THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

“Nói như thế cái người tên Vân Cơ kia muốn vào vương phủ làm thiếp?” Minh Yên không nóng không vội ngồi dậy chậm rãi hỏi, chuyện tìm đến cửa Minh Yên có muốn tránh cũng không tránh được, huống chi mấy ngày trước đã bàn bạc với Chu Hạo Khiên phải làm bát phụ, hôm nay đúng lúc có người vội vàng tới cho nàng luyện tập dương danh, Minh Yên cầu còn không được. Mặc kệ Vân Cơ kia có phải là người của Chu Hạo Khiên hay không, tại sao lại muốn tới tận cửa làm náo loạn, Minh Yên quyết định mượn nàng ta lập uy dương danh, hiển lộ rõ ràng phong thái của một bát phụ.

Tục ngữ nói ngủ gật gặp gối manh, quả thật rất hợp ý nhau.

Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Lấy cái bộ Uyên Ương Hí Thủy dệt kim màu đỏ mới làm xong ở trong tủ ra đây.”

Bạch Hinh nhìn thấy vẻ mặt có gì đó khác thường của Minh Yên, trong lòng có hơi sợ hãi, đi qua một bên lấy quần áo, lại khuyên lơn: “Chủ tử, người đừng tức giận, nếu không đưa tin cho tiểu Vương gia trước nhé, để tiểu Vương gia trở về xử lý?”

Minh Yên biết Bạch Hinh có ý tốt, chỉ sợ người ta chế nhạo mình, hôm nay nợ phong lưu của Chu Hạo Khiên tìm tới tận cửa nào có người không muốn xem náo nhiệt? Đang nghĩ ngợi Liên Song và Tuyết Hủy Ký Dung đều đi vào, thần sắc trên mặt đều có chút bất an xen lẫn tức giận, mấy người nhìn Minh Yên, Tuyết Hủy nói trước: “Tiểu thư, đám nô tỳ chỉ cần một câu nói của người, chúng nô tỳ lập tức đuổi người đi.”

Vải dệt kim màu hồng mặc lên người thật sự lóa mắt, khiến người ta nhìn không dứt mắt, bên ngoài lại khoác áo tơ lụa tay lỡ màu trắng ngà, mặc váy nguyệt hoa màu hồng thêu chìm hoa văn hoa lăng, hoa văn trên hoa lăng vốn không dùng châm tuyến để thêu, mà là hình vẽ được dệt một cách tinh tế trên vải tơ, đóa hoa dưới áo như ẩn như hiện, bộ dáng cực kỳ thiết tha.

Minh Yên xoay người vào phòng ngủ, mấy nha hoàn đi vào theo, Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Chải Thiên Loan kế, búi cho đẹp, phải tỉ mỉ, đừng làm giảm khí thế của ta.”

Trong lòng Bạch Hinh “lộp bộp” một tiếng, có hơi bất an nhìn đám người Tuyết Hủy, mấy người hai mắt nhìn nhau đều không biết Minh Yên thay đổi khiến đám người các nàng kinh hãi không thôi, Bạch Hinh nơm nớp lo sợ cầm cái lược chải tóc búi tóc cho nàng, động tác cực kì dè dặt cẩn thận rất sợ làm Minh Yên đau.

Minh Yên nhìn đám người bọn họ thấp thỏm không yên thì cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Ta hỏi các người nhé, ngày mai là ngày hội Trung Thu, mệnh phụ của mỗi nhà đều phải vào cung thỉnh an, lúc này đột nhiên có người tới cửa gây rối, hơn nữa mục tiêu nhắm thẳng vào tiểu Vương gia, mấy người nói đây là vô tình hay cố ý?”

Mấy nha hoàn đi theo Minh Yên đều quen với việc đời, Bạch Hinh ở vương phủ nhiều năm lại càng chẳng phải nói, nghĩ một chút thì hiểu ra, Bạch Hinh cau mày nói: “Ý chủ tử là nữ nhân này cố ý sinh sự?”

Minh Yên gật đầu một cái, cười nói: “Không mười thì cũng chín.” Nói đến đây thì ngừng một chập, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tuyết Hủy, tỷ đi ra ngoài nhìn xem, diễn lại hành đông của Vân Cơ kia cho ta xem rõ rồi bẩm báo sau.”

Tuyết Hủy đáp một tiếng quay người rời đi, Minh Yên nhìn mình trong gương, thong thả nói: “Ngôn hành cử chỉ của một người sẽ nói ra cho mình biết rất nhiều chuyện, nếu Vân Cơ này thật sự có lòng tiến vào vương phủ sao có thể bất chấp mặt mũi của tiểu Vương gia đứng quậy ở cổng lớn? Đây rõ ràng là muốn làm lớn chuyện, gây hại đến thanh danh của tiểu Vương gia mà thôi.”

Mấy nha hoàn lập tức hiểu ra, Liên Song tức giận nói: “Thật sự không biết liêm sỉ là gì, thủ đoạn thấp hèn như vậy cũng làm ra cho được, chủ tử, nô tỳ đuổi người đó ra ngoài, xem nàng ta còn náo loạn được nữa không.”

“Nha đầu ngốc, em bị tức giận che mờ thần trí rồi à, em làm như vậy càng thỏa mãn lòng của nàng ta, không phải sẽ càng náo loạn gay gắt hơn à?” Minh Yên vừa nói vừa mở hộp trang sức của mình, hai mắt nhìn lướt qua đủ loại trang sức, cuối cùng nhìn trúng một cây trâm cài vàng ròng rủ tơ khảm ngọc bích, miệng Phượng ngậm bốn viên châu ngọc, chếch bên phải là một đóa hoa ngọc được thẩm định là châu ngọc của Đại Tây Dương, trên tai là đôi hoa tai vàng khảm ngọc hồ lô, trên cổ tay đeo vòng tay phỉ thúy xanh biếc mênh mông sóng nước quý giá.

Mở hộp son phấn Minh Yên đùng trâm bạc vớt một ít son cho vào lòng bàn tay, dùng nước hòa tan ra, thoa nhẹ ở trên mặt, còn ít sót lại vừa vặn đủ để thoa môi. Làn da Minh Yên mịn màn, trắng noãn như Dương Chi, thoa phấn màu hồng lên mặt càng khiến nàng tăng thêm vẻ quyến rũ. Cầm thanh đại[1] quét nhẹ một đường ở trên lông mày, cuối cùng dùng tơ vàng mảnh nhỏ dán trên trán thành hình hoa lê, trên nhụy hoa lê khảm một viên hồng ngọc tinh khiết chừng hạt gạo, vô cùng chói mắt, liếc nhìn lại, Minh Yên không còn là tiểu gia bích ngọc của ngày xưa nữa, nàng như một đóa hoa sen mới nở, quả thật lộng lẫy chói mắt, xinh đẹp như hoa Mẫu Đơn, trong lúc nhất thời ngay cả Bạch Hinh cũng nhìn ngây người, ai biết Minh Yên trang điểm như vậy lại thành quốc sắc thiên hương chứ.

[1] Thanh đại: than vẽ lông mày màu xanh đen thời xưa.

Minh Yên đứng dậy đi ra phòng ngoài, vừa mới ngồi xuống giường, Tuyết Hủy như một cơn gió chạy vào, Minh Yên nhìn khuôn mặt hơi đổ mồ hơi của nàng ấy, nói: “Gấp gì thế, đi từ từ cũng được.”

Tuyết Hủy nuốt nước miếng nhìn Minh Yên trước mặt nhất thời kinh ngạc nên quên trả lời, ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Chủ tử, người trang điểm như vậy thật là xinh đẹp quý phái, so với Vân Cơ gì đó thì đẹp hơn nhiều.”

Minh Yên sa sầm mặt, nhìn Tuyết Hủy nói: “Vân Cơ có thân phận gì há có thể đánh đồng với ta?”

Tuyết Hủy vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ nói sai rồi.”

“Không đáng chuyện bé xé to, chỉ là sau này lúc nói chuyện phải chú ý một chút, ở trong viện của mình thì không sao, nếu ở bên ngoài mà nói như vậy ai không biết còn tưởng ta so đo dung nhan với nữ nhân tìm tới cửa đấy, chẳng phải lúc đó sẽ mất mặt lắm sao?” Minh Yên dạy dỗ nói, đôi khi càng là chuyện nhỏ nhặt càng khiến người ta có được cơ hội nắm chuôi.

Tuyết Hủy gật đầu một cái nhìn Minh Yên nói: “Vân Cơ kia cũng không phải nữ tử có xuất thân đàng hoàng gì, xinh đẹp lẳng lơ cũng không phải là mặt hàng tốt.”

Minh Yên gật đầu một cái trong lòng tự có tính toán, nhìn Tuyết Hủy nói: “E rằng ở cổng lớn vương phủ cực kỳ náo nhiệt, lúc này đến xem náo nhiệt chắc chắn không ít.”

Tuyết Hủy bĩu môi, không vui nói: “Đúng vậy, người ta ước gì nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt của chúng ta đấy, trong trong ngoài ngoài đầy ấp người. Lúc nô tỳ đến, từ xa đã nhìn thấy Mục Trắc phi dẫn Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân đi qua đó.”

Minh Yên cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi, trò hay mở màn đương nhiên không thể không xem được, nếu người đã đến đông đủ rồi vậy màn diễn sẽ bắt đầu.”

Bạch Hinh không hiểu ý của Minh Yên lắm, nhìn nàng nói: “Chủ tử, người định làm gì?”

Minh Yên chém đinh chặt sắt nói: “Đương nhiên là muốn gõ chiên vào trống, náo nhiệt mà, đương nhiên phải càng náo càng tốt, như vậy mới không cô phụ lòng của người xem náo nhiệt.”

Ngoài cổng vương phủ không nói đến người ta chen chúc lấn tới lấn lui rất náo nhiệt, ngay cả trong cổng vương phủ Mục Trắc phi dẫn theo một đám gia quyến đang đứng ở cổng nhìn tình huống bên ngoài với vẻ mặt thích thú, khóe mắt mang theo ý cười. Nhị thiếu phu nhân đứng bên cạnh nhìn Đại thiếu phu nhân nói: “Nàng ta cả ngày vênh váo đắc ý, hôm nay bị mất mặt rồi, bị một kỹ nữ lấn áp tới cửa, xem nàng ta còn mặt mũi nào mà làm hùng làm hổ.”

Đại thiếu phu nhân nhìn Nhị thiếu phu nhân một cái nhưng không đáp lời, chỉ nhìn bóng dáng nhỏ gầy ở ngoài cửa vương phủ, trong lòng thầm than một tiếng, trong mắt không có sóng gió, miệng lại không nói câu nào, nhìn Nhị thiếu phu nhân buồn bực thì trong lòng thầm nói một câu, thật sự giống cọc gỗ!

Mục Trắc phi không vui liếc mắt nhìn quản gia, nhẹ giọng hỏi: “Sao Úc Trắc phi vẫn chưa tới? Ngươi có truyền tin chưa?”

Quản gia lau mồ hôi lạnh một cái, vội khom lưng trả lời: “Đã truyền tin từ sớm rồi ạ, chừng nửa nén hương rồi.”

Mục Trắc phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Truyền tiếp, ầm ĩ lớn như vậy, vốn nên chú ý đến thể diện của vương phủ, đừng tưởng rằng không đi ra thì vạn sự đại cát.”

Quản gia đang muốn đáp, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Minh Yên ở phía sau Mục Trắc phi thì lập tức nuốt lời trở về, đôi mắt kinh ngạc nhìn Minh Yên, Mục Trắc phi thấy dáng vẻ này của quản gia thì muốn răn dạy mấy câu, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói mền ại: “Trắc mẫu phi không cần lo lắng, người kia là đến tìm tiểu Vương gia đòi công đạo, có liên quan gì đến vương phủ?”

Mục Trắc phi nghe ra giọng của Minh Yên, nét mặt không vui quay đầu lại, vừa quan sát lập tức giật mình, Minh Yên như vậy thật sự khiến người ta hoảng hốt, tựa như một đóa Mẫu Đơn đang nở rộ tuyệt đẹp, xinh đẹp bức người, đột nhiên Mục Trắc phi cảm thấy mình thật sự già rồi.

Minh Yên nhìn vẻ mặt giật mình của mọi người, biết hôm nay mình trang điểm khác xa ngày thường cho nên bọn họ mới giật mình, khóe môi chậm rãi nhếch lên, bán lễ với Mục Trắc phi xong mới nói: “Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, nào dám làm phiền Trắc mẫu phi và hai vị tẩu tẩu ra mặt, Minh Yên thật sự áy náy.”

“Chuyển nhỏ? Úc Trắc phi nói thật thoải mái, nữ nhân ở ngoài kia đã tìm tới tận cửa, đứng ở cửa ồn ào ầm ĩ còn ra thể thống gì? Xưa nay tiểu Vương gia là người không coi trọng thanh danh, nhưng vương phủ vẫn phải giữ thể diện.” Nhị thiếu phu nhân chanh chua, nắm được cơ hội đương nhiên sẽ không chịu để yên.

Minh Yên nhìn nàng ta một cái, cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Nhị tẩu nói rất đúng, chỉ là muội không biết thể diện của vương phủ đang ở đâu? Tiểu Vương gia không coi trọng thanh danh, mặc dù có hoa danh nhưng cũng không vụng trộm với nữ nhân của huynh đệ, có vài người ra vẻ đạo mạo nhưng lại cứ thích làm chuyện xấu xa!”

Mục Trắc phi bỗng giận, Nhị thiếu phu nhân nghẹn lời, nhìn Minh Yên chỉ chỉ chõ chõ nhưng không nói được câu nào, Minh Yên biến sắc, lạnh lùng nói: “Sau này nếu Nhị tẩu muốn nói về một ai đó thì trước tiên phải xem lại mình đi đã, đừng trộm gà không được còn mất nắm gạo, trên không nghiêm dưới ắt loạn!”

“Giọng điệu của Úc Trắc phi thật lớn lối, chẳng lẽ ngay cả trưởng bối là ta cũng muốn răn dạy sao?” Mục Trắc phi nghe Minh Yên làm nhục hài tử của mình thì không vui, lúc này chất vấn.

Minh Yên mặt không đỏ thở không gấp, dịu dàng mỉm cười, chậm rãi nói: “E rằng Trắc mẫu phi tuổi dần cao nên lỗ tai không nghe rõ, con nói là với Nhị tẩu, nào dám dạy bảo Trắc mẫu phi, chữ hiếu đứng đầu, Minh Yên nào dám láo xược? Kính xin Trắc mẫu phi minh xét đúng sai đừng chụp mũ bậy cho Minh Yên cái danh không tôn trọng trưởng bối, Minh Yên không chịu nổi, cũng không dám chịu. Về phần Nhị tẩu… Minh Yên chỉ muốn người không phạm ta ta không phạm người, Nhị tẩu nói năng lỗ mãng làm nhục oai danh của tiểu Vương gia, với tư cách là Trắc phi của tiểu Vương gia, đáng lẽ con nên bảo vệ thanh danh trượng phu của mình, cũng tựu như Nhị tẩu bảo vệ Nhị ca vậy, nếu Minh Yên làm sai chỗ nào, kính xin Trắc mẫu phi huấn thị ở trước mặt mọi người.”

Minh Yên vừa gả vào vương phủ đã bày ra cường thế ở trước mặt mọi người, trước kia tính tình Minh Yên dịu dàng hoà nhã, cư xử khoan hồng độ lượng, mặc dù gả vào không lâu nhưng ấn tượng để lại cho người khác như một tiểu tức phụ bị ức hiếp, mặc dù Chu Hạo Khiên cực kỳ cưng chiều nàng nhưng lại không thấy nàng bày ra thủ đoạn sắc bén nào chỉnh lý thiếp thất, quản lý trạch viện, dần dần mọi người đều cho rằng tính tình của vị Úc Thất tiểu thư này mền mại nên không khỏi coi thường nàng ba phần.

Người mà, luôn thích bắt nạt kẻ yếu, Mục Trắc phi cường thế bá đạo, quản lý trạch viện nhiều năm sớm đã xây dựng ảnh hưởng khá quan trọng, giữa Mục Trắc phi và Úc Minh Yên, đương nhiên mọi người sợ Mục Trắc phi nhiều hơn, nhưng hôm nay Minh Yên thay đổi hình tượng dịu dàng, bày ra khí thế, rất có khí thế ngang bằng địa vị với Mục Trắc phi, mọi người sợ ngây người.

Bỗng nhiên nổi tiếng, không bằng như thế này!

Một người là Mục Trắc phi được Vương gia yêu thích nhiều năm, một người là thịt trong tim, là sinh mạng của tiểu Vương gia, ngày trước vương không thấy vương, cộng thêm trước giờ Minh Yên không khoe khoang, cho nên chưa từng xảy ra chuyện khó khăn nào. Vậy mà hôm nay nhân tình cũ của tiểu Vương gia tìm tới cửa đòi công đạo, lửa giận của Úc Trắc phi cháy lên, Nhị thiếu phu nhân lại cứ nhất định trêu chọc Minh Yên vào lúc này, liên lụy đến Nhị gia cũng bị lôi chuyện cũ ra, Mục Trắc phi mất mặt, trong lúc nhất thời bầu không khí cực kỳ căng thẳng, đám người hầu xung quanh không dám thở mạnh, khi các chủ tử có tâm trạng không tốt, thường xuyên xẻo nhất chính là hạ nhân bọn họ, ai dám xông lên lúc này để tự tìm đường chết chứ, hận không thể chạy trốn đến nơi an toán luôn đấy.

Mồ hôi không ngừng tứa ra trên trán quản gia, rõ ràng thời tiết không nóng nhưng ông ta lại cảm thấy như đang chui vào chảo dầu vậy.

Nhị thiếu phu nhân tức giận cả người run lên, nhìn Minh Yên hận không thể tát một cái đập nát khuôn mặt cười của nàng. Nhưng xét thấy tình thế lúc này là người mạnh so đo với nhau, đành phải cười nói: “Tam đệ muội thật sự tích cực, nhưng một câu nói đùa đáng để muội giống trống khua chiên hưng sư vấn tội vậy sao?”

Ý là nói Minh Yên chuyện bé xé to, Minh Yên nhìn Nhị thiếu phu nhân cười có hơi mất tự nhiên, hờ hững đáp: “Nói đùa? Nhị tẩu nói nghe thật nhẹ nhàng, nếu lúc sau Minh Yên nói đùa như vậy kính xin Nhị tẩu có thể chịu được.”

Nhị thiếu phu nhân liên tiếp bị thiệt miệng, trong lòng thật sự tức tối, nhưng lại không phải là đối thủ của Minh Yên, đành phải nuốt cơn tức xuống, hừ lạnh một tiếng không nói nữa, khóe môi mím chặt, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn bóng người mỹ lệ ở ngoài cửa, cuối cùng trong mắt cũng có ý cười.

Mục Trắc phi chú trọng nhất là uy nghi, ở trước mặt rất nhiều hạ nhân sẽ không hạ thấp uy phong của mình, chỉ liếc nhìn Minh Yên nói: “Bớt nói đi có được không, trước tiên nên giải quyết người ngoài cửa, ngươi không thấy ở bên ngoài tụ tập rất nhiều người sao.”

Minh Yên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, còn chưa thấy bóng dáng Vân Cơ đâu, đột nhiên nhìn thấy Tống Tiềm đã lâu không gặp lẩn ở trong đám người… Ngoài cửa vương phủ có đến trăm người, Minh Yên lại có thể nhìn một cái đã nhìn thấy hắn, trong lúc nhất thời có hơi kinh hãi, An Thân vương… hắn tới đây làm gì?”

Thật ra mấy ngày nay Tống Tiềm có đi ngang qua nơi này, chỉ là thấy nhiều người như vậy nên tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì bèn lẻn vào trong thăm hỏi, hỏi ra mới biết không ngờ hoa đào nát của Chu Hạo Khiên tìm đến cửa, lập tức nhớ tới Minh Yên, Tống Tiềm bước vào trong, chén lấn vào trong đám người không rời đi.

Tống Tiềm cũng không biết tại sao mình lại cố chấp như vậy, mặc dù hành vi này cực kỳ buồn cười nhưng hắn lại vứt bỏ công việc ngừng lại nơi này, nam nhân đôi khi cũng không hiểu con tim của mình, một chữ si không nói ra được bao nhiêu chua xót và khó tả.

Lúc Tống Tiềm nhìn thấy Minh Yên thì cho là mình hoa mắt, chưa từng nghĩ đến giai nhân thanh lệ như thế hôm nay lại khoác lên mình một vẻ đẹp rực rỡ chói mắt, thì ra lúc Minh Yên trang điểm cũng xinh đẹp chói lóa một vùng, Tống Tiềm đổ mồ hôi tay thẩm thấu vào trong lòng bàn tay, Minh Yên chậm rãi bước ra, ngâm mình dưới ánh mặt trời, quả nhiên xinh đẹp ướt át như đào mận, xán lạn như ráng mây chiều, khiến hắn không nỡ dời mắt đi.

Cứ chuyên chú nhìn như thế, không ngờ đôi mắt tiễn thủy của Minh Yên vừa đảo một cái đã nhìn thấy hắn, đối mặt nhìn nhau, cách một đám người lũ lượt, tầm mắt của bọn họ cứ thế chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, Tống Tiềm lại có chút bất an, sợ chút tâm tư của mình bị nhìn thấu, gắng gượng ngụy trang cười nhẹ một cái với Minh Yên, Minh Yên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lại dời khỏi hắn, Tống Tiềm cảm thấy mất mát, tựa như có thứ gì đó bị khoét ra khỏi người mình, đau đớn khắc cốt ghi tâm khiến hắn không có cách nào hít thở.

Minh Yên không ngờ lại thấy Tống Tiềm ở đây, nhìn thấy Tống Tiềm như không muốn để người khác biết đến sự hiện hữu của hắn, Minh Yên không dám đi lên nói chuyện với hắn, lại không dám dừng quá lâu ở trên người hắn, mặc dù số lần gặp mặt Tống Tiềm có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ấn tượng hắn để lại cho Minh Yên rất sâu, biết nam nhân này nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra lại không sóng yên biển lặng như người ngoài nhìn thấy, nàng biết Chu Hạo Khiên tốn sức sắp xếp, nhẫn nhịn chịu khổ, không tiếc vứt bỏ thanh danh của mình, chính là vì sau này có một ngày tặng ngai vàng muôn người chú ý này cho Tống Tiềm.

Cũng bởi vì vậy, Minh Yên càng không biết nên đối mặt với Tống Tiềm như thế nào, thấp thỏm không yên, Minh Yên thật sự rất ít gặp phải, cho nên cảm thấy có chút khoảng cách với Tống Tiềm, theo bản năng dời ánh mắt ra khỏi người hắn.

Ở trước cửa vương phủ đúng là có một nữ tử đang đứng, mặc y sam tuyết trắng tôn lên dáng người yểu điệu của nàng ta, nhìn thấy y sam màu trắng kia Minh Yên chợt nhớ tới Phong Tam Nương, đó cũng là một nữ tử thích mặc áo trắng, Phong Tam Nương là một nử tử rất đẹp, vẻ đẹp của nàng ấy giống như nước mền mại không xương khiến người khác thân thiết, nhưng nữ tử trước mắt này mặc dù cũng mặc y sam màu trắng nhưng so với Phong Tam Nương thì thiếu chút mềm mại đáng yêu lại thêm chút hơi thở phong trần khiến người ta nhíu mày.

Nữ tử này, không thể không thừa nhận là một mỹ nhân, chỉ là mặc y sam màu trắng thật sự không thích hợp với nàng ta, có lẽ nàng ta thích hợp với y sam có màu sắc xinh đẹp hơn.

Vân Cơ nhìn nữ tử bước xuống bậc thang đi về phía mình, trong lòng lặng lẽ nghĩ đây chính là Úc Thất tiểu thư mà tiểu Vương gia nâng niu trong lòng bàn tay? Là Úc Thất tiểu thư cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết? Nhìn Minh Yên đẹp đẽ quý giá, Vân Cơ theo bản năng lui về sau một bước, nhưng nhớ tới mục đích mình tới đây, lại ép buộc mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với Minh Yên.

“Nô gia Vân Cơ, ra mắt Úc Trắc phi.” Vân Cơ từ từ hành lễ với Minh Yên lễ nghi chu toàn, nào giống tới cửa náo loạn chứ!

Minh Yên nghe mọi người vây xem thủ thỉ thù thì thỉnh thoảng chỉ chỉ hai người, trong lòng cảm thấy bực bội, nếu không phải vì Chu Hạo Khiên nàng cần gì xuất đầu lộ diện để người ta xoi mói, chỉ cần dẫn người vào trong phủ vặn hỏi từ từ là được, nhưng lúc này Minh Yên đành phải kiềm chế cơn tức, nhìn Vân Cơ nói: “Chỉ mặt gọi tên muốn gặp ta, có chuyện gì?”

Minh Yên vốn nghĩ nếu nữ tử này khóc lóc om sòm cãi lộn thì mình sẽ thuận lý thành chương bày ra phong thái bát phụ, không ngờ nử tử cũng biết lễ trước binh sau, chẳng lẽ bây giờ kỹ nữ không học thổi sáo đánh đàn, ngược lại đi học binh pháp?

“Nô gia… là xin Úc Trắc phi có thể cho nô gia một miếng đất dung thân.” Vân Cơ tựa như bi thương, cầm khăn lau khóe mắt.

Lời này nghe qua thì thấy không sai, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy có chỗ không đúng, Vân Cơ xin Minh Yên cho nàng ta một miếng đất dung thân, chẳng lẽ Minh Yên khiến nàng ta đen đủi không có chỗ dung thân? Thì ra đây cũng là một người biết nói chuyện, cao thủ ngấm ngầm hại người, quả nhiên vừa dứt lời Minh Yên cảm thấy người chung quanh có hơi là lạ.

“Nói lời phải rõ ràng, lý sự phải rõ ràng, ta hỏi cô, cô tới đây cầu xin ta một chỗ dung thân, vậy ai không cho cô chỗ dung thân vậy? Từ trước đến nay ta chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cô, cũng không biết cô là thần thánh phương nào, kính xin đừng nói chuyện mơ hồ như vậy, người không biết còn tưởng là ta bức cô đến đường cùng đấy.” Vẻ mặt Minh Yên thê lãnh, ngôn từ sắc bén, đôi mắt đảo qua, nói tiếp: “Hiện tại xin mời tự giới thiệu, xin nói rõ ý đồ cô đến đây, cũng xin hương thân phụ lão, huynh đệ thúc bá, đại tẩu đại nương có mặt ở đây làm chứng, không biết mọi người có thể bằng lòng hay không?”

Câu cuối cùng Minh Yên lên giọng, người chung quanh nghe thấy rõ ràng, dân chúng thích xem náo nhiệt, huống chi trong khoảng thời gian này Chu Hạo Khiên và Minh Yên đều là nhân vật truyền thuyết nơi đầu sóng ngọn gió, mọi người đều vô cùng hứng thú với vị Úc Thất tiểu thư chế phục được lãng tử hoa tâm, lúc này nghe thấy Minh Yên nói như vậy, lập tức có rất nhiều người hô to bằng lòng, bầu không khí thoáng cái trở nên sôi động, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền đến, hiển nhiên bây giờ mọi người càng tò mò về Minh Yên hơn.

Tống Tiềm cảm thấy một màn này vô cùng quen thuộc, lần đầu tiên nhìn thấy Minh Yên, nàng cũng không nóng không vội, đối mặt với rất nhiều người không hề luống cuống chút nào, hồi tưởng lại cảnh tượng đó, Minh Yên mặc kệ tất cả sẽ không để ai bắt nạt mình.

Ánh mắt Vân Cơ phức tạp liếc mắt nhìn Minh Yên, nữ nhân này lợi hại hơn nàng ta tưởng tượng nhiều, càng không nghĩ đến ở trước mặt đông đảo mọi người nàng lại nói chuyện như vậy, dựa vào lệ cũ của ngày trước sẽ không có phu nhân nhà quan nào ở trên đường cái trước mặt đông đảo dân chúng phơi bày lịch sử phong lưu trượng phu của mình, bước đầu tiên Vân Cơ rơi vào bị động, nhíu mày suy nghĩ đối sách.

Minh Yên nhìn Vân Cơ một cái, chậm rãi tiến lên một bước, cười nhẹ nói: “Nhìn cách ăn mặc của cô nương không hề tầm thường, chắc hẳn không phải là một người nghèo túng, ba bữa cơm đều phải tìm cách mà kiếm ăn, cuộc sống không gian nan, đã như thế, cô nương tìm tới cửa là vì chuyện gì?”

Minh Yên muốn buộc Vân Cơ chính miệng nói ra quan hệ giữa nàng ta với Chu Hạo Khiên, không phải dựa theo suy nghĩ trước đó của Vân Cơ vứt bỏ thân phận, mà là bản thân Minh Yên trải sẵn đường cho nàng ta, buộc nàng ta đi lên, nếu Vân Cơ không có người sai khiến nào dám công khai tới cửa bắt nạt? Minh Yên không giao tranh với Vân Cơ, mà là người giật giây Vân Cơ, cho nên không thể thận trọng từng bước, liên tục bố trí, kiên quyết khóa chặt nàng ta!

Bình luận

Truyện đang đọc