THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Từ xưa đến nay sính lễ sẽ không để lại nhà mẹ đẻ, bởi vì nhà trai sẽ có riêng đồ cho tân nương tử trong sính lễ, ví dụ như đồ trang sức, vải vóc, sở dĩ Chu Hạo Khiên chỉ đưa mười mấy rương da lông là vì hắn biết với nhân phẩm của Đại phu nhân nhất định sẽ lưu lại một phần, chuẩn bị nhiều sẽ tham ô hết. Hắn cũng không phải đứa ngốc, tỉ lệ và giá trị của những thứ kia không kém, tuyệt đối không có khác biệt quá lớn, nên cũng không thật sự để lại, cho Minh Yên mang đi. Về phần trang sức vàng ngọc kia thì đã có giao ước ngầm rồi, những thứ này tân nương đều phải mang về, đồ trang sức bên nhà chồng chuẩn bị cho tân nương tử sao nhà mẹ đẻ có thể cắt xén được? Cho nên Chu Hạo Khiên quả thật bỏ tiền vốn ra chuẩn bị trang sức vàng ngọc, mỗi một chiếc đều là đồ tốt, chế tác tinh xảo, dùng vật liệu tinh tế, khó trách mọi người nhìn mà đỏ cả mắt, khó trách Nhị phu nhân đi ra phá đám.

Đại phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong lòng cực kỳ buồn bực, kết quả như vậy sao bà có thể thừa nhận? Lan Phương vẫn chưa xuất giá, mấy món chính đều cho một thứ nữ, vậy bà thật sự uổng công làm chủ mẫu đương gia mấy năm nay. Đại phu nhân nhìn Minh Yên, sắc mặt có hơi u ám, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhị đệ muội không cần lo ngại, cũng không phải lần đầu Úc phủ gả nữ nhi, nên làm thế nào trong lòng ta có tính toán.”

Nhị phu nhân bĩu môi, cười nói: “Đại tẩu nói thật sự rất chính xác, có điều mấy người trước không hạ sính lễ lớn như tiểu Vương gia đâu nhỉ?”

Câu nói này lại càng khiến Đại phu nhân buồn bực đến mức khí huyết cuồn cuộn, hung dữ nhìn Nhị phu nhân nói: “Rốt cuộc Nhị đệ muội có ý gì? Là đồ của Thất nha đầu đương nhiên sẽ là của nó, Nhị đệ muội cũng có hai nữ nhi đấy, sau này Nhị đệ muội nhất định phải đối xử tốt với hai chất nữ đấy, sính lễ bên nhà chồng chỉ sợ Nhị đệ muội không giữ lại chút nào đâu nhỉ?”

Nhị phu nhân lập tức im miệng, hậm hực ngồi xuống lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta nào giống tẩu, tiểu môn tiểu hộ làm gì quan tâm đến mấy thứ đó…”

Tam phu nhân không nói lời nào yên lặng ngồi đó, Minh Yên lại càng không nói câu nào, lúc này nàng không muốn đụng vào đầu thương, càng không muốn trở thành nơi trút giận của Đại phu nhân. Nhị lão gia hung dữ trợn mắt nhìn lão bà của mình, sau đó nói: “Đại ca, đệ còn có việc phải thu xếp, đệ không quấy rầy nữa, về trước đây, lát nữa sẽ đến nói chuyện.”

Đại lão gia gật đầu đáp được, Nhị lão gia nháy mắt ra hiệu với Nhị phu nhân bảo bà ta đi theo hắn, ai biết Nhị phu nhân hoàn toàn không nhìn Nhị lão gia mà tự nhiên ngồi đó, thỉnh thoảng nói chuyện với Tam phu nhân, Nhị lão gia không còn cách nào đành phải đi một mình, bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, vốn là chuyện tốt lại bị Nhị phu nhân quấy nhiễu nên có chút áp lực.

Đúng lúc này Thập Nhất di nương đi vào, hành lễ với Úc Duy Chương và Đại phu nhân, sau đó mới lên tiếng: “Sính lễ đều được kiểm kê xong rồi, đã cho hết vào trong kho, thiếp thân nhẩm tính, sính lễ nhập kho ước chừng có giá trị chín vạn lượng. Nhưng… Dạ minh châu trong tay Thất tiểu thư tỳ thiếp cũng tính ra có giá trị cực cao.”

Con số chín vạn lượng này quả thật hù dọa mọi người, phải biết quy tắc đã định ra Hoàng gia cưới vợ là mười vạn lượng, Chu Hạo Khiên sợ không dám vượt qua quy tắc của Hoàng gia nên mới lấy chín vạn lượng. Đại phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao vàng, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Ngươi nói bao nhiêu?”

“Bẩm phu nhân, chín vạn lượng.” Thập Nhất di nương trả lời.

Úc Duy Chương cũng nhíu mày, chín vạn lượng quả thật có hơi nhiều một chút, sính lễ cưới Chính phi cũng không đến chín vạn lượng, xem ra Chu Hạo Khiên thật sự xem trọng Minh Yên nếu không sẽ không hào phóng như vậy. Mặc dù nói vương phủ phú quý, nhưng lúc trước vương phủ cưới Trắc phi cũng theo quy tắc là bốn vạn lượng, còn tiểu Vương gia thoáng cái nâng lên chín vạn lượng, sao Vương gia lại đồng ý chứ? Ngẫm lại thật sự đau đầu, nhưng Úc Duy Chương không muốn thảo luận với Đại phu nhân vềnhững thứ này ở trước mặt đám người Nhị phu nhân, vì vậy đứng dậy gọi Tam lão gia đến thư phòng.

Tam phu nhân cũng thức thời dùng xong cơm trưa thì dẫn Lan Tình Lan Tâm rời đi, Nhị phu nhân thấy vậy dù không tình nguyện nhưng cũng cáo từ.

Đại phu nhân cầm danh sách sính lễ nghiến răng trèo trẹo, Tô ma ma ở một bên khuyên lơn: “Phu nhân, người đừng tức giận, điều này đại biểu tiểu Vương gia thật sự đặt Thất tiểu thư ở trong lòng, đây không phải là chuyện tốt sao? Sau này nếu Úc phủ có chuyện gì tuyệt đối tiểu Vương gia sẽ không mặc kệ.”

Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng cả giận nói: “Được cái gì mà được, nhiều bạc như vậy ta tìm đâu ra? Mấy năm nay bạc của quan trung Úc phủ tiêu đến bảy tám phần, chẳng lẽ muốn dùng đồ cưới của ta bù lỗ vào? Vậy còn Lan Phương thì phải làm sao? Hừ, quả thật là nằm mơ mà, đồ của ta đều để cho Lan Cúc Lan Phương, ai cũng đừng hòng lấy đi!”

“Úc phủ và vương phủ vốn chênh lệch lớn, nếu chúng ta xuất đồ cưới kém hơn người ngoài cũng không nói gì, có điều có chuyện phu nhân nên để ý.” Tô ma ma dè dặt nói.

Đại phu nhân nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu người không muốn lấy đồ ra cho Thất tiểu thư cũng được, dù sao thứ nữ xuất giá vẫn là xuất tiền từ quan trung, đồ cưới của phu nhân chính là đồ của người, người không lấy ra lão gia cũng không thể nói gì. Nhưng, Thất tiểu thư xuất giá người không lấy ra, vậy lúc Ngũ tiểu thư xuất giá đồ cưới đặt ở bên ngoài không thể cao hơn Thất tiểu thư, nếu không để vương phủ biết e rằng sợ sẽ có tranh chấp.” Tô ma ma nói.

Tô ma ma lo lắng cũng có lý của nó, mặc dù Minh Yên là thứ nữ, nhưng gả vào dòng dõi cao, Lan Phương có tìm được mối hôn sự tốt cũng không thể cao hơn vương phủ, nếu hiện tại Đại phu nhân cho đồ cưới của Minh Yên ít, đương nhiên người ngoài sẽ không chê trách quá đáng, dù sao tài lực của Úc phủ không thể so với vương phủ được. Nhưng, nếu lúc Lan Phương xuất giá đồ cưới còn nhiều hơn Minh Yên, vậy chẳng phải nói Úc phủ không đặt vương phủ vào trong mắt sao? Nếu vương phủ biết e sẽ không dễ dàng để yên, tình cảnh Minh Yên ở vương phủ chỉ sợ cũng không tốt, đương nhiên chắc chắn Đại phu nhân sẽ không quan tâm đến sống chết của Minh Yên, nhưng lại không thể không lo lắng lửa giận của vương phủ lan đến Úc phủ.

Đại phu nhân thật sự buồn bực, Minh Yên Minh Yên… Bất kể chuyện gì hiện tại đều có quan hệ với Minh Yên, ngay cả đồ cưới của Lan Phương cũng không thể cao hơn Minh Yên, thật sự là nghẹn chết mà, còn có chuyện gì khiến người ta khó chịu hơn chuyện này đây!

Nhìn thấy vẻ mặt Đại phu nhân, Tô ma ma lại nói: “Đến lúc đó Phu nhân áp rương cho Ngũ tiểu thư nhiều bạc là được, vừa không nhìn thấy còn có lợi ích thực tế, đồ cưới của phu nhân cũng sẽ không tiện nghi cho người khác.”

“Tại sao phải đặt mua đồ cưới nhiều hơn, còn không phải vì muốn Lan Phương gả vào nhà chồng sẽ không bị chèn ép sao? Nếu đổi thành bạc áp rương nhà chồng của nó sao biết được? Vậy chẳng phải Lan Phương sẽ phải nhìn nét mặt của người khác hay sao?” Đại phu nhân cả giận nói, gân xanh nơi khóe mắt giật mạnh, thật sự tức chết bà mà, càng nghĩ càng bực mình, sao gần đây mọi chuyện không hề suôn sẻ vậy chứ…

Tô ma ma thở dài, nếu như vậy thật đúng là không phải là cách xử lý vẹn toàn đôi bên, Đại phu nhân vừa không muốn cầm bạc ra ngoài đặt mua đồ cưới cho Thất tiểu thư vừa muốn Ngũ tiểu thư mang theo thật nhiều đồ cưới xuất giá, vậy chẳng phải là gây sự với vương phủ sao? Thế đạo này càng là thế gia đại tộc càng phải giữ thể diện, Đại phu nhân không muốn giữ mặt mũi cho vương phủ, đắc tội với vương phủ, Úc phủ có thể sống tốt sao? Chỉ là lời này Tô ma ma không dám nói thẳng, chỉ hy vọng Đại phu nhân sớm nên nghĩ đến.

Buổi tối uống rất nhiều rượu cùng Tam lão gia, Úc Duy Chương vốn muốn đến phòng của Đại phu nhân bàn bạc chuyện đồ cưới của Minh Yên, ai biết uống nhiều quá thuận chân đi tới viện Trúc Ẩn, Thập Nhất di nương nghe thấy tiếng động lập tức đi ra vịn Úc Duy Chương đi vào, lại phân phó người múc nước, nấu trà giải rượu, bận rộn được một lúc, uống trà giải rượu xong Úc Duy Chương tỉnh táo được chút, nhìn Thập Nhất di nương hỏi: “Chuyện hôm nay nàng thấy thế nào? Thật sự rầu người mà, sính lễ của vương phủ quá nhiều, chỉ sợ Úc phủ không thể xuất ra được đồ cưới tương đương.”

Thập Nhất di nương hé miệng cười một tiếng, nhìn Úc Duy Chương nói: “Xem lão gia nói kìa, vương phủ phú quý đương nhiên Úc phủ không thể so bì được, tỳ thiếp nghĩ chỉ sợ vương phủ sẽ không thật sự để chúng ta xuất ra đồ cưới tương đương, đây chỉ do tiểu Vương gia quý trọng Thất tiểu thư mà thôi.”

Úc Duy Chương cảm thấy lời này có lý, bèn nở nụ cười, gật đầu nói: “Là ta hồ đồ, nàng nói đúng, ngoại trừ Minh Yên còn có Lan Phương cũng phải gả ra ngoài, còn có hai nhi tử phải thành thân, đâu thể đem hết bạc cho Minh Yên được.”

Thập Nhất di nương nhìn vẻ mặt Úc Duy Chương, nhẹ nhàng xoa thái dương cho ông ta, nhỏ giọng nói: “Thật ra chỉ cần đồ cưới của Thất tiểu thư và Ngũ tiểu thư không kém xa nhau quá là được, vương phủ sẽ không bắt lỗi, người của vương phủ cũng không ngang ngược không hiểu chuyện.”

Úc Duy Chương nhíu mày nói: “Lan Phương và Minh Yên sao lại giống nhau được, dù sao Lan Phương cũng là đích nữ, đồ cưới của mẫu thân nó sẽ để cho nó một phần, đương nhiên sẽ cao hơn Minh Yên một chút.”

“Nhưng Thất tiểu thư gả vào dòng dõi cao, sính lễ bên nhà chồng lại nhiều, nếu chuyện này truyền ra ngoài chỉ sợ Thất tiểu thư ở vương phủ sẽ bị chế giễu, điều này cũng coi như thôi, vương phủ biết được chẳng phải sẽ cảm thấy lão gia người khinh thường vương phủ? Nếu thật là vậy, sau này lão gia ở trong triều đình nửa bước khó đi hay sao?” Thập Nhất di nương lo lắng nói, trong mong chờ xen lẫn vẻ bất an.

Úc Duy Chương sững sờ, sau đó hiểu ra, nhìn Thập Nhất di nương cười nói: “Nàng quả nhiên là hoa giải ngữ[1] của ta, nếu nàng không nhắc nhở suýt chút nữa phạm sai lầm rồi, nên như vậy, đồ cưới phải giống nhau mới được, thiếu một chút vương phủ cũng không nói gì.”

[1] Hoa giải ngữ: ý nói về mỹ nữ khéo hiểu lòng người, mỹ nhân thông tuệ khiến người ta hài lòng.

Thập Nhất di nương gật đầu, lại giả vờ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đôi dạ minh châu kia thật khó xử lý, tiểu Vương gia công khai cho Thất tiểu thư, Thất tiểu thư xuất giá phải mang theo, nhưng mặc dù chúng ta không có thứ quý giá như dạ minh châu, nhưng ít nhất cũng phải có một hai thứ áp rương cho đủ phân lượng mới không bị người ta xem thường, người nói xem có đúng hay không lão gia?”

Úc Duy Chương cảm thấy lời của Thập Nhất di nương nói rất có lý, nhưng lại khó khăn nói: “Đồ quý trọng… làm gì có đồ quý trọng nào sánh ngang với dạ minh châu, thật sự khiến người ta đau đầu.”

Thập Nhất di nương thở dài, chậm rãi nói: “Đồ áp rương đương nhiên phải là đồ có chút tuổi đời mới là đồ tốt, thiếp nghe nói đôi dạ minh châu kia của tiểu Vương gia bằng nắm tay, bình thường cỡ trứng chim bồ câu đã có giá trị mấy ngàn lượng bạc rồi, loại cỡ nắm tay hẳn mấy vạn lượng nhỉ?”

“Thứ này nàng muốn tính ra giá tiền thật sự khó nói lắm, mấy vạn lượng chưa chắc đã mua được, sở dĩ thứ này quý giá cũng là vì nó quá ít.” Úc Duy Chương thở dài, chỉ cảm thấy đầu lại đau rồi.

Thập Nhất di nương kinh hô một tiếng, sau đó lại che miệng lại không chịu nói câu nào. Úc Duy Chương nhìn Thập Nhất di nương nhíu mày nói: “Có phải nàng biết gì hay không?”

Thập Nhất di nương vội vàng lắc đầu một cái, nói: “Tỳ thiếp không biết gì cả, không biết gì hết.”

Úc Duy Chương nhìn vẻ mặt Thập Nhất di nương biết ngay là nàng đang nói dối, trên mặt có chút không vui, nói:”Có chuyện gì thì nói, ấp a ấp úng làm gì?”

Thập Nhất di nương nhìn Úc Duy Chương có chút tức giận,”phịch” một tiếng quỳ xuống, nức nở nói: “Không phải tỳ thiếp không nói, thật sự là… thật sự là chuyện không thể nào nói ra khỏi miệng, kính xin lão gia thứ tội.”

“Nàng nói đi, ta không trách tội nàng là được chứ gì, có gì mà không thể nói chứ?” Úc Duy Chương nghe thấy Thập Nhất di nương nói vậy càng khẳng định Thập Nhất di nương biết được chuyện gì rồi.

Thập Nhất di nương lấy khăn ra lau nước mắt nơi khéo mắt, kéo góc áo của Úc Duy Chương nói: “Thật ra chuyện này là do thiếp không cẩn thận nghe thấy, thiếp sợ lão gia cho rằng thiếp cố ý nghe lén, cho nên không dám nói, nhưng nếu lão gia đã hỏi, tỳ thiếp đành phải nói, mấy hôm trước tỳ thiếp đi đưa sổ sách cho phu nhân, trong lúc vô tình nghe thấy phu nhân nói ngài ấy có một cặp ly ngọc hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng[2] gia truyền, là danh tác[3] của Lục đại sư, đồ của ông ấy đương nhiên có giá trị liên thành. Thiếp thân nghĩ ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng đó mặc dù có giá trị không bằng dạ minh châu, nhưng cũng là bút tích của danh gia[4], người của vương phủ biết nhất định sẽ không dám xem thường Úc phủ, chỉ là… dù sao vật này cũng là đồ cưới của Đại phu nhân, tỳ thiếp không nên nhiều lời, nhưng thật sự không đành lòng nhìn lão gia khó xử như thế.” Nhìn vẻ mặt nhăn nhíu của Úc Duy Chương, Thập Nhất di nương lại nói: “Tỳ thiếp biết, lão gia xưa nay chính trực tự ép mình không động vào đồ cưới của nữ nhân, nhưng nói cho cùng, phu nhân cũng là phu nhân của Úc phủ, nếu là ngày thường thì thôi, nhưng với tình hình bây giờ, coi như là vì tương lai của Úc phủ, vì thể diện của lão gia còn luyến tuyến một món đồ? Chắc hẳn phu nhân sẽ để dành cho Ngũ tiểu thư, tuy nói Thất tiểu thư không phải do phu nhân sinh ra, nhưng từ lúc Thất tiểu thư vào phủ luôn hiếu thuận lại nghe lời Đại phu nhân, không phải Đại phu nhân cũng rất thích Thất tiểu thư sao? Nếu nhường cho Thất tiểu thư thì thứ nhất vương phủ không xem thường lão gia, thứ hai là phu thê đồng tâm, nếu đồ kia là của tỳ thếp, tỳ thiếp nhất định sẽ không nói không rằng lấy ra giải vây cho lão gia.”

[2] Ly ngọc hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng: là chỉ chén hợp cẩn Thanh Càn Long Thanh Ngọc Anh Hùng. Ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng dùng để uống rượu giao bôi trong lễ cưới, lễ hợp cẩn là một lễ nghi thành hôn thời cổ đại. Còn rượu giao bôi chắc ai cũng biết rồi đúng không:D.

[3] Danh tác: chế tác nổi tiếng

[4] Danh gia: học giả có tiếng tăm

Úc Duy Chương vẫn nhíu chặt mày như cũ, bảo ông lấy đồ của nữ nhân thật sự không mở miệng được, nhưng… hắn lại không thể thất lễ với vương phủ, thật là khó xử!

Thập Nhất di nương thấy Úc Duy Chương vẫn còn chút do dự, đôi mắt đẹp gợn sóng đảo qua, nói tiếp: “Đêm tân hôn phải uống rượu hợp cẩn, nếu dùng ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng kia uống rượu chẳng phải có ý nghĩa rất tốt sao? Chắc hẳn tiểu Vương gia cũng sẽ biết ơn sự khổ tâm của lão gia sẽ đối xử tốt với Thất tiểu thư nhiều hơn. Năm rộng tháng dài, nếu Úc phủ thật sự gặp phải chuyện khó khăn gì sao tiểu Vương gia khoanh tay đứng nhìn được?”

Úc Duy Chương dần dần giãn lông mày ra, vươn tay nâng Thập Nhất di nương dậy, ánh mắt nhìn nàng ta càng dịu dàng, cười nói: “Là nàng suy nghĩ chu toàn, để ta đi nói với phu nhân, nàng nghỉ ngơi trước đi.”

Thập Nhất di nương vội vàng khoác thêm áo ngoài cho Úc Duy Chương rồi tiễn ông ta đi ra ngoài, lúc này mới trở về phòng khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, lần này náo nhiệt rồi, với tính tình của Đại phu nhân dù chết cũng sẽ không lấy ra, ngày mai có trò hay để xem rồi…

Rạng sáng ngày hôm sau cả Úc phủ chìm trong âm khí nặng nề, chỉ nghe thấy ở trong sân Đại phu nhân đang nổi giận, âm thanh vang dội từ xa truyền tới, ai cũng không dám tới gần chính viện đều lánh đi thật xa. Tối hôm qua Đại phu nhân đã cãi nhau một trận với Úc Duy Chương, Đại phu nhân không muốn lấy ly hợp cẩn Thanh Ngọc Anh Hùng làm đồ cưới cho Minh Yên, Úc Duy Chương nói hết lời vẫn thấy Đại phu nhân cố chấp như cũ nên hai người liền cãi nhau.

Lúc này Đại phu nhân đang tố khổ với Lan Cúc, thỉnh thoảng còn cằn nhằn Minh Yên ở một bên đôi câu, sắc mặt của Lan Phương ở bên kia cũng không tốt lắm, trận chiến tranh giữa phu thê đã lan tràn đến trên người đám người Minh Yên, trong chuyện này người vô tội nhất chính là Minh Yên. Nhưng chuyện này lại thật sự do Minh Yên mà ra, trút giận sang người khác lại là người thích giận cá chém thớt, một buổi sáng Minh Yên nhận hết bao nhiêu tiếng quát mắng, nhưng nàng là một nữ nhi đợi gả, vấn đề này lại vì nàng mà ra, nàng càng không thể nói gì.

Lan Cúc khuyên Đại phu nhân nhưng trong lòng cũng chua chát, ly ngọc hợp cẩn này lúc trước nàng xuất giá mẫu thân cũng không cam lòng cho nàng, nói là để dành cho Lan Phương, cho Lan Phương thì cho, nàng còn có thể giành đồ của Lan Phương sao? Chỉ là hôm nay cho Minh Yên trong lòng thật sự chua chát, đồ của Lục đại sư truyền lại đời sau rất ít, chính vì vậy mới càng trân quý.

Úc Duy Chương nghe thấy Đại phu nhân không ngừng oán trách thì sắc mặt càng khó coi, Thập Nhất di nương ở sau lưng Úc Duy Chương không nói câu nào yên lặng nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, Minh Yên cũng có khổ khó nói, Chu Hạo Khiên thật sự gây phiền phức cho nàng, nhưng Minh Yên lại thấp thoáng cảm thấy dường như Chu Hạo Khiên cố ý làm như thế. Nhưng tại sao hắn làm như vậy? Minh Yên nhìu chặt mày cũng không nghĩ ra nguyên do, hành vi của Chu Hạo Khiên luôn kỳ quặc, hẳn là hắn có thể nghĩ đến tặng sính lễ dầy như vậy sẽ gợi lên bao nhiêu sóng lớn…

“Chẳng qua chỉ để bà lấy ra một cái ly, đáng để bà lải nhải lảm nhảm như thế sao? Nhị nha đầu Ngũ nha đầu là nữ nhi của bà, chẳng lẽ Thất nha đầu không phải là nữ nhi của bà? Thất nha đầu vào vương phủ chẳng lẽ sẽ quên ân tình của bà?” Úc Duy Chương quát, gân xanh trên mặt nhảy loạn, ánh mắt nhìn Đại phu nhân tràn ngập lửa giận.

“Ông nói dễ nghe thật đấy, đây chính là đồ cưới của ta, dựa vào cái gì bảo ta lấy đồ cưới của mình ra? Mấy năm nay vì cái nhà này ta lấy ra bao nhiêu tiền riêng chẳng lẽ cái đồ vô lương tâm ông không biết? Đại trạch này làm sao mua được? Lúc trước vừa tới kinh thành ngay cả một nơi dừng chân cũng không có, còn không phải ta lấy đồ cưới của ta ra để mua nhà sao?” Đại phu nhân tựa như bị kích thích giật tung chuyện cũ năm xưa ra, nhưng Đại phu nhân đã quên thể diện của nam nhân còn quan trọng hơn mạng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc