THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi cho đến khi dùng xong bữa sáng, Minh Yên vẫn không dám nhìn Chu Hạo Khiên, luôn cúi đầu, mặt ngoài bình tĩnh trong lòng sôi trào, chuyện mất mặt như vậy…

Chu Hạo Khiên vẫn luôn cười trộm nhìn Minh Yên, sung sướng há to mồm ăn cơm, mặc dù có hơi xù lông nhưng tuyệt đối không dám trêu chọc Minh Yên lúc này.

Tình hình quỷ dị này khiến đám nha đầu xung quanh dựng đứng tóc gáy, nhìn thấy có chút là lạ, nhất là nụ cười gian của Chu Hạo Khiên khiến mọi người đều tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ lúc bị đá xuống giường đụng hư đầu rồi?

Dùng xong cơm, hai người đi thỉnh an lão Vương phi, bình thường canh giờ này đám người  Mục Trắc phi đều đến, Minh Yên không cần đi nhiều cùng thỉnh an ở chỗ lão Vương phi là xong chuyện. Lần này đi theo Bạch Hinh đến viện Thúy Ninh không phải là Tuyết Hủy, mà là Liên Song. Tuyết Hủy phải ở lại Vô Vi Cư giúp Minh yên chuẩn bị đồ đạc để trở về nhà mẹ đẻ.

Đã sớm có ma ma thu nguyên bạc[1] trở về sau khi  Minh Yên và Chu Hạo Khiên động phòng, hiển nhiên lão Vương phi đã biết tin tức này, lúc thấy hai người đi vào nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Minh Yên mắc cỡ cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, nhưng lại không thể tìm chỗ giấu đi, huống chi nguyên bạc là thứ vô cùng quan trọng, là vật chứng minh trong sạch của nàng, qua tối hôm qua Minh Yên mới chân chính trở thành Úc Trắc phi  của vương phủ Vũ Ninh.

[1] Khăn đồng: khăn trải trên giường lúc động phòng

Minh Yên hành lễ từng người một lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Chu Hạo Khiên, lão Vương phi cười nói: “Hôm nay lại mặt, đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?”

Mục Trắc phi vội vàng trả lời: “Thưa mẫu thân đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng đã đặt hết lên xe ngựa rồi ạ.” Lễ lại mặt nhiều lại phiền phức, Mục Trắc phi đã chuẩn bị xong xuôi hết từ mấy ngày trước, người như bà ta sẽ không làm khó Chu Hạo Khiên và Minh Yên trên mấy chuyện này, còn phải làm cho thỏa đáng khiến người ta không tìm ra được chút lỗi sai nào.

Lão Vương phi gật đầu một cái, cười nói: “Vậy thì được, đây là chuyện lớn không thể sơ suất.”

Lão Vương phi lại dặn dò Minh Yên mấy câu, rồi thúc giục đôi phu thê nhỏ lên đường, Minh Yên và Chu Hạo Khiên đứng dậy bái biệt lão Vương phi, lại bái biệt đám người Mục Trắc phi. Tần Trắc phi hôm qua đến giờ vẫn chưa lộ mặt, đối với Tần Trắc phi ít giao du với bên ngoài này Minh Yên có hơi tò mò, có thể bình chân như vại ở nơi phú quý này xem phú quý như mây bay thật sự không thấy nhiều.

Ra cửa ngồi lên xe ngựa, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên mặt dày đi theo thì không biết phải làm sao, Chu Hạo Khiên đặc biệt bảo Bạch Hinh đi theo, để Ký Dung Tuyết Hủy ở lại vương phủ trong coi Vô Vi Cư, Liên Song và Bạch Hinh đi theo sau xe ngựa.

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, Minh Yên tức giận trừng mắt nhìn hắn lại thấy hắn không có gì là xấu hổ, thật sự hết cách với người mặt dày, dùng ánh mắt bắn đao cung không thể cắt rách da lợn của người này, cùng lắm là lưu lại một vệt trắng mà thôi.

“Tiểu Yên Nhi, còn giận ta sao?” Chu Hạo Khiên cười ngỏn ngoẻn chen đến bên cạnh Minh Yên ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

Minh Yên không để ý tới hắn, thật ra nàng không phải giận chuyện thảm nhung của mình bị tuột xuống, mà là để ý hai tay hắn đã sờ bao nhiêu nữ nhân rồi…

“Thật ra chuyện sáng hôm nay nàng hiểu lầm ta rồi, nàng cứ nói thẳng với ta là ta bóp vai xoa lưng cho mấy nữ nhân rồi là được? Nàng cho rằng ai cũng giống nàng xem ta như cọng cỏ?” Chu Hạo Khiên cẩn thận giải thích.

Mặc dù Minh Yên không để ý tới hắn, nhưng lời này thât sự lọt lỗ tai, nhưng Chu Hạo Khiên nói nàng như vậy là nàng sẽ tin? Chỉ là nửa câu sau của hắn hơi có đạo lý, nam nhân có tiền có quyền như vậy, nữ nhân vây quanh hắn còn không kịp! Càng nghĩ càng tức giận, vẻ mặt vừa mới dịu đi lại có chút tái nhợt.

Thấy Minh Yên không lên tiếng, Chu Hạo Khiên lại nói thêm: “Ta nói với nàng, trước kia ta mới là chúa tể được hầu hạ, nào sẽ hầu hạ người khác, chỉ là Tiểu Yên Nhi của ta thì khác, vì nàng đừng nói là bóp vai xoa lưng, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Nữ nhân đều là động vật có cảm tính, lời dỗ ngon dỗ ngọt trước đó đã khiến sức chống cự yếu dần, cộng thêm Minh Yên nhớ quả thật Chu Hạo Khiên đã vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, rốt cục vẫn mở miệng hỏi ngược lại: “Là chàng mở miệng nói không luyện tám trăm thì cũng một ngàn mới luyện được!”

“Nàng không biết, tổ mẫu có bệnh đau khớp, lúc ta còn nhỏ có theo tổ phụ học được ngón nghề này. Khi tổ phụ còn sống thường xuyên xoa bóp những nơi tổ mẫu khó chịu, sau đó tổ phụ mất, ta bèn thay tổ phụ xoa bóp cho tổ mẫu, đã nhiều năm rồi tính tám trăm một ngàn vẫn còn thiếu, mấy ngàn lần họa may ra.” Trong giọng nói của Chu Hạo Khiên mang theo nỗi phiền muộn nhàn nhạt.

Minh Yên sững sốt, đột nhiên cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi quá! Chậm rãi quay đầu lại nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Tổ mẫu thật có phúc, có thể được tổ phụ yêu quý.”

Chu Hạo Khiên vươn tay ôm Minh Yên vào ngực, hai mắt híp lại, chậm rãi nói: “Tình cảm của tổ phụ và tổ mẫu khá tốt, ta nhớ lúc nhỏ tổ phụ sẽ không để cho tổ mẫu tức giận, ta nhớ khi đó tổ phụ có mấy phòng thiếp thất, sau đó đều bị đuổi ra ngoài, cũng bởi vì mấy người đó không khiến người ta bớt lo luôn làm tổ mẫu ấm ức, từ đó về sau tổ phụ không nạp thiếp nữa.”

Trong lòng Minh Yên cảm khái ngàn vạn, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu là người có phúc.”

Chu Hạo Khiên nghe lời này cảm thấy có thâm ý khác, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Minh Yên: “Thật ra ta cũng muốn đuổi hết các di nương thiếp thân ra ngoài trước khi nàng vào cửa.”

Cả người Minh Yên run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên cười khổ một tiếng, lại nói: “Chỉ tiếc ta không thể nghĩa khí làm việc, có một số việc có thể khác người, có thể đùa vui ồn ào, nhưng có chuyện lại không thể sắp xếp theo ý của ta. Các nàng ấy được giữ lại là vì các nàng ấy là tầng lớp bảo vệ cho ta, cho nên nàng phải chịu uất ức một chút. Đợi đến lúc… đợi đến lúc tân hoàng đăng cơ, thì sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.”

Minh Yên hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lời này của Chu Hạo Khiên có ý gì? Tân hoàng đăng cơ… Tầng lớp bảo vệ… Minh Yên chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cố đè xuống sợ hãi trong lòng cũng không dám truy hỏi, Chu Hạo Khiên có thể thổ lộ một câu giãi bày với nàng đã xem như phá lệ rồi!

“Một ngày nào đó nàng cũng sẽ hạnh phúc giống như tổ mẫu của ta, là hạnh phúc tự tay ta cho nàng, những di nương kia chẳng qua chỉ là vật bày trí thôi, nàng đừng ghen mà không để ý tới ta, bình dấm chua nhỏ!” Nói đến đây cười hì hì, “Ta thích nhìn bộ dạng ghen tuông của nàng…”

Lời của Chu Hạo Khiên quá mức rung động, rất lâu Minh Yên không nói câu này, lẳng lặng dựa vào trong ngực Chu Hạo Khiên, hai tay vòng qua eo hắn hơi nhắm mắt lại, trong lòng lại có từng tầng sóng gợn, ý nghĩa sâu xa hàm chứa trong những lời này quá mức rộng, Minh Yên không muốn nghĩ sâu, cũng không thể nghĩ sâu, trong thoáng chốc cảm thấy cố gắng của Chu Hạo Khiên không giống như nàng nghĩ…

Sáng sớm Úc phủ đã vẩy nước quét nhà quét dọn cổng và sân sạch sẽ, Lan Cúc, Lan Lăng đã xuất giá đều về cùng trượng phu,  lúc này Úc Duy Chương đang dẫn đám họ hàng nữ tế chào đón ở cửa ra vào, Đại phu nhân dẫn các nữ quyến đợi ở hậu viên, cả Úc phủ hân hoan, trên mặt mỗi người đều là nụ cười tươi.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, mọi người không nhìn thấy Chu Hạo Khiên vốn nên cưỡi ngựa, lại nhìn thấy hắn từ từ đi xuống xe ngựa thì không khỏi sững sốt, thế mà lại ngồi trong xe ngựa… Trong chớp mắt lại thấy Chu Hạo Khiên không để cho bọn nha hoàn tiến lên mà tự mình vịn Minh Yên xuống xe ngựa, mọi người lặng lẽ cúi đầu, vẻ mặt khác nhau, ai cũng biết vị tiểu Vương gia này cực kỳ yêu mến Thất tiểu thư Úc gia, nhưng ai cũng không ngờ đường đường là tiểu Vương gia lại sẽ làm ra chuyện này!

Chu Hạo Khiên và Minh Yên sóng vai đi đến, Minh Yên làm lễ ra mắt với mọi người, Chu Hạo Khiên cũng bắt chuyện chào hỏi tất cả, cả đám lại hành lễ với Chu Hạo Khiên và Minh Yên, trong lúc nhất thời bầu không khí sôi nổi lên, nhường đường để đôi phu thê đi vào.

Trong lòng Minh Yên thấp thoáng có một tâm trạng khó nói ra lời, nó phình to ra lấp đầy mọi ngõ ngách, lúc nhìn mọi người hành lễ hô ra mắt Trắc phi nương nương, lòng nàng run lên, hãnh diện hẳn là cái cảm giác này nhỉ.

Chu Hạo Khiên đi theo Úc Duy Chương đến tiền sảnh, khách nam đều ở tiền thính, Minh Yên cười nói: “Phụ thân, con đi thăm mẫu thân trước.”

Úc Duy Chương cười gật đầu, nhìn Minh Yên nói: “Đi đi, mẫu thân con đợi con từ sớm rồi.”

Minh Yên vẫn khôn khéo hợp lòng người như trước đây gật đầu một cái, trong lúc đưa mắt nhìn mọi người xung quanh thì vô tình nhìn thấy ánh mắt hơi mang vẻ phiền muộn của Chung Dực, ánh mắt Minh Yên thoáng ngừng lại rồi từ từ quay đầu đi chỗ khác, nhấc chân đi ra phía sau. Chu Hạo Khiên đăm chiêu liếc nhìn Chung Dực, không nói gì đi theo Úc Duy Chương vào đại sảnh.

Liên Song và Bạch Hinh đi theo sau lưng Minh Yên vào hậu viện, Liên Song nhìn Minh Yên hỏi: “Nương nương, nô tỳ có nên dọn dẹp Kim Hoa Hiên một chút để buổi trưa có thể sang đó nghỉ ngơi không.”

Ở vương phủ gọi Trắc phi là nương nương, nhưng lúc này vương phủ đang do Mục Trắc phi quản lý nên Minh Yên không muốn xung đột với bà ta, cộng thêm Minh Yên là vãn bối cho nên trong vương phủ tất cả đều gọi Minh Yên là chủ tử mà không gọi là nương nương, hôm nay ra khỏi vương phủ thì không cần cố kỵ điều gì, vừa rồi trên đường đi  Bạch Hinh đã dạy Liên Song gọi Minh Yên là nương nương, đây không chỉ là danh xưng mà hơn nữa còn là một thân phận và địa vị.

Minh Yên biết Liên Song muốn đi tìm hiểu tin tức, suy nghĩ một chút thì gật đầu, nói: “Cũng được, nhưng em phải đi tìm nha hoàn bên cạnh mẫu thân thông báo một tiếng, đừng đụng chạm đến ai.”

Liên Song vội vàng đáp, cười rời đi.

Bạch Hinh nghe Minh Yên nói vậy trong lòng lặng lẽ tán thường, chức cao mà không tự phụ, hiếm thấy!

Trong viện Đại phu nhân đã sớm đầy ấp người, vừa thấy Minh Yên đến đều đứng dậy, hôm nay Minh Yên mặc áo ngoài dệt kim cò trắng ao sen màu hồng, hoa văn nhành mẫu đơn quấn viền hồng, mang tương váy thập nhị phúc[2] màu anh đào được làm từ gấm, trong lúc đi lại làn váy lay động trông rất đẹp mắt, tựa như Lăng Ba tiên tử chói lọi vậy.

[2] Tương váy thập nhị phúc:




Minh Yên búi linh tiên kế[3], cài vàng khảm ngọc Quan Âm cắm ở giữa rực rỡ lóa mắt, một cây trâm vàng cánh lớn rũ tơ khảm hồng ngọc, đuôi trâm rũ tua tơ vàng mảnh nhỏ, vành tai mang hoa tai làm từ ngọc Dương Chi hình hồ lô, cổ tay mang vòng tay Chu Hạo Khiên tặng nàng. Hôm nay Minh Yên còn đặc biệt trang điểm, lông mày vẽ nhẹ, đôi môi hồng thoa chút son đỏ, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng tô thêm chút má hồng, mi tâm dán hoa hải đường, là dùng từng viên đá quý nhỏ được mài bóng dán thành hình hoa hải đường, trong tức khắc làm chóa mắt người nhìn.

[3] Linh Tiên kế:




Ở trong mắt mọi người, Minh Yên không rực rỡ bằng Lan Lăng, không dịu dàng động lòng người bằng Lan Phương, xưa nay đều là người hướng nội không khoe khoang, bởi vì quá yên tĩnh nên cũng không chải truốt cho mình thành ra khiến người ta bỏ quên vẻ đẹp của nàng. Hôm nay Minh Yên đặc biệt trang điểm, trong lời nói hành động đã bớt đi tính hướng nội nhát gan của Minh Yên, thay vào đó là hơi lộ ra tính tình của Lan Nhụy, Minh Yên trong giờ khắc này khiến mọi người trong Úc phủ cảm thấy có phần xa lạ nhưng lại hết sức quen thuộc, khiến người ta hâm mộ lại xen lẫn ghen ghét.

Minh Yên nhìn Đại phu nhân hơi khom lưng hành lễ: “Nữ nhi ra mắt mẫu thân, thân thể mẫu thân vẫn khỏe mạnh chứ ạ?”

Vẻ mặt Đại phu nhân cứng ngắc nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Tốt, vẫn tốt, đứng lên đi.”

Minh Yên chậm rãi đứng thẳng lên, nàng biết Đại phu nhân nhìn thấy mình như vậy trong lòng sẽ không thoải mái, Đại phu nhân là người không muốn nhìn thấy thứ nữ được nở mày nở mặt nhất, còn mình hôm nay lại vẻ vang lại mặt không biết trong lòng bà ta khó chịu cỡ nào. Nghĩ tới đây nụ cười trên mặt Minh Yên càng tươi hơn, xoay người kiến lễ với Nhị phu nhân, Tam phu nhân, nụ cười của Tam phu nhân vẫn dịu dàng như trước, Nhị phu nhân nói chuyện vẫn gai góc như cũ, Minh Yên cũng không để ý nhiều.

Lan Cúc nhìn Minh Yên cười nói: “Thành thân xong đúng là khác xưa, Thất muội muội ngày càng đẹp ra.”

“Còn không phải sao, muội còn tưởng rằng mình bị hoa mắt đấy.” Lan Lăng không để mất thời cơ tiếp lời, ánh mắt nhìn Minh Yên lóe lên ánh sáng sáng ngời.

Lan Phương nhìn Minh Yên vẫn tươi cười, phụ họa nói: “Đúng vậy, Thất muội muội là người luôn che dấu, ngày hôm nay tràn đầy sức sống như vậy đương nhiên không cần tiếp tục che dấu nữa.”

Minh Yên nghe câu nói đầy hàm ý của Lan Phương cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ nói cũng đúng, trên đời này ai lại muốn che dấu chứ?”

Minh Yên nhẹ nhàng đánh trả lại, Lan Phương hơi biến sắc, vẻ mặt Lan Cúc không tốt trừng Lan Phương một cái, Lan Lăng thì kéo Minh Yên ngồi xuống, cười nói: “Xiêm y của muội thật xinh đẹp, là tiệm nào may vậy, hôm nào tỷ cũng đi may một bộ.”

Sau khi Lan Lăng xuất giá thật sự thay đổi không ít, có thể ở trong lúc quan trọng nói sang chuyện khác không hề có chút dấu vết nào, trong lòng Minh Yên vui mừng, bèn theo lời nàng ấy nói: “Cái này muội cũng không biết.” Nói đến đây thì ngừng lại quay đầu nhìn Bạch Hinh vẫn luôn đứng sau lưng mình, hỏi: “Bạch Hinh, xiêm y này đặt may ở đâu vậy?”

Bạch Hinh khẽ mỉm cười, âm thanh trong trẻo, không nhanh không chậm nói: “Bẩm nương nương, xiêm y này là do tiểu Vương gia đặt làm theo yêu cầu ở Hương Chức Phường, là độc nhất vô nhị. Nương nương mới vào cửa nên không biết, tiểu Vương gia đã mời người làm xiêm y bốn mùa cho người, mỗi mùa hai mươi bốn bộ, mỗi một bộ đều không giống nhau, đợi sau khi trở về nô tỳ sẽ mang danh sách ra cho người xem.”

Trong phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng biết Hương Chức Phường là cửa hàng thêu nổi tiếng nhất ở kinh thành, nhà bình thường không thể nào mời nổi, chỉ phục vụ cho vương công quý tộc. Vẻ mặt Bạch Hinh không hề thay đổi, nhìn biểu cảm có phần giật mình của Minh Yên, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người rồi bồi thêm một câu: “Tiểu Vương gia nói Trắc phi nương nương thích thêu thùa, vì muốn người vui vẻ nên đã mua lại Hương Chức Phường dưới danh nghĩa của người.”

Bình luận

Truyện đang đọc