THIẾT HUYẾT CHIẾN THẦN ĐÔ THỊ



Gã vừa nói xong, người trung niên cầm đầu cười nhạt một cái nói: "Đừng có vội, hôm nay anh sẽ cho các cậu được lấy lại danh dự!"
Dứt lời, người trung niên cầm súng chĩa thẳng vào đầu Phương Bác, thản nhiên nói: "Nếu không muốn đầu Phương Bác nở hoa thì tự trói tay chân lại rồi nói chuyện với tao."
Người mà Tiêu Sách nhìn thấy lại là cô gái ngực to Trầm Y.

Cô gái ngực to Trầm Y chặn Tiêu Sách dưới lầu hai ngày, ngoại trừ bị anh chế giễu hai lần thì không làm được gì cả, hôm qua không còn chặn Tiêu Sách lại nữa.

Về vấn đề này, Tiêu Sách còn thất vọng trong một thời gian ngắn.

Mà bây giờ, Tiêu Sách lại phát hiện Trầm Y còn đang ở trong bệnh viện, đột nhiên tò mò không biết cô ấy đang làm gì ở đây.


Anh nhanh chóng gọi cho Phương Bác sau đó để anh ấy tự mình đi xếp hàng đợi băng bó, Tiêu Sách nhanh chóng đi theo hướng Trầm Y đã rời đi.

Rất nhanh, Tiêu Sách phát hiện Trầm Y đi vào trong phòng bác sĩ trực ban, còn xoay người đóng cửa lại.

Tiêu Sách thấy vậy nhất thời nhướng mày, lẩm bẩm nói: “Cô gái ngực to này lén lén lút lút, chẳng lẽ có gì mờ ám với bác sĩ trực ban sao? Đêm hôm khuya khoắt rồi còn muốn tìm kích thích sao?”
Nghĩ như vậy, tinh thần hóng hớt trong Tiêu Sách đột nhiên thức tỉnh.

Anh lách mình đi tới bên ngoài phòng làm việc, cẩn thận chú ý nghe động tĩnh bên trong, thầm nghĩ nếu như nghe thấy âm thanh mờ ám, anh sẽ mở camera điện thoại ra xô cửa vào bắt tại trận cô gái ngực to.

Nghĩ thế, khóe miệng Tiêu Sách nở một nụ cười xấu xa.

Đến bây giờ, Tiêu Sách vẫn còn nhớ rõ thái độ khó chịu và kiêu ngạo của Trầm Y đối với anh ở tòa nhà Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, có thể nắm được điểm yếu này của cô ấy, Tiêu Sách đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Mà lúc này trong phòng làm việc, ngoài Trầm Y ra, quả thật chỉ có một bác sĩ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Tuy nhiên tình huống không giống như Tiêu Sách tưởng tượng, bởi vì bác sĩ kia là một nữ bác sĩ.


Nhìn thấy Trầm Y đi vào, nữ bác sĩ lập tức nói: “Trầm ĩ, sao đến giờ này rồi mà cô vẫn chưa trở về nghỉ ngơi? Bố cô có chuyện gì nữa sao?”
“Đúng rồi, tiền thuốc men của bố cô đã nợ rất nhiều rồi, cô nhanh chóng đi thanh toán đi, chắc là đã dừng thuốc rồi?”
Trầm Y nghe vậy, nhất thời nhíu mày nói: “Bác sĩ Mạc, tôi đến đây là muốn nói chuyện này với bà.”
“Ngồi xuống rồi nói.”
Trầm Y không ngồi, rất rối rắm, có vẻ hơi xấu hổ.

Do dự một lúc, cuối cùng cô ấy vẫn nói: “Bác sĩ Mạc, tôi cầu xin bà tối nay có thể cho bố tôi dùng thuốc được không...!tôi biết tôi đã nợ rất nhiều tiền thuốc men rồi, nhưng rất nhanh tôi sẽ bù vào.”
Dừng một chút, cô ấy tiếp tục nói: “Còn chưa tới một tuần nữa là tôi có lương rồi, đến lúc đó nhất định sẽ thanh toán.”
Bác sĩ Mạc nghe vậy, nhíu mày: “Trầm ĩ, việc này không phải là tôi không giúp cô, nhưng mà bệnh viện có quy định của bệnh viện, hai lần trước ngừng thuốc, tôi đã nói giúp cô rồi nhưng lần này, tôi thật sự không có cách nào, cô cũng phải hiểu chỗ khó của tôi.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà nhưng bác sĩ Mạc, tình hình của bố tôi bà cũng biết, cơ hội tỉnh lại của ông ấy vốn dĩ rất mong manh, nếu như ngừng thuốc, vậy thì hy vọng lại càng thấp.”
“Tôi là con gái duy nhất của ông ấy, cho dù chỉ có một chút ít hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ đầu, cầu xin bà, đêm nay cho bố tôi dùng thuốc trước, ngày mai...!ngày mai, tôi sẽ đi mượn tiền, nhất định sẽ trả toàn bộ tiền thuốc men."
“Tôi cầu xin bà, bác sĩ Mạc...”

Trầm Y khổ sở cầu xin nói, thanh âm nghẹn ngào.

Tiêu Sách ở ngoài cửa rất ngạc nhiên khi nghe hết thảy, anh tuyệt đối không thể ngờ rằng không có chuyện đen tối mà anh muốn nghe mà lại nghe được cuộc nói chuyện như vậy.

Trước đó Tiêu Sách đoán rằng cuộc sống của của Trầm Y gặp nhiều khó khăn khiến cho cô ấy không muốn mất đi công việc, cho nên cho dù kiêu ngạo đến đâu trước sức ép từ lãnh đạo cô ấy cũng phải cúi đầu nhận sai với anh.

Mà bây giờ, suy đoán của Tiêu Sách cũng đã được chứng thực.

“Cô gái ngực to này, ngược lại cũng hiếu thuận đấy chứ, cũng không đáng ghét như vậy.” Tiêu Sách lẩm bẩm nói.


Bình luận

Truyện đang đọc