THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Trí nhìn chăm chăm Chu Hạo Khiên, trên khuôn mặt lạnh như núi băng không có chút biểu cảm nào, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta không tin chuyện bên ngoài, ít nhất một người có thể đánh ngang tay với ta nào phải là kẻ bất tài? Ta cũng không hạ thấp sở thích của mình!”

Chu Hạo Khiên nghe vậy cười ha ha, đi đến bên người Trịnh Trí nói: “Tốt, hôm nay tiểu gia mời ngươi ăn cơm!”

Đi tới tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, Chu Hạo Khiên muốn ngồi trong nhã gian gần cửa sổ, nhìn Trịnh Trí ngồi ở đối diện hắn nói: “Nếu vấn đề của tiểu Tướng quân về chuyện tại sao ta lại cố ý thua ngươi, vậy thì không cần hỏi, với sự thông minh của tiểu Tướng quân không phải đã đoán được rồi sao?”

Trịnh Trí dựng lông mày, không ngờ Chu Hạo Khiên lại phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa còn nói thẳng không kiêng kị gì, suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Vương gia thẳng thắn, tiểu Tướng bội phục. Ta rất tò mò, vì sao tiểu Vương gia lại thẳng thắn với tại hạ như vậy? Nếu ta nhớ không nhầm, giữa chúng ta vốn chẳng phải là bằng hữu, cũng không qua lại với nhau, tiểu Vương gia quá táo bạo rồi.”

Chu Hạo Khiên chờ cho tiểu nhị mang hết thức ăn lên, sau đó vươn tay lấy một bình rượu rồi thuận tay ném cho Trịnh Trí, còn mình cầm một bình mở nắp ra, giơ bình rượu về hướng Trịnh Trí nói: “Ta là người không có ưu điểm gì, nhưng có một vài người ta vẫn biết, mặc dù ta và tiểu Tướng quân không qua lại nhưng đã nghe qua đại danh của tiểu Tướng quân sớm ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay có cơ hội đương nhiên thân thiết một chút cũng bình thường. Chỉ là thanh danh của ta không tốt, chỉ sợ qua lại thân thiết quá sẽ làm dơ bẩn sự anh minh của tiểu Tướng quân.”

Trịnh Trí cố sức nuốt rượu trong cổ họng xuống, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Vừa rồi ta cũng đã nói ra không tin lời đồn đại trên phố, tiểu Vương gia thâm tàng bất lộ thật sự khiến Trịnh mỗ kinh ngạc không thôi, có ai ngờ quần áo lụa là như ngươi lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.”

Chu Hạo Khiên cười một tiếng nhưng không đáp, chỉ nhìn người đi đường ở ngoài cửa sổ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ trào phúng, ngửa cổ tu một hơi dài, nhìn Trịnh Trí vẫn không nói gì, nụ cười nơi khóe môi lại chưa từng che giấu.

Trịnh Trí tựa lưng vào ghế ngồi quan sát Chu Hạo Khiên, nếu như trước đại tá cho dù gặp Chu Hạo Khiên ở trên đường hắn cũng sẽ giả vờ như không quen biết mà đi ngang qua, nhưng Chu Hạo Khiên trên giáo trường thật sự khiến hắn, không, là khiến tất cả mọi người ở kinh thành lắp bắp kinh hãi, ai cũng nói Chu Hạo Khiên vì giai nhân liều mạng mà đánh cược một lần, nhưng hắn tập võ từ nhỏ nên hiểu rõ, không có căn cơ thâm hậu vốn không thể khoa chân múa tay ở trước mặt của hắn hơn mười chiêu, nhưng Chu Hạo Khiên lại đánh ngang tay với hắn, chỉ là vào lúc cuối cùng lại cố ý thua mình, cảm thấy mình bị lừa gạt, cho nên dù được hạng nhất cũng không vui.

Qua mấy ngày lại nhìn thấy Chu Hạo Khiên mới không nhịn được nói với hắn, hơn nữa những thắc mắc vẫn luôn quấy nhiễu hắn, Trịnh Trí nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy trên khuôn mặt kia mang theo vẻ mỉa mai với thế giới mà không hề có chút che giấu nào, trong lòng Trịnh Trí như hiểu ra điều gì không hỏi Chu Hạo Khiên giả làm quần áo lụa là có mưu tính gì, ngược lại hỏi: “Hình như võ nghệ của tiểu Vương gia không phải của Trung Nguyên, nếu ta đoán không lầm hẳn là chiêu số võ công của ba mươi sáu kỵ Phi Ưng đã từng uy chấn ở biên quan…”

Chu Hạo Khiên tựa hồ cũng đoán được Trịnh Trí sẽ hỏi như vậy, hé miệng cười nói: “Tiểu Tướng quân thật sự có ánh mắt tốt, không hổ là gia học[1] sâu xa, ngay cả thứ đã qua mấy thập niên không hề xuất hiện trước mặt người đời mà ngươi cũng biết.”

[1] Gia học: Gia đình có truyền thống học giỏi.

Toàn thân Trịnh Trí chấn động, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên tràn đầy khiếp sợ, đột nhiên đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, một người xưa nay luôn có tiếng là lạnh lùng bình tĩnh là hắn lại có hành động như vậy thật khiến người ta ghé mắt nhìn. Đi một hồi đột nhiên dừng chân nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, há miệng muốn hỏi gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng nào, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nói: “Chung quy là ta nhìn lầm rồi…”

Chu Hạo Khiên cười một tiếng, nhìn Trịnh Trí nói: “Tiểu Trịnh Tướng quân có chuyện gì thì cứ hỏi, ta ngưỡng mộ Tướng quân đã lâu, thật lòng thật dạ muốn kết giao với Tướng quân, chỉ mong Tướng quân đừng ghét bỏ là được.”

Trịnh Trí nghe nói như thế đột nhiên cảm thấy vô cùng chói tai, hừ lạnh một tiếng nói: “Không dám nhận, ở trước mặt Ưng Chúa danh tiếng lẫy lừng chỉ có bọn ta quỳ lạy, nào dám kết bạn với ngươi.”

Tâm trạng Trịnh Trí trở nên bực bội, đứng ngồi không yên, vẫn hỏi một câu: “Ba mươi sáu kỵ Phi Ưng đã biến mất mấy năm nay, thế nhân đều cho rằng trận chiến Huyết Lang Cốc năm đó toàn quân bị diệt, có ai ngờ lại không phải như thế, võ nghệ của tiểu Vương gia chắc hẳn là tuyệt kỹ Phi Ưng vệ chính thống.”

Khóe môi Chu Hạo Khiên mang theo chút bất lực và bi thương, nhìn Trịnh Trí nói: “Hôm nay ai còn nhớ đến Phi Ưng vệ, ai còn nhớ đến ba mươi sáu kỵ Phi Ưng vào sinh ra tử bảo vệ nước Đại Chiêu bình an? Tiểu Tướng quân quả nhiên không phải người thường, thế mà lại biết những thứ này. Ngươi đoán không sai, ta chính là Ưng Chúa của Phi Ưng vệ hiện nay!” Nói đến đây Chu Hạo Khiên đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Trịnh Trí nói: “Nếu ta cố tình thu hồi chiêu thức của mình đổi sang dùng của môn phái khác, tiểu Tướng quân có phát hiện ra bí mật này không?”

Trịnh Trí sững sờ, mím môi hồi lâu nói: “Với bản lĩnh của Ưng Chúa nếu làm như vậy đương nhiên ta không nhìn ra được, Ưng Chúa cố tình dùng chiêu thức Phi Ưng vệ gặp tai nạn năm đó để tiết lộ với ta, không biết là có dụng ý gì?” Mặc dù Trịnh Trí đã từng nghi ngờ, tuy nhiên khi nó chưa được chứng thực hắn không dám tin vào điều này, dù sao từ trước đến nay ấn tượng của mọi người về Chu Hạo Khiên thật sự không tốt, nhưng bây giờ đã được chứng thực Trịnh Trí lại không biết rốt cuộc Chu Hạo Khiên này muốn làm gì, tâm tư của vị tiểu Vương gia này vốn rất khó đoán, cẩn thận nghĩ lại mấy năm gần đây hắn đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, tuy nhiên lại chưa từng làm ra chuyện gì chọc tức mặt rồng, càng không làm ra chuyện gì trái với pháp luật…

Trịnh Trí không chắc chắn lắm, nhìn vẻ mặt Chu Hạo Khiên càng cẩn thận hơn, hồi lâu mới lên tiếng: “Dường như Trịnh mỗ cũng không đáng để Ưng Chúa tốn tâm tư như vậy.”

Chu Hạo Khiên nhìn Trịnh Trí cười ha hả, khí phách trên mặt lộ rõ không thể nghi ngờ, đôi mắt bén nhọn léo ra từng tia sáng như hồ sâu yên tĩnh và heo hút khiến người ta nhìn không thấy đáy, chậm rãi nói: “Có đáng hay không bây giờ nói thì vẫn còn quá sớm, ta có chuyện muốn giải bày với tiểu Tướng quân, không biết tiểu Tướng quân có sẵn lòng hay không?”

Trịnh Trí híp mắt nhìn Chu Hạo Khiên, rất lâu mới lên tiếng: “Ta có thể có thứ gì giúp được Ưng Chúa? Ưng Chúa đại nhân quá coi trọng tại hạ rồi!”

Chu Hạo Khiên biến sắc, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Trịnh Trí, một phát bắt được cổ áo hắn nói: “Con bà nó, bớt bày đặt kiểu cách cho ta, người khác không biết nhưng lão tử biết bản lĩnh của ngươi, ngươi ở đây đánh cuộc cái gì? Ta có thân phận gì, ta có thể lựa chọn sao? Nếu ta có thể thì sẽ chọn suy nghĩ cho ba ngàn tám trăm tám mươi tám huynh đệ dưới tay ta, ngươi ăn nói chua lòm như vậy còn là nam nhân sao? Giống nữ nhân ghen tuông ở hậu viện như thế, lão tử tìm ngươi vì võ công cao chỉ là một phần, quan trọng nhất là lão tử thưởng thức nhân phẩm của ngươi, muốn vào đội ngũ của ta nhưng nhân phẩm không ra gì thì cũng uổng công!”

Chu Hạo Khiên thật sự tức giận, nhìn thì thấy là một nam nhân rất lanh lẹ đấy không ngờ lại rầm rì như thế, hắn ghét những người như vậy, không nhịn được mà chửi cho một trận!

Đầu tiên là Trịnh Trí bị chửi đến bối rối, sau đó thì phản ứng lại, hắn cũng không phải là một người để mình chịu thiệt, lập tức chế giễu lại: “Ta chanh chua đó thì sao? Ta thích chanh chua đấy, tiểu gia ta nhìn ngươi không vừa mắt, thanh niên trai tráng cả ngày tự biến mình thành một kẻ đầy tiếng xấu, nam tử hán đại trượng phu phải đứng thẳng lưng, ta nhìn thấy ngươi là chướng mắt rồi, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!”

Kim chọi râu, xui xẻo nhất chính là chủ quán rối, rất nhanh trong phòng trở nên rối tinh rối mù, hai người một lời không hợp cuối cùng sẽ là động thủ, người trong cả tửu lâu đều bị kinh động, ngay cả trên đường lớn cũng có người bị xui xẻo, thỉnh thoảng có vật từ trong cửa sổ bay ra ngoài đập trúng bị thương mấy người.

Rất nhanh cả tửu lâu bị vây chật như nêm cối, chuyện lan truyền với tốc độ hoả tốc nhanh như chớp…

Sau khi trời tối, ở một nơi vắng vẻ nào đó có hai bóng đen đang thì thầm.

“Ta nói này, ngươi ra tay tàn nhẫn quá đấy nhé? Ta còn phải cưới vợ nữa, nếu đến ngày đón dâu mà trên mặt thế này, tức phụ ta mạnh mẽ lắm, sẽ đá ta ra ngoài đấy!” Chu Hạo Khiên lau khóe môi nhe răng nhếch mép kêu đau.

“…” Mặt Trịnh Trí ẩn ở trong bóng tối không nhìn thấy được mặt hắn, thật lâu sau đó mới nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Muốn làm cấp trên của ta, ngươi phải lấy ra bản lĩnh thật của mình, khóe mắt ta cũng rất đau, cũng không thấy ngươi hạ thủ lưu tình đâu đấy!” Nói đến đây thì ngừng lại một chút, đột nhiên cười nói: “Nếu đêm tân hôn ngươi vì lý do như vậy mà bị Úc Thất tiểu thư đá ra ngoài, vậy ta không ngại ngày ngươi thành thân đi tìm ngươi xúi quẩy, để cho Úc Thất tiểu thư có lý do đá ngươi!”

“…” Chu Hạo Khiên không ngừng nghiến răng, lời nói bị nghẹn ở cuống họng thốt không ra được khỏi miệng, sờ khóe môi có hơi đau, đột nhiên cười nói: “Ngươi đừng đắc ý, ngươi vẫn chưa thành thân, nếu dám tìm ra gây phiền toái, cần thận đến ngày hôm lễ của ngươi ta dẫn đội ngũ của ta ngăn kiệu cướp tân nương!”

“Vô cùng cảm kích, đời này ta không định để nữ nhân trói buộc mình, ngươi có thể giúp đỡ thì thật vô cùng cảm kích. Chỉ cần tiểu Vương gia có thể đối phó được lửa giận của phụ thân ta, chặt đứt đường con cháu là không có đạo đức, mặc dù ta không để ý, nhưng phụ thân ta để ý.” Giọng nói của Trịnh Trí bình thản, không hề nói mấy lời tức giận Chu Hạo Khiên.

Chu Hạo Khiên nhức đầu, sao hắn lại quên nhân vật Trịnh lão Tướng quân thế này, khóe môi giật giật mấy cái, nói: “Vừa rồi ta không nói gì cả, ngươi đang ngủ mớ không nghe thấy gì, đúng không?” Trêu chọc ai cũng đừng nên trêu chọc Trịnh lão Tướng quân nóng lòng muốn ôm cháu, đó là một hòm thuốc nổ đấy, người nào chọc thì nổ người đó, người ngay thẳng thì coi như thôi, vừa lệch một tí là sẽ không buông tha, người chết cũng bị tức đến mức sống lại khiến người ta kiếm cớ thoái thác, hôm nay Chu Hạo Khiên đá trúng thiết bản rồi.

Trịnh Trí hừ lạnh một tiếng, có hơi xem thường Chu Hạo Khiên, cắn răng nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là Ưng Chúa, sao lại sợ một Tướng quân!”

“Ai bảo Tướng quân đó là cha ngươi, nếu không phải là cha ngươi lão tử nửa đêm vượt nóc băng tường giết hắn quả thật dễ như trở bàn tay! Hơn nữa, cha ngươi ngươi còn đi đường vòng, muốn gài ta tìm ông ấy gây phiền phức để ngươi xem náo nhiệt, với tính tình của ngươi mấy năm này còn bị chọc tức, ta không ngu vậy đâu. Ta nghĩ kỹ rồi, ngày mai bắt đầu thăm viếng Trịnh lão Tướng quân, nghe nói Trịnh lão Tướng quân rất thích vẹt, đúng lúc ta có một đôi vẹt Kim Cương[2], miệng mồm lanh lẹ, cam đoan lão già nhà ngươi sẽ thích! Hừ, sau này ngươi dám xem thường ta, ta sẽ thả lão già nhà ngươi ra quản ngươi, ngươi không sợ ta thì thôi, đố xem ngươi không sợ ông ấy đấy?” Chu Hạo Khiên mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Trịnh Trí mà đắc ý, tiểu tử ngươi đấu với ta còn non lắm! Hắn dễ dàng lắm sao, vì câu con cá lớn này, mỗi ngày đều dạy đôi vẹt kia, dạy suốt cả một năm khiến hắn cũng suýt chút nữa trở thành vẹt rồi.

[2] Vẹt Kim Cương: còn gọi là Vẹt Hồng Kông hay chim Yến Phụng. Nó có nhiều màu sắc đẹp, có tập tính dạn dĩ và dễ nuôi sinh sản. Có thể nuôi chim Yến Phụng theo cặp hoặc cả bầy đàn rất đẹp.



“…” Lúc này Trịnh Trí sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là thà đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân, Chu Hạo Khiên này chính là tiểu nhân!

Trận đầu tiên, Chu Hạo Khiên toàn thắng!

“Vừa rồi người nghe trộm bên cạnh ngươi đoán là ai?” Chu Hạo Khiên nhíu mày nói, vừa rồi sở dĩ hai người gây gổ lại động thủ chính là vì phát hiện có người nghe lén, chỉ là không biết người nọ nghe được bao nhiêu rồi, nhưng may mà hắn có hậu chiêu.

“Đoán không ra!”

Chu Hạo Khiên khó chịu, đoán một cái sẽ chết người hả! Nhưng vẫn giữ vững quyết không bỏ qua, lại hỏi tới: “Vậy tại sao vừa rồi ngươi không ra tay bắt lấy hắn?”

“Chung quanh có lưới, ta lười ra tay.” Trịnh Trí lập tức vén nội tình ra cho Chu Hạo Khiên, tỏ vẻ hắn đã biết Chu Hạo Khiên rêu rao mời hắn đi ăn cơm, chỉ sợ là muốn dụ rắn ra khỏi hang, huống chi hắn đặc biệt để ý hoàn cảnh chung quanh lúc ấy, đã có thể xác định Chu Hạo Khiên bố trí nhân thủ rồi.

Chu Hạo Khiên trơ mắt ếch, cũng coi như có thể lĩnh hội được tại sao năm đó Chu Công Cẩn gặp Gia Cát Khổng Minh bị tức chết rồi…

Khó khăn thở ra một hơi, Chu Hạo Khiên nỗ lực để mình bình tĩnh trở lại, sau đó lại nói: “Ta nhớ ngươi có một cặp dạ minh châu giá trị liên thành phải không?”

Trịnh Trí liếc nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Viên minh châu nhỏ này tiểu Vương gia còn hiếm lạ sao?”

“Nhỏ thì không lạ gì, lớn mới hiếm, ta biết trên tay ngươi có một đôi cỡ khoảng nắm tay, cho ta mượn dùng đi.” Chu Hạo Khiên cười nói.

Trịnh Trí lạnh lùng nói: “Không cho mượn!”

“Quỷ hẹp hòi, sợ ta không trả sao?” Chu Hạo Khiên cắn răng nói.

“Đúng!”

Câu trả lời gọn gàng khiến, Chu Hạo Khiên suýt chút nữa hộc máu mà chết, nắm chặt bàn tay nói: “Vậy ngươi bán cho tôi, tổng hết bao nhiêu?”

“Ngươi dùng để làm gì?” Trịnh Trí không rõ tại sao Chu Hạo Khiên lại cố chấp với cặp dạ minh châu này như thế, nghi ngờ hỏi.

Chu Hạo Khiên mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thứ này có thể giúp ta việc lớn, ngươi cũng biết ta sắp đón dâu nhỉ? Ngươi có biết tôi sắp hạ sính không?”

“Ngươi cầm lấy làm sính lễ?” Trịnh Trí không nỡ, đây chính là bảo vật giá trị liên thành, đã sớm biết tên này bị Úc Thất tiểu thư mê hoặc đến đầu óc choáng váng, ai biết lại đến mức này, dù thế nào đi nữa hắn tuyệt đối không cho, cầm đồ của hắn đi lấy lòng một nữ nhân… vậy mà cũng nghĩ ra được!

“Đương nhiên, tức phụ ta chưa cưới kia bị chọc tức, ta phải đòi lại giúp nàng ấy, cho nên cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!” Chu Hạo Khiên nhận được mật báo của Thập Nhất di nương, biết trên tay Đại phu nhân có thứ đáng giá, dạ minh châu của mình hạ sính, bà ta phải chảy máu lấy ra thứ tốt để làm đồ cưới…

Xét thấy thái độ ngoan cố chống đối của Trịnh Trí, Chu Hạo Khiên đành phải lấy tuyệt kỹ sát thủ ra để buộc hắn lấy đồ, Chu Hạo Khiên vừa bày đồ ra hắn liền bắt lấy, Trịnh Trí lập tức bị tiêu diệt thảm hại, ngay tức khắc đồng ý lấy dạ minh châu đổi một tờ giấy mỏng trong tay Chu Hạo Khiên, chỉ đành tức giận mắng to Chu Hạo Khiên là kẻ ty tiện bỉ ổi!

Chu Hạo Khiên cực kỳ đắc ý, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc, đã sớm biết Trịnh Trí là một khúc xương khó gặm, hắn có thể vì đôi dạ minh châu này mà phí hết tâm sức, từ luận võ trên giáo trường để lộ bản lĩnh thật, rồi đến hai người cùng nhau bàn luận võ nghệ ở tửu lâu, sau đó… hì hì, những việc làm trước đều là đệm lót cho việc làm sau, ngươi chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự thuyết phục hắn, chọc vào điểm yếu của hắn, thế nên người này mới có thể quăng mũ cởi giáp giơ tay đầu hàng!

Về phần tờ giấy kia… Đây là do Chu Hạo Khiên vận dụng Ưng Vệ của hắn tìm kiếm một bản hiệp nghị có ký tên mà mấy năm trước Trịnh Trí bị người ta tính kế, nội dung hiệp nghị à… đương nhiên là không thể lộ ra ngoài ánh sáng rồi! Có tờ giấy này, không chỉ giành được dạ minh châu vào tay, Trịnh tiểu Tướng quân cũng ngoan ngoãn nghe theo lệnh điều động của Chu Hạo Khiên nhanh chóng gia nhập Phi Ưng vệ, thế cho nên đời này hắn bị Chu Hạo Khiên vắt kiệt lực rồi, chỉ cần hắn có chút phản kháng, tên tiểu nhân hèn hạ này sẽ công bố nội dung của tờ giấy kia, nếu như bị thế nhân biết được, Trịnh Trí hắn chỉ có thể nhảy sông vẻ vang sống lại.

Không biết nhìn người, kết bạn cẩu thả, chính là kết cục thảm thương của Trịnh Trí, phụ thân của hắn đã đủ khó chơi rồi, Chu Hạo Khiên chết tiệt này còn khó dây dưa hơn cả phụ thân hắn, đời này của hắn thật sự khó mà đổi đời!

***

Bôn ba mấy ngày liền, hôn sự của Lan Phương không có tiến triển gì quá lớn, Đại phu nhân đã không còn cách nào, bà tuyệt đối không thể để Lan Phương gả thấp được! Nhưng gả cao, mấy ngày nay đi thăm viếng không ít nhà, tuy nhiên lại không có nhà nào hồi âm, Đại phu nhân khó tránh khỏi sinh lòng tuyệt vọng, đến cuối cùng chỉ có thể ký thác hy vọng vào bên Lan Cúc, chỉ đành hy vọng có thể đi được con đường phủ Nam Dương Hầu.

Mấy danh môn đại tộc này đều có phép tắc của mình, người ta dẫn nữ nhi đến thăm viếng là có ý kết thân, nếu nhà trai chọn trúng thì sẽ mời bà mối đến cửa, nếu không thành chuyện này cũng sẽ không nói đến, cho nên mặc dù trong khoảng thời gian này Lan Phương thường xuyên ra ngoài cùng Đại phu nhân, mặc dù hôn sự không có bao nhiêu tiến bộ, nhưng cũng không tổn hại gì đến thanh danh của Lan Phương, thế gia đại tộc đều muốn thể diện, không thể tùy tiện vì chuyện như vậy mà kết thù, mọi người biết rõ trong lòng là được rồi!

Trong nháy mắt đã đến ngày vương phủ hạ sính, trước đó một ngày Úc phủ đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị, đến rạng sáng ngày hôm sau, Minh Yên rời giường thật sớm, trong Úc phủ cũng mở cửa sớm, quét dọn trong ngoài cực kỳ sạch sẽ, yên lặng chờ đợi Chu Hạo Khiên đến nhà.

Tinh thần Đại phu nhân có chút bất an, không biết tại sao sáng sớm nay mí mắt cứ nhảy khiến bà tâm phiền ý loạn như có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cố tình lại không có manh mối gì, nhìn Thập Nhất di nương lo trong lo ngoài dưới sự chỉ huy của bà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn có một người nghe lời!

Minh Yên lẳng lặng ngồi đó không nói gì, hôm nay là ngày tốt của nàng, trong lòng nàng cũng có chút khẩn trương, không biết hôm nay Chu Hạo Khiên lại làm ra chuyện ngoài ý muốn gì không!

Bình luận

Truyện đang đọc