Nhưng Trầm Y nghe thấy lời an ủi của Tiêu Sách, bỗng nhiên lại càng khóc to hơn, cũng ôm Tiêu Sách càng chặt hơn.
Vào lúc này, Tiêu Sách bỗng cảm thấy, cảm giác ôm Trầm Y hoàn toàn.
không giống với cảm giác ôm người phụ nữ khác, hai khối thịt mềm mại nhô lên trước ngực cô cũng hơi to quá rồi!
Lúc nghĩ đến chỗ này, bỗng nhiên trong lòng Tiêu Sách có vẻ hơi gian xảo, cơ thể cũng dần dần có sự thay đổi.
Nhưng sự thay đổi của anh, phút chốc đã bị Trầm Y cảm nhận được, Trầm Y giống như con thỏ bị giật mình, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Tiêu Sách, khắp mặt đều đang ửng hồng.
Cô nghĩ đến vừa nãy mình lại ôm Tiêu Sách khóc lâu như vậy, càng không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách ho khan một tiếng, che giấu sự lúng túng của bản thân, nói với Phương Bác: "Tiểu Bác, cậu Cố, các người đưa cô ấy ra ngoài đi, ở đây để tôi xử lý một chút."
Phương Bác nghe xong, cười xấu xa rồi nhìn Tiêu Sách một cái, sau đó cũng không nói gì, đưa Trầm Y ra ngoài cùng với Cố Minh.
Khi Phương Bác nhìn rõ gương mặt của Trầm Y, cùng với thứ khổng lồ trước ngực cô, anh ấy đã hiểu tại sao vết thương anh Xà còn chưa khỏi, đã không nhịn được muốn ra tay làm súc vật rồi.
Cũng rất dễ hiểu, tại sao Tiêu Sách sau khi ôm cô xong, phải hơi khom lưng nói chuyện.
Đợi đám người Phương Bác rời đi, Tiêu Sách lúc này mới cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm ba người anh Xà.
Lúc trước anh nói muốn thay trời hành đạo, cũng không phải là lời nói đùa, mà là trong lòng thật sự đã phán tội chết cho loại người cặn bã như anh Xà.
Lần đầu anh Xà rơi vào tay Tiêu Sách, là vì ép bức phụ nữ lên sàn diễn kiếm tiền cho anh ta, Tiêu Sách cảm thấy mình không cũng phải người chấp hành pháp luật, vì vậy chỉ chặt hai ngón tay của anh Xà, dạy dỗ anh ta một chút rồi thả anh ta ra.
Còn lần thứ hai anh Xà rơi vào trong tay Tiêu Sách, là vì ra
mặt giúp Phương Mộc và Lộ Hổ, anh Xà phao tin muốn chặt tay người khác, kết quả lại gặp phải Tiêu Sách lần nữa, Tiêu Sách vẫn chỉ chặt đứt bả vai của anh ta rồi thả đi.
Tiêu Sách đang nghĩ, sau khi anh Xà chịu nhiều thiệt thòi như vậy, cũng phải biết học cái tốt rồi chứ?
Kết quả vẫn chưa được mấy ngày, anh Xà lại ra ngoài bắt cóc Trầm ĩ, nếu không phải Tiêu Sách đúng lúc bắt gặp, bằng không thì cả đời này của Trầm Y sẽ bị anh là hủy hoại.
Nhưng trước đây ngay tại chỗ này, có biết bao phụ nữ không may mắn như Trầm Y, đã bị loại người cặn bã như anh Xà hủy hoại cuộc đời, Tiêu Sách không hề biết.
Anh chỉ biết, chắc chắn không thể để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra nữa.
Đôi khi, nhân từ với loại người như vậy, chính là tàn nhẫn với những người khác!
Vì vậy, lần này Tiêu Sách phải làm một lần cho đáng, khiến loại người cặn bã như anh Xà không còn cơ hội ra ngoài làm hại người khác nữa.
Anh chậm rãi bước về phía anh Xà, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh Xà nằm trên mặt đất, cảm nhận được ý muốn giết người của Tiêu Sách, vẻ mặt lập tức sợ hãi nói: "Anh, anh Sách, tôi sai rồi, tôi biết lỗi thật rồi, sau này tôi không dám nữa đâu."
Anh ta vừa van xin, vừa muốn trốn ra phía sau.
Nhưng Tiêu Sách không cho anh ta cơ hội này, thản nhiên nói: "Tôi cho cậu hai cơ hội lựa chọn làm lại từ đầu, nhưng cậu vẫn chọn làm người cặn bã, vậy thì chỉ đành trách cậu thôi!"
"Anh...!lẽ nào anh muốn giết tôi sao? Anh không thể làm như vậy đâu, anh làm vậy là phạm pháp đó!" Anh Xà cảm nhận được ý muốn giết người của Tiêu Sách càng ngày càng đậm, lập tức run rẩy nói.
Tiêu Sách thản