Minh Yên rời khỏi đình nhỏ đi đến Kim Hoa Hiên, đi qua hoa viên tự tay ngắt một bó hoa Tử Vi đang nở rất xinh đẹp, Minh Yên cầm trong tay cực kì vui vẻ, đã bao lâu rồi chưa từng có tâm trạng thoải mái hái hoa muốn cho một người. Lần trước cũng vào mùa này mình ngắt một bó hoa Tử Vi to hết sức phấn khởi tặng cho Chung Dực, lần đó Chung Dực tới thăm nàng, nói là đến tặng đồ cho phụ thân nàng còn không phải mượn cớ muốn tới thăm nàng à, khi đó Lan Nhụy nghe thấy hắn nói vậy thì cực kỳ vui mừng… Lúc đi đến nơi hai người lén lút gặp nhau, đi qua hoa viên thì hái một bó hoa Tử Vi lớn, hương thơm bốn phía, giai nhân rung động, khi đó thật sự tốt đẹp. Lúc đó Lan Nhụy không trải qua bất kỳ thăng trầm nào, trái tim sạch sẽ thuần khiết, chỉ muốn mang đến niềm vui bất ngờ cho nam nhân mình yêu.
Mấy năm này trải qua sinh ly tử biệt, tình cảm bị phản bội, đã rất lâu rồi Minh Yên không có tâm trạng muốn hái tặng hoa cho một người, cuộc sống đã khiến nàng gian nan trong mỗi bước đi, chuyện báo thù không lúc nào không đè nặng nàng, khiến nàng không thể nào đứng thẳng được, ngay cả hô hấp cũng thấy nặng nề. Nhưng kể từ khi gặp được Chu Hạo Khiên, cuộc sống của nàng chầm chậm khác trước, ánh mặt trời cuốn sương đen đi, vui vẻ thay thế ưu thương, hắn có thể vì nàng, không thể vì nàng, cũng hết sức suy nghĩ chu toàn cho nàng.
Minh Yên thường nghĩ mình có tài đức gì có thể được hắn coi trọng, nàng tự biết mình là một người lúc nào cũng âm u sao có thể vào được tim của hắn? Vốn tưởng rằng sẽ không yêu thêm một nam nhân nào nữa, vốn tưởng rằng tất cả tình yêu đã chết đi, nhưng nào biết trái tim lại rực rỡ giữa tối tăm, tình yêu sống lại ở trong tro tàn, tình yêu của nàng rốt cuộc cũng nảy mần dưới sự che chở cẩn thận của Chu Hạo Khiên, mặc dù non nớt nhưng lại có cảm giác sống lại, tim của nàng đang sống lại từ từ, Minh Yên biết đời này của mình rốt cuộc không thể tách rời khỏi nam nhân tên là Chu Hạo Khiên, vẫn chưa yêu cũng không thể tách rời, nếu đã yêu Minh Yên không biết mình sẽ như thế nào.
Bạch Hinh không biết Minh Yên đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn thấy Minh Yên vui vẻ hớn hở tự tay hái hoa dưới ánh mặt trời, khóe môi cũng hơi nhếch lên, nhìn Minh Yên vui vẻ là biết việc tiểu Vương gia làm khiến nàng vui vẻ. Đây là một nữ tử chỉ một chuyện đơn giản thôi cũng vui vẻ, nhưng tối hôm đó lúc đối mặt với Chu Hạo Thần Mục Trắc phi lại sắc bén không có chút sợ sệt nào, khó trách tiểu Vương gia không bỏ được nàng, một lòng nghĩ tới nữ tử có tên là Úc Minh Yên này.
Liên Song lại càng nhìn không rời mắt, không biết đã bao lâu rồi không thấy tiểu thư vui vẻ như vậy, thật sự giống như cách cả một thế hệ, thật tốt, kiếp này vẫn có thể vui vẻ như vậy.
Vào Kim Hoa Hiên, Minh Yên giống như được về nhà, mang tâm trạng vui vẻ chạy vào trong phòng, người còn chưa tới cửa nhưng đã khẽ hô lên: “Chu Hạo Khiên…” Vừa dứt lời thì nhìn thấy có bóng người đi đến, Minh Yên khẽ cười nói: “Chu Hạo Khiên, tặng cho chàng, đây là hoa ta tự tay hái đấy!”
Minh Yên cười rất tươi, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, lấp lánh dưới ánh mặt trời, hai mắt phát ra ánh sáng trong vắt, nhưng khi nhìn thấy người ở sau rèm đi tới thì cả người hoảng sợ, Chung Dực… sao hắn lại tới đây?
Chung Dực được Chu Hạo Khiên mời tới đây ngồi, hắn cũng không có chuyện gì làm nên đồng ý, thật ra hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cảnh này. Giống như nhiều năm trước, đã từng có một nữ tử ở dưới ánh nắng mặt trời nóng rực, trên trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười cực kỳ rạng rỡ, hai tay nâng một bó hoa Tử Vi, tiếng hô lanh lảnh: “Chung Dực, tặng cho chàng, đây là hoa ta tự tay hái…”
Hơi nước đột nhiên che đậy hai mắt Chung Dực, vô ý thức hô: “Lan Nhụy, nàng đã trở lại?”
Giọng nam nhẹ nhàng dịu dàng dễ nghe như trong ký ức, chỉ là nam nhân trước mặt đã không còn tinh thần hăng hái của mấy năm trước, càng nhiều hơn là một sự thăng trầm, nghe thấy lời hắn thốt ra Minh Yên gần như muốn đáp lại theo bản năng, đúng lúc này đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nha đầu nàng sao lại lỗ mãng như thế, không thấy có khách ở đây sao?”
Suy nghĩ của hai người lập tức đều ngừng lại, vẻ mặt Chung Dực trắng bệch, xoay người nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước, ngày khác sẽ tiếp tục uống ba ly cùng tiểu Vương gia.”
Chu Hạo Khiên cũng không ép ở lại, cười nói: “Được, là ngươi nói đấy nhé, đến lúc đó không cho phép chơi xấu.”
Chung Dực miễn cưỡng cười một tiếng gật đầu, bước chân có chút hốt hoảng đi ra ngoài, đi tới cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa rồi thật sự rất giống Lan Nhụy, sao có thể giống đến vậy? Giống nụ cười, giống động tác, giống lời nói, trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Không thể nào… Không thể nào, nhưng rõ ràng là hai khuôn mặt khác nhau!
Chung Dực không rõ, sao hắn lại cảm thấy Minh Yên chính là Lan Nhụy chứ? Trước kia hắn cũng có cảm giác này, nhưng cảm giác này không mạnh mẽ lắm, hắn vẫn có thể tự nói với mình là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng một màn lúc nãy khiến Chung Dực hốt hoảng, tại sao trên thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy?
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười này ẩn giấu một chút cay đắng, quả nhiên hắn không nhìn lầm, giữa Chung Dực và Minh Yên có điểm kỳ lạ, chỉ là hắn hoàn toàn không biết trong chuyện này có quan hệ như thế nào, hắn cũng từng phái người điều tra nhưng không tra ra được gì, chính vì không tra ra gì mới khiến hắn hoảng sợ, hắn sợ có một ngày Minh Yên sẽ đột nhiên rời khỏi hắn.
“Thật là một nha đầu ngốc, tặng hoa cũng tặng lầm người.” Chu Hạo Khiên làm như không có chuyện gì cầm lấy bó hoa trong tay Minh Yên bỏ dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Minh Yên kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên, cảm thấy tim đau muốn chết, vành mắt không khỏi cảm thấy chua chát, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống khiến nàng gần như không khống chế được, cũng không có cách nào tiếp tục giả vờ kiên cường, không bao giờ muốn giống như trước kia giả vờ không có chuyện gì mặc cho gió thổi bay, những thứ đã khắc vào trong lòng nàng hiện tại muốn móc nó ra lại đau như vậy, đau đến mức khiến nàng không có cách nào hít thở.
Vòng tay qua siết chặt eo Chu Hạo Khiên, tựa đầu vào lồng ngực hắn, chỉ thốt một câu: “Chu Hạo Khiên…” Nước mắt tuôn trào làm trôi hết tất cả lời nàng muốn nói, thậm chí thân thể còn run rẩy, tiếng ngẹn ngào nhỏ vụn trôi lơ lửng trong không trung, nặng nề đánh thẳng vào ngực Chu Hạo Khiên…
Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng ôm lấy Minh Yên, vỗ nhẹ lưng nàng, ra hiệu cho Bạch Hinh và Liên Song đi xuống. Bạch Hinh thì không cảm thấy gì nhưng Liên Song lại sợ hãi, chỉ cảm thấy tay chân rét run, lạnh cả người, tiểu thư đừng có làm chuyện điên rồ, chuyện đó không thể nói ra đâu, nếu nói ra thật sự sẽ chấn động thiên hạ đấy, ai mà tin người đã chết có thể sống lại chứ, còn sống lại vào cơ thể của người khác nữa, coi bọn nàng là yêu quái sẽ thảm lắm.
Bạch Hinh nhìn sắc mặt Liên Song trắng bệch thì cho rằng nàng ấy lo lắng cho Minh Yên, cười nói: “Yên tâm đi, tiểu Vương gia sẽ chăm sóc tốt cho nương nương, chúng ta đến sương phòng nghỉ ngơi một lát.”
Liên Song bất đắc dĩ đành phải đi theo Bạch Hinh, nhưng trong lòng lại bất ổn, không có một khắc nào yên tĩnh cả.
Minh Yên ở trong lòng Chu Hạo Khiên bất an sốt ruột, dần dần ngừng khóc, cảm nhận được bàn tay to của Chu Hạo Khiên không ngừng vỗ lưng của mình, động tác nhẹ nhàng mềm mỏng, không hề có chút mất kiên nhẫn nào, hoặc cũng có thể sự bình tĩnh của Chu Hạo Khiên từ từ khiến Minh Yên cũng bình tĩnh trở lại, chỉ là Minh Yên không dám ngẩng đầu lên, nàng không biết nên giải thích như thế nào về đau khổ này.
Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên, dịu dàng hỏi: “Đã tốt hơn chưa?”
Không nghe thấy câu trả lời của Minh Yên, Chu Hạo Khiên nói tiếp: “Sao lại muốn tặng hoa cho ta vậy?”
Nghe thấy hắn không hỏi tại sao mình lại khóc mà dời chủ đề đi, trong lòng Minh Yên thở dài một hơi nhưng càng cảm thấy thẹn với Chu Hạo Khiên hơn, nàng nên làm cái gì bây giờ? Có một vài chuyện không thể muốn nói là nói được, mà là không có cách nào nói ra miệng được vấn đề sống lại này, vấn đề này hoàn toàn không có cách nào để giải thích, quan trọng là Minh Yên cũng không muốn tự mình nói ra đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm này cho bất cứ người nào biết là mình đã từng yêu một người bạc tình, nàng không có cách nào nói ra được, mà cũng không muốn nói, chỉ là cảm xúc vừa rồi tới quá nhanh khiến Minh Yên không có cách nào ngăn cản.
Đau đớn và thù hận tới quá nhanh quá mãnh liệt khiến nàng mất đi lý trí và bình tĩnh, biết mình phải nhịn, nhất định phải nhịn như lúc trước, có khổ có đau đớn hơn nữa cũng phải nhịn, nhưng ở trước mặt Chu Hạo Khiên nàng không có cách nào, nàng không nhịn được… cũng không muốn nhịn, cứ thế mà khóc ra, bốc đồng phóng túng tâm tình của mình, nhưng chợt quên mình nên giải thích thế nào.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên lại ngẩn người trong lòng thì bất đắc dĩ thở dài, xoay người bồng nàng lên, đi vào phòng trong đặt nàng lên giường lớn gần cửa sổ, dịu dàng nói: “Hai mắt đỏ hết lên rồi, nàng ngủ một lát đi rồi thức dậy rửa mặt sẽ không nhìn ra, cứ để vậy mà đi ra ngoài không biết người khác sẽ nói huyên thuyên thế nào nữa đấy.”
Vươn tay cầm lấy thảm nhung đặt ở bên giường nhẹ nhàng đắp lên người Minh Yên, vừa cười vừa nói, động tác của hắn tự nhiên, tự ý, dường như không hề có ý định dò hỏi chuyện khi nãy, nhưng càng như vậy lại càng khiến Minh Yên cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mắt lập tức bị bóng tối bao trùm. Ở trong bóng tối Minh Yên không khỏi bình tĩnh trở lại, nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Chu Hạo Khiên, nhỏ giọng nói: “Đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy hoa Tử Vi nở đẹp quá nên không nhịn được muốn hái về cho chàng xem.”
Chu Hạo Khiên sững sờ, sau đó nở nụ cười, nói: “Hoa rất đẹp, ta rất thích, sau này mỗi năm đều hái cho ta một bó được không?”
“Được.” Minh Yên nhẹ giọng đáp, căng thẳng trên mặt từ từ biến mất, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Minh Yên ở trong bóng đêm yếu ớt hỏi: “Chu Hạo Khiên, rốt cuộc chàng thích ta ở điểm nào vậy? Con người ta vừa không khiến người ta vui vẻ, vừa đối xử dữ dằn với chàng, lại không có địa vị cao không thể giúp gì được cho chàng, tại sao lại thích ta? Có lẽ có một ngày nào đó chàng sẽ hối hận.”
Chu Hạo Khiên nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh Yên, nhìn nàng nhắm mắt lại nói ra những lời này, ngón tay cứng đờ, hơi thở có chút bất ổn, đôi mắt đen láy lập tức tối sầm lại, suy sụp hỏi: “Nàng hối hận gả cho ta?”
Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là không rõ ta có điểm nào tốt, đáng để chàng vì ta tốn nhiều công sức như vậy.”
Lúc nghe thấy Minh Yên nói không hối hận, Chu Hạo Khiên thở dài một hơi, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Một kiếp người sẽ có một người khiến người đó chết mê chết mệt, tổ phụ ta gặp tỗ mẫu ta thì bảo vệ bà ấy cho đến khi kết thúc tính mạng, tổ phụ ta nói lúc ta thích một người sẽ muốn chăm sóc cho nàng ấy mà không cần bất kỳ một lý do nào, thấy nàng ấy cười, thấy nàng ấy ở bên cạnh thì dù không nói một câu nào ta cũng thấy cực kỳ vui vẻ, cam tâm tình nguyện vì nàng ấy mà trả giá tất cả, chỉ hy vọng nàng ấy có thể sống một cuộc sống bình an, vui vẻ hạnh phúc. Tổ phụ là một người chính trực, tuy nhiên ông ấy chỉ cẩn thận chu đáo với một mình tổ mẫu, không có gì là không làm được. Lúc ấy ta không hiểu lời của tổ phục, sao lại có người ngu ngốc như vậy, không có lý do gì mà đối xử tốt với một người, vậy không phải rất ngốc sao? Nhưng gặp được nàng, ta cũng biến thành kẻ ngốc như thế, cũng giống như tổ phụ của ta nói muốn đối xử tốt với nàng mà không cần một lý do gì, không muốn nhìn thấy nàng không vui, chỉ hy vọng nàng sống bình an, vui vẻ hạnh phúc. Nàng muốn hỏi ta lý do, ta đối tốt với nàng thật sự không có lý do, chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với nàng mà thôi.”
Minh Yên lại muốn khóc, mặc dù cố chịu đựng nhưng nước mắt vẫn trực trào chảy ra khỏi khóe mắt. Chu Hạo Khiên dùng ngón tay lau nước mắt đi, cười nói: “Nha đầu ngốc, không được phép khóc, cả đời này không cho phép nàng khóc, nàng phải tin tưởng ta sẽ bảo vệ cho nàng thật tốt, thẳng đến khi sinh mệnh của ta kết thúc.”
Minh Yên mở choàng mắt ngồi dậy, cách một màng hơi nước nhìn bóng dáng mơ hồ trước mặt, lấy khăn ra nhẹ nhàng lau khô nước mắt, hai tay Minh Yên ôm đầu gối, tựa đầu lên gối, đột nhiên mở miệng nói: “Ta cho rằng ta là một đứa ngốc, không ngờ chàng còn ngốc hơn ta, hai kẻ ngốc sao sống hết được cả cuộc đời này đây?”
Chu Hạo Khiên nở nụ cười, nghe giọng điệu có phần thả lỏng của Minh Yên trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Thật ra hắn cực kỳ muốn biết giữa Minh Yên và Chung Dực rốt cuộc có chuyện gì, nhưng hắn biết Minh Yên không phải là nữ tử không có chủ kiến, hắn không thể bức bách nàng, nếu nàng muốn nói thì sẽ nói cho hắn biết, nếu bức nàng quá nàng sẽ trốn càng xa hơn, Chu Hạo Khiên thà rằng cả đời không biết bí mật này cũng không muốn Minh Yên xa lánh hắn.
Ai cũng nói hắn ngốc, nhưng Chu Hạo Khiên biết, nếu đã tìm được người mà mình muốn dâng trái tim của mình lên, hắn sẽ chờ đợi Minh Yên lấy trái tim của mình bỏ vào trong trái tim của nàng.
Minh Yên nhíu mày, không biết mình có dũng khí để nói ra chuyện đó hay không, hay tay đan chặt vào nhau, đốt ngón tay trắng bệch, thứ đã khắc vào trong xương cốt, muốn đào nó ra phơi dưới ánh mặt trời thật sự là một chuyện rất đau khổ, hai hàng mày nhíu chặt lại với nhau, rốt cuộc Minh Yên vẫn hạ quyết tâm, mặc kệ hắn có đón nhận hay không, mình phải đánh cuộc một lần, hắn có thể đón nhận một quỷ hồn không? Một quỷ hồn nhập vào thân xác người khác mới có thể sống sót!
Minh Yên yên lặng rối rắm, suy nghĩ có nên nói hay không, và phải nói như thế nào, trong lúc nhất thời không thể lần ra được điều gì, khuôn mặt nhỏ hơi cau lại… Chu Hạo Khiên vẫn có một điểm nghi hoặc, vừa rồi hắn nghe thấy rất rõ ràng, lúc Chung Dực nhìn thấy Minh Yên không phải gọi tên Minh Yên mà là gọi Lan Nhụy, hắn biết Úc Lan Nhụy, cũng biết một ít chuyện giữa Úc Lan Nhụy và Chung Dực, chẳng lẽ Chung Dực coi Minh Yên thành Úc Lan Nhụy? Nhưng không đúng, Úc Lan Nhụy chết hai năm Minh Yên mới vào Úc phủ, vốn không thể có bất kỳ liên quan nào đến Úc Lan Nhụy, chuyện này thật quái lạ.
Chung Dực… Úc Lan Nhụy… Minh Yên… Ba người này có thế nào cũng không thể gộp chung lại với nhau, nhưng bây giờ thật sự lại gộp chung vào nhau, rốt cuộc trong chuyện này có chuyện cũ nào? Chu Hạo Khiên nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhìn vẻ mặt phiền não của Minh Yên, chẳng lẽ nha đầu này lén lút thích tỷ phu của mình? Dáng vẻ của Chung Dực quả thật rất đẹp, lại khá nhã nhặn, tiểu nha đầu này cũng có thể bị mê hoặc tâm trí, nghĩ tới đây càng thấy phiền muộn, chỉ hận sao mình không gặp Minh Yên sớm hơn mấy năm!
Trong lòng nghĩ như vậy, Chu Hạo Khiên lại không quên chuyện một quan trọng, Chung Dực từng thích Úc Lục tiểu thư Úc Lan Nhụy, nhưng sau khi Úc Lục tiểu thư chết chỉ mới hai tháng đã cưới đích tỷ Lan Cúc của Lan Nhụy, hai năm sau Minh Yên mới tiến vào Úc phủ, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể thích Chung Dực được? Minh Yên cũng không phải là một người nông cạn, không thể dễ dàng thích một người là tỷ phu của mình…
Càng nghĩ càng không yên, Chu Hạo Khiên có hơi thấp thỏm nóng nảy, sắc mặt dần dần trở nên cứng ngắc, nhìn ánh nắng vàng chói mắt ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy cả người rét run, bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.
“Chu Hạo Khiên, chàng có tin vào quỷ thần không? Chàng có tin nhân quả tuần hoàn không? Có tin trên đời này người đã chết vẫn có thể sống lại không?” Cuối cùng Minh Yên vẫn cảm thấy nên thăm dò một chút, nghĩ trong đầu rằng đừng nói Chu Hạo Khiên có tin hay không, chỉ sợ sẽ dọa hắn chết ngất.
Cả người Chu Hạo Khiên đang rét run, nghe thấy lời của Minh Yên thì càng run rẩy hơn, cả người nổi lên một lớp da gà. Loại người bọn họ vẫn luôn không để chuyện sống chết vào mắt, nếu vẫn luôn suy nghĩ sau khi chết hồn phách sẽ trở về báo thù này kia, vậy trên chiến trường chết nhiều người như vậy thì phải nói như thế nào? Nhưng nếu nói không tin, mỗi lần xuất chinh đều tế trời đất, thật ra trong vô hình vẫn muốn được an ủi trong lòng.
Đối với quỷ thần… Chu Hạo Khiên vẫn luôn kính nhi viễn chi[1], không thể nói tin hay không tin, chỉ là chưa từng tận mắt nhìn thấy. Minh Yên bất ngờ hỏi như vậy, thật đúng là dọa hắn giật mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngập nước của Minh Yên đang nhìn hắn. Ánh mắt kia rất thuần khiết, rất bình tĩnh, rất… thê lương, trong phút chốc, Chu Hạo Khiên không biết nên nói như thế nào.
[1] Kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi.
Thấy Chu Hạo Khiên im lặng, trong lòng Minh Yên cũng hiểu không một ai không kính nể quỷ thần, còn mình nói như vậy thì rất kỳ quái, cũng rất đột ngột, nhưng nàng vẫn rất mong đợi câu trả lời của Chu Hạo Khiên, câu trả lời của Chu Hạo Khiên sẽ quyết định đến việc nàng có nên nói ra tất cả sự thật hay không, nếu hắn chống lại quỷ thần thì sao mình có thể mở miệng đây?
“Nói đến quỷ thần thì đã có từ xưa, nhưng cũng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí[2].” Chu Hạo Khiên cân nhắc dùng từ, nhìn Minh Yên hơi nhíu mày tựa như có gì đó lướt qua trong đầu nhưng lại nhất thời không bắt được.
[2] Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, nhưng người có lập trường và góc độ khác nhau thì không cùng một cách nhìn.
“Nhân giả nói thế nào? Trí giả nói thế nào?” Minh Yên không chịu từ bỏ hỏi tới, trong lòng có chút hoảng sợ, Chu Hạo Khiên trả lời lấy lệ như vậy chỉ sợ cũng không quan trọng về chuyện quỷ thần.
Sự cố chấp của Minh Yên khiến Chu Hạo Khiên hơi ngẩn ra, không hiểu tại sao hôm nay tiểu nha đầu này lại có hứng thú với chuyện này, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Đối với quỷ thần, ta luôn kính nhi viễn chi.”
Kính nhi viễn chi? Ánh sáng trong mắt Minh Yên dần dần biến mất, nàng biết người như Chu Hạo Khiên sẽ không chống lại quỷ thần nhưng cũng sẽ không tin quỷ thần, tâm tính của hắn như vậy thật sự khiến Minh Yên không biết có nên nói ra hay không. Lỡ như mình nói ra hù dọa hắn sợ thì phải làm sao? Lỡ như hắn coi mình là yêu quái thì phải làm sao? Minh Yên không muốn khiến cho Chu Hạo Khiên có hiểu lầm gì nói mình, trong lúc chần chừ vẫn không có dũng khí nói ra chuyện này, cuối cùng chỉ lẩm bẩm nói: “Ta tin trên đời này có quỷ thần, ta cũng tin trên đời này có linh hồn chết oan không chịu đầu thai mà sống lại báo thù, ta tin trên đời này có nhân quả tuần hoàn, bất kể chàng có tin hay không.”
Minh Yên cố chấp như vậy khiến Chu Hạo Khiên rất cảm thấy hứng thú với kinh Phật trong một thời gian dài, rồi mãi về sau sau khi tự mình trải qua mới hiểu được, tại sao lúc trước trong ánh mắt Minh Yên nhìn mình lại đau thương như thế, khi đó hắn không rõ, cũng không hiểu, sao hắn có thể tin vào chuyện ly kỳ cổ quái như vậy chứ, thì ra không phải không có, chỉ là hắn chưa từng gặp qua thôi!
“Nha đầu ngốc, tin thì tin thôi, cũng không phải là chuyện gì không được.” Chu Hạo Khiên nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, hôm nào hắn phải đến tìm thiền sư Không Linh của chùaTuệ Giác cẩn thận hỏi rõ mới được.
Minh Yên tựa vào trong ngực Chu Hạo Khiên lặng lẽ thở dài, chuyện này nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nói, thái độ của Chu Hạo Khiên đối với quỷ thần khiến Minh Yên không có lòng tin, nàng sợ lỡ như mình nói ra rồi, Chu Hạo Khiên thật sự coi mình là yêu quái thì phải làm sao? Nàng chỉ là một hồn phách vì muốn báo thù mà sống nhờ ở trong thân thể của người khác mà thôi, có lẽ không biết một ngày nào đó Ông Trời sẽ gọi nàng về, ai mà biết được chứ?
Lo được lo mất là vì ngươi quan tâm, nếu ngươi không quan tâm thì sẽ không cần để ý, quản hắn có chịu chấp nhận hay không. Minh Yên quan tâm Chu Hạo Khiên, cho nên mới lo được lo mất, không còn giống trước kia không hề để ý tới hắn, cho nên mới không dám mở miệng.
Sau này sẽ lại tìm cơ hội nói với Chu Hạo Khiên, nàng vẫn luôn hy vọng khi mình nói chuyện, Chu Hạo Khiên có thể hiểu mà không phải là xa lánh sợ hãi, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, mỗi lần Minh Yên nhớ lại chuyện đã qua đều sẽ khiếp sợ, làm sao có thể trong mong người khác có thể dễ dàng đón nhận chứ?”
Nếu không trải qua, đánh chết nàng hẳn cũng sẽ không tin vào cái chuyện sau khi chết mà sống lại này, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên là như thế rồi!
Chu Hạo Khiên có thể cảm giác được Minh Yên muốn nói lại thôi, hắn biết nàng nhất định có lời muốn nói, nhưng sau khi nàng hỏi câu hỏi kỳ quái kia xong thì không có động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ chuyện nàng muốn nói có liên quan đến chuyện này? Chu Hạo Khiên cũng không chắc chắn lắm, Minh Yên không muốn nói hắn cũng không muốn bức bách nàng, một ngày nào đó nàng muốn nói sẽ tự nói ra thôi, chỉ có điều chuyện Minh Yên nói có phần tương tự chuyện chết đi sống lại khiến người ta sởn tóc gáy, hôm nào hắn nhất định phải đến bái phỏng thiền sư Không Linh xin chỉ bảo mới được.
Thiêm thiếp trong chốc lát, Minh Yên cảm thấy mình bình tĩnh rất nhiều, ngồi thẳng người dậy thì không nhìn thấy Chu Hạo Khiên ở đây, khẽ nhíu mày, cất giọng gọi Liên Song vào, hỏi: “Tiểu Vương gia đâu?”