THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Chu Hạo Khiên gật đầu một cái, cười nói: “Nàng muốn ta tìm ai? Cho dù đào ba thước đất ta cũng tìm ra cho nàng!”

Minh Yên không kềm được nở nụ cười, thở dài nói: “Chàng chiều ta hư rồi thì phải làm sao đây?”

“Trời có sập ta cũng gánh được!” Chu Hạo Khiên đắc chí vừa lòng gầm nhẹ, câu nói kia của Minh Yên khiến hắn rất có cảm giác thành tựu, hư thì sao, mọi việc đã có hắn rồi! Hắn bằng lòng cưng chiều, ai dám nói thừa?

“Chưa thấy ai ngốc như chàng…”

Một đêm này, trong vương phủ đôi phu thê mới cưới nhu tình như nước, gắn bó kề cận tâm sự với nhau, còn trong Chung phủ lại đang trình diễn đại chiến phu thê!

Trong viện của Lan Cúc đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn bà tử đều bị đuổi ra ngoài, lúc này trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng khàn đục, âm thanh bén nhọn đó khiến người ngoài cửa không nhịn được mà toàn thân run lên, cũng không dám thở mạnh, đứng thẳng như cái chày gỗ.

Chung Dực yên lặng đứng đó, nhìn Lan Cúc như nổi điên đập phá các đồ trong phòng, tất cả đều tan tành nằm ở trên đất. Búi tóc của Lan Cúc cũng tán loạn, khuôn mặt lắm lem nước mắt, hai mắt vừa sưng vừa đỏ do khóc thời gian dài, quần áo cũng nhăn nhúm, giọng nói khàn khàn, cả người vô lực dựa ở trên khung cửa, nhìn Chung Dực vẫn không hề nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy mất hết hy vọng, một nam nhân không hề biểu lộ tình cảm, rốt cuộc mình thích hắn ở điểm nào? Mấy năm nay đi theo hắn lại nhận được những gì?

Chung Dực lạnh lùng nhìn Lan Cúc một cái, nói: “Làm loạn đủ rồi? Ta đi đây!”

Lại là câu nói lạnh như băng, ngày thường hắn luôn nói còn có việc sao? Không sao, ta đi… Buổi tối ta muốn xem công văn, nàng đi ngủ sớm chút đi… Nàng chăm sóc tốt cho con là được rồi, cứ mặc kệ ta… Nghe thấy câu nói lạnh lẽo tương tự, Lan Cúc bị kích thích thần kinh bỗng chốc kéo căng ra, lớn tiếng quát: “Đứng lại!”

Chung Dực dừng chân, không ư hử gì nhìn Lan Cúc, trong ánh mắt kia mang theo mất kiên nhẫn, vẫn cố nén giận hỏi: “Chuyện gì?”

“Rốt cuộc ta không tốt chỗ nào? Tại sao chàng đối xử với ta lạnh lùng như vậy? Ta không tốt chỗ nào, chàng nói cho ta biết, ta sẽ sữa, nhưng cái gì chàng cũng không nói làm sao ta biết ta sai ở đâu?” Lan Cúc phát tán cơn tức giận của nhiều năm qua, tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ điên mất, thật sự sẽ điên mất thôi.

Chung Dực nghe vậy trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiên lên cảm xúc khó tả, thật lâu sau, nói: “Lúc trước ta đã nói rõ với nàng rồi, cưới nàng không phải vì thích nàng, mà là phụ mẫu ta nhất định muốn ta cưới nàng, ta cũng từng nói với nàng, trong lòng ta có một người, mà người này nàng cũng biết. Nàng trở về Úc phủ, ta chưa bao giờ khiến nàng mất mặt, hết sức giữ gìn thể diện cho nàng, vị trí Đại thiếu phu nhân Chung phủ, tương lai vị trí Chung phu nhân đều là của nàng, nhưng, chỉ riêng trái tim này đã sớm có chỗ dừng, nàng đã biết còn quyết tâm gả qua, có thể cho nàng cũng đã cho, không thể cho, cũng chỉ là chút nhớ nhung để ta sống tiếp. Nếu nàng muốn cướp, chỉ có hai bên tổn hại thôi.”

Lan Cúc biết, mấy năm nay nàng không dám nhắc tới chuyện này thậm chí còn hy vọng mình quên đi chuyện này, nhưng lúc này nghe thấy chính miệng Chung Dực nói ra thì châm chọc cỡ nào chứ. Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân mình vừa gặp đã yêu, nhưng lại tuyệt tình như thế, nàng vẫn cho rằng chỉ cần cho nàng thời gian, nàng nhất định có thể khiến hắn quên Lan Nhụy, trong sinh mệnh của hắn mình mới là sự tồn tại vĩnh hằng, thế nhưng… Nàng sai rồi, nam nhân này lại tự tay đưa phụ thân của mình vào Đô Sát viện, hắn hoàn toàn không chút thương tiếc tình cảm phu thê giữa bọn họ, trong mắt hắn mình được coi là cái gì đây?

“Tại sao chàng nhất định phải đẩy phụ thân ta vào Đô Sát viện? Úc phủ chúng ta đâu có lỗi gì với chàng? Mấy năm này, đừng nói là ta, cả nhà chúng ta có ai mà không cẩn thận dè dặt nhìn sắc mặt của mấy người mà sống qua ngày chứ? Hôm nay xảy ra chuyện, các người lại sạch sẽ, muốn đẩy phụ thân ta ra gánh tội? Chung Dực, chàng có còn là người không? Chàng còn có lương tâm không? Chàng đẩy ta vào chỗ nào? Chàng làm vậy chi bằng dùng một đao giết chết ta, chết rồi sẽ thống khoái, hà tất khiến ta bị giày vò?” Hai mắt Lan Cúc bừng bừng tức giận, tơ máu màu hồng lắp đầy trong mắt hết sức dọa người.

“Ta đã nói với nàng rồi, cái đó không phải hại nhạc phụ, mà là trá hình bảo vệ ông ấy, chuyện trên triều đình nàng không hiểu đâu, đừng có lo!” Chung Dực nhẫn nại giải thích một câu, quả thật là đàn gảy tai trâu, nếu hắn không làm như vậy, Úc Duy Chương mới thật sự chết chắc, dựa vào thủ đoạn của phụ thân hắn, chỉ sợ diệt trừ Úc Duy Chương mà không để lại dấu vết nào, muốn bảo vệ Úc Duy Chương, hắn đã cãi nhau một trận với phụ thân, hiện tại không biết Lan Cúc nghe được tin tức từ đâu mà muốn gây lộn với hắn, hắn đã phiền chết rồi, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên giải, cứ tiếp tục như vậy sự chịu đựng của hắn sẽ hết sạch.

“Chung Dực, chàng thật sự xem ta là đứa ngốc sao? Chàng là đang cứu phụ thân ta? Chàng có dỗ dành hài tử ba tuổi thì cũng đừng như vậy, chàng là đồ khốn kiếp mặt người dạ thú, lúc đầu ta thật sự bị mù mắt sao lại coi trọng tên khốn kiếp là chàng, hôm nay làm hại phụ thân ta vào Đô Sát viện, nhốt vào đại lao, chàng bảo ta còn có mặt mũi nào đi gặp phụ thân của ta, mẫu thân của ta đây, bảo ta làm sao trở về Úc phủ đây?” Lan Cúc không khống chế được cảm xúc, đẩy ngã kệ tủ bên tường, đồ vật trên tủ ngã tán loạn, nhưng kệ lớn ngã xuống liền phát ra âm thanh to lớn, bụi bậm vung lên khiến Chung Dực không khỏi lui về sau một bước, dáng vẻ trở nên âm u lạnh lẽo.

“Úc Lan Cúc, nàng đừng có ngang ngạnh, chẳng lẽ lời của ta nàng nghe không hiểu sao?” Chung Dực rống giận, nâng tay áo hất bụi đất bay tới mặt.

“Ta nghe rõ, cũng bởi vì nghe rõ nên ta mới biết mình gả cho một người bạc tình bạc nghĩa!” Lan Cúc tựa như không hết hận, tiến lên phía trước hai bước đẩy Chung Dực ra ngoài cửa, nha hoàn bà tử bên ngoài lập tức bị dọa sợ, chẳng hề dám thở mạnh, phịch một tiếng quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên, rất sợ thành người xui xẻo tiếp theo.

Chung Dực tức giận đến mức cả người run lên, chưa từng thấy qua mặt điên cuồng như vậy của Lan Cúc, lập tức lồng ngực phập phòng kịch liệt, cắn răng nói: “Được, được lắm, sau này nàng cứ sống ở viện này một mình đi!”

Lan Cúc sững sờ, nhìn Chung Dực cất bước đi ra ngoài, hắn muốn đoạn tuyệt với mình sao? Sau này không tới đây nữa? Lan Cúc như bị điên đuổi theo, một phát bắt được y sam Chung Dực, cười lạnh nói: “Chung Dực, nếu hôm nay chàng cưới là Úc Lan Nhụy, chàng có làm như vậy không? Chàng có đẩy phụ thân ta vào Đô Sát viện không? Chàng có một tháng cũng không tiến vào cánh cửa này không? Chàng có làm trái lời thề của các người không, trái ôm phải ấp tam thê tứ thiếp?”

Sắc mặt Chung Dực thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, hai mắt lập tức như một thanh kiếm sắc quét về phía Lan Cúc, nàng ta làm sao biết Lan Nhụy, làm sao biết lời thề giữa bọn họ?

Lan Cúc nhìn ánh mắt sắc bén lạnh buốt của Chung Dực, đột nhiên giật mình hoàn hồn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, thân thể khẽ run lên, bí mật nàng cất giấu mấy năm nay lại cứ thế lọt ra ngoài, nhìn ánh mắt như băng đao còn sắc bén của Chung Dực, Lan Cúc chỉ cảm thấy tim đập dồn dập như nổi trống, cả người không khỏi lùi về sau một bước, từng đợt hàn ý dấy lên sau lưng, lông măng dựng đứng cả lên.

Mấy ngày nay Chung Dực luôn suy nghĩ về chuyện năm đó có chút kỳ lạ, thật ra hắn cũng không có chứng cứ xác thực để chứng minh, chỉ là trong lòng thấp thoáng cảm thấy có điểm bất thường, nhưng câu chất vấn vừa rồi của Lan Cúc khiến chuông báo động của hắn vang lên, con ngươi lạnh lẽo đảo qua, nhìn người quỳ đầy trong sân quát: “Đều cút hết ra ngoài cho ta!”

Người trong sân đều vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, đám nha hoàn hồi môn Vấn Thu Thải Lam Hương Vi Tích Mộng của Lan Cúc do dự không chịu đi, Tích Mộng lại bị Chung Dực đá một đá ngã lăn ra, bốn người nào dám ở lại, ba người kia dìu Tích Mộng sắc mặt tái nhợt lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.

Lan Cúc nhìn Chung Dực tức giận gắt gỏng, nhìn Tích Mộng bị đá thì tỉnh táo lại, chỉ là sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trong đôi mắt to đầy sợ hãi nhưng lại cắn răng gượng chống, cửa ải này rất khó khăn, nếu như bị Chung Dực phát hiện nàng và mẫu thân của nàng hại chết Lan Nhụy, vậy thì xong thật rồi.

“Có phải chàng cũng muốn đá chết ta mới bằng lòng bỏ qua?” Lan Cúc đánh đòn phủ đầu, lạnh lùng hỏi.

Chung Dực siết chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm Lan Cúc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Làm sao nàng biết chuyện của ta và Lan Nhụy?”

Lan Cúc cố nén sợ hãi, cắn môi nói: “Hừ, hai người thật sự cho rằng có thể lừa gạt được người trong thiên hạ? Đúng là nực cười, chàng nghĩ mỗi lần hai người gặp nhau thật sự không có ai phát hiện?”

Thân thể Chung Dực lay nhẹ, đánh giá Lan Cúc từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự có người biết, tại sao Úc phủ không hề có động tĩnh gì? Nàng còn muốn gạt ta?”

“Đây là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ nhất định phải lôi ra nói? Nếu làm lớn thì danh tiếng của Lan Nhụy mất hết cả đời này còn có mặt mũi gặp người ta sao? Chàng là Đại thiếu gia Chung phủ có thể không sao, nhưng thanh danh nữ nhi cực kỳ quý giá, không phải là vì chàng, là vì Lan Nhụy mới không làm lớn lên.” Lan Cúc không nhường bước nào quát lên, có trời mới biết nàng khẩn trương đến mức nào, thật sự sợ Chung Dực sẽ sinh nghi, nếu truy xét lại chuyện năm đó một lần nữa, cũng chưa hẳn sẽ không tìm ra được gì.

Chung Dực tựa như không tin, nhìn chằm chằm Lan Cúc, hận không thể nhìn vào trong ánh mắt của nàng ta, muốn biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, “Lúc trước nếu đã biết chuyện của ta và Lan Nhụy, mấy năm nay Úc phủ mấy người giả vờ không biết, giấu giếm thật đúng là cẩn thận, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn.”

Lan Cúc hơi cúi đầu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nhắc tới cũng khéo, vừa biết chuyện không được bao lâu, Lan Nhụy đã bị bệnh nặng, không đến mấy ngày thì đi, mẫu thân sợ có tin đồn nên bán hết đám người bên cạnh muội ấy, bằng không mấy năm này, chuyện này sao có thể giấu kín kẽ như vậy, vì thanh danh của chàng, vì thanh danh của Lan Nhuỵ, mẫu thân đã làm không biết bao nhiêu chuyện, chàng thì không biết gì cả.”

Chung Dực không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lan Cúc, tựa như muốn nhìn thẳng vào lòng nàng, thật lâu sau hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhạc mẫu và nàng suy nghĩ đúng là chu đáo thật, làm việc thật sự cẩn thận, ta rất bội phục, thật sự vất vả cho hai người rồi.”

Nghe lời nói không thật lòng của Chung Dực, Lan Cúc càng hoảng sợ, nhưng trên mặt lại không chịu thua, cứng rắn nói: “Chàng biết là tốt rồi, mặc kệ thế nào, chàng phải đưa phụ thân ta ra khỏi Đô Sát viện, nếu không ta sẽ không để yên cho chàng.”

Chung Dực cười lạnh một tiếng, hỏi: “Không để yên? Nàng muốn làm gì thì làm, tùy nàng thôi.”

Chung Dực bước nhanh rời đi, Lan Cúc nhất thời không phản ứng kịp, nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Chung Dực không khỏi sợ hãi, suy nghĩ một chút liền đi tới viện của Chung phu nhân.

Chung Dực trở lại thư phòng, cả người như kiệt sức, qua một hồi lâu cất giọng gọi tiểu tư thiếp thân của mình vào, còn mình trải giấy lên bàn, cầm bút chấm mực, trong đầu nhớ lại tên của mấy nha hoàn lúc trước của Lan Nhụy… Không ít lần Lan Nhụy càm ràm ở bên tai hắn, nghĩ một hồi, đề bút xuống viết, bốn cái tên Hải Đường, Hồng Tụ, Lục La, Thiên Hương, cầm giấy lên đưa đến trước mặt thổi nhẹ vào vết mực, lúc này mới đứng dậy đưa cho tiểu tư đứng ở một bên, trầm giọng nói: “Giao cái này cho Tống Lương, cần phải nhanh chóng tra ra được tung tích của mấy người này.” Nói đến đây thì ngừng một chút, nhìn tiểu tư nói: “Mấy người này là nha hoàn thiếp thân trước kia của Lục tiểu thư Úc Lan Nhụy của Úc phủ đã qua đời, nhất định phải mau chóng tìm được.”

Nghe thấy tên Úc Lan Nhụy, cả người tiểu tư kia run lên, trên trán rịn ra mồ hôi, nhận lấy giấy không dám chậm trễ lập tức xuất phủ, Chung Dực nhìn trăng khuyết cong cong treo trên đầu ngọn liễu ngoài cửa sổ, trong hốc mắt xuất hiện ánh nước, hắn thật sự là một kẻ ngốc, là một kẻ đần, hắn nên chết đi, tại sao lại còn sống chứ? Lan Nhụy, nàng chờ ta, chờ ta tra rõ rồi sẽ đến Hoàng Tuyền bồi tội với nàng được không?

Chung Dực như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên trở lại bên bàn, mở một hộp gấm nhỏ bên cạnh ra, nằm bên trong là một cây trâm ngọc, trong mắt hiện lên ánh nước, trước khi Lan Nhụy ngã bệnh hắn nhận được cây ngọc trâm này, hắn còn nhớ tiểu tỳ mồm miệng lanh lợi nói nàng ta là Lục La bên cạnh Lan Nhụy, mang cây trâm ngọc này làm tín vật, nói với hắn mấy ngày nay thân thể tiểu thư không khỏi, không tiện gặp hắn, đợi sau khi thân thể khỏe mạnh sẽ gặp nhau…

Đúng vậy, Chung Dực đã từng thấy Lục La đi theo bên cạnh Lan Nhụy, cho nên hắn không hề nghi ngờ, ai biết sau đó là thiên nhân vĩnh cách[1], hắn đã từng rất đau khổ, đau đến không muốn sống, nhưng do có tin tức Lục La đưa đến trước đó, để cho hắn biết Lan Nhụy sinh bệnh, cho nên sau đó Lan Nhụy mất, nghe thấy mẫu thân trở về thuật lại, rồi lại nghe thấy lời Lan Cúc nói giống hệt lời của mẫu thân nói, bởi thế mới không hề nghi ngờ, nhưng vừa rồi… trong lúc tức giận Lan Cúc vô tình tiết lộ, buột miệng nói ra, thoáng chốc nắm chặt trái tim hắn…

[1] Thiên nhân vĩnh cách: tra trên Baidu thì thấy nó để là “nhân thiên vĩnh cách”, có nghĩa là người sống còn ở nhân gian, người chết đã về trời, từ đó vĩnh viễn tách rời không thể gặp lại nhau.

Chung Dực nắm chặt cây ngọc trâm thầm thề nhất định phải tìm ra Lục La, hắn nhất định phải hỏi rõ chuyện năm đó, mặc dù sự thật rất có thể khiến Chung Dực hận không thể chặt mình ra thành tám mảnh, nhưng hắn vẫn muốn làm, đây là do hắn nợ Lan Nhụy, hắn nợ nàng, hắn sẽ dùng hết sức mình để trả, nhếch môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, một câu nói lặng lẽ thoáng qua trong lòng, Nhụy Nhi, nàng chờ ta… Dưới ánh trăng lành lạnh, từng giọt nước mắt óng ánh trong suốt rơi xuống bụi bặm, biến mất không thấy bóng dáng đâu…

***

Một đêm ngủ ngon, sau khi Minh Yên thỉnh an trở về, ở trong thư phòng nhẹ nhàng vén tay áo của mình mài mực, nàng muốn tự tay viết ra tên của mấy nha hoàn, để Chu Hạo Khiên cho người đi tìm. Hôm nay Chu Hạo Khiên hưu mộc[2], nhìn thấy khóe môi Minh Yên vẫn luôn nở nụ cười nhẹ thì thấy cả người trở nên nhanh nhẹn, chỉ cần nàng vui, chuyện gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

[2] Hưu mộc: dịch ra là nghỉ ngơi tắm rửa, tựa như nghỉ cuối tuần vậy, từ thứ 2 đến thứ 7, chủ nhật được nghỉ cuối tuần vậy á.

Hương mực bay nhẹ trong không khí, Chu Hạo Khiên chậm rãi đi đến trước mặt Minh Yên, nhận lấy mực Huy Châu[3] trong tay nàng mài giúp nàng, cười nói: “Có câu hồng tụ thiêm hương đêm đọc sách, hôm nay chuyết phu[4] mài mực phụ kiều thê, thế nào?”

[3] Mực Huy Châu: mực tàu sản xuất ở Huy Châu.

[4] Chuyết phu: là chỉ trượng phu khiếm tốn.

Lời nói chẳng ra gì của Chu Hạo Khiên chọc cho Minh Yên cười toe toét, ở sâu trong đôi mắt kia mang theo ý cười rực rỡ, sáng ngời lại chói mắt, từng chút từng chút một ghim vào trong lòng người, khiến trái tim của ngươi ngưa ngứa, muốn gãi nhưng lại gãi không đúng chỗ ngứa thật sự không thoải mái, cũng khiến trái tim Chu Hạo Khiên ngứa ngáy hận không thể nhét Minh Yên vào trong xương cốt mới bằng lòng.

Minh Yên không ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: “Không sợ người ta chê cười à, nếu truyền ra ngoài, chàng còn có thanh danh nữa sao? Chàng là võ tướng, đừng khiến người ta tranh cãi.”

Chu Hạo Khiên lại hồn nhiên mặc kệ, nghiêm túc nói: “Chu U Vương vì nụ cười của Bác mỹ nhân mà đốt lửa đùa giỡn chư hầu, Thương Trụ Vương Vi muốn Đắc Kỷ vui vẻ mà móc tim Tỷ Can, ta so ra còn kém mấy tên khốn tàn bạo vô năng kia, nhưng vẫn có thể tay cầm thỏi mực lấy lòng ái thê của ta, đây gọi là chuyện phong nhã, tướng sĩ như hủ nút nào biết được.”

Minh Yên thấy hắn cãi chày cãi cối không nhịn được mắt mặt giùm cho hắn, sẳng giọng nói: “Ta không phải họa quốc ương dân hồng nhan họa thủy, còn nói ta như vậy, buổi tối phạt chàng ngủ trên sàn.”

“Tiểu sinh biết sai rồi, mong nương tử bỏ qua cho…”

Chu Hạo Khiên còn chưa dứt lời, Minh Yên lại không nhịn được cười rộ lên, trong hốc mắt hơi ẩm ướt, vội vàng cúi đầu che đi, từng là hạnh phúc xa vời không thể chạm tới hôm nay lại nằm trong tầm tay, từng cho rằng bị toàn bộ thế giới ruồng bỏ hôm nay lại có nam nhân cho nàng tất cả, thì ra có được hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần thả lỏng gánh nặng ở trong lòng thì có thể rất hạnh phúc.

Minh Yên đưa tờ giấy cho Chu Hạo Khiên, đè nén kích động trong lòng nói: “Giúp ta tìm các nàng ấy, đợi các nàng ấy trở về ta sẽ kể cho chàng nghe một chuyện, là chuyện về ta và các nàng ấy, có được không?”

Trong lòng Chu Hạo Khiên lộp bộp một tiếng, Minh Yên đang hứa với hắn sẽ thẳng thắn với hắn sao? Trong lòng căng đầy, cam đoan nói: “Yên tâm đi, bảo đảm sẽ mau chóng tìm được.” Nói xong nhìn tên trên giấy đều là tên của nữ tử, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tiểu Yên Nhi, các nàng ấy có quan hệ gì với nàng?”

Minh Yên biết Chu Hạo Khiên không phải đang dò hỏi, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, suy nghĩ một chút nói: “Là người còn thân hơn cả tỷ muội.” Nói đến đây thì ngừng lại, chỉ vào tên Lục La nói: “Ngoại trừ người này, cho dù là ai cũng phải dẫn các nàng nguyên vẹn trở về.”

Giọng điệu của Minh Yên rất nghiêm túc, Chu Hạo Khiên vẫn chưa thấy nàng nghiêm túc với chuyện nào như vậy, suy nghĩ một chút vẫn sảng khoái đồng ý, nói: “Được, bảo đảm không hề tổn hại lông tóc mang về.” Chu Hạo Khiên miệng thì nói nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện này nên giao cho ai đi làm mới tốt, Tống Tiềm không được, gần đây hắn là người được người ta chú ý tới, Tống Tần cũng không được, gần đây trong nhà đang ầm ĩ gay gắt, nghĩ tới đây nhìn Minh Yên một cái, không ngờ cái vị Tứ tỷ tỷ kia của nàng vẫn có chút bản lĩnh, khiến Tống Tần có phần không chống đỡ được. Hai người này không được thì cũng chỉ còn mỗi Trịnh Trí… Nghĩ tới đây ánh mắt sáng lên, sao lại quên mất người quan trọng này chứ, để tên tiểu tử Trịnh Trí kia càn rỡ, hừ, đợi hắn để ý đến Tam Nương xem xem hắn còn dám càn rỡ như vậy nữa không!

Chu Hạo Khiên quyết định chủ ý, cả người càng tản ra vẻ đắc ý xen lẫn hơi thở gian trá, Minh Yên nhìn hắn một cái, trong lòng phỏng đoán không biết ai lại xui xẻo rồi…

Chu Hạo Khiên thôi không suy nghĩ nữa cất kỹ tờ giấy kia, ngẩng đầu nhìn Minh Yên nói: “Hôm nay ta dẫn nàng ra ngoài dùng cơm, cả ngày ở trong phủ chán lắm đúng không.”

Minh Yên liếc Chu Hạo Khiên một cái, chậm rãi nói: “Là bản thân chàng chán đúng không, chàng muốn đi thì đi đi, ta vừa mới thành thân sao có thể rêu rao khắp nơi, để người khác biết không chừng sẽ bị đàm tiếu thành cái gì nữa ấy, chàng muốn đi thì đi một mình đi.”

Nghe thấy giọng điệu từ từ của Minh Yên, trong lòng Chu Hạo Khiên lại hơi run lên, vẻ mặt nịnh bợ nói: “Ta chỉ muốn dẫn nàng đi ăn giò kho ở Thu Diệp Cư, giò kho ở đó nổi tiếng khắp kinh thành đấy, Hoàng Thượng cũng chỉ đích danh muốn ăn á, chỉ là đầu bếp ở đấy có hơi kiêu ngạo, mổi ngày chỉ làm mười phần, trời vừa sáng ta đã đặt một phần rồi, hôm nay mà nàng không đi hôm khác ta tới đặt đầu bếp ở đó không chịu chừa phần cho ta đâu, uổng phí lắm.”

Minh Yên không ngờ còn có nhân vật không để Chu Hạo Khiên vào trong mắt, trong lòng thật sự có chút tò mò, suy nghĩ một chút cười nói: “Vậy cũng được, nhưng phải nói một tiếng với tổ mẫu, không thể lỗ mãng được, ta đi thay quần áo trước, chàng đợi một lát.”

Chu Hạo Khiên cười tủm tỉm gật đầu đáp, chỉ cần đồng ý đi ra ngoài là được, nhìn Minh Yên đi vào phòng trong thay y phục, Chu Hạo Khiên thích ý cất bước đi ra ngoài, Bạch Hinh vừa thấy hắn lập tức đón chào, đứng bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Vũ di nương đưa tin tới, gần đây Nhị gia thường xuyên nhắc tới một người tên là La Bình.”

La Bình? Chu Hạo Khiên nhắc lại cái tên này ở trong lòng, đột nhiên hai mắt chợt lóe, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, nhìn Bạch Hinh nói: “Còn có nói gì khác không?”

“Vũ di nương không dám nghe nhiều, chỉ đánh tiếng trước để tiểu Vương điều tra sớm rồi chuẩn bị, bên nàng ấy sẽ tiếp tục nghĩ cách nghe rõ hơn một chút, gần đây cuộc sống của nàng ấy cũng không dễ chịu, Nhị thiếu phu nhân không có việc gì thường xuyên gây chuyện với nàng ấy, Vũ di nương chỉ có thể cẩn thận mọi chuyện, không dám thả lỏng tay chân.” Vẻ mặt Bạch Hinh không chút gợn sóng trả lời, dường như mọi chuyện không hề liên quan gì tới nàng ấy.

“Bảo nàng ta cẩn thận một chút, Nhị thiếu phu nhân không phải là người dễ đối phó, lúc cần thiết có thể dùng chút thủ đoạn đặc biệt.” Chu Hạo Khiên híp mắt nói, hàn quang sắc bén lúc nhìn thấy Minh Yên đi ra lập tức giải tán, lại lộ ra nụ cười ấm áp,

Hai người đang cất bước ra ngoài thì đụng phải Tuyết Hủy đi vào, nhìn thấy Chu Hạo Khiên cũng ở đây thì vội vàng đứng thẳng người, hít sâu một hơi, hành lễ, lúc này mới nhìn hai người nói: “Úc phủ đưa tin tới, để cho Trắc phi chủ tử nhanh chóng đến Chung phủ một chuyến, Tứ tiểu thư đã qua đó, nghe nói Nhị tiểu thư đang cãi nhau ầm ĩ ở Chung phủ.”

Ngực Minh Yên nảy lên, phải đi Chung phủ? Khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, trong lúc nhất thời do dự không thôi. Chu Hạo Khiên nhìn thấy vẻ do dự của Minh Yên thì trong lòng cực kỳ vui mừng, cười nói: “Tiểu Vương rảnh rỗi không có việc gì làm đành phải đi theo phu nhân một chuyến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc