vẫy tay, Minh Yên đi về phía trước một bước, cười nói: “Nhị tỷ tỷ có dặn dò gì sao?”

Lan Cúc kéo tay Minh Yên, nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, con cảm thấy Thất muội muội nói rất đúng, trong lúc quan trọng này chúng ta không thể để người ta chê cười, hôn sự của Lan Phương không thể chậm trễ nữa, hôn sự đã định vậy phải nhanh chóng để bà mai đi hỏi hôn kỳ, chúng ta phải long trọng đường đường chính chính gả Lan Phương ra ngoài, không thể để người ta cho rằng Úc phủ thật sự tiêu rồi, có con, có Minh Yên, có Lan Lăng, thì sợ gì nữa?”

Lan Phương nghe thấy Lan Cúc nói vậy thì trái tim đập thình thịch, Úc Lan Cúc vì Úc Minh Yên giải trừ mối nguy của tỷ ta, tỷ ta muốn bắt tay với Úc Minh Yên đẩy muội muội ruột của mình ra ngoài? Yên lặng cúi đầu xuống, Lan Phương tuyệt đối sẽ không đồng ý, phải nghĩ cách mới được.

Đại phu nhân nghe thấy Lan Cúc nói vậy thì chậm rãi gật đầu: “Nương biết, chỉ là hiện nay nếu gả Lan Phương qua e rằng phải sống mà nhìn sắc mặt của người ta, Nam Dương Hầu phu nhân vốn là một người không dễ đối phó, mà nhà chúng ta lại xảy ra chuyện này, khó tránh khỏi thấp hơn người ta một cái đầu.”

Minh Yên nghe đến đó chợt cảm thấy buồn cười, Đại phu nhân thật sự ngoan cố, chẳng lẽ Úc Duy Chương không vào Đô Sát viện, Lan Phương gả qua sẽ không thấp hơn người ta? Thật sự là hoang đường!

Lúc này Minh Yên không dễ nói chuyện, Lan Cúc lại nói: “Nương, nương hồ đồ à, cho dù phụ thân không vào Đô Sát viện, Lan Phương gả tiến vào Hầu phủ có khác gì khi con gả vào Chung phủ, Minh Yên gả vào vương phủ chứ, không phải đều thấp hơn người ta à? Nương cứ do dự lỡ hôn sự có biến hóa nào thì mặt Lan Phương phải giấu vào đâu?”

Lúc này sắc mặt Đại phu nhân mới ngưng trọng, nói: “Là nương suy nghĩ không chu đáo, chỉ là đàn nhà gái sao có thể chủ động nhắc tới hôn kỳ…”

Đại phu nhân nhíu mày, nhà gái quá mất giá sau này gả sang sẽ dễ dàng bị người ta nắm chuôi, Minh Yên cười cười nhìn Lan Cúc nói: “Lần này phải nhờ Nhị tỷ tỷ ra mặt rồi, ban đầu là Chung phu nhân dẫn đường, lần này chỉ có thể làm phiền Chung phu nhân tiếp tục thúc giục thôi, như vậy chúng ta cũng sẽ không mất mặt mà còn định ra được hôn kỳ, một công đôi việc mà.”

Nghe xong lời Minh Yên, Lan Cúc bèn có ý muốn xóa hết ân oán trước kia với bà bà của mình, có đề tài để mở miệng cũng tốt, vì vậy cười nói: “Cũng được, chuyện này cứ để con lo.”

Lan Phương ở một bên không nói câu nào, hôn sự của nàng cứ thế bị mấy nữ nhân này nói bâng quơ vài câu đã định ra, nữ nhi xuất giá khi nào cũng thiệt thòi, rõ ràng bày ra trước mặt nhưng lại không thể nói, biết rõ Minh Yên cố ý làm vậy nhưng nàng không có cách ở ở trước mặt Đại phu nhân và Lan Cúc nói ra những lời nàng từng nói với Minh Yên, ít nhất Lan Phương vẫn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Đợi đến khi sắp xếp tất cả xong xuôi, Minh Yên đứng dậy cáo từ, nàng còn có chuyện phải bàn bạc với Chu Hạo Khiên, mặc kệ chiến tranh với Lan Phương đến mức độ nào, Minh Yên không thể không thừa nhận nàng cần sự ủng hộ của Chu Hạo Khiên, không có sự ủng hộ của Chu Hạo Khiên dù có nửa bước nàng cũng khó mà đi được.

Lần này Lan Cúc dễ chịu rồi, đi cùng Minh Yên ra khỏi Úc phủ, Lan Cúc thấy Minh Yên trầm tư thì nói: “Vừa đúng lúc thuận đường, Thất muội muội lên xe ngồi cùng tỷ đi, tỷ có vài lời muốn nói với muội.”

Minh Yên không ngờ Lan Cúc lại nói như vậy, lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Được ạ, muội cũng có lời muốn nói với Nhị tỷ tỷ.” Sau đó theo sau Lan Cúc giẫm lên chân đạp đi lên xe ngựa của Lan Cúc, xe ngựa của vương phủ đi theo ở phía sau, đi thẳng một đường về phía trước.

Lan Cúc dựa vào nệm êm, quan sát Minh Yên, một hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm nay lời Thất muội muội nói là thật? Phu quân thật sự vì muốn tốt cho tỷ cho nên mới không chịu nói cho tỷ biết?”

Dù sao vẫn là nữ nhân, mặc dù biết rõ trong lòng Chung Dực có nữ nhân khác nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, Minh Yên nhìn Lan Cúc trong lòng thầm than một tiếng, dựa vào trí thông minh của Lan Cúc, nếu không phải lúc trước vì mối hôn sự này mà làm hại tính mạng Lan Nhụy, có lẽ giờ này ngày này Lan Cúc lại hạnh phúc hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống không có nếu như, ngươi làm việc ác thì bản thân phải chấp nhận. Nhưng khi nhìn thấy Lan Cúc nhận đủ loại giày vò, Minh Yên đột nhiên không thấy hận tỷ ta lắm, bất quá cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.

Có lẽ là vì Chung Dực đã không còn là phu quân ở trong lòng Minh Yên, cũng có lẽ là vì sống lại một lần nữa, chẳng biết từ lúc nào nam nhân chiếm tất cả tâm tư của nàng đã đổi thành Chu Hạo Khiên, oán hận của Minh Yên đối với Lan Cúc đang từ từ biến mất, không phải không hận, mà là nhìn thấy Lan Cúc đã hãm sâu vào trong dằn vặt đau khổ do chính bản thân tỷ ta tạo ra, hận kia đã trở nên nhẹ như áng mây bay lướt qua.

“Nhị tỷ tỷ, một người yêu một người nếu không có trắc trở nếu không đứng núi này trông núi nọ thì chính là chuyện một đời. Muốn quên cực kỳ khó, tỷ phải bền lòng có kiên nhẫn làm rung động Nhị tỷ phu, từ từ có lẽ hắn sẽ quên Lục tỷ tỷ, sẽ tiếp nhận tỷ, dù sao hai người cũng có U tỷ nhi mà đúng không?” Minh Yên an ủi cũng rất yếu ớt, nàng cảm thấy thần trí của mình có hơi không bình thường, thế mà lại đi an ủi nữ nhân đã sát hại mình sống tốt với tình lang ngày trước của mình, thật sự là một cảm giác rất kỳ quái, trong lòng cảm thấy chát, nhưng càng nhiều hơn là một sự giải thoát, có lẽ trong vô thức Minh Yên hy vọng đời này Chung Dực cũng có thể hạnh phúc, dù sao Minh Yên nhìn ra được Lan Cúc thật sự thích hắn, cái loại thích này không phải là giả vờ, không mang theo quyền thế, lúc nữ nhân đối với nam nhân mình yêu luôn lo được lo mất.

Lan Cúc cười khổ một tiếng không tiếp tục đề tài này nữa, người ngoài cuộc nào biết được bi thương của nàng, nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ nàng sẽ không tiếp tục làm như vậy, nàng sẽ thành toàn cho Chung Dực và Lan Nhụy, còn mình sẽ tìm một nam nhân khác phù hợp hơn, nhưng cuộc sống không có nếu như, ác nghiệt mình tạo ra thì phải do mình chịu tội, ông Trời là đang trừng phạt nàng, nàng biết.

Lan Cúc nhìn Minh Yên, dịu dàng nói: “Muội ở vương phủ cẩn thận chút, Mục Trắc phi không phải là người dễ đối phó, mấy ngày trước Mục Trắc phi còn gặp riêng bà bà của tỷ, muội nên cẩn thận.”

Trong lòng Minh Yên cảnh giác, Lan Cúc thế mà nói cho nàng biết chuyện này, Mục Trắc phi và Chung phu nhân? Hai người đó có quan hệ gì? Minh Yên nhíu mày, nhưng vẫn nói với Lan Cúc: “Đa tạ Nhị tỷ tỷ nhắc nhở, tỷ ở Chung phủ cũng nên cẩn thận, nếu thật sự gặp chuyện gì khó khăn không tiện nói với mẫu thân thì đưa thư cho muội, đừng buồn bực một mình rồi chịu khổ.”

Ánh mắt Lan Cúc nhìn Minh Yên có chút mơ hồ, tựa như đang thông qua khuôn mặt nàng nhìn một người khác, thần sắc mờ mịt khiến lòng người chua xót, hồi lâu Lan Cúc nhỏ giọng nói một câu: “Thất muội muội, muội không biết đây là ác nghiệt do tỷ tạo ra, tỷ phải chấp nhận, tỷ nhận lấy ý tốt của muội, nếu thật sự có ngày đó tỷ sẽ mở miệng. Là của mình thì sẽ là của mình, không phải là của mình dù có cưỡng ép cũng không được hạnh phúc, là tỷ có lỗi của Nhị tỷ phu của muội, cả đời này tỷ sống sẽ bù đắp tội lỗi của mình.”

Lan Cúc nói những lời này là đang nằm trong trạng thái mờ mịt, nàng cho rằng Minh Yên sẽ nghe không hiểu, nhưng nàng không biết sám hối của nàng là đang hướng về linh hồn của Lan Nhụy mà nàng đã từng hại chết, nhân sinh thật sự là một thứ kỳ diệu, trong lúc ngươi không chú ý sẽ bị đổi góc, sám hối của Lan Cúc đúng thời điểm gặp đúng người, chỉ là nàng không biết mà thôi.

“Đừng quên lời tỷ nói, cẩn thận Mục Trắc phi, nữ nhân này lợi hại hơn muội tưởng nhiều.” Xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, Lan Cúc lại dặn dò Minh Yên lần nữa, lúc này Lan Cúc như một đại tỷ tỷ tha thiết quan tâm đến tiểu muội muội.

Minh Yên nhớ tới chuyện Lan Cúc nói Mục Trắc phi lén lút gặp mặt Chung phu nhân, cộng thêm tết Trung Thu sắp tới, bất an trong lòng càng dữ dội hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc