THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ



"Tôi trả tiền! Tôi trả tiền! Đừng chặt." Anh Xà gào khóc thảm thiết van xin.
Nếu không phải cổ của anh ta bị Tiêu Sách giữ chặt, anh ta hận lúc này không thể ép Tiêu Sách quỳ xuống, cơn đau khi ngón tay bị chém khiến anh ta hoàn toàn suy sụp.
Tiêu Sách nhàn nhạt cười nói: “Lúc này mới hiểu nguyên tắc, cũng không tồi, rất có tương lai!”
Khi anh Xà nghe thấy Tiêu Sách dùng những lời của mình trả lại cho mình, anh ta đã khóc thật sự, lúc này không còn ý nghĩ muốn chống cự, chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng thoát ra khỏi nanh vuốt của Tiêu Sách.
Nhưng Tiêu Sách vẫn chưa buông tha anh ta, con dao găm xoay vòng trên bàn tay anh, anh thản nhiên nói: “Cuối cùng, tôi muốn hỏi anh một chuyện nhỏ...!Ở chỗ anh có phải còn những cô gái không tự nguyện bị anh ép đi làm những việc này không?”
“Không… Không còn.” Vẻ mặt của anh Xà thay đổi, khó khăn mở miệng nói.
Tiêu Sách nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lùng, con dao găm vỗ nhẹ vào mặt anh Xà: "Tốt nhất anh nên suy nghĩ thật cẩn thận trước khi trả lời, thật sự không còn sao?"
Cơ thể anh Xà run lên, anh ta run rẩy nói: "Còn… Còn hai người, nhưng không phải tôi ép bọn họ, tất cả đều do má mì làm, tôi không liên quan gì cả!"
Tiêu Sách lạnh lùng cười: “Có liên quan tới anh hay không là do tôi quyết định.”
Anh do dự một lúc, tiếp tục nói: "Con người tôi ghét nhất là đàn ông cưỡng bức phụ nữ, anh đúng là một tên súc sinh, tôi nên tống anh vào tù, hoặc là trực tiếp thủ tiêu anh!"
“Nhưng tâm trạng gần đây của tôi rất tốt, vì vậy anh chỉ cần bồi thường cho họ, thả họ ra, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”
Anh Xà run rẩy: “Tôi… Tôi trở về sẽ thả bọn họ, nhất định sẽ bồi thường đến khi họ cảm thấy hài lòng.”
Tiêu Sách mỉm cười gật đầu.

Dù sao bây giờ anh cũng không phải một nhân viên chấp pháp, vì vậy anh chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Anh buông cổ anh Xà ra và thản nhiên nói: "Cút khỏi đây! Nếu để tôi biết sau khi trở về anh không làm theo những gì tôi đã nói, tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ phải hối hận."

Anh Xà lấy lại được tự do, đám đàn em lập tức tiến lên đỡ anh ta.
Anh Xà có hậu thuẫn, sắc mặt anh ta bỗng nhiên trở nên u ám.
Anh ta rất muốn bảo đám đàn em xông lên đánh Tiêu Sách một trận, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh của Tiêu Sách, đột nhiên anh ta cảm thấy cả người ớn lạnh.
Giống như bị một con quái thú nhìn chằm chằm, không hiểu sao anh ta mất hết can đảm.
Cho dù có cả mười đàn em ở phía sau lưng cũng không cách nào khiến anh ta mạnh mẽ trở lại.
Anh ta run rẩy nói: "Chúng ta đi! Lấy ngón tay của tao theo, đưa tao đến bệnh viện..."
“Đại ca, chúng ta đi như vậy sao? Anh chỉ cần nói một câu, các anh em sẽ xông lên chém thằng nhóc đó!"
Anh Xà lập tức gầm lên: "Mày là đại ca hay tao là đại ca? Nghe không hiểu lời tao nói sao.

Mau đưa tao đi bệnh viện!"
Cả đám nhìn nhau, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không ra tay với Tiêu Sách, bọn họ nhặt lại ngón tay anh Xà, đỡ anh ta rời khỏi.
Khi bọn họ đã đi xa, Tiêu Sách nói với Phương Bác: "Tiểu Bác, cậu chú ý anh ta.

Tôi nghĩ không chỉ có hai cô gái bị anh ta uy hiếp, anh ta cũng sẽ không thả những cô gái này đi…"
"Thậm chí có thể sẽ quay lại trả thù chúng ta, tóm lại, hãy chú ý đến hành động của anh ta nhiều hơn, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu...!"
Phương Bác gật đầu, giơ ngón tay cái lên trước mặt Tiêu Sách và nói: "Anh Sách, anh thật lợi hại!"

Tiêu Sách cười nhạt: "Chỉ là một tên côn đồ mà thôi, chỉ biết nhe nanh múa vuốt chứ không có chút bản lĩnh nào, trừng trị được anh ta thì có gì lợi hại?"
"Dù sao cũng rất lợi hại, em còn chưa gặp qua ai lợi hại hơn anh Sách! Em cảm thấy anh còn lợi hại hơn ông Triệu!"
"Ông Triệu là ai?" Tiêu Sách tò mò hỏi.
“Ông Triệu là người thống trị giới hắc đạo ở thành phố Giang Lăng, chỉ cần dậm chân một cái cả thành phố Giang Lăng đều rung chuyển!” Phương Bác có chút sùng bái nói.
Tiêu Sách thản nhiên nhướng mày, nói: "Cho dù có lợi hại hơn, cũng chỉ là một con giun dưới mặt đất, không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có thể sống một cuộc sống nơm nớp lo sợ mà thôi."
"Con đường này ở nước Hoa sẽ không có lối thoát, chí hướng của tôi không phải con đường này, vĩnh viễn cũng sẽ không đi theo con đường này.

Tiểu Bác, cậu cũng không nên đi con đường này.”
Phương Bác nghe vậy nhếch miệng cười nói: “Anh Sách quả nhiên xuất thân từ quân đội! Nhưng mà ông Triệu cũng không phải là một con giun dưới đất, ông ta thật sự rất lợi hại!”
Tiêu Sách cười nhạt, không nói gì nữa.
Ở nước ngoài có thể có nhiều bang hội quyền lực, nhưng ở trong lãnh thổ nước Hoa, những bang hội quá quyền lực đều chỉ có một con đường chết, không hề có tương lai.
Tiêu Sách chán ghét nó!
Sau đó anh nói chuyện với Phương Bác về việc ngày mai sẽ đi làm ở quán bar, nhìn thấy đã chín giờ tối, Tiêu Sách nhanh chóng chào tạm biệt Phương Bác rồi vội vàng về nhà.
Bởi vì, sắp đến giờ dì Hàn đi tắm...
Đáng tiếc lúc Tiêu Sách về nhà thì đã trễ vài phút, chỉ có thể nhìn thấy dì Hàn khoác áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra, cả người anh đầy chán nản.

Nhưng anh không biết rằng trước khi anh trở về, đã có một cô gái đợi anh ở dưới nhà rất lâu.
Đó là Trầm Y!
Trầm Y không thể điện thoại cho Tiêu Sách, vì vậy cô ấy từ Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, tìm địa chỉ nhà của Tiêu Sách, sau đó ở dưới lầu đợi anh trở về.
Từ giữa trưa cho đến lúc trời tối, đến khi bụng Trầm Y kêu lên, cô ấy vẫn không đợi được Tiêu Sách.
Trầm Y tức giận vô cùng, cô ấy cảm thấy từ sau khi gặp được Tiêu Sách mọi chuyện của cô ấy đều không được thuận lợi.
Tiếp tục kiên trì đợi đến tám giờ tối, cuối cùng Trầm Y không thể đợi được nữa, lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Trầm Y vội vã đến bệnh viện Nhân dân thành phố.
"Mẹ, mẹ ăn cơm chưa? Tình hình của bố hôm nay thế nào?"
Trầm Y mở cửa phòng bệnh, hỏi một bà lão đang ngồi trên giường.
Bà lão lắc đầu, buồn bã nói: "Mẹ ăn rồi.

Tình trạng của bố con vẫn như vậy, trong não bị tụ máu bầm."
“Không phẫu thuật, trừ khi có phép màu, nếu không khó có thể tỉnh lại”.
“Nhưng bệnh tim và phổi của ông ấy, làm ông ấy không thể phẫu thuật…"
Trầm Y đau lòng ôm bà lão, nói: "Mẹ, đừng lo lắng, tình hình của bố sẽ có chuyển biến tốt."
"Hy vọng vậy..." Bà lão thở dài, sau đó nhìn Trầm Y, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhu, mẹ muốn bàn bạc với con một chuyện, tình trạng bây giờ của bố con, ở bệnh viện hay ở nhà cũng không khác nhau mấy, hay là đưa bố con về nhà đi?"
"Ở đây mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều tiền, nếu vậy con sẽ bị bố ảnh hưởng."
Trầm Y nghe vậy, lập tức nghiêm túc nói: "Mẹ! Mẹ đừng nhắc lại chuyện này nữa, bố sẽ ở đây, không đi đâu hết!"
"Mẹ yên tâm, con chống đỡ được, mẹ biết con là quản lý trong một công ty lớn mà, tiền lương của con rất cao, mẹ cứ yên tâm…"

“Mẹ đừng nói nữa, con đi chuẩn bị nước nóng.”
Nói xong, Trầm Y rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, trong mắt Trầm Y đầy vẻ đau khổ và mệt mỏi, cô ấy cắn răng nói: "Mẹ, con sẽ không từ bỏ bố! Dù thế nào con cũng sẽ làm cho bố tỉnh lại!"
Sau đó, trong đầu Trầm Y hiện lên hình dáng của Cao Cẩn Băng và giọng nói bình tĩnh của cô ấy.
"Tôi không quan tâm giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì, cô mau gọi anh ta trở về! Nếu không làm được, vậy chức quản lý này của cô cũng không cần làm nữa!"
"Tiêu Sách!"
Ánh mặt Trầm Y đầy sự kiên quyết, cô ấy hít một hơi thật sâu đi đến chỗ cung cấp nước nóng.
Đúng lúc này, một nhóm côn đồ đỡ anh Xà đi nhanh đến đây.
Khi nhìn thấy Trầm Y, hai mắt họ sáng rực lên, có chút sững sờ.
"Anh Xà, anh nhìn người phụ nữ đó đi, thật lớn..."
Anh Xà tức giận chửi: "Lớn cái đầu mày! Mau đưa tao đi tìm bác sĩ, nối ngón tay lại cho tao!"
Lúc này, ngón tay của anh ta vẫn còn bị đứt, vậy mà đám đàn em vẫn chú ý đến những thứ đó, anh ta thật sự muốn một dao chém hết bọn chúng.
Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn thấy Trầm Y, lập tức cũng bị sốc.
“Chết tiệt, thật sự rất lớn!” Anh Xà thì thào nói.
Sau đó, anh ta cảm thấy máu chảy ra từ ngón tay của mình ngày càng nhiều hơn, mặt mũi cũng lập tức trắng bệch.
“Tiểu Cửu, mày để ý người phụ nữ này cho tao, tìm hiểu tình hình của cô ấy, những đứa khác đưa tao đi phẫu thuật.” Anh Xà gấp gáp la lên.
Lập tức, tất cả đàn em vội vàng đỡ anh ta rời đi, chỉ còn lại một người nhìn chằm chằm vào Trầm Y..


Bình luận

Truyện đang đọc